Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 3 - Chương 12 (4)

“Tại sao tôi lại ăn cùng cậu Lee Seo-dan?”

“… Dạ?”

“Cảm ơn vì đã cho tôi ngủ lại, nhưng ngày hôm qua dự án đã hoàn thành rồi. Chúng ta không cần phải ăn cùng nhau vào tối thứ Bảy, phải không?”

Đó là một giọng nói có chút khó chịu, như đang nói điều gì đó hiển nhiên.

Anh ta cúi xuống nhặt quần áo trên sàn lên, nhìn chằm chằm vào cậu như thể tự hỏi sao cậu vẫn đang đứng bị đóng đinh tại đó.

“Tôi đi thay quần áo, cậu muốn ở đó trông chừng tôi à?”

“… Ơ, vậy tôi…”

Sự bối rối hiện rõ trên mặt cậu. Cậu ngơ ngác bỏ chạy, để lại anh ta đang rũ bỏ chiếc áo nhàu nát. Cậu đóng cửa lại và đứng trước đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng.

Chưa đầy một phút sau, Trưởng nhóm Han mở cửa trong bộ quần áo giống như ngày hôm qua. Sau đó, khi đi ngang qua, anh ta nhặt chiếc áo khoác cậu đã khoác trên áo ngủ lên và mặc vào. Đó là hành động cực kỳ dễ dàng của một người đã hoàn toàn rũ bỏ hết sự mệt mỏi.

“Anh đi luôn ạ?”

Cậu chỉ đứng im và hỏi vậy thôi. Đó là một giọng nói nhỏ, khó có thể nghe được. Anh ta quay lại sau khi xỏ giày vào hành lang. Nhìn cậu, anh ta bình tĩnh chất vấn.

“Cậu Lee Seo-dan đã quên những gì đã nói rồi à?”

“… Dạ?”

“Không phải cậu sẽ đợi, lúc tôi gọi thì cậu sẽ đến và dang chân ra, khi tôi gọi cậu thì cậu cũng không do dự mà đi ngay à?”

Những lời anh ta liệt kê ngay ngắn giống như những đường thẳng và giống như những bức tường. Giọng nói vô cảm đã xác định rõ ràng mối quan hệ không tên và xua tan hơi ấm vô nghĩa vốn đọng lại giữa những khoảng trống.

Cậu nuốt cục nghẹn trong cổ họng và trả lời.

“Đúng rồi.”

“Nếu đúng thì hãy kiên nhẫn đợi cho đến khi tôi gọi. Tôi sẽ sắp xếp hành lý cậu để lại ở nhà tôi và mang đến công ty trả. Bây giờ dự án đã kết thúc, cậu Lee Seo-dan không cần phải có mặt ở nhà tôi nữa”.

Anh ta xỏ chân vào giầy mà không đợi cậu trả lời.

“Tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”

Không nói thêm về thời gian. Giọng điệu thờ ơ rất mơ hồ, như thể đang nói về những khả năng có thể xảy ra. Anh ta kéo tay nắm cửa trước nhà cậu vài lần và khéo léo mở cửa. Tiếng bước chân nhỏ dần và cánh cửa đóng sầm lại.

Cậu đứng bất động cho đến khi nghe thấy tiếng thang máy yếu ớt vang đến. Cháo được xếp ngay ngắn trên bàn, thuốc giải rượu, thuốc lá, kẹo mút rải rác như trò đùa của trẻ con. Cậu rời mắt khỏi hiên nhà và quay đầu lại. Bước vào phòng, thả mình xuống tấm ga trải giường vẫn vương hơi ấm.

***

Sau khi xuống thang máy ở tầng 4 và rẽ về phía phòng họp TF theo thói quen, cậu bị đám đông cuốn đi và phải vòng lại một quãng dài. Quẹt thẻ nhân viên, cửa kính của bộ phận mở ra không một tiếng động, cậu bước vào một không gian rộng rãi được ngăn cách bằng vách ngăn. Cậu đi làm cùng tầng của cùng một công ty nhưng không hiểu sao lại có cảm giác giống như ngày đầu tiên đi làm.

Cảm giác khá dễ chịu. Nó không quá bức bối và thậm chí nó cũng không phải là một chuyến đi làm đầy hoài bão vào sáng sớm. Một vài người đang làm việc dưới tấm biển ‘Nhóm tư vấn 2’ trên trần nhà. Đều là những gương mặt quen thuộc.

“… A.”

Việc làm quen cũng giống như vậy. Khi cậu đang đứng ở lối vào cùng với chiếc túi của mình, một người đàn ông có mái tóc kiểu thể thao ngước lên nhìn cậu và búng ngón tay.

“Incheon.”

“… Vâng.”

“Có phải lại chuyện của TF không? Trưởng nhóm vẫn chưa đến à?”

“… Không, đây không phải… .”

Cậu không thể nói gãy gọn khi nhìn bị nhìn chằm chằm. Cậu nắm chiếc túi trong tay và cụp mắt xuống.

“Tôi bắt đầu làm việc với tư cách là một thành viên nhóm tư vấn bắt đầu từ hôm nay.”

“…Ồ, vậy à?”

Đôi lông mày đang nhíu lại nhanh chóng duỗi ra. Đó là một biểu hiện thoáng qua. Người đàn ông nhìn xung quanh và nói.

“Vậy thì vào đi. Vì ở đó còn một cái bàn.”

“Cảm ơn anh.”

Bàn làm việc của tôi do Trưởng nhóm Han đưa đến cách đây ba tháng, nằm ở vị trí xa nhất so với chỗ ngồi của anh ta. Cậu tiến lại gần và định đặt túi xuống nhưng lại lưỡng lự. Trên bàn cũng như trên ghế, những thứ bừa bộn như tập tài liệu và bút được chất thành đống. Trong ba tháng, chiếc bàn trống của cậu dường như đã phát huy tác dụng hữu ích như là một nơi lưu trữ.

“A.”

Người phụ nữ ở bàn bên cạnh ngước lên nói: “Nếu biết cậu đến thì tôi đã dọn rồi. Làm thế nào bây giờ?”

Đó là người phụ nữ cậu đã thấy ở cửa hàng tiện lợi và ở hành lang của công ty tại Incheon. Cậu nghĩ chị ta ăn mặc giản dị khi ở Seoul, nhưng hôm nay trông khác hẳn, có lẽ là do có thêm lớp trang điểm. Cậu liếc thẻ nhân viên treo trên cổ chị ta khi đặt chiếc túi xuống ghế bên cạnh.

“Đó không phải là tất cả đồ đạc của tôi, như mọi người cứ để ở đó vậy, nhưng….”

“Không sao đâu, khi Trưởng nhóm đến tôi sẽ hỏi ý kiến và dọn dẹp ạ.”

“Không, nhưng chắc chắn phải có một chỗ để ngồi. Đợi đã, để tôi cất cái này đi đã.”

Người phụ nữ khoanh tay lôi hộp đựng giấy tờ từ đâu đó ra và quét hết hồ sơ trên ghế. Chị ta lùi lại và chặc lưỡi khi quan sát, sau đó nhặt những thứ trên bàn và bỏ chúng vào hộp.

“Thế này đỡ hơn rồi. Tôi đưa cho cậu ít khăn ướt không? Lau bàn một lần.”

“Vâng, xin chị đưa tôi một ít… Cảm ơn chị.”

“Cứ lấy cái này đi, vì có rất nhiều.”

Cậu được đưa cho một gói khăn giấy ướt có hình bông hoa trên đó. Chắc chắn là gói mới và lớp bao bì bên trên chưa bị bóc ra.

Cậu lau chiếc bàn bụi bặm màu xám một lần bằng chiếc khăn giấy ướt có mùi thơm. Mở giấy nhớ mà ai đó đã cuộn lại và vứt ở đó, rồi cất vào hộp đề phòng trường hợp quan trọng. Trong lúc đó, người đàn ông có kiểu tóc thể thao bước tới không nói một lời và lấy một vài tập tài liệu trong hộp mà không nhìn cậu.

Khi chưa thấy Trưởng nhóm Han đến, cậu đem hành lý giấu trong phòng kho trên tầng 4. Cố tạo ra ít tạp âm nhất, cậu đặt sổ và sách của mình sang một bên bàn và đặt hộp đựng bút chì và sổ ghi chú ở nơi dễ lấy. Sau khi dọn dẹp, chiếc bàn trông gần giống như ở TF. Tiền bối ngồi cạnh cậu nghiêng người qua vách ngăn nhìn thấy vật trang trí hình con thỏ và nói: “Dễ thương quá”.

“… Cảm ơn chị.”

“Tôi đoán là cậu có quá nhiều thứ phải xếp hàng. Rất tối giản phải không?”

Bàn làm việc của chị có mọi thứ, từ máy tạo độ ẩm, bàn di chuột đặc biệt đến bàn phím huỳnh quang dành cho game thủ. Nó là bàn làm việc của một người làm việc ở một nơi trong nhiều năm.

“À, Trưởng nhóm đến rồi.”

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên. Bên kia hành lang, cậu thấy một người đàn ông cao lớn đang đi về phía này cùng với một nhân viên khác. Chắc hẳn có người ở bộ phận khác đi ngang qua đã túm lấy anh ta, anh ta dừng lại, trao đổi vài câu qua vách ngăn rồi cười nhẹ. Khuôn mặt khó nắm bắt hơn nhiều so với tuần trước và anh ta vẫn ăn vận như thường lệ.

Cậu không thể chịu nổi khi nhìn anh ta nên đưa mắt nhìn xuống. Anh ta đến trước khoa và đi ngang qua cậu, đáp lại lời chào của các thành viên trong nhóm một cách ngắn gọn. Không nhìn cậu một cái hay do dự nào cả. Như ba tháng vừa qua chẳng hề tồn tại.

***

Vào thứ Tư, cậu dùng bữa cùng Chủ nhiệm Kim và Trợ lý Park tại một nhà hàng gần công ty. Nơi này có món kiểu như salad phủ đậu thận, nhưng có lẽ nó giống khẩu vị của Chủ nhiệm Kim hơn là của Trợ lý Park. Chủ nhiệm Kim, người khoe mình ngủ 24 giờ một mạch từ thứ Bảy đến Chủ nhật, đã há hốc mồm.

Cuối cùng, Trợ lý Park, người kể đã lái xe hai tiếng đồng hồ để đi ngắm hoa, lấy điện thoại ra và đưa ra một số bức ảnh đồng thời than có bao nhiêu người ở đó và đỗ xe khó khăn như thế nào. Trong ảnh của một người phụ nữ và một đứa trẻ cậu chưa từng thấy trước đây với cùng hoa anh đào đằng sau, điều này dường như là điều thường thấy trước cửa công ty.

“Vậy còn cậu ở bộ phận tư vấn thì sao?”

Chủ nhiệm Kim vừa uống sinh tố bằng ống hút vừa hỏi.

“Vào thứ Hai, tôi chợt nghĩ đến cậu Lee Seo-dan và cảm thấy tội nghiệp với cậu ấy. TF đã kết thúc nhưng vẫn phải làm việc dưới quyền của Trưởng nhóm”.

Trợ lý Park thực sự rùng mình khi nghe điều đó. Nhận được những ánh mắt thương hại từ cả hai phía, cậu rút ống hút ra khỏi miệng và muộn màng trả lời.

“Tôi cảm thấy mình chưa quen việc lắm. Nó hoàn toàn khác với bất cứ điều gì tôi từng làm…”

“Không có ai có thể dạy cậu à?”

“Có một tiền bối, nhưng chị ấy bận công việc bên ngoài nên tôi chỉ gặp vài lần kể từ ngày đầu tiên.”

“Trưởng nhóm vẫn vậy à?”

“… Trưởng nhóm cũng bận nên tôi không nghĩ mình có cơ hội gặp. Anh ta thậm chí còn không bảo tôi báo cáo trực tiếp mà thông qua người khác… ”.

Trước khi kịp nói thêm, cậu đã ngậm miệng lại. “Ừm,” Chủ nhiệm Kim nói, không nói nên lời khi lấy món salad từ đĩa của Trợ lý Park.

“Nhưng người mới là thế đấy, cậu Lee Seo-dan. Nó có thể khiến việc thích nghi trở nên khó khăn hơn. TF thẳng thắn và ý kiến được trao đổi thoải mái. Các đội bình thường khó có thể làm được điều đó.”

“Vâng, tôi biết.”

“Biết nhưng cậu vẫn buồn sao? Nhìn có chút buồn.”

Nhìn nụ cười của chị, cậu có vẻ như đang bị trêu chọc. Cậu nghĩ sẽ càng kỳ lạ hơn nếu mình trả lời, nên chỉ giữ im lặng.

“Thật tốt nếu cậu không gặp Trưởng nhóm nhỉ?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ đỡ hơn đó, cậu Lee Seo-dan. Nếu tôi thường xuyên gặp Trưởng nhóm Han, nó sẽ chỉ khiến tôi căng thẳng hơn mà thôi”.

“Quá tốt ấy chứ, về phần tôi. Tôi vẫn còn thời gian để về nhà, và ngay cả sau giờ làm việc, bên ngoài trời vẫn sáng.”

“Đúng vậy, lâu lắm rồi tôi mới về đúng giờ giấc đi làm bình thường, còn sống thật tốt.”

Nghe mà như chỉ có mình cậu tiếc nuối về sự kết thúc của TF. Sau đó, Chủ nhiệm Kim, người đang chia sẻ niềm vui với Trợ lý Park như những tù nhân vừa mãn hạn tù, đã vỗ vai cậu khi đứng dậy sau bữa ăn.

“Cậu đã gửi báo cáo sau dự án của mình chưa? Hạn sáng mai rồi.”

“… Một báo cáo sau dự án?”

“Cậu không biết à?”

Trợ lý Park liếc nhìn cậu trong khi cầm chiếc túi.

“Trưởng nhóm có nói gì không?”

Cậu lắc đầu. Lần cuối cùng cậu nhớ về bản báo cáo đó là vào thứ Sáu. Không thể nhớ tờ giấy mình viết nguệch ngoạc đã biến đi đâu khi di chuyển đồ đạc.

Chủ nhiệm Kim đẩy ghế ra sau và mỉm cười nói.

“Cậu có thể viết nó từ đây đến tối. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Ừ, có vẻ như cậu ta không thực sự quan tâm.”

Dù được khuyến khích nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu. Kể cả sau khi quay lại sở mà không có anh ta, kể cả khi đi tàu điện ngầm trên đường đi làm về, cậu vẫn không ngừng nghĩ đến bản báo cáo vẫn còn là tờ giấy trắng.

Cậu về nhà, lấy laptop ra và thức đến tận bình minh như một học sinh chưa làm xong bài tập về nhà. Viết rồi xóa, viết rồi lại xóa. Các câu bị cắt nhỏ và từng chữ bị xóa từng cái một. Cuối cùng, báo cáo được gửi qua e-mail vào khoảng rạng sáng rất ngắn gọn và kiểu mẫu. Chắc hẳn mình đã bị chỉ trích vì nộp muộn và không cố gắng, nhưng không có xác nhận đã nhận nào từ anh ta.

***

Đó là sáng thứ Sáu khi cậu nhận được cuộc gọi. Trên tàu điện ngầm trên đường đi làm, cậu kiểm tra hộp thư. Tin nhắn đó được viết bằng kiểu chữ vuông vắn, rõ ràng.

「Hãy để trống 2 ngày 1 đêm cuối tuần này. Cậu có thể đến nhà tôi trước 9 giờ ngày mai.]

Khi cậu đang nhìn vào màn hình, điện thoại lại rung lên.

“Nếu cậu không biết địa chỉ, tôi sẽ nhắn cho cậu.”

Cậu biết địa chỉ. Cũng biết mật khẩu mười chữ số của cửa trước. Nghĩ nghĩ, cậu mở phần tin gửi ra, nhưng đầu ngón tay đắn đo. Rốt cuộc, không thể viết được chữ nào cho đến khi lên tàu điện ngầm, lúc đứng trên sân ga, lúc lên tàu điện ngầm và đến ga gần trụ sở của công ty. Cuối cùng, khi bước vào cổng công ty, cậu táp nhẹ và đóng nó đi.

“Tôi sẽ không đến trễ.”

Đêm đó, khi cậu đóng gói đồ lót và thuốc xổ vào một chiếc túi nhỏ, cuối cùng lại bắt đầu cười nhạo chính mình. Sự chờ đợi vô tận suốt một tuần, sợ đến mức tay run rẩy và khó thở sau khi nhận được cuộc gọi thật buồn cười.

Như thế này, đôi lúc cậu dành cho anh ta cả cuối tuần bất cứ khi nào anh ta muốn, bị lăn lộn trên giường cho đến khi gục xuống, và cậu sẽ bị gọi ra ngoài vào lúc bình minh như anh ta đã nói. Không biết sẽ mất bao lâu để mọi thứ trở nên nhàm chán, hoặc liệu cậu có thể nói mình sẽ bỏ cuộc hay không.

Không, có lẽ anh ta sẽ chán ngán trước khi cậu không chịu được. Ngay cả khi đã cố gắng, ngay cả khi cậu cố hết sức để chịu đựng đau đớn và cẩn thận để không làm phiền anh ta, thì anh ta cũng khó có thể hứng thú dài lâu. Nếu vậy thì cậu có thể nói gì được chăng? Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng, liệu cậu có thể níu kéo người đó dù chỉ một lần được không?

Tỉnh dậy vào sáng thứ Bảy, bên ngoài vẫn còn tối. Cậu bật tất cả đèn trong nhà và hoàn thành các bước tẩy rửa một cách máy móc dưới ánh đèn trắng của phòng tắm. Lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi lạnh, cảm giác nặng nề như có ai đặt một hòn đá lên ngực. Cậu vặn vòi với đôi tay run rẩy và dừng lại với cảm giác déjà vu rõ ràng. Khi hỏi bản thân đã từng trải qua một loạt quy trình này chưa, thì nhớ ra đó là đúng ba tháng trước. Đó là ngày thứ Bảy đầu tiên cậu được anh ta gọi đến.

(Hết chương 12)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo