***
Trời còn tối. Cậu mở mắt rồi nhắm lại. Vai lại bị rung lên.
“Cậu Lee Seo-dan. Dậy đi.”
Cậu trốn dưới chăn để trốn giọng nói đó. “Đi đi,” cậu mơ hồ mở miệng, và nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
“Cậu nói mơ à? Tỉnh dậy đi, chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc.”
“… Mặt trời mọc mỗi ngày.”
Sau khi cậu nói xong, những lời đó cứ rối tung trong đầu.
“Tôi thấy mặt trời mọc, hàng ngày, hàng ngày mà… Không cần phải ngắm nó.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
Người kia lại bật cười. Đó là một tiếng cười nhẹ nhàng. Cậu hầu như không tỉnh táo được. Đó không phải là nhà mình. Nệm giường và không khí xa lạ, và người kia đang ở trong tầm tay.
“…Trưởng nhóm.”
“Cậu có vẻ khó chịu khi thức dậy. Cậu đã lớn lên chưa đó?”
“… Tôi thức dậy vào lúc bình minh khi mặt trời chưa mọc, nhưng không hề là một người khó chịu… Phải không?”
Anh gỡ tấm chăn rối và bắt cậu ngồi thẳng dậy. Cơ thể cậu trượt vào giữa hai chân và lưng tựa vào ngực người kia. Thật ấm.
“Vậy tinh thần đó đâu rồi? Cậu Lee Seo-dan đã làm điều đó chỉ hai tuần trước, đã quên rồi à?”
“… … .”
Mắt cứ nhắm lại. Đầu vào tựa vai anh ấy và lắc lư. Cánh tay anh vòng qua bụng cậu vuốt ve bên sườn.
“Cậu ổn không?”
“… Tôi không biết.”
Anh lại cười.
“Nghe cách cậu nói thì có vẻ ổn.”
Quá mệt để trả lời, cậu tựa má mình vào cần cổ người kia. Tối hôm qua sau khi ăn xong, anh lấy cà phê, trái cây, thậm chí cả món tráng miệng từ trong thùng làm lạnh không có dấu hiệu lộ ra đáy rồi đi dạo trên bãi biển tối. Và khi quay lại, lại lăn lộn trên giường như thể những chuyện làm lúc sáng chẳng là gì cả. Cậu không thể theo kịp thể lực đối phương.
Anh ấy bảo cậu lần này đừng ngất xỉu vì đã cho cậu ăn rất nhiều, và ôm cậu cho đến khi giọng cậu khàn đi vì khóc nhiều và không còn sức để bò. Cậu bị bắt đứng dậy ngồi xổm xuống, khóc lóc sợ thân thể như muốn gãy, rồi dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa bên trong. Khi cậu cố chịu đựng với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, một nụ hôn dịu dàng đã rơi xuống mặt. Thứ cậu có thể nhìn thấy qua tầm nhìn mờ nhạt là một khuôn mặt hài lòng.
Khi chìm vào giấc mộng, cậu đã nghĩ, chỉ vì anh ấy không nắm roi không có nghĩa là bản thân người này có gì khác trước. Có vẻ như làm tình bình thường mà anh ấy đang nói đến khác xa với sự bình thường của mọi người khác.
“Cậu cần phải tăng cường thể lực.”
Anh nói vào tai cậu. Tai ngứa đến nỗi cậu co rúm lại.
“Đừng ngủ. Ngắm mặt trời mọc rồi ngủ tiếp.”
“…Trời vẫn còn tối….”
“Còn tối vì mặt trời chưa lên. Nhìn kỹ thì sẽ dẫn lộ ra.”
Anh lấy một chiếc chăn và quấn nó quanh người cậu. Ôm cậu vào lòng và bắt cậu quay đầu về phía cửa kính. Chớp mắt, cậu nhìn kỹ và thấy đường chân trời xanh nhạt.
Hai cơ thể dính liền nhau thật ấm cúng và thoải mái. Chớp mắt để tỉnh táo, cậu mở miệng. Những suy nghĩ nảy ra trong đầu lúc nửa đêm hiện ra như những câu chữ mơ hồ.
“Tôi có một câu hỏi cho anh… .”
“Gì vậy?”
“… Trong tương lai, dù…”
Chưa nói xong cậu đã ngừng lại. Tại sao lại nhắc lại một câu chuyện đã qua lâu rồi ở đây? Muốn xác nhận, ‘Anh sẽ không đi xem mắt nữa phải không?’ hay, ‘Đừng đi xem mắt.’ Những lời đó bật ra khỏi miệng, và nó xấu xí hơn cậu nghĩ. Anh ấy không nói gì. Dựa vào cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, cậu tiếp tục.
“Sau khi Trưởng nhóm kết hôn…”
Lời cuối mà cậu cố thản nhiên thốt ra. Nói xong, đằng sau câu hỏi đơn giản là một con quái vật với cái miệng há rộng. Chắc hẳn đối phương đã nhận ra đôi vai cứng còng của cậu. Anh ấy không nói gì một lúc, rồi dựng thẳng người và nắm lấy cằm để cậu nhìn vào mắt mình. Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ấy.
“Về vấn đề xem mặt lần trước, tôi xin lỗi vì đã cư xử không phải.”
Đó là một giọng nói mệt mỏi.
“Kế hoạch là không nói gì cả, nhưng đã không thành công… Sau đó, tôi đã chờ cậu hỏi nhưng không có cơ hội giải thích vì cậu có vẻ hoàn toàn không quan tâm.”
“… … .”
“Việc kết hôn là một trong những vấn đề mà tôi để mặc kệ vì để chúng qua đi tốn ít năng lượng hơn là đi giải quyết chúng. Đó là một cuộc hẹn được thực hiện mà không hỏi tôi, nhưng vì lịch sự, tôi đã đến ngồi một chút vì nghĩ sẽ khó coi hơn nếu cư xử mất bình tĩnh. Tôi xin lỗi vì đã làm cậu Lee Seo-dan phiền lòng và sau này sẽ không có chuyện tương tự nữa.”
Với cách kết thúc rõ ràng như một lời xin lỗi tiêu chuẩn, cậu không còn lý do gì để tranh cãi nữa. Khi cậu chuẩn bị duỗi người ra, anh ấy lại nói.
“Hôm qua vừa lăn lộn với nhau như vậy mà sáng sớm thức dậy cậu lại nói đến chuyện kết hôn.”
“…Trưởng nhóm.”
Cậu đứng dậy và mò mẫm tìm cánh tay anh ấy.
“Cậu có hiểu những gì tôi nói ngày hôm qua không?”
Anh ấy cố rũ bỏ cánh tay đang giữ tay mình. Không biết phải làm gì nên cậu lùi lại và ngồi xuống.
“Cũng đáng để biết tôi đã nói với cậu Lee Seo-dan nhiều thế nào về chuyện hẹn hò mà không có sự tin tưởng.”
“Đó không phải là-”
“Nếu không thì có vấn đề gì? Mọi chuyện đã đến nước này rồi nhưng cậu Lee Seo-dan vẫn chưa chắc chắn về tôi sao?”
Câu hỏi như mắc kẹt trong tai và nghẹn trong cổ họng cậu. Sự im lặng tiếp theo kéo theo cảm giác như đang rơi đi đâu đó rất xa. Với dây thanh âm căng cứng, cậu khó khăn mới thốt ra được câu trả lời.
“Tôi chắc chắn mình thích Trưởng nhóm, nhưng… Tôi vẫn không chắc liệu Trưởng nhóm có thích tôi hay không.”
“… Cậu có biết điều đó rất thô lỗ với tôi không?”
Khuôn mặt đối phương dường như lạnh cóng. Cậu lặng lẽ nắm chặt tấm chăn cạnh đầu gối. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Sự im lặng kéo dài thật đáng sợ.
“Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ nói bất cứ điều gì như vậy …”
Lời thì thầm nghe có vẻ xấu xí ngay cả với tai cậu.
“Thậm chí cho đến đầu năm… Tôi nghĩ Trưởng nhóm không thích mình cho lắm.”
Anh ấy đứng dậy mà không đáp. Khi trọng lượng dịch chuyển, tấm nệm không lớn rung chuyển. Cậu thoáng nghĩ anh ấy sẽ đứng dậy và bỏ đi để lại mình ở phía sau.
Bóng tối nhuộm màu tấm lưng trần khi anh ấy bắt chéo chân và ngồi trên mép giường. Những đường nét rắn chắc của đầu và vai lộ ra trên trời ngày càng sáng hơn. Quay lưng về phía cậu, một lúc sau anh ấy mới mở miệng.
“Tôi không biết cậu Lee Seo-dan muốn câu trả lời nào ở tôi.”
“… … .”
“Nếu cậu mong đợi tình yêu từ cái nhìn đầu tiên thì nó không phải thế. Khi gặp cậu, tôi bất ngờ thích vẻ ngoài của cậu, tính cách cũng hợp gu của tôi, có những lúc cứ khiến tôi lo lắng, nhưng lúc đó tôi không muốn cậu Lee Seo-dan ở bên cạnh. Ngay bây giờ. Hơn là… .”
Ngay cả khi không nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, cậu vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt nghiêm túc ấy.
“… Tôi nghĩ tôi muốn thấy cậu Lee Seo-dan hoàn toàn suy sụp và sụp đổ. Không… Nó có thể xảy ra theo cách khác. Không chắc chắn cho đến bây giờ. Tôi đã mong đợi điều gì khi đề xuất thỏa thuận với cậu Lee Seo-dan?”
“… … .”
“Dù sao thì, chỉ trong chốc lát thôi, sau đó nó không còn là vấn đề quan trọng nữa. Khi tôi gặp cậu Lee Seo-dan, mối quan hệ phát triển theo hướng hoàn toàn khác so với những gì tôi mong đợi nên tôi nhanh chóng quên mất điều mình muốn chứng minh khi dùng cậu Lee Seo-dan”.
Anh ấy nói thêm bằng một giọng khô khan hoàn toàn khác với những gì mình đang nói.
“Tôi không biết liệu đây có phải là câu trả lời mà cậu Lee Seo-dan mong muốn hay không.”
“…Tôi nghĩ vậy.”
“Tôi hy vọng cậu không xem nhẹ những gì tôi nói ngày hôm qua. Thật không dễ dàng để tôi quyết định từ bỏ phương pháp tôi đã gắn bó trong một thời gian không ngắn và thử một điều gì đó mới mẻ. Tôi không hề qua loa khi đưa chìa khóa cho cậu Lee Seo-dan, tâm ý bị bỏ qua như thể đó không phải là chuyện gì to tát, tôi cảm thấy không vui chút nào”.
“Tôi đã sai rồi.”
Cậu đợi anh nói xong rồi buột miệng nói ra. Không có câu trả lời, cậu lại xin lỗi.
“Tôi nói sai rồi. Tôi không có ý nói như vậy….”
Cậu đã nói vậy và phần cuối lời nói càng trở nên nhỏ. Có một sự im lặng kéo dài và khó chịu. Cậu không thể thở được và cứ nhìn xuống tấm chăn, chậm rãi chớp mắt. Đây vẫn là trên giường, và như thường lệ, nếu phạm sai lầm và bị trừng phạt thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Khi sự phát triển bình thường cũng bị cản trở, cậu không biết nên nghĩ theo hướng nào.
Như thể cũng nghĩ như vậy, anh ấy thở dài.
“Những lúc như thế này, phải đánh cho đến khi cậu nuốt lại nguyên lời mình nói.”
“… Tôi xin lỗi.”
Lần này, anh ấy không hất cánh tay mà đầu ngón tay cậu vẫn đang bám lấy ra. Cậu do dự trước đối phương, vừa quỳ vừa kéo cơ thể mình từng chút một. Tìm thấy khuôn mặt anh ấy trong bóng tối, cậu vụng về hôn lên cằm người kia. Thật là khó.
“Không phải Trưởng nhóm không đáng tin cậy… Anh không nói rõ ràng nên tôi nghĩ phải hỏi.”
Nắm lấy vai cậu và đẩy ra, anh ấy nói thêm với vẻ không hài lòng.
“Cậu học cách đó ở đâu thế?”
Giọng nói dường như đã dịu đi một chút, nhưng cậu không chắc lắm. Cậu ngậm miệng lại và ngồi yên. Căn phòng đủ sáng để có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt người kia. Đột nhiên nhìn lại cửa sổ, có một đường cong tròn màu vàng nhô lên phía chân trời.
“Cái đó… Mặt trời đang mọc phải không?”
“Không phải cậu đang nhìn nó à?”
Anh ấy đáp lại một cách nghiêm khắc. Một vật thể tròn lớn bay lên phía trên đường chân trời với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi quả cầu lộ ra hoàn toàn, cậu nhìn chăm chú lên bầu trời với khoảng không vừa đủ để để lại một vết sáng ở bên trong mí mắt.
“Đây là lần đầu tiên cậu ngắm mặt trời mọc phải không?”
Anh ấy hỏi.
“Mặt trời thực sự trông như thế à?”
“Vậy cậu nghĩ nó sẽ là hình vuông à?”
“Không phải vậy… Không phải nó lớn một cách kỳ lạ sao?”
Khi anh quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên chạm vào rìa tầm nhìn của cậu. Nhưng ngay khi cậu quay lại, anh ấy lập tức trở nên thờ ơ và nhìn xuống.
“Cậu không cảm thấy xin lỗi tôi sao?”
“… Vâng. Anh đã đánh thức tôi dậy để ngắm bình minh, nên sau khi nhìn thấy nó…”
“Tôi nghĩ gần đây cậu hay cãi lại nhỉ.”
Đó không phải là một giọng nói khó chịu. Cậu ngậm miệng lại, còn anh ấy dùng đầu ngón tay nắm lấy cằm cậu rồi nâng nó lên.
“Mở miệng ra. Tôi sẽ hôn cậu cho đến khi cậu tự kiểm điểm lại.”
“… Tôi đã kiểm điểm rồi….”
Khi anh ấy ra lệnh, cậu ngập ngừng mở miệng sau khi nhận được ánh nhìn trừng trừng ấy. Anh ấy túm lấy gáy không cho cậu lẩn trốn và hôn lên môi cậu. Đầu hàng, cậu nhắm chặt mắt lại.
Nụ hôn dịu dàng đến mức cậu không còn chút lo lắng nào nữa. Đầu lưỡi nhọn chậm rãi liếm lên vòm miệng, vuốt ve phía dưới lưỡi. Từng âm thanh phát ra đều bị môi đối phương nuốt chửng. Hơi nóng trong miệng lan tỏa khắp cơ thể, khiến nó trở nên ngọt ngào. Cơ thể ngả về phía sau và nằm xuống. Sức nặng đè lên người thật dễ chịu. Khi đôi môi ngứa ran cuối cùng cũng được giải phóng, mặt trời tròn đã lên cao.
Anh buông cậu ra rồi đứng dậy nói.
“Ngủ nữa đi. Tôi biết cậu đã tỉnh, nhưng cậu chưa ngủ được vài giờ đâu. Nhắm mắt lại cũng tốt.”
“Trưởng nhóm….”
“Tôi sẽ hút một điếu rồi quay lại.”
Anh ấy đứng dậy và ra khỏi giường không chút do dự, chỉ mặc quần jean và cầm trên tay một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa. Tiếng cửa kính được mở vang lên.
Cậu đứng dậy và ngồi ở mép giường với tấm chăn quấn quanh người. Qua tấm kính, lưng anh như một bóng đen đứng trên nền trời xanh của bình minh. Cũng nhìn thấy biển. Nước rút qua đêm, để lộ cát trắng. Tấm lưng anh tựa vào nền trời biển như một bức tranh mà thời gian đã ngừng trôi.
Có thứ gì đó vừa nóng vừa lạnh xuyên qua ngực. Cậu muốn khóc chẳng vì lý do gì.
Trưởng nhóm Han đi vào, mang theo gió lạnh, lại dừng bước khi thấy cậu đang ngồi đó.
“Tại sao cậu không ngủ?”
“…Tôi thà bị phạt còn hơn.”
Cậu sợ đôi mắt ấy vẫn còn đọng lại sự lạnh lùng. Khi cậu lẩm bẩm, anh ấy ngồi xuống bên cạnh và thở dài.
“Không có giải pháp nào dễ dàng như vậy đối với tôi hoặc cậu Lee Seo-dan cả.”
“… … .”
“Nhớ lấy điều này. Tôi chắc chắn sẽ cố hạn chế cậu Lee Seo-dan như trước. Ngay cả khi tôi cố gắng không làm vậy, nếu có điều gì đó không như ý muốn, tôi sẽ cố gắng kiểm soát hành vi của cậu Lee Seo-dan bằng mọi cách. Để duy trì mối quan hệ bình đẳng, cậu Lee Seo-dan phải biết cách đẩy tôi ra ra. Nếu cậu làm sai điều gì đó, cậu sẽ bị tôi nuốt chửng và sẽ không còn chỗ cho bản thân mình”.
“… Tôi… Trưởng nhóm, tôi… .”
Cậu dường như hiểu được một chút. Khi anh ấy nói sẽ nhốt cậu dưới tầng hầm suốt đời, cơn khát mãnh liệt trong mắt anh ập đến với cậu như không khí buổi sáng.
Nếu người đàn ông trước mặt cậu quay lại với thái độ bình tĩnh thì ngay ngày mai cậu sẽ vứt bỏ mọi thứ và bấu víu vào gấu áo đối phương. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để giữ anh ấy không rời đi. Đó không phải là dũng cảm, đó là tuyệt vọng. Chính lòng tham đã vượt xa giới hạn của tình cảm và trải dài đến méo mó.
Vừa nói xong, cậu cau mày như muốn nói tiếp rồi lẩm bẩm với giọng yếu dần.
“Tôi… tôi nghĩ nếu bị Trưởng nhóm nuốt chửng cũng sẽ không sao ….”
Khi đối mặt trực tiếp với đối phương, bụng cậu nóng bừng. Như đang khóc và như một nỗi đau. Tầm nhìn bị mờ và chân tay yếu ớt. Người kia im lặng lắng nghe và thở dài. Cậu không thể biết đó là tiếng cười hay tiếng thở dài.
“Đừng nghĩ điều nguy hiểm như vậy.”
“… Trưởng nhóm….”
Không biết mình muốn gì, cậu đã tiến đến gần. Bước vào vòng tay anh ấy và ôm lấy. Cậu vòng tay ôm chặt lưng người kia. Bên trong mí mắt khép kín nóng hổi.
Những điều cậu thậm chí không dám mơ tới đã xảy ra chỉ trong một ngày. Sau đó cậu lại không thể vui vẻ và trở nên hèn nhát hơn. Nếu thích một người đơn phương là sự chờ đợi vô tận thì gặp nhau là nỗi lo thường trực.
***
Đã quá giờ ăn tối khi họ về đến Seoul. Anh ấy dừng xe và mời cậu bữa tối tại một nhà hàng mà đã tìm kiếm. Cậu đã học được một bài học ở trạm nghỉ nên đã đứng ngoài cửa trong khi anh ấy trả tiền. Vẫn không thấy thoải mái, nhưng cậu không muốn tranh cãi với tâm trạng hiện tại.
Sau khi lái xe suốt 10 tiếng trong hai ngày, anh ấy trông có vẻ mệt mỏi khi về đến Seoul. Nhìn đèn đường đi qua, cậu quyết tâm học lấy bằng lái xe và tập lái xe. Bản thân cảm thấy mệt ngay cả sau khi ngắm bình minh và ngủ thêm vài giờ nữa. Cảm giác như toàn bộ sức lực đã biến mất. Khi nghĩ về nó, cậu đã nhận ra. Đó chỉ là chuyến đi một đêm hai ngày nhưng dường như hai người đã trải qua nó mà không ngừng nghỉ, xen kẽ giữa làm tình và cãi nhau.
Khi về đến ngoại ô Seoul, lượng xe bắt đầu đông lên. Trưởng nhóm Han dừng ở chỗ đèn giao thông rồi quay về phía cậu.
“Cậu muốn đi đâu?”
“… Dạ?”
Giọng nói bị bóp nghẹt. Cậu chưa kịp suy nghĩ nên đã trả lời muộn.
“Xin hãy thả tôi ở nhà mình… Nếu anh muốn quay về nhà thì thả tôi bất cứ đâu cũng được. Bởi vì còn chưa hết kẹt xe.”
“Đừng làm huyết áp của người khác tăng lên nữa.”
Cậu ngừng nói.
“Cậu muốn tôi đưa về nhà?”
“… Vâng.”
Cậu lưỡng lự rồi đáp lại. Khi cậu trả lời, ngực như thắt lại. Khi cậu về nhà và đi ngủ một mình, dường như mọi chuyện xảy ra đêm hôm trước sẽ biến đi mất. Có vẻ như nếu ngày mai gặp ở nơi làm việc, anh ấy sẽ không để ý đến mình nữa.
“Được rồi.”
Anh trả lời không chút do dự. Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh. Cậu quay đầu về phía cửa sổ.
Ngày mai phải đi làm, nhưng thật quá trẻ con khi nói sẽ theo anh ấy về nhà. Hai người họ ở bên nhau suốt cuối tuần không rời, nên muốn nhiều hơn là một điều xa xỉ.
Anh ấy không nói nhiều cho đến khi đến bãi đậu xe trước nhà cậu. Đỗ xe trước lối vào căn hộ, anh ấy sang số, giơ tay lên xoa vào giữa hai lông mày mình rồi trầm giọng nói.
“Cậu Lee Seo-dan.”
“Vâng.”
Cậu tháo dây an toàn và ngước lên nhìn lên. Anh ấy nói một cách thờ ơ, vẫn không quay mặt lại.
“Tôi đang nghĩ đến việc tắt động cơ ngay bây giờ.”
“… … .”
“Không phải cậu định bảo tôi vào uống một tách trà sao?”
Tim bắt đầu đập nhanh. Liếm ẩm đôi môi khô khốc của mình, cậu hỏi.
“Anh có chắc muốn vào không?”
“Nếu cậu muốn nghỉ ngơi một mình, thì cứ như vậy đi.”
“Tôi không sao, nhưng tôi sợ Trưởng nhóm có thể mệt…”
“Tôi nghĩ lái xe từ đây về nhà sẽ mệt hơn. Cậu đã vứt bàn chải đánh răng của tôi đi rồi à?”
Anh lặng lẽ lắc đầu rồi tắt máy. Trong xe trở nên im lặng.
“Lần sau tôi sẽ lái xe.”
Cậu đề nghị một cách cẩn thận. Mở chốt cửa, anh ấy cười mang một cách hoài nghi.
“Cậu có biết lái xe như không?”
“… Tôi không biết, nhưng tôi sẽ lấy bằng.”
“Chiếc xe này quá lớn. Mua một chiếc nhỏ thôi, tôi sẽ dạy cho cậu”.
“Anh sẽ làm vậy à, Trưởng nhóm?”
Bên ngoài trời lạnh buốt. Anh trả lời khi lấy túi xách từ ghế sau ra.
“Tại sao cậu nghĩ tôi không thể? Tôi có thể dạy rất tốt. Bất kể nó là gì.”
“Vâng… Chắc chắn vậy rồi.”
“Đánh đòn cậu từ ghế sau khi làm sai cũng vui, nhưng… Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Người cậu run lên. Đèn cảm biến ở lối vào tòa nhà bật màu vàng. Anh ấy đi theo cậu và hỏi mà không thay đổi sắc mặt.
“Những lời này nghe có khó chịu không?”
“… Không phải như thế.”
Gần đây, hình như số ngày dấu tay anh ấy in trên mông cậu nhiều hơn số ngày không có, nhưng thời gian qua không hề biến mất chỉ vì bây giờ chúng tôi đã nối lại mối quan hệ. Tuy nhiên, cậu không thể nhìn người kia vì tim đập rất nhanh suốt chặng đường trong thang máy.
Cậu mở cửa trước và nhớ ra mình chưa dọn nhà. Nhìn chiếc cốc nằm trên sàn phòng khách, anh ấy nhướng mày.
“Có trộm ghé thăm nhà cậu à?”
“… Tôi không có thời gian để dọn dẹp….”
“Ít nhất thì tủ lạnh chắc cũng trống rỗng.”
Chỉ mới có một tuần thôi. Anh ấy đặt túi xuống và tựa lưng vào đệm như thể đã quen thuộc. Đúng hơn chủ nhân của căn nhà, là cậu, đang đứng mờ mịt ở lối vào.
Cậu nhìn anh ấy nhắm nghiền mắt thoải mái một lúc rồi đi vào bếp rửa tay và đun nước. Cậu tìm thấy hai bao thuốc lá trong tủ khi đang tìm đồ ăn. Còn lại một ít cháo, còn có thuốc giải rượu. Hai chiếc kẹo mút vẫn còn nguyên. Cậu thậm chí còn không nhớ tại sao mình lại mua nó.
Chiếc hộp mà Chủ nhiệm Kim đưa cho cậu vẫn còn ở góc tủ nhưng trong nhà vẫn chưa có cái rây lọc trà. Cuối cùng, cậu pha trà với một túi trà xanh cũ. Sau khi lấy hai cốc và những thứ còn lại, cậu quay lại phòng khách và anh ấy đã mở mắt.
“Cậu hút loại thuốc giống tôi.”
Nhìn bao thuốc lá đặt cạnh tách trà, anh ấy uể oải nhận xét. Cậu trả lời, đặt hai thanh kẹo và thuốc giải rượu bên cạnh.
“Tôi mua nó cho Trưởng nhóm. Chủ Nhật tuần trước.”
“… Cái này cũng là cho tôi à?”
Anh cầm một cây kẹo mút xoay xoay một vòng rồi cầm tách trà lên uống một ngụm. Theo thói quen cậu định quỳ xuống, nhưng đã sửa lại tư thế. Chiếc cốc trên tay gần như đã tràn ra.
“Còn có cháo nữa. Hãy ăn nó cho bữa sáng ngày mai.”
“Cậu làm điều này để nhận được một lời xin lỗi à?”
“… Dạ?”
Cậu lắc đầu, không hiểu. Trưởng nhóm Han, người đang xoay một cây kẹo mút trong lòng bàn tay, chìa đầu tròn về phía cậu.
“Nó đắt đấy.”
Nói vậy, nhưng đó là 200 won. Hơn nữa, cậu vừa đưa nó cho anh ấy. Anh ấy nhặt chiếc còn lại trên bàn rồi bỏ vào túi, lấy một điếu thuốc và chai thuốc giải rượu.
“Tôi sẽ hút và uống thuốc thật tốt.”
“… Vâng.”
“Cậu Lee Seo-dan đã nghĩ đến tôi đủ rồi để ra ngoài mua cái này cho tôi, nhưng tôi xin lỗi vì tuần trước tôi chỉ đã nặng lời.”
Giọng nói điềm tĩnh, nhưng cậu không nói nên lời như thể bị tấn công bất ngờ. Không thể trả lời, cậu lóng ngóng với chiếc cốc trên tay. Trưởng nhóm Han đứng dậy, đặt tách trà đã uống cạn gọn gàng xuống.
“Đưa tôi bàn chải đánh răng. Và bộ đồ ngủ.”
Giọng anh ấy nhẹ nhàng. Cậu đặt cốc xuống và đứng dậy theo anh ấy. Khi cậu lấy bàn chải đánh răng trong ngăn kéo sâu trong phòng ngủ, anh ấy nhướng mày nhưng không nói gì. Cậu cũng tìm thấy chiếc quần màu xanh nhạt anh ấy đã mặc trong tủ.
Cậu thay đồ ngủ trước. Có thể nghe thấy tiếng vòi sen trong phòng tắm. Trước đây cậu cảm thấy nguy hiểm như sắp chết, nhưng bây giờ lại vui mừng như phát điên. Cậu ngồi trước cánh cửa phòng tắm đóng kín, ôm lấy đầu gối. Vừa nghĩ lung tung vừa lắc lư nhẹ nhàng. Mối tình đầu trong đời thật khó khăn. Những sợi dây cảm xúc được kết nối xoắn lại phức tạp giống như dây của một quả bom và đủ nhạy cảm để nổ tung nếu chạm vào. Mọi thứ vừa gần gũi vừa đáng lo. Tuy nhiên, nó vẫn tốt hơn tất cả. Cơ thể cậu dường như bị kích động vì hào hứng.
“Ngồi trước cửa làm gì?”
Anh hỏi, đứng ở ngưỡng cửa với một chiếc khăn tắm quấn quanh đầu đang ướt. Cậu thậm chí còn chưa xóa đi nụ cười trên môi, nên chỉ ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn anh.
“Sao lại cười. Cậu thích tôi ở đây à?”
Anh đưa tay ra và nhấc cậu đứng lên.
“Tắm rửa đi. Tôi sẽ lấy nước từ bếp.”
“… Vâng. Có một bình đựng nước trong tủ lạnh và một ấm đun nước nếu anh không thích nước lạnh…”
Anh không buông bàn tay mình đang nắm ra. Cậu cũng vậy. Anh ấy để cậu dựa vào tường và hôn cậu rồi lặng lẽ đẩy cậu vào phòng tắm. Thay vì đẩy ra, cậu đưa tay ra nắm lấy vai đối phương nhưng cổ tay đã bị tóm và ấn vào tường. Đầu gối người kia cắm vào giữa hai chân cậu. Hơi nóng ùa sau mí mắt nhắm nghiền.
Ngay khi cậu bắt đầu thở hổn hển, cổ tay được buông ra. Đôi môi mím lại một lúc trước khi rời đi với một âm thanh ướt át.
“Tôi sẽ ôm cậu sau khi cậu tắm rửa xong.”
Anh ấn trán họ vào nhau và nói với giọng trầm. Đầu ngón tay chậm rãi dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu.
“Nếu không thích, ngay bây giờ hãy nói với tôi.”
“… Anh không mệt à?”
“Tôi không nghĩ đã đến lúc cậu lo cho tôi đâu.”
Môi anh chạm vào mắt cậu rồi rơi xuống. Cậu được buông ra và cửa phòng tắm được ân cần đóng lại. Lấy bàn chải đánh răng ra, cậu dí trán vào gương. Mặt với đôi má, mắt đỏ bừng và môi sưng tấy dường như không phải của mình nữa. Đó là một khuôn mặt xa lạ trông giống như một người điên hoặc một đứa trẻ con.
<Tiếp tục tại Tập 4>