Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 3 - Chương 10 (4)

Trời đã sáng khi cậu mở mắt. Mò mẫm tìm điện thoại và nhận ra đây không phải là giường của mình. Cậu lập tức quay đầu lại, nhưng người kia không có ở đó. Cậu bị bỏ lại một mình trên chiếc giường rộng.

Căn phòng ngủ nhuộm màu xám của ánh sáng sớm, thật ấm cúng. Nếu không có âm thanh yếu ớt vang lên qua cánh cửa đang mở, có lẽ cậu đã cuộn tròn và ngủ thiếp đi lần nữa. Thả chân xuống mép giường, từ từ cố đứng dậy nhưng toàn thân nhức nhối. Dường như không có chỗ nào không nhói đau.

“… A.”

Cậu vô tình nhìn xuống và nghĩ mình đã nhìn nhầm. Có những vết đỏ thưa thớt trên đùi. Cậu xoa những vết trông như bị bầm tím và sậm màu. Rồi lại giật mình. Ngoài ra còn có những vết đỏ sẫm ở bên trong khuỷu tay và cẳng tay. Nhìn xuống hết cỡ, cằm như dính vào ngực, cuối cùng phải mở cửa phòng tắm và bước vào. Nhìn vào gương và không nói nên lời. Bụng, ngực, lưng, đùi trong và trên mông tròn trịa đều đầy những dấu vết ám muội. Khi nhìn kỹ hơn, còn thấy một vết bầm tím có vết răng rõ ràng.

Cậu muốn kéo chăn ra và nằm lại xuống. Khi trở về phòng ngủ với đôi chân yếu ớt, đúng như dự đoán, có một chiếc áo sơ mi trắng hình như được đặt cạnh giường. Đó là một cái áo sơ mi khác với hôm qua, được ủi sạch sẽ có mùi thơm êm dịu. Cảm giác thật dễ chịu khi bề mặt vải chạm vào da. Cẩn thận bước xuống cầu thang, cậu xắn tay áo thỉnh thoảng rơi xuống lên.

Không thấy người kia trong phòng khách, nơi không khí trong xanh của bình minh tràn ngập. Một chiếc đèn tròn phía trên bàn ăn đã bật sáng. Cậu hơi tựa vào tường và đi về phía nhà bếp, nơi phát ra tiếng lạch cạch. Nhà bếp sáng đèn và mùi thơm tỏa ra.

Khi cậu dừng lại ở ngưỡng cửa, người đàn ông đang rán trứng quay lại. Ánh mắt họ gặp nhau.

“Cậu có thể ngủ nhiều hơn, nhưng sao lại tỉnh rồi?”

“… Trưởng nhóm….”

Giọng khàn khàn và đục ngầu. Cậu cũng chớp mắt ngạc nhiên khi nghe thấy giọng mình, còn Trưởng nhóm Han thì nhìn cậu chằm chằm. Tóc anh ta còn ẩm, như thể vừa mới tắm xong, áo sơ mi cởi hai cúc trên cùng, được là thẳng phắn đến tận cổ áo.

“Ngồi đi.”

Anh ta vừa nói vừa rút chiếc ghế ra. Cậu nhìn lòng đỏ vàng nóng hổi và ngơ ngác hỏi.

“Tôi có thể giúp… .”

“Xong rồi. Lát nữa hãy lấy thìa đi nhé.”

Anh ta mở nồi và xới cơm vào một chiếc bát tròn. Cậu nhìn quanh để tìm thìa nhưng không thể biết nó trong ngăn kéo nào. Trước khi súp sôi quá, anh ta tắt bếp và mở ngăn kéo gần cậu khi đi ngang qua cầm một cái bát.

“… Cảm ơn anh.”

“Cậu cũng cầm bát cơm ra nhé.”

Có hai bát cơm tròn đặt cạnh nhau. Cái nhỏ hơn dường như là của cậu. Cậu lấy ra hai cái thìa, hai đôi đũa và hai bát cơm rồi đi đến bàn. Đặt nó ngay ngắn xuống trước cái ghế mà lần trước cậu đã ngồi đối diện và đứng yên một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào nó.

Trở lại bếp, anh ta bưng ra hai chiếc đĩa nhỏ đựng trứng ra. Đặt xuống bàn và một lần nữa quay trở lại. Cậu chờ đợi ở ngưỡng cửa, anh ta vừa hỏi vừa chậm rãi rót súp vào bát.

“Ngồi xuống đi, sao cậu còn đứng đó?”

“… … .”

“Nếu có gì muốn nói, cứ nói đi.”

“… Trưởng nhóm… Chào buổi sáng?”

Đặt muôi xuống, anh ta quay sang cậu. Có một nụ cười yếu ớt ở khóe mắt hơi nheo lại.

“Tôi đã ngủ rất ngon. Cảm ơn cậu. Lee Seo-dan ngủ ngon chứ?”

“… Vâng.”

“Hãy đến gần một chút.”

Đi được vài bước, cậu lúng túng dừng lại trước mặt người kia. Anh ta kéo một tay quanh eo cậu khi cậu vẫn nhìn xuống sàn nhà. Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi. Anh ta nhẹ nhàng lần lượt hôn lên trán, má và dái tai. Cuối cùng, đôi môi nấn ná trên mí mắt khép chặt.

Anh ta vỗ nhẹ vào mông cậu rồi đẩy cậu ra.

“Ngồi xuống. Đồ ăn sẽ ra ngay.”

Cậu thậm chí không thể trả lời và quay đi. Như thể vừa mất đi vài năm tuổi thọ vậy.

Khi cậu ngồi vào bàn, anh ta bưng ra một bát súp, cốc nước và bát canh. Kimchi màu đỏ được đặt ở giữa. Cậu chỉ dán mắt vào các họa tiết trên bàn cho đến khi đối phương ngồi xuống chỗ đối diện và cầm thìa lên.

“Ăn đi.”

Anh ta nói ngắn gọn. Do dự vài giây, cậu cầm thìa lên và hút chút súp. Vẫn còn âm ấm.

“Có vừa miệng không?”

“… Vâng.”

Anh ta nói thêm, rót nước vào cốc.

“Có những món ăn khác tôi làm cũng khá. Hơi tốn thời gian… Sau này khi dự án xong tôi sẽ làm cho cậu. Lee Seo-dan, ở nhà cậu thường nấu gì?”

“…Tôi biết nấu mì ramen.”

“Bây giờ ngay cả học sinh mẫu giáo cũng nấu mì.”

Anh ta vừa nói vừa gắp kimchi lên và đặt lên trên bát cơm của cậu. Cậu dừng lại ăn súp và ăn kim chi đối phương gắp cho mình. Khóe môi hơi râm ran nhói lên.

“Tôi lấy thuốc bôi nhé?”

Khi đầu ngón tay cậu chạm vào chỗ bị rách, anh ta thản nhiên đề nghị.

“… Không, không sao cả.”

“Tốt hơn là trong tương lai, cậu nên làm quen với nó.”

Đó là một câu nói bang quơ nhưng có cảm giác như tim loạn nhịp. Cậu che mặt bằng cách nâng bát súp lên và nhấp một ngụm. Một góc trái tim râm ran như thể đã được bôi thuốc. Chỉ ngồi đối diện anh ta thôi cũng khiến miệng cậu nếm được vị ngọt, mỗi lần nhớ lại cách anh ta đối xử với mình, cổ họng lại nghẹn lại. Toàn thân như bị sốt nhẹ. Trong đầu, dự án, thay đổi công việc, em gái, mẹ đều biến mất, chỉ còn lại có Trưởng nhóm Han.

“Cậu có thói quen ngủ không tốt.”

“Ăn đi,” anh ta đột ngột nói. Cậu dừng chiếc thìa đang định múc súp lại.

“Đây có phải là lần đầu tiên cậu nghe điều này không?”

“… Làm thế nào mà tôi… .”

“Làm ồn khi đang ngủ, đẩy chăn ra. Ngay cả khi trời hơi lạnh, cậu cũng sẽ quấn mình như một con sâu.”

Anh ta cầm một chiếc thìa và vẽ một vòng tròn nhỏ lên không trung.

“Tôi đã rất khó khăn trong việc giữ cho cậu không cuộn lại và duỗi thẳng ra.”

“… Tôi xin lỗi.”

Tai cậu nóng bừng. Khóe miệng Trưởng nhóm Han nhếch lên khi đang ăn kimchi. Cậu vội nói trong khi dùng thìa chạm múc canh.

“Nếu làm phiền giấc ngủ của Trưởng nhóm, tôi sẽ ngủ riêng.”

“Không có giường, vậy cậu ngủ ở đâu?”

“… Trên ghế sofa… .”

“Cậu định tự mình mò xuống đây sau khi làm tình à?”

Lúc đó cậu mới ngậm miệng lại. Dán mắt vào hạt cơm tròn trịa dính ở góc bát. Cậu thậm chí không thể nhìn thấy biểu cảm của Trưởng nhóm Han, nhưng anh ta cười nhẹ.

“Vậy tại sao cậu lại nói thế?”

“… Đó là lần đầu tiên tôi biết mình có thói quen ngủ không tốt. Tôi không biết vì chỉ toàn ngủ một mình…”

Đó là điều đương nhiên vì không có ai nhắc cậu. Nếu biết thì đã có thể nói trước với anh ta rồi. Khi cậu đang dùng thìa khuấy súp, anh ta nói ngắn gọn: “Đừng đùa giỡn nữa.” Cậu ngay lập tức nhấc thìa lên và xúc một thìa cơm.

Anh ta đổ đầy cốc nước của cậu. Sau khi nhìn cậu ăn cơm, anh ta mở miệng.

“Hãy vừa ăn vừa nghe tôi nói. Có chuyện chúng ta chưa thể nói xong vì bận việc tuần trước nhưng thời gian để quyết định hơi eo hẹp. Cậu Lee Seo-dan, công ty nào cũng được miễn là cậu không phải nhìn mặt tôi phải không?”

“A… .”

Cậu mở miệng, nhưng anh ta không cho cậu cơ hội lên tiếng. Dường như không cần câu trả lời của cậu.

“Ý định của cậu Lee Seo-dan rất rõ ràng nên tôi đã xem xét nhưng hiện tại có khoảng ba lựa chọn. Một là một công ty nhỏ mà tôi biết đã thành lập vào năm ngoái, hoạt động trong lĩnh vực phát triển web và dữ liệu đám mây. Khoảng hai mươi nhân viên. Cho đến nay, hoạt động vẫn khá tốt và mọi thứ từ văn hóa doanh nghiệp đến nội thất văn phòng đều được chú trọng. Vấn đề là lượng công việc khá nặng, lương thấp và tương lai của công ty không thể đoán trước được, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi đối với loại hình khởi nghiệp này. Vì đây là một công ty nhỏ nên cậu có thể nắm toàn bộ sự việc và làm việc như ở nhóm TF, đồng thời vì chủ tịch và các nhân viên gọi nhau bằng tên nên tôi nghĩ có thể phù hợp với cậu Lee Seo-dan.”

“… … .”

“Trước đây tôi từng được nhờ giới thiệu người nên tôi đã liên hệ và kể về cậu Lee Seo-dan, và phản hồi hầu hết là tích cực. Cậu vẫn sẽ phải gặp họ và vượt qua cuộc phỏng vấn, nhưng nếu là cậu Lee Seo-dan, họ sẽ chấp nhận cậu mà không phàn nàn gì cả.”

“Và lựa chọn thứ hai…” anh ta tiếp tục, nhưng cậu không thể tập trung được. Quy mô công ty hay gì đó cùng những gì anh ta nói, nhưng cậu chợt nhớ đến khung cảnh của công ty ở Incheon. Chắc là vì hiếm khi cậu tới công ty nào khác ngoài Rae Won. Cậu nhớ đến con đường tối tăm trước công ty và thang máy mát lạnh thoang thoảng mùi mồ hôi. Khung cảnh đó thật lạnh lùng, xa lạ và trên hết thật xa xôi. Anh ta sẽ không ở cùng một đội hoặc ở một tầng khác.

Cậu thậm chí còn không nhận ra đối phương đã ngừng nói. Anh ta hỏi, gõ mạnh đuôi đũa xuống bàn.

“Bây giờ cậu không chú ý gì cả.”

“… Không, tôi vẫn đang nghe….”

“Tôi vừa nói điều gì đó.”

“… Quy mô… .”

Về công ty thứ hai, cậu thậm chí còn không thể nghĩ đến quy mô hay lĩnh vực của nó. Khi cậu xấu hổ cụp mắt xuống thì Trưởng nhóm Han thở dài đặt đũa xuống.

“Tôi xin lỗi.”

Lúc đó cậu mới tỉnh táo lại và cúi đầu xin lỗi.

“Cảm ơn anh vì đã lưu ý giúp tôi. Dù rất bận, nhưng anh vẫn để tâm…”

“Có điều gì mà cậu không thích không, cậu Lee Seo-dan?”

Anh ta bỏ tất cả những điều thừa thãi như thường lệ và hỏi thẳng vào vấn đề. Như một đường thẳng, câu hỏi quay về phía cậu.

“Vậy hãy nói cụ thể cho tôi biết cậu muốn đi đâu và muốn làm gì.”

“… … .”

Cậu không thể nói dối nên chỉ biết cắn vào bên trong môi. Chỉ có một câu trả lời hiện ra trong đầu, nhưng đó là lựa chọn anh ta đã gạt bỏ. Khi cậu vẫn im lặng, anh ta lại hỏi.

“Hoặc cậu thích dạng văn hóa doanh nghiệp nào, hoặc muốn làm việc cho cấp trên như thế nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó à?”

“… … .”

Cậu ép những lời đã đến đầu lưỡi xuống. Liếc nhìn đối phương, nhưng cậu không thể tránh được ánh mắt của anh ta. Trưởng nhóm Han nhìn chằm chằm vào mặt cậu và cười như thể điều đó thật ngớ ngẩn.

“Câu trả lời đã viết trên trán của cậu rồi.”

“… Cấp trên như Trưởng nhóm… .”

Những lời còn lại cũng lần lượt tuôn ra. Nhìn bát cơm trống rỗng của mình, cậu lại nói.

“Nếu có thể, tôi muốn làm việc dưới quyền một cấp trên như Trưởng nhóm.”

“Cậu Lee Seo-dan.”

“Vì Trưởng nhóm đã nói không, vậy nên một công ty khác mà một người như Trưởng nhóm Han lãnh đạo ….”

Đó là một yêu cầu vô lý ngay cả với cậu. Lý do lần đầu tiên cậu biết đến tên Trưởng nhóm Han do bản thân anh ta rất khác biệt so với mọi người khác trong công ty, nhưng cậu có thể tìm cấp trên giống anh ta ở đâu? Ngay khi sự im lặng từ bên kia bàn trở nên khó chịu, anh ta mở miệng. Không giống như trước đây, đó là một giọng nói trầm lặng.

“Cậu Lee Seo-dan muốn làm việc trong lĩnh vực tư vấn hay muốn làm việc dưới quyền tôi?”

“… Cả hai.”

Cậu không dám ngước lên. Đang trong nhà anh ta, cậu chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trên người và cũng không có đồ lót nhưng cậu sợ không gian trước mặt sẽ biến thành phòng dữ liệu tại công ty.

Im lặng hồi lâu, Trưởng nhóm Han thở dài. Cậu chùn bước lùi khi tiếng thở dài dường như nói lên sự mệt mỏi tích tụ của anh ta.

“Tại sao, cậu Lee Seo-dan?”

Sau đó anh ta ngay lập tức bỏ dở lời nói của chính mình. Cậu lặng lẽ ngước mắt lên và nhìn gương mặt đang có một biểu cảm tế nhị.

“Tôi không biết tại sao cậu Lee Seo-dan lại coi tôi là một ông chủ tốt, nhưng cậu không nên đánh giá dựa trên những gì cậu đã nghe được ở đâu đó”.

“… Sau khi làm việc dưới sự chỉ đạo của Trưởng nhóm.”

“TF khác với các phòng ban bình thường.”

Anh ta trả lời mà không hề nhướng mày.

“Chỉ ở TF, tôi mới có thể chọn được những người có năng lực, phù hợp với sở thích của mình, giao cho họ những nhiệm vụ thú vị và làm bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng có rất nhiều bộ phận không hoạt động theo cách tôi muốn. Không chỉ có một nhóm tư vấn và tôi không thể đưa ra mọi quyết định về việc phải làm gì và làm như thế nào. Tôi không thể cung cấp môi trường lý tưởng mà cậu Lee Seo-dan mong muốn, tôi cũng không thể bảo vệ cậu Lee Seo-dan vô điều kiện. Tất nhiên là tốt hơn quản lý cũ của cậu Lee Seo-dan ”.

“Tất nhiên rồi… .”

“Tại sao điều đó lại bình thường? Một người sếp bỏ qua việc một thành viên trong nhóm bị chèn ép tình dục và một người triệu ứng viên lên sân thượng, đưa điều kiện về những cuộc hẹn riêng để đổi lấy việc được vào đội? Nói đúng ra, kẻ sau còn độc ác hơn.”

Đó là một lời kết luận táo bạo mà không cần nhấn mạnh. Cậu quên hết những gì định nói như thể bị đánh vào gáy. Trưởng nhóm Han cầm bát, thìa và đũa đứng dậy khỏi bàn.

“Muộn rồi. Còn phải đi làm nên đừng ăn nữa và mang bát vào đây.”

“… Trưởng nhóm.”

Cậu cầm bát lên và theo vào bếp. Đứng đó nhìn chằm chằm vào lưng người kia khi anh ta đặt bát vào bồn rửa và xả đầy nước vào.

“Hãy bàn về chuyện này sau đi.”

Không thèm nhìn lại, anh ta nói với giọng mệt mỏi.

“Tôi nghĩ cậu Lee Seo-dan cần phải hiểu rõ mình muốn gì. Tôi sẽ cho cậu thời gian trong tuần này, vì vậy hãy suy nghĩ đi. Tôi sẽ sắp xếp các lựa chọn vừa nói với cậu và gửi cho cậu dưới dạng tập tin, vì vậy hãy nghiên cứu riêng từng cái.”

Cậu theo anh ta trở lại phòng khách. Đứng nhìn anh ta bước vào phòng làm việc rồi mở phòng thay đồ. Cậu hít một hơi thật sâu khi vào căn phòng tối. Trái ngược với lời nói của anh ta, điều cậu mong muốn rất rõ ràng. Mọi chuyện đã như vậy kể từ khi gia nhập công ty và bây giờ cậu đã được quen biết và làm việc dưới quyền anh ta. Cho dù cậu quan tâm đến công việc tư vấn do ngưỡng mộ anh ta, hay muốn anh ta làm cấp trên vì cậu thích những gì anh ta đang làm, kết quả đều không khác nhau.

Cậu bật đèn và nhìn xuống. Túi đựng quần áo không còn ở chỗ ngày hôm qua nữa. Nhìn quanh, quần áo của cậu đều được treo gọn gàng trên móc treo ở một góc phòng thay đồ.

Như bị gai nhọn đâm vào ngực. Cậu từ từ dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại.

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo