Cả tuần cậu đã tự nhủ bản thân phải tỉnh táo. Đừng để bị cuốn theo người kia, hãy tự đứng trên đôi chân của chính mình. Chỉ khi đó hai người họ mới có thể duy trì được mối quan hệ bình đẳng như anh ấy đã nói.
Vấn đề là cậu không thể làm theo cách của mình. Vốn tưởng phải xa anh ấy một ngày mới có thể suy nghĩ thấu đáo được, nhưng người kia không để điều đó xảy ra.
Anh ấy bảo cậu khi cậu chuẩn bị về nhà sau giờ làm việc vào thứ Hai.
“Nếu không có hẹn, tại sao cậu không đợi một chút và ăn tối cùng nhau?”
Cậu lưỡng lự nên anh ấy nói thêm.
“Ăn một mình ở nhà khi đang hẹn hò không kỳ lạ sao?”
Khi nghe đến đó, cậu đã đồng ý. Thế là chúng tôi cùng nhau ăn tối sau khi cậu chờ anh ấy làm xong việc. Và bằng cách nào đó cậu đã về nhà anh ấy. Họ không làm tình nhưng anh ấy lột hết quần áo cậu ra, cắn và liếm không ngừng vào eo, đùi và mặt trong đầu gối. Buổi sáng, anh ấy kéo cậu vẫn đang buồn ngủ, ngồi vào bàn và bản thân thì làm bánh mì nướng và trứng chiên. Cậu ăn bất cứ thứ gì anh ấy được đưa và ngồi xe của anh ấy đi làm.
Vào thứ Ba, anh ấy ở lại làm việc ngoài giờ cho đến khi chỉ còn lại hai người trong căn phòng trống. Ngày hôm đó, anh đề nghị khi lấy áo khoác.
“Tôi đột nhiên muốn ăn odeng (chả cá). Cậu Lee Seo-dan, có muốn ăn odeng không?”
Cậu không đặc biệt muốn ăn odeng, nhưng vẫn đi theo anh ấy như thể bị ma nhập. Tại một quán ăn vặt gần công ty, cậu ngồi đối diện người kia trong bộ vest chỉnh tề, gọi món rẻ tiền không hợp khẩu vị của anh. Tteokbokki cay đến mức làm cậu ngứa mũi. Ăn xong anh lại đề nghị.
“Ăn đồ cay làm tôi thèm ăn kem. Cậu Lee Seo-dan, cậu không muốn ăn kem à?”
Vì vậy, chúng tôi lại đi ăn kem trong một cửa hàng có đèn trắng và nội thất đầy màu sắc. Ăn xong người kia liếc đồng hồ rồi nói.
“Đã muộn rồi, sao cậu không đến nhà tôi ngủ đi?”
Vừa bước vào cửa trước, quần áo đã bị cởi bỏ và thân thể hai người xếp chồng lên nhau từ cửa trước. Nếu anh ấy không kéo cậu lên thì cậu đã ngủ trên ghế sofa tầng một đến sáng rồi.
Sáng thứ Tư, cậu lấy quần áo của mình ra khỏi phòng thay đồ của anh ấy và mặc vào. Hôm nay cậu đang nghĩ đến việc rời chỗ làm sớm và về nhà một mình. Chỉ cần nhìn vào mặt người kia thôi cũng khiến cậu chao đảo và mặt nóng lên không ngừng. Không thể tỉnh táo được khi ở cạnh anh ấy.
Anh ấy có việc phải ra ngoài cả ngày nên mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi cậu tan làm và ra ga tàu. Cậu lơ đãng lấy đồ ăn kèm ra ăn thì chuông điện thoại reo.
– Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Tối nay tôi có thể ghé qua được không?
Tiếng ồn ở phía sau rất lớn. Giọng nói phát ra từ loa điện thoại lạnh hơn và trầm hơn thực tế. Cậu đột nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt mình đã không nhìn thấy cả ngày, đến mức tim đập thình thịch.
Đến tối anh đậu xe ở bãi rồi gọi điện cho cậu ra ngoài. Cậu lao ra khỏi tòa nhà và nhận được một chiếc túi có in tên tiệm bánh từ cửa sổ tài xế. Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt mệt mỏi của cậu. Câu chuyện càng kéo dài nên anh ấy đã tắt động cơ xe.
Uống trà, ăn bánh và lăn lộn trên giường là chuyện đương nhiên. Cậu chỉ ngủ có ba tiếng, và anh ấy cũng vậy.
***
Đó là buổi chiều tối thứ Năm. Vì lý do nào đó, Tiền bối ngồi cạnh cậu cả ngày, gõ nhẹ lên vách ngăn.
“Cậu Lee Seo-dan, nếu không bận, hãy photo cái này giúp tôi.”
“Vâng, tôi làm ngay ạ.”
Không có việc gì để làm nên cậu cứ nhai đi nhai lại cùng một tài liệu mà không làm gì. Cậu lập tức đứng dậy, đẩy ghế ra sau và đợi Tiền bối đưa giấy tờ cho. Khi chị ấy lẩm bẩm đếm từng trang, khuôn mặt trẻ trung tỏ ra mệt mỏi.
Trong số hai dự án mà nhóm đang thực hiện, dự án ngắn hạn phụ trách quay phim. Cậu không thể làm gì để giúp đỡ vì mới vào làm giữa chừng và không thể hiểu được công việc là gì. Ngay cả đối với những dự án dài hạn cũng chỉ là tìm hiểu nội dung, sau khi hoàn thành những công việc cơ bản hoặc báo cáo đơn giản thì thời gian còn lại cũng khá ít. Đó là cảm giác nhàm chán đã lâu cậu không cảm thấy kể từ khi mới vào công ty làm.
“Cái này và cái này là 2 mặt giống nhau, cái này rút gọn thành A4. Có vấn đề gì không?”
“Tôi hiểu rồi.”
“Thật vui khi có em út thông minh phụ việc.”
Tiền bối giơ đôi bàn tay được chăm sóc cẩn thận lên, tạo thành hình trái tim và nháy mắt với cậu. Cậu không biết phải đáp lại như thế nào nên cúi đầu và quay người lại. Tính cả Trợ lý Park trong thời gian dự án TF, cậu có ba người giám sát trong vòng chưa đầy một năm sau khi gia nhập công ty, nhưng đây là lần đầu tiên cậu khen ngợi quá mức theo phong cách như bây giờ.
Cậu đứng trước chiếc máy photocopy đang nhả giấy ra và thẩn thơ chờ đợi. Lấy điện thoại ra nhưng không có cuộc gọi nào từ anh ấy. Nghe nói công ty gần đây anh ấy phải ghé qua làm việc ở Seoul và nó cũng không xa công ty lắm, nhưng có vẻ như hôm nay anh ấy sẽ tan làm mà không quay lại phòng.
Cậu muốn gửi tin nhắn nên kéo cửa sổ tin nhắn lên nhưng lại đặt điện thoại xuống. Không hiểu sao ngày nào cậu cũng chỉ muốn nhìn thấy mặt người kia, cũng không có hẹn trước mà tham lam xin anh ấy dành thời gian cho mình như thể đó là điều đương nhiên. Máy photocopy nhả xong tờ giấy cuối cùng ra và trở nên im lìm.
Cậu ngước mắt lên nhìn hành lang hẹp dẫn vào phòng thì nhìn thấy Trưởng nhóm Han. Anh ấy đang khoanh tay, ngồi ở bàn làm việc của cậu, không phải ở đâu khác. Vô tình, khuôn mặt cậu giãn ra và cậu vội vã bước đi, khi đó biểu hiện của Tiền bối đứng cạnh anh ấy mới lọt vào tầm mắt. Một cảm giác kỳ quái khiến bước chân của cậu chậm lại. Khi đến gần, Trưởng nhóm Han từ từ đứng dậy.
“Trưởng nhóm, tôi vẫn chưa nghỉ làm-.”
“Cậu Lee Seo-dan.”
Anh ấy vô cảm cắt ngang lời khiến cậu phải đứng thẳng người lên tại chỗ.
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn xa lạ. Không, đó là một biểu hiện quen thuộc. Đó là khuôn mặt của người cấp trên cậu thường thấy trong phòng họp tuần trước. Đôi mắt lạnh lùng và sắc bén. Đó là cái nhìn vô cảm đối với một cấp dưới không đáp ứng được kỳ vọng.
Môi cậu khô lại. Tim bắt đầu đập thình thịch.
“Cái này là cái gì?”
Anh thấp giọng hỏi. Một tờ giấy được đẩy tới trước mắt cậu.
Sau khi chớp mắt vài lần, cậu nhận ra nó là gì. Đó là một báo cáo cậu đã nộp vào sáng nay. Nói chính xác hơn, đã được chuyển đến Tiền bối và chị ấy đã nộp cùng với những thứ khác. Toàn bộ đoạn giữa được in bằng phông chữ gọn gàng, được khoanh tròn màu đỏ. Đó là bút màu đỏ của anh ấy.
“Cậu nghĩ vấn đề của bản báo cáo này là gì?”
Anh hỏi với giọng đều đều. Cậu hầu như không liếm ẩm đôi môi khô nẻ của mình.
“Trợ lý Kim.”
Khi cậu không thể trả lời, Trưởng nhóm Han đã gọi Tiền bối mà không hề chớp mắt. Tiền bối do dự với nụ cười thường ngày trên mặt biến mất.
“Ừm, vậy… hơi dài dòng một chút… Có vẻ như rất rườm rà.”
“Tại sao nó có vẻ dài dòng?”
“… Nó chứa nhiều thông tin hơn mức cần thiết.”
Như thể đáp án đã đúng, sự chú ý của Trưởng nhóm lại quay về phía cậu. Đôi mắt bắt gặp ánh nhìn của tôi thật nghiêm nghị.
“Cậu Lee Seo-dan, đây không phải là TF. Viết báo cáo tóm tắt của cậu khách quan và ngắn gọn nhất có thể. Có rất nhiều người ở đây cần đọc ít một dòng hơn và hoàn thành công việc nhanh chóng, và không ai quan tâm đến ý kiến riêng của cậu Lee Seo-dan”.
Lời nói rất đanh thép. Tiền bối đang cúi đầu. Cậu giấu những ngón tay run run của mình ra sau lưng. Mở miệng định trả lời, rồi lại ngậm lại trong vô vọng.
Trưởng nhóm Han thờ ơ nhìn cậu. Anh hỏi không chút do dự khi thả tờ giấy xuống sàn.
“Dạo này công việc có chán không?”
“… … .”
“Việc đơn giản như thế này có vẻ không thú vị nhỉ? Cậu đã học tập chăm chỉ nhưng không thể dùng đến và họ không cho cậu đưa vào đề án. Cậu Lee Seo-dan có nghĩ mình chưa được cho tham gia vào dự án dù bây giờ cậu đã đủ khả năng không?”
“… Không đâu ạ.”
Cậu không thể nhìn anh ấy. Tờ báo cáo rơi xuống sàn. Khi cậu cúi đầu xuống và im lặng, anh ấy chuyển hướng sang một bên.
“Trợ lý Kim cũng vậy. Cô có nghĩ cậu Lee Seo-dan sẽ không mắc sai lầm nào trong việc cậu ta đang làm không? Ngay cả khi cô bận, không kiểm tra và sửa lại cho đúng à? Việc tôi phải nói chuyện trực tiếp với cậu Lee Seo-dan đồng nghĩa với việc người lẽ ra phải đóng vai trung giao đã không làm đúng việc của mình. Phải không?”
“Tôi xin lỗi.”
Trợ lý Kim trả lời với giọng cứng ngắc. Trưởng nhóm Han nhìn vào gáy cậu rồi đẩy ghế của cậu vào đó tạo ra một tiếng động lớn.
“Hãy tỉnh táo lại và làm việc đi.”
Phòng làm việc hoàn toàn im lặng cho đến khi anh ấy biến mất ở hành lang. Trợ lý Kim lẩm bẩm khi chị ấy dụi mắt.
“Chà, sếp xuất hiện và bất ngờ mắng một trận.”
“Tôi rất xin lỗi ạ.”
Khi cậu cúi đầu xin lỗi, Tiền bối nhìn lên và lắc đầu từ bên này sang bên kia.
“Ồ, Trưởng nhóm nói đúng đấy. Lẽ ra tôi nên tự nói với cậu Lee Seo-dan. Và đây có thể là một vấn đề trong tương lai, nhưng ở giai đoạn này, tôi rất vui vì cậu có vẻ có rất hăng hái. Đó là lý do tại sao tôi thậm chí còn không buồn nói về nó, nên tôi chỉ để nó qua đi…”
“Tôi xin lỗi.”
“Đừng lo, cậu Lee Seo-dan cũng bị mắng nhiều rồi mà. Vừa rồi thậm chí còn chưa phải dữ dội lắm. Dù sao chuyện này cũng đã kết thúc rồi. Cậu đã photo xong rồi à?”
Nhìn đồng hồ, Tiền bối tùy ý nhét giấy tờ vào cặp. Cậu kéo chiếc ghế mà Trưởng nhóm Han đã đẩy vào rồi ngồi xuống. Bên trong cổ vẫn ngứa ran và bụng thì cồn cào.
“Có lẽ ngày mai tôi sẽ ra ngoài, nhưng nếu có gì cần, tôi sẽ email cho cậu.”
Tiền bối đẩy ghế ra sau và vẫy tay. Chị ấy nhìn vào khuôn mặt cậu và nhăn mũi.
“Không phải đã mất tinh thần rồi đấy chứ? Làm thế nào cậu lại có thể làm việc dưới quyền Trưởng nhóm Han với tinh thần mềm yếu như vậy?”
“Chị đi cẩn thận ạ.”
Cậu đứng dậy và bước hai bước để tiễn. Tiếng giày của Tiền bối vang lên, vội vã rời khỏi hành lang. Cậu cúi đầu xuống nhìn xuống chân mình. Mảnh giấy do Trưởng nhóm Han làm rơi đã bị vò nát, lăn tròn trên sàn.
Tiền bối nói đúng. So với những gì cậu đã bị mắng trong lúc dự án TF, cậu không nên bị ảnh hưởng mắng vừa rồi. Tưởng mình đã cùn đến mức buông ra được khá nhiều lời nhưng chỉ mới nói được vài lời, một nỗi buồn khó hiểu tràn ngập trong cổ họng. Tầm nhìn trước mặt mờ đi, rồi lại rõ ràng.
Cậu chỉ ngồi yên trong vài phút. Trưởng nhóm Han không về. Đến giờ về, mọi người lần lượt rời đi. Một quản lý đi ngang qua nhặt tờ giấy dưới chân cậu lên và vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Cậu Lee Seo-dan cũng tan làm đi. Hãy sửa lỗi này và gửi lại vào email của Trưởng nhóm sau.”
Cậu nhận lấy và nói tạm biệt mà không nói thêm một lời. Kim giây của đồng hồ tích tắc. Đúng giờ cậu đứng dậy và thu dọn đồ đạc.
Đi vào thang máy. Cậu vừa bước ra sảnh tầng một thì điện thoại trong túi rung dữ dội. Cậu ngậm miệng lại và lấy nó ra rồi áp vào tai.
– Đừng về nhà, đợi tôi.
Anh ấy chỉ nói vậy. Không có lời chào. Nghe giọng điệu ra lệnh đó, có thứ gì đó nóng hổi sôi lên trong cậu.
“Tôi không thích.”
– … … .
Cậu phiền lòng đáp trả. Có ai đó đi ngang qua tiền sảnh và quay lại nhìn cậu. Còn cậu ép mình vào tường. Trưởng nhóm Han hỏi ngắn gọn qua ống nghe.
– Cậu vừa nói gì?
“Tôi đang trên đường về nhà. Hẹn anh ngày mai.”
– Nếu tôi bảo cậu đợi thì hãy đợi đi.
Đó là một giọng nói nghe như thể đang kìm nén cơn giận. Cậu nuốt thứ gì đó nóng rát trong cổ họng xuống rồi hỏi lại.
“Anh đang nói với tư cách là cấp trên à?”
– … … .
“Vậy thì tôi sẽ nghe lời. Nếu không tôi sẽ tan làm về nhà.”
Có một khoảng lặng dài. Cậu cầm điện thoại bằng lòng bàn tay ẩm ướt. Cảm giác thật choáng váng.
Một tiếng thở dài ngắn lướt qua ống nghe.
– Đừng đi, đợi tôi.
“… … .”
– Tôi cúp máy đây. Hãy nói chuyện trực tiếp đi.
Tít, một âm thanh vang lên. Cậu đứng tựa đầu vào tường một lúc rồi đứng dậy. Rời tiền sảnh và đi xuống cầu thang.
Lúc đó đã là buổi tối. Ngay cả trước khi mặt trời lặn, trên đường phố vẫn đông đúc. Cậu đứng trên còn đường ra ga, ngước nhìn tòa nhà công ty. Đột nhiên, một người qua đường va vào vai. Ôtô xếp hàng trước đèn đỏ không một khoảng cách. Khung cảnh tấp nập trong giờ làm việc thật ngộp thở.
Cậu quay lại và đi xuống phía bên kia. Cậu vào quán cà phê ở tòa nhà cạnh công ty. Một miếng dán trang trí hình hoa anh đào bị xé nát trên cửa.
Đồ uống cũng được vẽ lên bảng thực đơn bằng phấn màu. Cậu đã nhìn nhiều lần nhưng không thể đọc được các chữ cái một cách chính xác.
“Vẫn còn rất nhiều chỗ ngồi trên tầng hai.”
Thấy cậu đứng yên, nhân viên bán thời gian phía sau quầy lên tiếng.
“Quý khách phải tự mang đồ uống của mình lên đó.”
“… Vâng. Chỉ một cốc Americano thôi…”
“Có nóng không ạ?”
“Không, cho tôi đá.”
Cậu đứng cạnh quầy và đợi một cốc cà phê mình thậm chí không muốn uống. Tiếng cười vang lên từ chiếc bàn gần đó, nơi một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi gần nhau. Nhìn kỹ, khuôn mặt người phụ nữ này rất quen. Đó là khuôn mặt cậu đã nhìn thấy ít nhất một lần khi đi lại trên hành lang tầng 4 của tòa nhà văn phòng. Người đàn ông ngồi cạnh đẩy màn hình và nhanh chóng giải thích điều gì đó.
Cậu nghĩ đến việc quay lưng lại. Nhưng sau đó, một nhân viên bán thời gian gọi cậu ra lấy đồ. Cậu cầm cà phê rồi quay người đi lên cầu thang.
Tầng hai yên tĩnh. Bên trong lạnh vì bật điều hòa nhiệt độ quá thấp và lại có ít người. Các bàn được ngăn cách bằng vách ngăn bằng gỗ. Cậu đặt túi xách của mình xuống góc xa nhất và ngồi dựa lưng vào tường. Bức tường ở phía không có cửa sổ tối om. Có một ánh sáng mờ ảo trông giống như một quả bóng tròn trên đầu.
Cậu do dự và lấy điện thoại ra. Nhắn tin cho anh ấy tên quán cà phê và gửi nó đi. Không có phản hồi gì cả.
Khoảng 10 phút trôi qua. Cậu uống nửa cốc cà phê đắng rồi áp trán xuống bàn. Gió từ máy điều hòa và đồ uống lạnh khiến đầu ngón tay lạnh buốt. Mọi thứ bắt đầu có vẻ ổn.
“… Không phải trẻ con mà.”
Dù không có ai để ý nhưng mặt cậu vẫn nóng bừng. Bất kể hai chúng tôi có làm gì bên ngoài công ty, khi chúng tôi đến làm việc, anh ấy vẫn là sếp. Anh ấy hoàn hảo vạch ra ranh giới đó, nhưng cậu đã không làm được. Dù bằng lý trí nhưng cậu vẫn thấy buồn vì bị mắng. Cậu giận người kia như một đứa trẻ khi anh ấy mang bộ mặt lạnh lùng và nói những lời lạnh lùng với mình.
Nhìn lại, luôn luôn như vậy. Anh ấy giữ giới hạn rất giỏi, còn cậu thì luôn co rúm người lại vì sợ ngón chân mình có thể chạm vào ranh giới mà anh ấy đã vạch ra. Không chỉ mối quan hệ của cậu với anh ấy, mà tất cả những mối quan hệ của cậu trong đời đều sẽ như vậy.
Cậu thà làm một đứa trẻ có thể hồn nhiên giẫm lên bất cứ ranh giới nào như thể nó không tồn tại. Chưa bao giờ táo bạo như vậy. Vị trí được phép, vai trò được giao. Cậu luôn cẩn thận chú ý ngón chân của mình để không bị ghét bỏ hay coi thường. Sau đó, khi nhìn xuống sàn, cậu thấy hàng nghìn đường kẻ được vẽ rõ ràng cắt xuyên không gian như một mê cung và kéo dài ra mọi hướng.
“Cậu đang làm gì mà lơ đãng vậy?”
“… … .”
Cậu ngẩng đầu lên. Trưởng nhóm Han đang nhìn xuống cậu khi đặt cặp của mình xuống ghế.