Warning: Chương có cảnh 18+
***
Quần áo bị lột hết trước khi cậu kịp nằm lên giường. Người kia ngay lập tức kéo quần soóc và quần lót của cậu xuống rồi ném chúng ra khỏi giường, nắm chặt lấy mắt cá chân cậu. Anh ấy trượt cơ thể mình vào giữa cặp đùi mở rộng và xé toạc chiếc áo phông của cậu. Cậu co rụt vai khi cảm thấy nhột nhột khi ngón tay chạy dọc theo sườn mình.
“Cát dính ở chân tôi.”
Cậu thở hổn hển, gần như không phun ra được. Anh ấy cởi áo ra và cười.
“Có phải chỉ có mình tôi đang vội không?”
“Mặc dù vậy, cũng không thể để nó dính trong chăn được….”
“Bây giờ sẽ có những thứ khác sẽ dính vào, vậy thì có vấn đề gì?”
Nhưng anh ấy chỉ mặc mỗi quần, đi xuống gầm giường và lấy một chiếc khăn tắm từ trong túi ra. Anh ấy kéo cậu xuống mép giường, nắm lấy từng bên chân rồi phủi cát xuống sàn. Cảm giác chiếc khăn cọ xát vào lòng bàn chân thật kỳ lạ. Cậu ngậm miệng và vặn vẹo cơ thể trong khi kìm nén âm thanh.
Anh ấy dùng khăn lau giữa các ngón chân của cậu và hôn thật mạnh vào mu bàn chân cậu. Rồi mút vào và cắn vào xương mắt cá chân nhô lên.
“Ôi… .”
Hơi thở dồn lại đã cạn kiệt. Trưởng nhóm Han ôm hai mắt cá chân và hôn nhẹ lên đầu gối của cậu. Cậu chớp chớp mắt, trong lòng tự hỏi có phải người này đã trở thành một người khác. Anh ấy cười khi nắm lấy dương vật của cậu.
“Tại sao cậu không thể quen với nó vậy?”
“Mỗi lần anh như thế này, ôi… Làm tôi bất ngờ.”
Khi một cơn sốt nhẹ dâng lên trong người, những lời cậu đã nuốt xuống trước đó đã ở trên đầu lưỡi. Trưởng nhóm Han cụp mắt xuống, nở một nụ cười nhẹ.
“Cậu có nên nghi ngờ nhiều như vậy không? Tôi sẽ làm những gì cậu Lee Seo-dan thích. Chỉ đơn giản là làm tình đơn thuần thôi.”
Anh ấy gãi móng tay vào phần thịt mềm dẫn đến tinh hoàn của cậu. Xoa xoa tinh hoàn căng cứng bằng lòng bàn tay. Khoái cảm dâng lên rõ ràng đến mức gần như hữu hình. Cậu nhắm mắt lại và nằm yên. Mặc dù cậu đã ngậm miệng nhưng âm thanh phấn khích vẫn phát ra.
“Dang rộng chân ra nữa, tôi sẽ mút cho cậu.”
“… Ôi không… .”
Anh ấy nắm lấy cặp đùi săn chắc và mở rộng ra, cắn vào phần trong cùng và nhai. Anh ấy kiên trì đưa phần thịt mềm mại vào miệng và mút. Dường như cậu không thể kiềm chế được biểu cảm của mình nên lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình. Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
“Đừng che mặt. Tôi sẽ phạt cậu đấy.”
Đó là một giọng nói bình thản như không. Tuy nhiên, cả cậu và anh ấy đều phản ứng hơi chậm lại. Anh ấy hơi nhướng mày, nói khô khan.
“Đó chỉ là thói quen thôi.”
“… Ôi… Vâng.”
“Muốn che như vậy thì che đi, tôi sẽ không mắng cậu.”
Anh ấy hôn lên đầu quy đầu. Cậu lẩm bẩm với vẻ mặt nóng như quả táo chín.
“Xin lỗi, tôi sẽ không che mặt nữa.”
Anh ấy lè lưỡi, vuốt ve cây cột của cậu rồi nhếch mép cười. Niềm vui sướng được mang đến thật ngọt ngào đến đáng sợ.
Người kia đưa lòng bàn tay ra phía trong đùi và chậm rãi vuốt ve. Cậu tự hỏi làn da mình có nhạy cảm đến mức này không. Trong giây lát, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng và đầu óc trống rỗng. Cậu gần như lấy lại được ý thức và phát ra một âm thanh nghèn nghẹt.
“Trưởng nhóm… .”
“Sao thế.”
“Tôi… ngay cả khi xuất ra mà không xin phép thì cũng không sao ạ….”
Một nụ cười sâu thẳm hiện lên trong mắt đối phương.
“Đó không phải là xin phép, là gì vậy?”
Giọng trầm và gay gắt. Anh ấy dùng lòng bàn tay vuốt ve bộ phận sinh dục ướt át và đưa ngón tay còn lại vào bên trong kẽ mông, dang rộng hai bên chân ra đồng thời dùng đầu ngón tay vuốt ve phần trên của miệng đã bị cắn, rồi mút mạnh vào sau cổ họng như thể đó là một trò đùa cho đến tận bây giờ.
Lúc cao trào như thể có thứ gì đó nóng hổi được rút ra khỏi cơ thể. Cậu vật lộn với cảm giác ngọt ngào đến mức không thể nhận ra một ngón tay đang luồn qua những nếp nhăn căng thẳng. Cậu không thể kiểm soát được biểu cảm hay âm thanh của mình.
Trưởng nhóm Han nhổ tinh dịch trong miệng vào mông cậu. Chất bôi trơn không giúp được gì nhiều. Cậu ngây người nhìn người kia, vẫn ướt đẫm dư vị cao trào, khi ngón tay được đẩy nhẹ vào như thể đang thử nước. Cơ thể run lên vì cơn đau nhẹ. Cậu nhìn quanh nhưng không thể nào có bao cao su hay gel trong căn biệt thự trống trải.
Anh ấy nói với giọng trầm, đẩy những ngón tay thô to của mình vào trong.
“… Khó cũng hãy chịu đựng, nếu không thư giãn sẽ đau đấy.”
“Ư, hehe… A! Ưm….”
Những ngón tay bị siết chặt di chuyển ra vào khi anh ấy buộc phần bên trong chật hẹp của cậu mở ra. Phía trước quần chạm vào đôi chân đang run rẩy của cậu. Thứ nóng cứng đến mức cậu có thể cảm nhận được nó qua lớp vải quần lót cọ vào bắp chân mình.
Căng thẳng, sợ hãi và mong đợi trộn lẫn vào nhau và làm tâm trí cậu hỗn loạn. Anh ấn ngón tay vào trong cậu tạo thành một đường rãnh sâu. Thành trong bị dính vào các khớp ngón tay và tách ra.
“… Sao lại hẹp thế nhỉ. Cậu có sợ không?”
Đùi bị anh ấy cắn đỏ lúc trước đang run rẩy. Trưởng nhóm Han vừa vuốt ve nó vừa hỏi. Cậu nuốt nước bọt và hỏi lại.
“Nếu tôi nói thật đáng sợ. . . Ôi,… Anh dừng lại à?”
“… Làm sao cậu có thể bớt sợ hãi hơn? Có thể hút nó ra không?”
“Tôi rất xin lỗi.”
Những ngón tay chậm rãi cào vào bức tường nhạy cảm bên trong. Chỉ những lời nói đó đã khiến cậu nổi da gà. Cậu lắc đầu thật mạnh và đối phương lại bật cười.
“Nếu biểu cảm viết tất cả lên mặt thì sẽ không thuyết phục đâu.”
“Ha ha, a….”
“Tôi đã đâm vào bên trong nhưng nó lại hẹp lại, vậy cậu định làm gì? Tôi sẽ phải rèn luyện cậu lại từ đầu.”
Kết thúc những lời không đồng tình là một nụ hôn. Một lần ở môi, một lần ở rốn, và một lần ở gò má và phía trên mông. Trưởng nhóm Han tóm lấy đôi chân đang run rẩy trong không trung, ấn xuống như muốn gập cơ thể cậu làm đôi. Gỡ tay cậu ra khỏi chăn và siết chặt mắt cá chân cậu.
“Tôi hiểu rồi. Có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.”
“Ư-ư….”
Chìa khóa anh ấy đưa cho cậu dường như không bao gồm ngôn ngữ trắng trợn khi làm tình. Với đôi tai đỏ bừng, cậu nắm lấy mắt cá chân mình như anh ấy bảo. Chậm rãi vuốt ve mông như đang khen ngợi cậu, đối phương lè lưỡi ra liếm vào chỗ vẫn đang cắn vào ngón tay mình.
Nó nóng đến mức khiến cậu nghẹt thở. Vừa kiên trì mút và liếm phần thịt mềm đang hé ra, anh ấy vừa từ từ rút ngón tay ra và di chuyển nó về phía trước. Ngón tay đâm vào sâu trong, hoàn toàn kéo nó ra, rồi đẩy vào ngay sau đó. Cậu kìm lại tiếng rên và tay trượt khỏi mắt cá chân trái của mình hai lần. Thay vì mắng mỏ, người kia ân cần đặt mắt cá chân vào bàn tay đẫm mồ hôi của cậu và những đầu ngón tay thọc sâu ấn vào tuyến tiền liệt. Nói cách khác, thật khó để chịu đựng trên giường khi chiếc roi đã biến mất và chỉ còn lại củ cà rốt.
“Trưởng nhóm, a, a.”
“Sao thế.”
Cậu tiếp tục kéo tay người kia. Không có dấu hiệu lắng nghe, anh ấy chậm rãi đưa mặt vào giữa hai chân cậu. Đối mặt trực diện với sức nóng dai dẳng trong mắt, ngón chân cậu co rúm lại. Gần như quên mất mình đang nói gì.
“Sao vậy?”
Anh hỏi lại với giọng nhẹ nhàng hơn. Đầu ngón tay vươn tới và kéo sợi tóc dính vào má cậu. Cậu hầu như không nói ra được.
“Quần … .”
“…Tôi hiểu ý cậu, nhưng một khi tôi cởi nó ra, tôi không chắc điều gì tiếp theo sẽ xảy ra.”
Đó không phải là một trò đùa. Những ngón tay vuốt ve má thật thân thiện. Dù đỏ ửng lên, đầu ngón tay không ngừng run rẩy. Cậu nắm lấy eo quần của đối phương bằng cánh tay yếu ớt của mình.
“Nhưng tôi không thích anh mặc nó….”
“Được rồi.”
Ngón tay vốn đã bị thụt sâu, lập tức tuột ra ngoài. Cậu không thể kìm được âm thanh thoát ra từ cổ họng và cắn vào má trong. Trưởng nhóm Han thô bạo khép hai chân đang dang rộng của cậu và nắm lấy cánh tay để nâng phần thân trên cậu lên.
“Hãy tự mình cởi nó ra.”
“Ờ, à….”
Phía sau vẫn còn nhức nhối như bị bỏng. Thật khó chịu khi cơn khát không bao giờ nguôi. Cậu tóm lấy chiếc quần của người kia bằng những ngón tay yếu ớt của mình và kéo nó xuống. Chiếc cúc đã được cởi ra nhưng lớp vải cứng đã trượt khỏi tay cậu nhiều lần.
Khi cậu cố hạ nó xuống ngang đùi mình, quần lót của đối phương cũng bị kéo xuống. Như thể nó bật ra, bộ phận sinh dục nóng bỏng sượt qua má. Cậu không tránh được nên nghe thấy một tiếng chát. Trên môi có thứ gì đó nóng hổi và ẩm ướt. Ngạc nhiên, cậu giơ tay lên và dính một chút chất lỏng dinh dính.
“A… .”
“… Thật khiến người ta phát điên.”
Khi cậu gần như ôm lấy eo người kia, một dương vật cương cứng ngay trước mắt. Cậu hít một hơi thật sâu và đặt môi lên phần đầu sưng tấy. Có thể cảm nhận được nó đang nóng bừng. Một bàn tay đến gần ấn vào trán cậu.
“Đau.”
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt cau có của người kia.
“Để ăn sau đi. Sau một vài lần.”
“Tại sao… Vừa rồi-.”
Vai bị nắm lấy. Thân thể lại ngã xuống, lại nằm xuống. Nụ hôn tiếp tục như muốn đốt cháy da thịt trong miệng. Trưởng nhóm Han nhanh chóng cởi quần và đồ lót rồi đẩy chúng ra khỏi giường. Đôi chân trần vướng víu. Dương vật nóng bỏng cọ xát vào đùi cậu.
“Bởi vì tôi không đủ tự tin có thể kiểm soát bản thân.”
“A, ưm.”
“Nếu đau, hãy đá chân. Hiểu rồi?”
Giọng nói thô ráp như thể bị chà bằng giấy nhám. Chân cậu dang rộng sang hai bên. Cậu lặng lẽ ôm cổ người trước mặt. Đầu khấu cứng chạm vào lỗ đo đỏ, ngay lập tức bị đâm thủng. Đau đớn như cơ thể bị xẻ đôi đã không còn xa lạ nữa. Lực đâm vào mạnh đến mức khiến cậu sợ hãi vì không có bôi trơn. Mặt anh ấy lên cổ cậu và phả ra một hơi thở nóng hổi.
“Lúc đầu, cậu khóc vì quá sợ hãi.”
“À, ưm, ưm!”
“Trong lúc chờ đợi, chỉ cần đặt nó vào và nó sẽ tự đỡ.”
Cậu mím môi để không nói thành lời. Có thể cảm thấy miệng mình nhếch lên, nhưng anh ấy đã đáp lại. Với hai cái lưỡi trộn lẫn, cây cột thon dài từ từ đi vào tận gốc. Đó không phải là chuyển động đâm rút thô bạo như lần đầu tiên. Tay đối phương từ từ vuốt ve tấm lưng cứng ngắc của cậu vì áp lực không thể chịu nổi.
“Cậu cần phải thở đi.”
“Ừm, à, à…”
Cơn đau âm ỉ dần dần giảm bớt. Cánh tay đặt trên giường cạnh đầu cậu nổi gân căng cứng. “Giữ lấy”. Anh ấy thì thầm vào tai cậu với giọng nói đầy thô ráp.
“Giá như cậu Lee Seo-dan biết tôi đã thủ dâm và ôm cậu trong đầu bao nhiêu lần trong tuần.”
“À! A, ưm.”
“Cậu sẽ ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của tôi hơn. … Tôi thực sự phát điên mất.”
Cây cột từ từ đi qua lối vào, đi vào sâu như thể xé toạc da bụng ngay lập tức. Cảm giác như đang đốt cháy một ngọn lửa trong cơ thể. Cậu ôm người kia một cách bất lực và dụi má mình vào cái gáy nóng hổi.
Hơi thở nóng ẩm ùa vào vành tai trong cậu. Anh hạ một tay cậu xuống và đan những ngón tay vào nhau thật chặt. Dùng tay kia đỡ mông cậu lên và thọc thẳng xuống. Cảm giác xuyên thấu dữ dội đến mức khiến cậu nghẹt thở. Đối phương gấp cơ thể cậu làm đôi và từ từ rút trụ thịt ra. Đầu ngón chân của run rẩy một cách ghê tởm.
“Tôi mất trí rồi, thật đấy.”
“Ư, ưm! Xin lỗi, à… ừm….”
Anh nắm lấy cổ tay đang đập mạnh của cậu và ghim nó xuống giường. Cơ thể người bên trên hoàn toàn bao bọc quanh cậu, và vòng eo nhanh chóng lắc lư. Đầu cùn của dương vật đã đi vào sâu, chọc vào điểm nhạy cảm. Khóc hay rên rỉ, cậu không biết là cái nào nữa, tuôn ra không ngừng giữa đôi môi hé mở. Anh cắn từng góc môi và hôn thật chặt vào má cậu.
“Bên trong chật quá… Tôi sẽ xuất ra một lần. Bên trong hãy thắt chặt để nó không tràn ra ngoài.”
“Chỉ là, ha- ưm, a… A!”
Cậu vừa khóc khi tuyến tiền liệt bị đè vào và xuất ra liên tục. Dù cố gắng chạy trốn nhưng cơ thể không thể cử động. Trước mắt tối sầm, dịch thể nóng hổi không ngừng trào vào bụng. Khối thịt vẫn căng cứng không nhỏ lại ngay cả khi bắn ra, đã chặn lối vào như một nút và đẩy tinh dịch vào bên trong. Bụng cậu dường như sưng lên. Tiếng kêu bị kìm nén bật ra trước cảm giác trần trụi đó.
Có thể thấy khuôn mặt của anh ấy qua tầm nhìn mờ ảo. Khóe môi vẽ thành một vòng cung khi đối phương trìu mến hôn lên má cậu.
“Mới chỉ là bắt đầu mà cậu đã khóc rồi à?”
“Trưởng nhóm, tôi nghĩ mình sắp chết… Tôi xin lỗi!”
Một tiếng khóc bị nuốt chửng trên môi. Nụ hôn tuy dịu dàng nhưng bên dưới lại đầy mạnh bạo. Do đã bắn vào bên trong, việc ra vào trở nên dễ dàng hơn, động tác đóng cột được thực hiện liên tục như để sống sót. Mỗi lần ra vào, tinh dịch nóng hổi lại rỉ ra từ những nếp gấp chật hẹp. Âm thanh dâm dục ngột ngạt vang vọng lớn đến nỗi tràn ngập căn phòng. Cậu bịt tai lại và ngay lập tức bị ngăn lại.
Anh ấy mỉm cười khi kéo tay cậu xuống. Vặn tư thế của cậu trong khi hôn lên đôi mắt ươn ướt, và dùng quy đầu cứng rắn ấn vào những điểm nhạy cảm chính xác như thể đang vẽ bản đồ. Đôi mắt cậu chớp chớp liên hồi. Trời vẫn sáng nhưng đã hơi tối. Một tiếng ầm ầm kéo dài vang lên trong tai cậu. Âm thanh thở hổn hển phát ra từ miệng cậu không giống như của mình nữa.
“Thật tuyệt khi khóc trong đau đớn….”
“Hư, ôi.”
“Tôi thích tiếng khóc của cậu… Rất thích. Khóc nữa đi, tôi sẽ đâm vào mạnh hơn.”
Người kia thì thầm gay gắt vào tai cậu. Mặt sau dường như lỏng lẻo không hề có lực cản. Dù bị đẩy vào mạnh đến đâu, lỗ nhỏ vẫn nuốt chửng cột thịt lớn thẳng vào bên trong. Anh vừa gằn giọng vừa vuốt ve cái mông ướt đẫm chất dịch màu trắng không thể phân biệt được là của ai.
“Nếu tôi nhét vào, cậu phải siết chặt lại.”
“Ha, ha, ha, bất cứ điều gì anh muốn, không…”
“Thít chặt bên trong đi. Tôi phải phá hỏng chỗ này bằng chính con cặc của mình để không một người đàn ông nào khác có thể vào đây. Phải không? … Làm tôi phát điên lên.”
Vành tai bị cắn. Đó là một nhận xét hơn cả nguy hiểm, nhưng cả cậu và anh ấy đều không có thời gian quan tâm. Hô hấp của cậu ngừng lại và cơ thể co giật ở cao trào không xác định. Đôi chân run rẩy của cậu cứ trượt ra khỏi lưng đối phương. Nhanh chóng chỉnh lại tư thế, anh ấy đột nhiên rút ra. Chất lỏng dính chảy ra từ cái lỗ không thể đóng lại được.
“Huh… Ưm, ha, ha, tại sao…”
Thắt lưng bị tóm và thân thể bị đảo ngược. Trong khoảnh khắc, cậu đã ngồi trên đùi đối phương. Anh kéo gối rồi nằm ngửa, buông tay ra.
“Hãy tự mình đút nó vào đi. Nếu muốn có một mối quan hệ bình thường, chẳng phải sẽ cần nỗ lực từ hai phía sao?”
“… Ôi, tại sao…”
“Tôi mệt vì sáng phải lái xe cả quãng đường dài.”
Dù đó là gì đi nữa, nó không phải là sự thật. Khi cậu nhìn xuống người vừa cử động eo mà không nhìn mình, anh ấy mỉm cười. Dịu dàng giơ tay lên và chạm vào má cậu. Đầu ngón tay thật ấm.
“Bây giờ đừng khóc nữa. Hãy đặt nó vào và chuyển động đi.”
Nỗi xấu hổ khi nghĩ đến việc mình phải chủ động khiến mặt cậu nóng bừng. Đột nhiên cậu lo lắng về cánh cửa kính đang sáng rõ sau lưng. Kìm nén sự thôi thúc nhìn vào đó, cậu chạm vào cột thịt đỏ sẫm, sáng bóng bằng bàn tay run rẩy. Khi tay cậu vòng tay quanh thứ đó, anh ấy nhắm mắt lại và cau mày.
Không thể tin được rằng chỉ một lúc trước thôi, thứ ngẩng cao đó đã ở trong cơ thể mình. Sau vài lần vụng về không cầm được cây cột, anh ấy thúc giục mà không nói một lời. Cậu quỳ trên đầu gối run rẩy và hấp tấp đặt đầu dương vật vào khe hở giữa mông mình. Quy đầu cứng rắn chạm vào và trượt vào nếp nhăn nóng rực. Thật nóng và khó thở.
“Nếu cậu làm như thế thì sẽ đau đấy.”
Đối phương không nhịn được ôm lấy eo cậu. Cậu nắm lấy cánh tay đối phương và cố ngăn lại. Lời nói không phát ra được. Nghe thấy lời cầu xin thầm lặng, người kia thở ra một hơi chậm rãi.
“Tôi không đâm vào đâu, cậu tự nhét vào đi.”
“Từ từ đã, ngay cả khi….”
“Tôi sẽ đợi. Hãy làm khi cậu đã sẵn sàng.”
Sự căng thẳng ở lối vào vốn đã đóng lại bấy lâu nay không thể nguôi ngoai. Anh vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra khỏi má khi cậu tách mở bờ mông bằng bàn tay run rẩy và dùng tay kia giữ thứ kia. Cậu hạ hông xuống đùi anh ấy một lúc, rồi dùng mu bàn tay dò dẫm. Hít một hơi thật chậm và bình tĩnh lại.
Cậu ngước mắt lên, và người đàn ông này, đã thể hiện sự kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ, đang mỉm cười chậm rãi với khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu. Không phải đôi mắt lúc bình thường nên không thể đọc được nội dung trong đó. Sự tham lam và đen tối đã lộ rõ. Người kia ôm má cậu, nâng thân trên lên và hôn nhẹ vào đôi môi ướt át. Chậm rãi vỗ nhẹ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu. Đó là một khuôn mặt thân thiện và một bàn tay dịu dàng.
Chỉ khi đó những lời anh nói trên bãi biển mới kéo cậu xuống với sức nặng muộn màng. Nhìn khuôn mặt trước mắt, cậu có cảm giác anh ấy sẽ mở miệng bất cứ lúc nào và nói chuyện một cách thờ ơ. Cậu không có ý đó nghĩ đó lời nói dối. Đó chỉ là điều cậu đã nghĩ. Như mọi khi, có vẻ như anh ấy sẽ kéo cậu lên cao rồi lại thả xuống. Dường như anh ấy sẽ nhìn sự mong đợi và tuyệt vọng của cậu với một nụ cười trên môi.
“Ơ, ư…”
Cậu che miệng bằng lòng bàn tay run rẩy. Ấn mình xuống khi đối phương cố đẩy ra, và liều lĩnh bịt môi đối phương lại. Người kia mỉm cười khi tò mò ngước lên nhìn cậu với nửa mặt bị che lại. Tim cậu tăng tốc vì nụ cười đó.
“Tại sao-.”
“Đừng nói.”
Đôi môi nóng hổi, ướt át ấn chặt dưới lòng bàn tay. Tầm nhìn của cậu nóng bỏng và mờ ảo nên không thể nhìn rõ người trước mặt. Những giọt nước từ cằm rơi xuống má.
Anh nuốt những giọt nước mắt rồi hạ tay xuống ôm lấy cậu. Còn cậu vụng về vòng tay quanh người kia và ép cơ thể đang cúi xuống của mình lại gần đối phương. Như một đứa trẻ vụng về, như một người không còn gì để níu kéo, cậu liên tục lặp đi lặp lại từ “Thích anh” với cách phát âm bị bóp nghẹt. Nó chảy vào tai người kia như thể nó là một câu thần chú.
“Lee Seo-dan.”
Khi tay bị trượt đi một lúc, anh ấy lên tiếng gọi. Cậu dán môi vào môi đối phương để chặn lời nói sắp nói ra. Ấn đôi môi nóng bỏng của đối phương lên miệng mình và giữ chặt.
“-Ha, ưm.”
Hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay xuống và ôm lấy dương vật kia lần nữa. Cậu đặt mông lên trên đó. Những nếp nhăn thật nhạy cảm. Cậu đặt thẳng quy đầu sưng tấy dưới đó và hạ vòng eo run rẩy xuống.
“… Cậu sẽ làm gãy nó đấy.”
Người kia, người đã để mặc cậu, lẩm bẩm với giọng kìm nén. Cậu nín thở và nắm lấy gốc dương vật và đẩy nó vào sâu hơn. Cảm giác như cơ thể bị chia làm đôi. Nuốt chửng đến tận gốc rễ mà không hề có chiêu trò nào. Lông mu cứng cào vào những nếp nhăn căng thẳng. Cậu nắm lấy đùi người bên dưới, cố đứng dậy, ngồi xuống, hít thở trong nước mắt.
Anh nhắm mắt lại, cau mày. Nắm lấy tay cậu và hạ xuống, để nó lên ngực mình. Người cậu liên tục co giật, có lẽ vì chưa quen với tư thế này. Những nếp gấp đan vào nhau được kéo mỏng và căng ra. Cậu bất động và gần như không thở được. Tay run rẩy vuốt ve cái bụng căng phồng của mình.
“Nếu khó quá.”
“… Không, không.”
Cột thịt vừa mới đặt vào đã rút ra. Khi cậu chuyển động, sức lực rút cạn khỏi cơ thể khi quy đầu thoát ra đã đè chính xác lên điểm nhạy cảm. Khi ngồi xuống, sức nặng của quy đầu buộc nó phải mở ra lần nữa. Tiếng khóc tuôn ra.
“Ồ… !”
Không thể chịu đựng được nữa và nhấc eo lên lần nữa. Khi di chuyển, cậu lúng túng nghiêng người và từ từ ngồi xuống. Phải chạm vào mặt sau để chắc chắn mình làm đúng. Lối vào sưng tấy tê dại, bên trong là nóng bỏng.
Cậu cố định vòng eo, mò mẫm tìm cây cột nóng lấp lánh rồi đẩy nó vào trong. Ngay cả khi tìm được góc và tư thế phù hợp, cậu thường để tuột mất nó sau một vài lần thử. Đôi chân run lên như thể sắp bị chuột rút. Mỗi lần nhét trụ thịt cứng vào tận bên trong và cà vào tuyến tiền liệt, trong đầu lại lóe lên một màu trắng. Mỗi lần rùng mình, một tiếng rên rỉ ư-hư, ư-ư bật ra từ đôi môi hé mở.
“… Người yêu của tôi.”
Nhìn cậu lúng túng di chuyển trên người mình, anh ấy thì thầm với giọng khàn. Bàn tay to lớn nắm lấy dương vật của cậu và xoa bóp nó từ từ. Mặt sau bị cố định như bị xiên, không cách nào thoát ra được.
“Con cặc của tôi có sướng đến thế không? Nếu tôi không đút vào thì cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Ư, huh, đừng nói -.”
“Hãy giữ con cặc xinh đẹp của cậu như thế này.”
Anh ấy tạo một vòng bằng ngón tay cái và ngón trỏ rồi nắm chặt vào gốc dương vật của cậu. Khi cậu vừa khóc vừa lắc đầu, anh ấy đã kiên quyết cắt đứt.
“Tôi sẽ giúp cậu. Cố lên, tôi sẽ bắn vào trong.”
Có cảm giác như người đang di chuyển không phải là mình. Không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ điều gì. Sau đó anh ấy ôm chặt lấy eo cậu. Rút dương vật ra và đẩy cậu nằm lại. Anh ấy nắm lấy cả hai mắt cá chân của cậu và dang rộng chúng ra.
Cậu nhìn lên với tầm nhìn mờ ảo. Người kia gập chân cậu lại và đè cậu xuống giường. Dùng thân mình ấn xuống khiến cậu không thể cử động, đồng thời đâm thẳng bộ phận sinh dục vào bên trong.
“Hư!”
“Kiên trì nào.”
Không còn lời nào nữa. Anh ấy nghiến răng và nhanh chóng di chuyển lưng. Động tác thô bạo gấp đôi so với lúc cậu tự mình di chuyển. Dương vật cương cứng được đưa vào theo chiều dọc và rút ra ngay lập tức. Anh ta kéo eo mình ra đến mức giới hạn và di chuyển ra vào một cách điên cuồng.
Cậu hét lên và lớn tiếng cầu xin. Dù sao thì người này cũng phớt lờ. Bộ phận sưng tấy ra vào như muốn đâm thủng da bụng, mỗi lần tuyến tiền liệt sưng tấy đỏ tấy đều bị nghiền nát. Cậu cảm thấy như sắp chết. Có vẻ như đã chết rồi. Tay chân run rẩy mất kiểm soát. Cơ thể co giật.
Và khi anh ấy xuất tinh với đầu khấu nóng ấn vào tuyến tiền liệt của cậu, trần nhà cậu có thể nhìn thấy qua vai đối phương quay tròn. Khoái cảm mãnh liệt dường như bùng nổ đã đẩy cơ thể cậu rơi xuống vách đá. Toàn thân hoàn toàn chìm trong bóng tối như làn nước đen như mực.
***
Người kia đã không ở đó ngay khi cậu mở mắt ra, cậu nhấc phần thân trên của mình lên và tìm thấy lưng anh ấy qua cánh cửa kính. Lúc này sức lực mới từ từ rút ra khỏi cơ thể. Chân tay tê cứng như bị giẫm lên, cơ thể kêu vang.
Cậu lấy tay che mắt rồi nằm xuống, mơ hồ hồi tưởng lại lúc đó. Mò mẫm như kiểm tra từng hình thù. Mùi cơ thể người kia hòa lẫn vị mặn của biển đọng lại trên chăn và trên người cậu.
Nhìn ánh sáng chiếu qua cửa kính, mặt trời vẫn chưa lặn. Có thể nhìn thấy anh ấy qua cửa kính. Đang mặc quần jean và áo sơ mi thoải mái, đứng cạnh một chiếc cây nướng thịt được kéo ra giữa sân. Cậu nhìn khói bốc lên rồi từ từ đứng dậy. Lấy chiếc quần lót mới ra khỏi túi rồi mặc lại quần đùi và áo sơ mi. Đường may trên cổ áo sơ mi đã bị bung ra.
Vừa đẩy cửa kính ra đã ngửi thấy mùi thịt nướng. Anh ấy quay lại trong lúc cậu đang lưỡng lự vì không có dép. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, người cậu co rụt lại. Ngay cả khi khuôn mặt cậu đỏ bừng, người kia vẫn như bình thường.
“Tỉnh rồi à?”
“…Tôi đã ngủ bao lâu rồi …”
“Chưa lâu đâu. Dù sao thì tôi cũng đang định đánh thức cậu dậy.”
Anh đặt cái kẹp xuống một lát. Nói thêm khi bước về phía cậu.
“Cậu nói thường ngủ như thế à? Phải nói là ngất đi.”
“… Tôi có thể giúp gì anh không? Tôi không có dép…”
“Đi cái này.”
Anh cởi đôi dép đang mang ra.
“Không cần giúp gì cả. Gần xong rồi, ra ngoài ngồi đi.”
Anh ấy lại xắn tay áo lên lần nữa. Giẫm lên đất bằng chân trần cân đối và cầm cái kẹp lên. Khi cậu mang đôi dép to của anh ấy vào, mọi thứ đã được nướng trên vỉ nướng. Thùng làm lạnh được bày ra trên chiếc bàn cũ cạnh đó. Cậu chớp mắt khi nhìn thấy những thứ như xiên rau, tôm xếp cạnh nhau trên vỉ nướng. Đủ cho mười người ăn.
“Sao vậy.”
Anh lật con tôm bụ bẫm rồi quay sang cậu. Anh đẩy chiếc ghế đến cạnh cậu ra. Một chiếc ghế nhựa được phủ một thứ có vẻ là quần áo của anh ấy. Cậu trả lời ngắn gọn khi ngồi xuống.
“Có rất nhiều thứ.”
“Một bữa ăn đầy đủ dù có ăn ở đây.”
Mùi khói nồng nặc bốc lên. Nhiệt độ giảm xuống khiến trời khá mát mẻ. Cậu nắm lấy ống tay áo của mình và gấp chúng lên qua cánh tay.
“Cậu cần phải ăn nhiều để tăng cường sức chịu đựng. Cậu có định ngất xỉu mỗi khi làm tình không?”
Giọng điệu khô khốc. Theo phản xạ, cậu khép chặt đầu gối lại, đứng dậy với đôi chân vẫn còn yếu.
“Tôi sẽ mang đĩa và bát ra.”
“…Nó ở trong tủ. Thay quần dài đi, có thể bị muỗi đốt đấy.”
Cậu để dép ở ngưỡng cửa rồi đóng cửa lại. Lục lọi tủ, lấy ra những chiếc đĩa và dao nĩa dùng một lần rồi thay sang áo dài tay và quần dài. Bây giờ nhìn lại, toàn thân cậu đầy những vết bầm tím, như thể vừa bị muỗi đốt. Nhìn qua vai, có thể thấy những vết răng đỏ ở phần dưới lưng và cả trên mông. Chúng có biến mất vào thứ Hai không nhỉ? Cũng có ở trên cổ, dù mặc áo sơ mi thì cũng có thể nhìn thấy được.
Khi cậu mang đĩa và đồ dùng ra ngoài, anh ấy đang chuyển những xiên đã hoàn thành sang một bên vỉ nướng.
“Đưa tôi cái đĩa. Để đồ vào một cái bát và đặt phần còn lại xuống.”
“Vâng.”
Cậu xếp bàn khi anh ấy dọn món và ngồi nhìn người kia bưng đĩa lên. Khi mặt trời dần lặn, bầu trời xanh thẳm tối sầm lại. Nước biển ăn mòn các bãi triều có màu đen.
Ngồi trong sân của ngôi biệt thự tồi tàn một mình với anh ấy, cảm giác thật không chân thực. Đã ở quá xa khung cảnh thành phố vốn là bối cảnh cậu thường gặp người này. Người đàn ông mặc quần jeans xắn tay áo lên nướng thịt trước mặt cũng không có vẻ gì là sếp của cậu cả. Mỗi lần ánh mắt gặp nhau, tim cậu lại thắt lại. Cậu mặc kệ dù như thể trái tim đã nổi loạn.
“Ăn đi kẻo nguội.”
Anh ấy đặt cái đĩa trước mặt cậu. Cậu lấy một cái nĩa nhựa và lấy thịt ra. Cầm lấy chiếc xiên dài và im lặng chờ đợi. Anh quay sang và cau mày.
“Ăn trước đi. Không cần câu nệ phép tắc đâu.”
“…Anh cũng ăn ngon miệng nhé.”
“Tôi sẽ nướng cái này rồi ngồi sau.”
Nói rồi anh quay lưng lại. Đó là một tấm lưng rắn chắc và nhanh nhẹn. Mặc dù đang mặc quần áo nhưng những đường nét cơ bắp vẫn hiện rõ.
Cậu đặt tay dưới đùi để giấu chúng đi. Rồi lấy ra một chiếc cốc nhựa và rót nước cho mình. Trong lúc đó, anh đặt chiếc đĩa cuối cùng lên bàn.
“Có ăn được không?”
Anh hỏi trong khi cắt thịt. Cậu nhìn lên trong khi đút ớt chuông vào miệng.
“Ừ, nó rất ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều vào.”
Anh đẩy cái đĩa ra trước mặt cậu. Thịt được cắt thành từng miếng vừa ăn, được dọn ra đĩa của cậu.
Khi mặt trời lặn, gió càng lạnh hơn. Đó không phải là một sự im lặng khó chịu, nhưng cậu không thể nghĩ ra chủ đề gì để nói. Cậu cúi gằm mặt ăn thức ăn trên đĩa trong im lặng. Thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn ra biển. Và liếc nhìn mặt bên của anh ấy. Khi bữa ăn kết thúc, đối phương mở miệng.
“Tôi đã xem báo cáo sau dự án của cậu.”
“… Vâng.”
Cậu thậm chí không thể nhớ những đã viết gì. Anh ấy tiếp tục khi cậu lục lọi lại trí nhớ.
“Đó là tất cả những gì cậu muốn viết à?”
“Tôi không biết phải viết gì….”
“Không phải là cậu không biết, không có nội dung gì cả.”
Chiếc khăn ăn dưới đĩa bay trong gió và rơi xuống. Trưởng nhóm Han dùng một chân giẫm lên khăn ăn mà không rời mắt khỏi cậu.
“Tôi muốn yêu cầu cậu viết lại, nhưng khi nhìn nó, nó đặc biệt vô ích. Không biết năm sau có còn dự án không.”
“… Anh không định tiếp tục dự án trong tương lai sao?”
Anh ấy ngậm miệng lại với vẻ mặt hơi mệt mỏi rồi nói.
“Tôi không định làm điều đó ngay bây giờ, nhưng năm tới có thể thay đổi. Hiệu quả cũng cần được xem xét lại. Tôi không biết mình sẽ ở lại công ty này bao lâu, nhưng năm nay tôi cảm thấy mình không nên tăng số lượng người được coi là người của mình lên”.
“… Vâng.”
Nếu một cái nhãn dán như vậy thực sự tồn tại thì trên trán cậu sẽ có một cái lớn. Khi cởi quần áo ra, tên anh ấy được dán đầy khắp cơ thể cậu.
“Ngay bây giờ, ngay cả cậu Lee Seo-dan… Khi tôi rời đi, vị trí của cậu sẽ không rõ ràng. Nó đã trở thành một yếu tố mà tôi phải cân nhắc khi đưa ra bất kỳ quyết định nào trong tương lai.”
Anh lắc đầu ngăn cản cậu mở miệng.
“Trách nhiệm của tôi là cho cậu lựa chọn, và việc cậu Lee Seo-dan chọn điều mình muốn là điều đương nhiên. Cậu muốn làm việc cho một công ty có mức lương cao và chế độ phúc lợi cho nhân viên tốt, nhưng nó sẽ thế nào?”
“… … .”
Nhìn kỹ, trong mắt anh hiện lên một ý cười nhàn nhạt. Anh ấy gõ nhẹ vào bao thuốc và lấy ra một điếu thuốc, nói thêm.
“Nếu gửi cậu Lee Seo-dan sang công ty khác thì tôi cũng không yên tâm”.
Một ngọn lửa màu xanh bốc lên từ chiếc bật lửa.
“Ngay cả khi làm việc cùng cậu Lee Seo-dan có hơi khó khăn một chút thì tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu làm việc cạnh mình.”
“… Tôi cũng vậy… .”
Cậu hấp tấp mở miệng. Đối phương đặt điếu thuốc lên môi rồi liếc nhìn cậu.
“Tôi cũng rất vui khi được làm việc dưới quyền Trưởng nhóm.”
“Bây giờ tôi cũng thích cậu Lee Seo-dan ở lại Raewon.”
Anh ấy nói một cách thờ ơ. Cậu không kìm được khuôn mặt nóng bừng của mình mà chỉ nhìn xuống đất.
Trưởng nhóm Han phủi tàn thuốc, xem xét hướng gió rồi vươn tay kéo ghế của cậu sang một bên. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu rồi vòng qua eo cậu. Nhiệt độ cơ thể ấm áp được truyền đi.
Hoàng hôn sắp kết thúc, để lại phía sau một màn đêm xanh ngắt. Dù có ngước mắt lên cũng không thể nhìn thấy ranh giới giữa biển và trời.
***