Cậu muốn kiểm tra xem mật mã cửa đã bị đổi chưa, nhưng cậu đã bấm chuông và chờ đợi. Hít một hơi thật sâu. Tiếng rên rỉ vang lên như có thứ gì đó nghẹn lại trong lồng ngực.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần. Có tiếng giày cọt kẹt ở hành lang. Với một tiếng click, ổ khóa được mở ra và cánh cửa mở ra.
“Mời vào.”
Anh ta nói, tay cầm một chiếc khăn tắm trong một tay và tóc ướt. Đó là một bộ trang phục thoải mái cậu hiếm khi thấy. Khi cậu nhìn nó, Trưởng nhóm Han đẩy tay nắm cửa đang mở vào tay cậu, quay lưng lại và biến mất về phía nhà bếp. Cậu thận trọng bước vào cửa.
Và khi nhìn theo anh ta, cậu gần như vấp ngã. Có một tiếng thịch và một âm thanh buồn tẻ. Khi tỉnh táo lại, thứ đập vào mắt là một thùng đá lớn cạnh cửa trước.
“Đừng đá vào nó.”
Anh ta nói vọng từ xa. Một ánh đèn rực rỡ chiếu ra từ nhà bếp. Có thể nghe thấy tiếng cửa tủ đóng mở và tiếng lò vi sóng chạy. Cậu nhìn xuống thùng đá trong khi hơi co những ngón chân của mình lại với nhau. Có vẻ như cái nắp che một nửa và đã bị rơi ra khi ngón chân va vào nó. Khí lạnh tràn ra. Cúi xuống nhìn vào bên trong, có vài gói trông có vẻ là thịt đóng gói. Ngoài ra còn có một chiếc bồn trong suốt đựng một loại rau nhiều màu sắc trông giống như ớt chuông.
Phòng khách đúng như những gì cậu nhớ. Khi cậu đang đứng ngơ ngác giữa phòng khách, tay nắm chặt túi xách thì Trưởng nhóm Han từ bếp bước ra với một chiếc xô nhựa lớn, nhìn thấy cậu thì nhướng mày.
“Cậu đang làm gì ở đó vậy?”
“… Tôi.”
“Cậu có muốn một tách cà phê không? Đã ăn sáng chưa?”
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay với ống tay áo xắn lên. Một chút lòng tốt lan tỏa trên những lời nói thờ ơ chắc hẳn là ảo tưởng của cậu. Cậu cố nói mình không cần cà phê hay gì cả nhưng cổ họng nghẹn cứng không nói được. Cậu quay đi, hắng giọng và hỏi mà không nhìn đối phương.
“Anh đi đâu vậy?”
“Cái gì?”
Anh ta đang đặt hộp vào thùng đá. Như đang cân nhắc cách sắp xếp bát đĩa, anh ta lấy hộp ớt chuông ra và đặt quả lớn vào trước.
“Đồ ăn, đồ uống… Anh đi đâu vậy?”
Nên nhẹ nhõm hay thất vọng nếu anh ta bảo mình về nhà bây giờ đây? Cậu đang cố giữ tinh thần tỉnh táo bằng cách nắm chặt quai túi đến mức tay trắng bệch, nhưng sau khi dọn tủ đá xong, anh ta đứng dậy và ngơ ngác hỏi.
“Cậu còn đứng đó làm gì?”
“…Tôi á.”
“Hãy đi lấy bàn chải đánh răng của cậu trong phòng tắm. Quần áo vẫn còn trong phòng thay đồ, nên gói thêm một hai bộ nữa. Cũng mặc một chiếc áo khoác dày. Chúng ta khởi hành lúc 9:10.”
Và anh quay vào bếp. Cậu đứng đó cho đến khi anh ta lại bước ra với vài túi đồ ăn nhẹ.
“Cậu đang làm gì thế?”
Cậu nghe thấy tiếng anh ta khi đóng nắp thùng đá lại.
“Ngủ không ngon à? Nước da của cậu xanh lắm.”
“… Anh sẽ để tôi trở lại vào tối mai chứ?”
“Có vẻ như tôi đang bắt cóc cậu Lee Seo-dan nhỉ?”
Anh hỏi với vẻ mặt vô cảm, không biết có phải đang nói đùa hay không.
“Ý tưởng nhốt cậu vào hầm nghe có vẻ giống một trò đùa phải không?”
Cậu ngậm miệng lại. Anh ta thấy vẻ mặt của cậu thì nhếch mép cười.
“Đóng gói những đồ của cậu đi.”
Bấm vào, cả hai mặt của hộp đá đều bị khóa. Cậu đưa mắt nhìn theo khi anh biến mất vào nhà bếp, sau đó cậu đi vào phòng tắm.
Cậu bỏ hai bộ quần áo vào chiếc túi lớn mang theo trước. Để đồ lót, bàn chải đánh răng và thậm chí cả một chiếc túi nhỏ mang từ nhà vào. Chiếc áo khoác khoác trên tay và chiếc túi có khóa kéo.
Tuy nhiên, bên trong rất nhẹ nên cậu nắm lấy quai túi và đi ra phòng khách. Anh ta đang đứng ở cửa trước cầm một chiếc túi nhỏ hơn túi cậu một chút, nhìn xuống thùng giữ mát, rồi quay sang cậu và hỏi.
“Cậu đã đóng gói mọi thứ chưa?”
“… Vâng.”
“Hãy đến giúp tôi một tay.”
Anh ta đút chìa khóa xe vào túi và nắm lấy một tay cầm của thùng giữ mát. Cậu quàng chiếc túi qua vai và nhấc tay cầm ở phía bên kia. Nó nặng hơn nhiều so với dự kiến. Khi cậu vấp ngã, anh đã nắm lấy vai cậu và giữ chặt.
Có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của ngón tay đối phương qua lớp quần áo mỏng. Cậu rụt mình trở lại như thể bị nóng.
“… Xin hãy cẩn thận. Nó sẽ bị rò rỉ.”
Anh ta nói mà không thay đổi vẻ mặt. Khi cả hai nhấc lên, chiếc thùng lắc lư. Cửa trước quá hẹp để có thể hai người ra cùng lúc. Anh ta mở cửa trước và đợi cậu. Còn cậu xỏ đôi giày vào và xách chiếc thùng lên lần nữa. Người kia nhấn nút thang máy và chờ đợi.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của người kia khi nhìn số tầng nhấp nháy, cậu không thể hỏi được gì. Thang máy đã đến. Họ chất thùng trước rồi đi vào sau. Trưởng nhóm Han nhấn nút đi xuống bãi đậu xe.
Anh cho xe tiến về phía trước, mở ghế sau để chất thùng vào. Anh mở và đóng chiếc túi mình mang theo khi cậu leo lên ghế hành khách. Cậu nghe thấy tiếng cửa ghế sau đóng sầm lại và anh ta leo lên phía trước, một bình giữ nhiệt nhỏ và thứ gì đó dày bọc trong giấy bạc được đưa ra trước mặt cậu. Nhìn chằm chằm vào hộp đựng găng tay, cậu giật mình đến mức phải co người lại.
“Còn một chặng đường dài nữa, cậu nên ăn sáng đi.”
Anh ta vừa nói vừa nhả phanh tay. Chiếc bình thủy vẫn ấm nóng.
“Mặc dù trên đường đi chúng ta sẽ dừng lại ở một khu vực nghỉ ngơi. Ăn hết đi và bảo tôi nếu chưa đủ no”.
Cậu muộn màng nói lời cảm ơn. Anh ta khởi động xe mà không đáp.
Khi ra khỏi tầng hầm, ánh nắng ban mai chiếu qua kính chắn gió. Cậu dùng móng tay gỡ các cạnh của giấy bạc. Đó là một chiếc bánh sandwich. Có thứ gì đó giống như giăm bông và pho mát giữa chiếc bánh sừng bò.
“Có phải anh tự làm cái đó?”
Thật kỳ lạ nên cậu quên mất bầu không khí lạnh lẽo và thản nhiên hỏi. Đối phương dừng lại và trả lời.
“Nếu cậu tò mò, ăn thử nó ngay bây giờ đi. Nếu ngon thì coi như tôi tự làm, nếu không thì không phải.”
Chiếc xe dừng lại trước đèn giao thông. Cậu bóc thêm một ít giấy bạc và mở miệng cắn một miếng. Vị mặn vừa chạm vào đầu lưỡi là cậu thấy đói khủng khiếp. Cắn thêm một miếng nữa và phồng má. Cậu ngậm miệng và tập trung ăn cho đến khi bắt gặp ánh mắt người bên cạnh. Cậu nói với cách phát âm không rõ ràng.
“Nó rất ngon.”
“Tôi vui vì cậu thấy ngon.”
Trưởng nhóm Han liếc nhìn, trả lời. Cậu khát nước vội vàng mở nắp bình giữ nhiệt. Khi đưa nó lại gần mũi, có thể ngửi thấy mùi mật ong nồng nặc.
Như thể có chủ ý, anh ta lại dừng xe khi đèn đỏ. Cậu đưa bình giữ nhiệt lên miệng và nghiêng nó. Lại cắn miếng bánh và uống nước mật ong. Cảm thấy như có thứ gì đó nóng nóng đang trào lên trong bụng. Cảm giác ớn lạnh trên đầu ngón tay từ sáng đến giờ dường như đã biến mất.
Chiếc xe rẽ vào một con đường quê. Ăn xong, cậu đặt chiếc bình thủy vào ngăn đựng cốc rồi vò nát tờ giấy bạc. Cây lá lướt nhanh ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Trong lúc cậu bị giam chân ở công ty, mùa đông đã trôi qua và mùa xuân đã đến ngay trước mắt trước khi cậu kịp nhận ra.
“Cậu Lee Seo-dan.”
Cậu xoay người trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trưởng nhóm Han nhấn nút, lấy đĩa CD ra khỏi dàn âm thanh và đưa cho cậu.
“Đặt cái đó vào, chọn cái khác và lấy nó ra. Ở túi trước.”
Bên trong hộp đựng găng tay là một cuốn album có vài đĩa CD bên trong. Cậu nghĩ anh ta đang chờ nên lấy ra bất cứ thứ gì trong tầm tay. Một khoảng trống mỏng đã ăn mất đĩa CD. Trưởng nhóm Han nhấn nút play bên cạnh rồi xoay nút chỉnh âm lượng. Âm nhạc chậm rãi và ấm áp, giống như phát ra từ một quán cà phê ở ngoại ô, nhưng vẫn tốt hơn là im lặng.
Hơn 12:00 một chút, xe dừng lại ở một trạm nghỉ. Có khá nhiều ô tô ở bãi đậu xe rộng lớn.
Khi tắt động cơ, chiếc xe trở nên im lặng. Âm nhạc cũng dừng lại. Một sự im lặng khó chịu tràn ngập không gian nơi tiếng ồn đã bị loại bỏ. Cậu mơ hồ dời ánh mắt khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta im lặng nhìn ra ngoài kính chắn gió và hỏi.
“Cậu không đói à?”
“… Một chút… .”
Dường như cảm giác thèm ăn vốn im lìm suốt cả tuần của cậu đã bị kẹt ở đâu đó trước khi bùng phát. Cậu loay hoay thắt dây an toàn trước ngực rồi ngước lên. Ngạc nhiên thay, anh ta đang nhìn cậu.
“Trưởng nhóm… .”
“… … .”
Ánh mắt dán chặt vào mặt cậu không rời đi. Có thứ gì đó nóng hổi như tia laser chạy xuống má cậu và lưu lại trên môi trước khi được nhấc lên. Thay vào đó anh ta đưa tay ra và kéo dây an toàn của cậu.
Bên ngoài mát hơn bên trong. Buổi sáng trời không như thế này nhưng gió thổi khá mạnh. Trưởng nhóm Han lấy tay che bóng, ngước lên lẩm bẩm.
“Trời sẽ không mưa đâu.”
Cậu bước lên vạch mà anh ấy đã đo bằng thước kẻ. Nghiêng người một chút và duỗi cơ thể đang kêu cọt kẹt của mình. Sau đó cậu nhận ra người kia đã đi quá xa. Cậu cố gắng chạy theo và nhận ra mình đã bỏ quên túi xách. Bước chân chậm lại, anh dừng lại mà không nhìn lại.
“Hãy để lại ví của cậu lại.”
“… Cậu sẽ không bị yêu cầu mua thức ăn đâu, nên đừng lo lắng. Việc nhận đồ ăn từ tôi ở điểm dừng có phải là một gánh nặng không? Tại sao cậu không thôi tính toán và cứ tận hưởng thôi?”
Câu hỏi như có gai. Bởi vì anh ta đã bước một bước nên đã cách một khoảng dài. Sau khi cậu vội đuổi kịp, anh ta mở cửa khu vực nghỉ và giữ nó, trông hơi khó chịu.
“Nếu định mua đồ ăn cho tôi thì khi nào cậu mới ngừng chơi trò thông báo trước máy tính tiền? Ngay cả những người quen mà tôi đã không gặp trong nhiều năm cũng không cảm thấy lo lắng khi dùng bữa, vậy tại sao cậu Lee Seo-dan lại chỉ có một mình như vậy? Cậu có bị đau đầu vào ban đêm nếu nhận được thứ gì đó từ tôi mà không trả lại không?”
“… … .”
Đối với cậu, dường như không phải phải lo lắng sau bữa ăn nên cậu cúi đầu và ngậm miệng thay vì nói thêm lời. Có rất nhiều người ở khu vực nghỉ ngơi. Khi cậu gần như bị đám đông học sinh cấp 3 cuốn đi, Trưởng nhóm Han đã nắm lấy tay cậu kéo sang một bên. Người kia chỉ buông tay sau khi đã rời khỏi đám đông.
“Điều đó cho thấy, Trưởng nhóm và tôi… Đó không phải là mối quan hệ cá nhân, phải không?”
Cậu thận trọng nói trong khi xoa xoa cổ tay đau nhức của mình. Anh ta dừng bước trước mặt cậu.
“Vậy thì cậu nghĩ sao?”
“Dạ?”
“Cậu Lee Seo-dan đã đến đây cùng tôi vào ngày cuối tuần làm gì thế?”
Khi cậu suýt bị một đứa trẻ đi ngang qua tông phải, anh ta đã tóm lấy và đặt cậu ngồi xuống chiếc bàn trong góc. Cậu chỉ mở miệng khi xung quanh trở nên bớt ồn.
“Anh chưa bao giờ nói sẽ đi đâu.”
“Gì?”
Đèn phía trên đã tắt, in bóng lên khuôn mặt đối phương. Cậu lặp lại những lời tôi đã phải chịu đựng dù bụng đang cồn cào.
“Anh không nói cho tôi biết sẽ đi đâu. Tôi chỉ biết sẽ đi xa khi đến vào sáng nay.”
“… Không phải tôi đã bảo cậu dành ra cuối tuần sao?”
“Nghỉ cuối tuần có nghĩa như thế nào?”
Trưởng nhóm Han ngơ ngác nhìn cậu rồi chợt mỉm cười.
“Vậy cậu Lee Seo-dan, cậu có nghĩ là tôi sẽ giữ cậu trên giường cả cuối tuần không?”
“…Trưởng nhóm.”
Đó không phải là một giọng nói lớn, nhưng có những người ở bàn ngay bên cạnh. Anh ta vẫy tay ra hiệu rằng mình đã biết. Anh ta cúi xuống và dồn cậu vào góc. Tầm nhìn bị chặn nên cậu không thể thấy người khác.
Anh ta chạm đầu ngón tay vào cái má đỏ bừng. Cậu hầu như không thấy ánh mắt đang lang thang trên bàn.
“Trưởng nhóm.”
“Tinh thần hy sinh đó sẽ làm người ta rơi nước mắt.”
Anh ta chế nhạo với một giọng đầy tiếng cười.
“Cậu có nghĩ đến việc cho tôi ngày cuối tuần không phải đi làm lần đầu tiên sau vài tháng không? Cậu thậm chí còn không nói một lời phản kháng nào à?”
“Trưởng nhóm có để tôi phản đối không?”
“Sao hôm nay cậu lại vòng vo thế? Nếu có điều gì muốn nói, hãy cứ nói đi?”
Cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra một cách kỳ lạ. Cậu nuốt nước bọt và hỏi.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Anh ta trả lời một cách thản nhiên đến bất ngờ.
“Ra biển.”
“… Tại sao… .”
“Lúc đó cậu đã bảo muốn đi biển.”
Họ gần nhau đến mức mặt họ chạm vào nhau. Anh ta cau mày nói thêm.
“Không phải trong một tuần.”
“… … .”
“Hãy đi sau nhé. Nếu đi nghỉ nhiều như vậy ngay bây giờ thì không được. Có thể chỉ có cậu Lee Seo-dan trả tiền thôi, nhưng tôi thì không. Tốt hơn hết là đừng đi nghỉ cho đến khi cậu Lee Seo-dan ổn định lại cuộc sống”.
Khi anh ta đang nhìn cậu, anh ta hỏi ngược lại. “Tại sao mặt của cậu lại như vậy?”
“Trưởng nhóm sẽ đưa tôi đi trong tương lai… Anh không muốn nhìn thấy tôi như thế này phải không?”
Chọn lọc từ ngữ của mình, cậu hỏi một cách cẩn thận. Anh ta nhướng mày như thể không hiểu.
“Tôi?”
“Cả tuần … Và cả Chủ nhật tuần trước nữa…”
Đó không thể là sự ảo tưởng của cậu. Ước gì cậu biết mình đã làm sai điều gì đó, nhưng đó không phải là ranh giới mà anh ta đã vạch ra. Dù nỗ lực, cậu không thể làm được gì.
Anh ta nhíu mày, không nói gì một lúc lâu. Sau đó anh ta nhìn cậu và hỏi đột ngột.
“Vậy là cậu buồn à?”
“… KHÔNG.”
“Trông không phải thế.”
Cậu lùi sâu hơn vào góc và quay đầu lại. Trưởng nhóm Han lấy trong túi ra một chiếc ví rồi đẩy trước mặt cậu mà không hỏi thêm.
“Chúng ta hãy ăn trước rồi rời đi. Tôi không đưa cậu đến đây để nói chuyện ở một trạm nghỉ đông người. Cậu có thể dùng nó hay không, hãy mua bất cứ thứ gì cậu muốn ăn ”.
Đang lưỡng lự thì tay cậu đã bị nắm lấy và bóp mạnh ví của anh ta. Làn da ấm áp với nhiệt độ cơ thể. Để tránh chỗ ngồi của mình, cậu đứng dậy và lẻn vào giữa các bàn.
Sau khi đi loanh quanh trước quầy bán hàng, cậu mua một tô mì rồi quay lại. Rồi anh đứng dậy, kêó cậu ngồi xuống, biến mất, quay trở lại với một khay đầy thức ăn và dọn bàn tràn ngập. Suốt thời gian cậu cúi đầu ăn, khuôn mặt anh ta hằn lên một ánh nhìn lạnh lùng, kiên trì.
Dù vậy, khi trở lại xe, không khí có phần thoải mái hơn buổi sáng một chút. Nắng chói quá nên cậu hạ tấm che nắng xuống. Thay vì ngồi không thoải mái và nghe nhạc, cậu đã ngủ gật vài lần. Mỗi lần tỉnh dậy, cậu đều mở to mắt nhìn ra ngoài với tư thế cứng ngắc. Lúc đó anh ta đang im lặng tập trung lái xe.
“Tôi không sao, nên đi ngủ đi.”
“Không, không sao đâu.”
“Cậu không ổn đâu. Ngả ghế về phía sau. Hãy tìm đòn bẩy dưới chân.”
Cậu cúi đầu trước ánh mắt chờ đợi hành động của mình. Khi tìm thấy cần gạt và kéo nó ra, lưng ghế đã ngả về phía sau ngay lập tức. Trưởng nhóm Han đưa tay vặn nhỏ âm lượng nhạc.
Khi ngả người về phía sau ở một góc thoải mái, mí mắt cậu cảm thấy nặng trĩu. Chớp mắt chậm rãi, cậu ngắm nhìn khuôn mặt của đối phương từ xa. Tuy nhiên, cậu không thể thoải mái ngủ bên cạnh khi anh ta đang lái xe. Sau đó một cánh tay duỗi ra. Bàn tay ấm áp của anh ta chạm vào mí mắt cậu trong giây lát.
“Không khó để lái xe khi có Lee Seo-dan ở bên. Vì thế không có gì phải lo lắng cả.”
Dường như giọng nói trầm chậm truyền vào khá thân thiện. Đó là một ảo ảnh dễ chịu trong giây lát. Thế là cậu thiếp đi mà không choàng tỉnh lại nữa.
***