Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 4 - Chương 15 (3) (H)

Warning: Cảnh 18+

 

 

 

“Đừng phát ra tiếng.”

Anh ấy tóm lấy eo bắt cậu nhấc mông lên lần nữa rồi anh ta cắt đứt nó. Vút, cây rơi rơi xuống mạnh hơn một chút. Chỗ bị đánh đỏ và hơi viêm lên. Nó ngứa và nóng rát, cậu muốn đưa tay ra sau lưng để xoa. Chớp mắt xóa đi những giọt nước mắt đang trực trào ra và bám chặt vào bàn. Có thể nghe thấy tiếng gió rít nhẹ qua phần hông nâng lên. Khi bị đánh thêm một cái, cậu cảm thấy da thịt ở mông run lên như bị đánh nát. Cơn đau nhức nhối chồng lên từng lớp.

Đối phương dừng lại và xắn tay áo lên một lần nữa. Đứng cạnh bàn, anh ấy nhắm cây roi vào mông cậu, vung lên rồi đập mạnh xuống. Ba roi liên tiếp ngã xuống không nghỉ. Cậu nuốt xuống tiếng hét và chà cái trán đầy mồ hôi của mình vào mặt bàn. Dù vậy, vẫn đẩy cặp mông sưng tấy của mình ra sau, như thể để người kia không thể bắt lỗi tư thế của mình được. Vừa nhìn, anh vừa thờ ơ hỏi.

“Rất đau à.”

“… Ưm, ư…”

“Sẽ tốt hơn nếu tôi chạm vào phải không?”

“Huh, uhh- ư, cái đó.”

Một bàn tay chạm vào cái mông sưng đỏ của cậu. Nó xoa xoa vùng sưng tấy từ từ và nhẹ nhàng. Mọi sợi dây thần kinh trong đầu cậu rối tung lên. Da gà vừa nóng vừa lạnh chạy dọc sống lưng. Anh ấy nhìn xuống cậu, đang nằm phủ phục trên bàn trong tư thế lộn xộn, rồi chát một cái, dùng lòng bàn tay to lớn đánh vào mông cậu không thương tiếc. Ô, tiếng hét nổ tung trong cổ họng.

“Nếu cậu bắt tôi phải nói lại về tư thế của nữa, tôi sẽ cho máy rung vào phía sau rồi đánh cậu.”

Chân cậu không nghe lời. “Tôi, đầu gối của tôi, giữ…” Cậu lắp bắp, và anh ấy đáp lại.

“Cậu có thể dựng thêm lực vào nó. Những lời bào chữa này ở đâu ra vậy? 50 cái. Nếu cậu chịu cho tốt, tôi sẽ đánh xong ngay.”

“… Ha ha, như thế này… tôi đau….”

“Nó đau vì bị đánh. Làm sao cậu có thể chơi với tôi khi không thể chịu đựng được điều này?”

“Và,” đối phương nói thêm, thọc bàn tay vào giữa hai chân dang rộng của cậu. Bàn tay lướt qua như đang gãi vào đáy chậu, chạm vào tinh hoàn dinh dính như muốn dùng lăn chúng trong lòng bàn tay rồi nắm lấy gốc dương vật.

“A!”

“Có người bị đánh và cảm thấy nóng rát.”

“Hư, ư, ư! Dừng-.”

“Có người mông sưng tấy đỏ bừng, phía trước lại rỉ đầy nước. Cậu có biết bây giờ cậu như thế nào không?”

Bàn tay đang ấn xuống dương vật của cậu đang như sắp nổ tung, rời đi không chút do dự. Khi cậu thở ra, lại vô tình đẩy lưng về phía trước. Bị thúc đẩy bởi dục vọng, cậu cọ xát phần háng căng cứng của mình trên mặt bàn. Chát, không chút chậm trễ, anh ấy đập xuống mông một cách thô bạo. Tầm nhìn của cậu bị mờ đi bởi cơn đau nóng tỏa ra từ vùng bị đánh trúng.

“Hư, ưm.”

“Cậu Lee Seo-dan, nếu muốn chơi với tôi, trước tiên cậu phải học cách cư xử đi.”

Lòng bàn tay trơn trượt vì mồ hôi. Cậu cố kìm nước mắt và bám chặt vào bàn bằng đôi bàn tay trơn tuột của mình. Người kia nhẹ nhàng vuốt ve cái mông bị đánh. Nhựa lạnh cọ xát từ từ. Và đột nhiên, không hề trượt, roi lại rơi xuống. Cảm giác ngứa ngáy chất đống như núi.

Khi đến cái 20, cậu bắt đầu khóc. Cậu đã khóc mà không hề nhận ra, nghĩ mình sắp chết rồi. Xoa bờ mông bằng một góc roi nóng, anh bình tĩnh trả lời.

“Cậu không thể bỏ cuộc được. Ở đây đau à?”

“A, vâng!”

Tay bám chặt cái mông sưng đỏ của cậu. Anh ấy đưa tay vuốt ve tấm lưng lạnh lẽo đầy mồ hôi và hôn lên gáy ẩm ướt của cậu. Mỗi lần làn da bị chạm vào, cậu lại rùng mình. Toàn thân nóng bừng và nhạy cảm, như thể vừa bị bong ra một lớp da. Bờ mông bị xoa mạnh, nóng lên và đau nhói như không còn là một phần của cơ thể mình nữa. Cậu ngoái nhìn lại anh ấy, đầu óc mơ hồ và cầu xin bất cứ điều gì cậu có thể nghĩ đến.

“Làm ơn, đau quá. Đau quá, không được nữa…”

Mỗi lần ép ra một lời cầu xin, bụng cậu lại cồn cào chóng mặt. Hơi nóng dồn lên má. Anh ấy cười ngắn gọn.

“Khó nhỉ. Còn chưa được một nửa.”

“Ư-ha ha….”

Roi lại rơi xuống, cậu không thể chịu đựng được nữa. Toàn thân run rẩy và hầu như không giữ được đúng tư thế, và cầu xin với những tiếng nức nở. Cậu chịu đựng cảm giác ngứa ran khi cố dựng lực vào đôi chân. Những giọt nước mắt đọng trên cằm rơi xuống tạo thành một vòng tròn trên cái bàn gỗ. Khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi hiện lên trong đầu cậu rõ ràng như thể cậu đã nhìn thấy nó trong gương.

Và cậu mơ hồ nhận ra, như thể đang đứng nhìn tất cả từ xa. Nếu thật sự không chịu nổi thì cậu đã dùng từ an toàn rồi. Đúng là nó thật khó khăn. Đúng rất đau, nhưng cậu không phải không thể chịu đựng được.

Khoảnh khắc nhận ra sự thật đó, nỗi hoảng sợ đang tràn ngập trong lòng, đã lắng xuống một chút. Thân thể như muốn nổ tung. Như thể lần đầu tiên cậu nhận ra ý nghĩa của từ ‘chơi’ mình đã luôn bám lấy đòi hỏi anh ấy. Cậu tuôn ra những lời cầu xin mà sẽ không thể làm được nếu tỉnh táo. Tất cả đều là cậu và không phải cùng một lúc. Đầu nóng bừng và cậu không thể quay đầu lại được.

Dường như đã đến cái 30. Khi cố nhìn lại, phần mông bị bắt nạt quá sức đã nổi đầy những đường đỏ. Mỗi lần cái roi rơi xuống, da thịt đỏ ngầu lại run lên. Cậu không thể nhìn được nữa nên ngoảnh mắt đi và lắp bắp cầu xin trong khi bám chặt vào bàn.

“Nếu anh làm nhiều hơn, nếu làm nhiều hơn, nó sẽ rách mất.”

“Tôi không thể dừng ngay cả khi nó bị rách.”

Anh ấy đã trả lời. Đó là một giọng nói trầm, rè như kim loại. Một khao khát mơ hồ hiện lên trong đôi mắt cậu ngước nhìn lên. Sống lưng run lên không ngừng. Cậu nghẹn giọng cầu xin.

“Vậy thì chạm vào tôi đi, heh, uhh, chạm vào tôi đi.”

“Hãy im lặng và chịu đựng đi.”

Anh ấy đáp lại bằng một câu. Cả người cậu bị nung nóng bởi sức nóng ma sát từ từ cọ xát vào vùng da thịt đỏ ngầu. Anh ấy lười biếng dùng một góc roi quét chỗ da thịt đó như thể đang gãi nó, và đánh mạnh không chút do dự.

“Hư!”

“Hãy kiên trì. Cậu Lee Seo-dan thích tôi nên phải kiên trì chứ”.

“Hư, hư, đau quá, đau quá…”

Cậu vừa truyền thêm sức vào đầu gối đang run rẩy của mình vừa khóc. hai trong một hàng. Nó quá ồn ào. Dù cách âm có tốt đến đâu thì dường như vẫn có người đang lắng nghe. Anh ấy đập mạnh cái nữa vào cặp mông nóng đỏ của cậu và thở ra một cách thô bạo.

“Đây cái thứ 40. Bây giờ còn lại 10 cái nữa.”

“Huh, tôi xin lỗi… Ôi, ôi…”

Chiếc bàn bẩn thỉu với những giọt nước mắt. Cậu chỉ muốn ngồi xuống xoa cái mông đau nhức của mình, bàn tay ướt át đặt trên bàn run rẩy. Có vẻ bị trói sẽ tốt hơn.

Trong lúc cậu đang khóc lóc, anh ấy tựa người vào bàn hôn nhẹ lên vai cậu. Trên gáy, trên dái tai caạu, một nụ hôn ngọt ngào như mưa rơi xuống.

“Không sao đâu. Chúng ta gần đến đích rồi.”

“Hư, hư, ư….”

“Chắp tay ra sau lưng và dang rộng mông ra. Giữ cho tốt. Hãy đánh nốt 10 roi còn lại vào cái lỗ bên phía.”

Lúc đầu, cậu thậm chí còn không hiểu anh ấy đang nói gì. Đi vào xộn trong tai cậu chỉ là những từ ngữ vỡ vụn và lộn xộn. Khi cậu chớp mắt nhìn đối phương, anh ấy xoa cây roi trong lòng bàn tay giơ lên ​​và nhẹ nhàng thúc giục.

“Tách mông ra.”

“Tôi, cái đó- không, không, ở đó…”

“Cậu nói mông mình sắp rách. Tôi bảo sẽ đánh cậu ở nơi khác để cậu đỡ hơn, cậu còn bất mãn điều gì nữa?”

Đó là một giọng nói thân thiện. Đôi mắt của người kia có màu đen và dần dần đỏ lên. Cậu cố kìm nước mắt, tựa má vào mặt bàn đang ướt đẫm nước mắt và mồ hôi. Giơ bàn tay trơn trượt vì mồ hôi của mình ra sau và chạm vào mép mông.

“A!”

Chỉ cần chạm vào thôi là đã thấy đau nhói rồi. Cậu không đủ tự tin để dùng tay ép bờ mông lệch sang một bên. Cậu ngước lên nhìn người kia, tiếp tục rơi lệ.

“Tôi không làm được, đau quá…”

“Tôi không đủ ngu ngốc.”

Nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên mặt người kia. Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn không hề có biểu cảm nhìn cậu. Cậu sợ hãi và lặp lại từ an toàn trong đầu vài lần trước khi đặt được lòng bàn tay mình lên chỗ làn roi chưa chạm tới. Ấn nó bằng bàn tay run rẩy của mình và kéo nó từ bên này sang bên kia.

Đối phương vuốt ve khoảng trống ở giữa lộ ra bằng ngón tay của mình. Đùng mồ hôi ẩm ướt làm chất bôi trơn và chọc vào những nếp nhăn như trêu đùa. Rồi xòe các ngón tay ra như thể đang đào, gõ vào khoảng một giây và lắc nhẹ.

“Bên trong nóng quá.”

Anh thì thầm vào tai cậu.

“Cậu thậm chí còn chưa bị đâm rồi, nhưng nếu quá lỏng lẻo thì sao?”

“A-a-a….”

“Sao ở đây thít chặt vào thế? Cậu đang cầu xin tôi vào trong rồi à?”

Chậm rãi, anh đẩy hết một ngón tay vào hết. Thọc sâu và dùng ngón tay xoa xoa vách tường mỏng manh bên trong như thể đang đẩy. Cậu áp má vào bàn và thở ra một hơi đầy khó nhọc. Có vẻ như bên trong vách tường trong, nơi đang thắt chặt lại ngón tay của anh ấy, đã ướt đẫm. Khi ngón tay thô cứng di chuyển ra vào chậm rãi, thịt mềm ấm nóng co giật và bám chặt vào nó.

Quá khát khao. Không hề biết xấu hổ, cậu cong lưng lên. Như muốn nuốt ngón tay vào sâu hơn, cậu đẩy người mình về phía bàn tay ở đằng sau. Người kia thoáng mỉm cười như thể biết được lời cầu xin cậu không thể thốt ra được. Anh ấy miễn cưỡng rút những ngón tay dinh dính của mình ra.

“Hư… .”

“Làm cho đúng. Tôi sẽ đánh cậu ngay bây giờ.”

Nỗi sợ hãi bị đẩy về sau bởi sức nóng lại dâng lên. Cậu mò mẫm mấy lần để chỉnh lại mông mình. Đối phương ấn tay vào giữa lưng sửa lại tư thế của cậu. Nâng hông lên cao hơn nữa và dang rộng hai cánh mông sang hai bên. Những nếp nhăn ở giữa bị lộ ra trong không khí lạnh lẽo.

Cậu áp đôi má đỏ bừng của mình lên bàn và nhắm tịt mắt lại. Miếng nhựa cứng, mịn cọ xát vào cái lỗ nhỏ hẹp. Sợ quá. Nỗi sợ hãi phi thực tế giống như một cơn ác mộng.

Và với một cú vung tay, anh ấy vung roi lên một cách chuẩn xác. Có một âm thanh lớn như có thứ gì đó cứng tác động vào làn da. Cậu bật ra một tiếng hét mà không hề nhận ra. Vô thức, hai tay đang giữ hai bên cánh mông buông ra, vừa chạm những nếp nhăn sưng tấy vừa nghẹn ngào. Sức nóng chạm vào lòng bàn tay ướt át của cậu nóng đến đáng sợ. Anh ấy lấy bàn tay che mông của cậu ra, nhìn thấy cậu đang nức nở, anh ấy uể oải nói.

“Tôi đoán là sẽ phải làm lại cho đúng.”

“Hư, đau quá, đau quá…”

“Tôi nên kết thúc nó sau khi đã đánh đủ 10 cái, hay tôi nên đánh mông cậu cho đến khi nó vỡ ra từng mảnh. Bỏ tay ra. Bất cứ cậu làm cái gì, hãy làm cho cùng.”

“Hư, hư… ưm…”

Nuốt nước mắt, cậu gắng buông tay ra. Với đôi tay run lẩy bẩy, cậu ôm lấy hai bên bờ mông và tách rộng chúng ra, để lộ chỗ  cần đánh cho đối phương. Cậu không thể cầu xin nên chỉ để nước mắt tự do rơi xuống. Anh ấy nhắm chính xác vào cái lỗ nhỏ và đánh nó không thương tiếc. Cậu chỉ biết nức nở. Thậm chí còn không cho cậu thời gian nghỉ ngơi. Cơ thể gầy gò run lên và giật giật. Ngay cả khi cậu cắn môi, tiếng khóc vẫn không ngừng tuôn ra.

Ba roi cuối đều tàn nhẫn như trò đùa. Trước khi kịp nghe thấy tiếng roi rơi xuống sàn, đầu gối cậu khuỵu xuống. Ngồi bệt xuống sàn và nức nở khi bàn tay run rẩy xoa xoa lên cái lỗ sưng đỏ. Có vẻ như điều gì đã xảy ra với người cậu. Ha, ha, cậu thở hổn hển, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Ở cuối tầm nhìn, cậu thấy thứ đó lăn trên sàn. Làm sao cái đó lại có thể trở thành một công cụ trừng phạt lên thân thể khủng khiếp đến vậy? Ở cuối tầm nhìn, cậu bắt gặp ánh sáng ban ngày xuyên qua cánh cửa đóng kín. Cậu nức nở, ngập trong nỗi buồn mà chính mình cũng không thể hiểu được.

Nhìn xuống cậu, anh ấy nắm lấy tóc và kéo cái đầu cúi xuống của cậu lên.

Có thể nhìn thấy những từ đọng trên đôi môi mím chặt của đối phương. Với hàm răng nghiến chặt, anh ấy kéo cậu một cách thô bạo mà không nói một lời. Mũi cậu cọ vào đũng quần người kia. Mỗi lần hít vào, mùi tanh của da thịt tràn vào phổi. Anh ấy cần phải giải tỏa. Bộ phận sinh dục nhô ra dụi vào bên má ẩm ướt của cậu.

“Há miệng ra và mút đi.”

Giọng nói khàn khàn. Cậu mở to đôi môi đẫm nước mắt của mình ra. Quy đầu to lớn, sưng tấy ép chặt vào môi và thọc vào miệng cậu. Đã lâu lắm rồi nên cậu không biết phải làm gì. Cậu hơi buồn nôn, miệng thì há hốc. Mắt mở to và ngước lên nhìn lên anh ấy.

Anh túm tóc cậu, kéo bộ phận sinh dục của mình ra. Nước bọt bị kéo ra như một sợi chỉ khi quy đầu tím đỏ bị kéo ra. Nhìn xuống cậu ho sặc sụa một cách vô cảm, anh ấy dùng một tay nắm lấy sau đầu cậu và đẩy một cách thô bạo vào giữa háng mình.

“A!”

Nó thọc sâu vào như muốn đâm thủng cổ họng. Tay cậu bám lấy đùi đối phương và bám chặt vào một cách tuyệt vọng. Mọi nỗ lực giãy giụa đều không thể khi đầu bị giữ chặt. Anh ấy dùng ngón tay bóp lấy môi cậu, mở chúng ra và đẩy thứ của mình đủ mạnh để tạo ra một tiếng va chạm ‘bốp.’

Vị tanh nồng tràn ngập trong miệng. Cằm lấm lem nước bọt. Cậu mở to miệng và nước mắt cứ rơi xuống. Mỗi lần dương vật từ từ rút ra, cậu lại vội vàng hút một hơi, dùng chiếc lưỡi chậm rãi mút và liếm cây cột trơn tuột.

Có thể là do thiếu oxy. Chật vật cần dưỡng khí, con ngươi bị thu hẹp lại như lỗ kim. Độ cứng, mạch đập và mùi tanh, tục tĩu của gậy thịt, từ từ tàn phá bên trong miệng. Cùng với mọi giác quan của cậu, tất cả những thứ thường ngày đều đã biến mất, chỉ còn lại thứ đó. Mỗi lần bộ phận sinh dục bị rút ra, cậu lại há miệng thở dốc, khi anh ấy thọc vào, cậu lại kẹp và cọ lưỡi vào trụ thịt thon dài. Kết quả là cậu không thể biết mình đang làm gì.

“Đúng, đúng rồi… .”

Anh ấy từ từ rút trụ thịt đã đâm vào cổ họng người quỳ bên dưới ra. Cậu vô thức lè lưỡi liếm lấy đầu khấu đang cọ xát vào đôi môi ướt át của mình. Bám vào đùi người kia, cậu đưa cây gậy thịt thô to vào miệng. Nóng quá. Có một âm thanh chói tai lớn. Miệng há rộng và bị lấp đầy. Sau đó đột nhiên, anh ấy nắm lấy tóc cậu. Bộ phận sinh dục bị kéo ra giữa đôi môi đỏ mọng.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp…”

Đối phương cũng đang thở dốc. Cậu vẫn mở miệng như một đứa ngốc. Vặn đầu và rên rỉ để đưa dương vật cọ xát vào má mình vào miệng nhưng bị cản lại. Anh nắm lấy cằm, làm miệng cậu ngậm lại và đâm đầu khấu vào đôi môi đang mím lại của cậu.

“Ư, ưm… ha, ha…”

“Muốn ăn thì phải xin thành tiếng chứ.”

Với đôi mắt đục ngầu, anh nhỏ giọng gầm gừ.

“Cậu đã khóc, bảo mình không thể làm được, sao hôm nay lại như vậy?”

“Ư, ưm… Tôi không thích nó…”

Anh buông cằm ra nhưng vẫn giữ chặt tóc cậu. Dù có cố gắng thế nào, môi cậu cũng không thể chạm vào cây cột dày đang đung đưa trước mắt. Miệng khô khốc. Cậu như phát điên vì nóng. Giơ tay ôm lấy đùi săn chắc của người trước mặt, ngước lên và rên rỉ.

“Cậu muốn nó cho vào đâu?”

“… Ưm, trong miệng tôi… Ưm, xin anh…”

Anh ấy hé môi và thở ra một hơi nhanh. Rồi không thương tiếc kéo phần tóc phía sau của cậu. Dương vật khổng lồ dựng đứng lên một cách hung dữ, như thể nó sắp chạm đến bụng. Anh ấy nắm lấy cây cột bằng một tay và xoa nó. Đưa cái quy đầu to tướng, sưng vù của mình ra trước môi cậu và từ từ thúc giục.

“Cậu phải nói thẳng ra để tôi hiểu được.”

“… Ưm…”

Giống như một trò đùa, đối phương cọ xát quy đầu vào nhân trung của cậu. Một mùi tanh, tục tĩu xộc vào mũi. Cây cột đỏ sậm sưng tấy như vũ khí, những đường gân dày nổi bần bật. Mới mấy tháng cậu còn không dám nhìn kỹ vào nó mà giờ đây mùi hương quen thuộc lại đang sôi sục trong đầu.

Càng nghĩ, bụng cậu càng run lên, hai tai nóng bừng. Đó là sự cam chịu như thể lý trí đã bị cắt đứt. Cậu lắp bắp với cái lưỡi tê cứng.

“Hãy để tôi… .”

“Cậu muốn làm gì?”

“Cho nó vào miệng tôi….”

Có vẻ như giọng cậu không hề run rẩy. Anh ấy bình tĩnh hỏi lại, không nhướng mày.

“Cậu có chắc có thể ngậm nó đúng cách nếu tôi cho nó vào miệng cậu không?”

“Có.”

“Cậu có định ăn hết không?”

“Ư ư ư ư… .”

Cậu gật đầu. Cúi người cuộn chân dưới sàn, cố gắng đưa miệng lại gần dương vật của người kia. Trong miệng nóng râm ran do ma sát, nếm được vị tanh nồng. Nó đập rộn ràng như nhịp đập trái tim cậu. Dù cậu có hít vào bao nhiêu thì nó cũng không tan đi.

“Hừ, ừm….”

“Miệng cậu đang bị rách ở đây. Dừng lại không phải tốt hơn sao?”

Đối phương xoa đầu ngón tay vào khóe miệng bị mình làm rách bằng dương vật to lớn của mình. Cơn đau ngứa ran càng làm tăng thêm cơn khát. Cậu rên khẽ và lắc đầu.

“Không sao đâu, chỉ một vết nhỏ thôi.”

“Nó có thể bị rách nhiều hơn. Nhưng cậu sẽ không sao chứ?”

“Vâng… Ư, vâng, nhanh lên…”

“… Lắc eo bây giờ cũng vô ích thôi. Thấy cậu không có lễ phép, chỉ có thân thể là dâm dãng nên chắc tôi đã dạy sai cách rồi.”

Anh ấy giơ tay chạm vào khóe môi đang đau. Cậu run rẩy và hôn ngón tay ấy. Thè lưỡi ướt át của mình ra và liếm thứ đó một cách tuyệt vọng. Đôi mắt anh ấy nheo lại khi nhìn chằm chằm vào cậu. Mắt chuyển sang một màu đen.

Đối phương dùng ngón tay tách đôi môi đỏ mọng của cậu ra, mở to miệng cậu ra cho đến khi chỗ rách bên khóe bị căng ra rồi thì thầm.

“Mở rộng cổ họng của cậu ra.”

“Ư, ưm… Ha-.”

Một cây cột dài được chèn vào giữa đôi môi đang mở rộng. Quy đầu cùn ép vào lưỡi gà và chặn hoàn toàn đường thở của cậu.

“A, a! Ặc, ưm!”

“Cậu nói muốn mút nó mà. Phải làm cho đúng chứ.”

Khi cố gắng hít thở, cậu theo bản năng nắm lấy đôi chân trước mặt ra. Anh ấy nắm lấy cổ tay cậu, giữ chúng qua đầu và ấn đầu cậu vào háng. Những sợi lông mu gai nhọn chọc vào mũi. Như đang tận hưởng cảm giác nôn nao bùng nổ trong cổ họng, cậu siết chặt cổ họng rồi mở rộng ra.

Nghe như cậu đã bị nghẹn. Miệng bị bịt lại nên ngay cả từ an toàn cũng không thể thốt ra được. Những chấm đen le lói trước tầm mắt của anh, và thân thể giật giật. Thay vì vùng vẫy, cậu để nước mắt tự do rơi xuống và đầu hàng. Cho phép hung khí không thể dừng lại ấy đi sâu vào bên trong miệng và đâm vào cổ họng. Đó là lần quan hệ tình dục bằng miệng tàn bạo nhất cậu từng trải qua.

Người kia nghiến răng và im lặng di chuyển hông, sau đó dùng cả hai tay ôm lấy đầu cậu và kéo về phía trước. Dây kéo bằng kim loại ấn vào môi làm cậu đau nhói. Và thứ gì đó nóng hổi bùng nổ bên trong cổ họng.

“He, he, ha, ư-ưm.”

“Cậu không thể làm rớt nó ra. Ngậm miệng lại và nuốt vào.”

Bộ phận sinh dục được kéo ra ngoài. Cậu mím chặt đôi môi đang hé ra, cố lấy lại hô hấp. Chất lỏng nóng hổi, dính dính làm tắc nghẽn cổ họng.

Miệng đầy dịch thể. Một tiếng nức nở cay đắng thoát ra từ trong cổ họng.Nhắm đôi mắt sưng tấy của mình lại và nghẹn ngào. Sau khi nuốt vài lần, anh ấy cho phép cậu mở miệng. Đưa tay từ từ lau đi những gì đang chảy ra từ môi và đặt nó lên đôi môi đang hé ra của cậu.

Cậu ho một tiếng. Dịch thể nhỏ giọt xuống sàn. Trưởng nhóm Han chậm rãi lùi lại một bước, bộ phận sinh dục sáng bóng vẫn mạnh mẽ nhô ra khỏi quần.

Thở một cách nặng nhọc, cậu choáng váng ngước lên. Bắt gặp đôi mắt cũng đang nhìn xuống. Khuôn mặt lạnh lùng và chỉnh chu đã bị bóp méo bởi ham muốn đen tối và tàn nhẫn. Không còn thấy được người đàn ông quen thuộc cậu vẫn biết nữa.

Vào lúc đó, cậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Dù đã kết thúc rồi, nếu mình không quay lại thì sao? Người đã đưa cậu về nhà, đêm khuya đến chỗ cậu sau một cuộc gọi. Người đàn ông hôn cậu khi ánh mắt chạm nhau và bướng bỉnh bảo cậu đi ăn ở đâu? Như đã bị đuổi đi, như đã biến mất, lòng cậu chợt đau thắt. Cả người lạnh lẽo như có một cái hố trống, tiếng kêu thở hổn hển không ngừng vang lên.

Anh ấy lặng lẽ nắm lấy tay và nhấc cậu lên. Dùng lòng bàn tay lau mặt cậu. Không ích gì. Nước mắt cậu vẫn chảy dài xuống cằm và rơi xuống. Lệ cứ thế tiếp tục tuôn ra như thể không dừng lại được.

“Đừng khóc nữa, cậu mệt rồi.”

Anh ấy nhìn cậu rồi nói. Nắm lấy cánh tay đang lảo đảo của cậu và đặt cậu ngồi sâu vào chiếc ghế lớn bọc da. Nắm lấy mắt cá chân, mở rộng chân của cậu ra, vắt hai chân qua tay vịn của ghế.

Mặt đối phương đưa lại ngày càng gần hơn. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng rách nát của cậu. Sau đó, liếm đôi mắt ướt, anh ấy ấn đầu ngón tay vào cái lỗ giữa cặp mông sưng tấy đỏ bừng.

“Ư!”

“Nó sưng rồi. Cậu có đau lắm không?”

Anh chậm rãi dùng hai ngón tay bung mở nó ra. Như để kiểm tra tình trạng những nếp nhăn sưng húp, anh ấy tạo một vết lõm nông. Nó nóng và đau đến nỗi cả người cậu run rẩy. Không thể trả lời, cậu biế lắc đầu. Anh ấy lấy ngón tay ra, rút từ trong túi ra một chiếc ống kem nhỏ. Vặn mở nắp, nhét đầu ống vào nếp nhăn bị đau và ấn chặt. Chất kem màu trắng dinh dính lấp đầy bên trong thân thể cậu.

“Ha, ha, ha… .”

“Thế tốt hơn rồi.”

Cho ngón tay vào lại, anh ấy nhận xét. Ngón tay đào sâu vào, cào vào tường trong bằng những ngón tay cong lên thành móc câu của mình. Hơi rung rung như một cái máy đánh trứng. Cả người yếu ớt và cậu không thể cử động được. Anh ấy vừa nói vừa đẩy kem vào trong.

“Thắt chặt. Hãy xem nó có bị hỏng không.”

“… Ôi, ôi!”

“Thêm nữa. Vâng, cả bên trong nữa.”

Cậu đã tiếp thêm sức mạnh ở bên dưới theo chỉ dẫn của anh ấy. Cơ thể run lên từng đợt. Những ngón tay trơn trượt có cảm giác cứng và dày. Nó ngọ nguậy bên trong như thể đang bóp vào một lớp thịt nhô lên. Lối vào đỏ bừng nhói đến nỗi tầm mắt của cậu bị nhuộm thành một màu đen mỗi khi người kia dùng sức. Anh ấy lại vuốt ve những nếp nhăn căng cứng và thản nhiên bình luận.

“Nó vẫn chưa bị hỏng. Tôi có thể đánh nhiều hơn nữa.”

“Huh… .”

“Hãy thư giãn, hãy thêm một cái nữa.”

Một ngón tay dày đào vào bên trong. Chuyển động chậm rãi và mượt mà. Cậu thở hắt ra và cằm hất lên. Tay còn lại, anh ấy nắm lấy dương vật đang ngẩng lên một nửa của cậu và bắt đầu xoa bóp. Một lòng bàn tay ướt át luồn vào dưới áo và ấn vào cái bụng phẳng lì của cậu như thể đang cố tìm hình dạng của một ngón tay đang chọc vào trong.

“Ưm, vâng, vâng.”

Chuyển động ra vào trở nên nhanh hơn. Đau đớn và khoái cảm dâng trào không ngừng. Đôi vai cậu run rẩy khi lên đến đỉnh điểm khiến cả người căng cứng. Dụi má ướt vào tấm da của lưng ghế, cuối cùng há miệng ra như muốn thốt ra gì đó.

“Trưởng nhóm, tôi, ưm, hức hức.”

“Sao vậy.”

Anh vừa trả lời, vừa vuốt ve đầu núm vú nhọn nhọn. Lưng cậu run lên và không thể giữ cơ thể mình ngồi yên được.

“Tôi, phía trước, chạm vào, ư, ưm.”

“Cậu cần nhẫn nại chứ. Tôi đã dạy cậu rồi mà.”

Đầu ngón tay thứ ba cho vào, đẩy nếp nhăn ra. Anh ấy kéo chặt chỗ đau và từ từ đâm vào bên trong. Những ngón tay đưa vào đủ sâu để lòng bàn tay chạm vào cặp mông đỏ bừng. Anh vừa nói, vừa vặn tay và ấn mạnh ngón tay cái vào đáy chậu.

“Nếu không thể quay lại thì hôm nay tôi sẽ không thể ôm cậu Lee Seo-dan.”

“Ư, ừ, ừ, à…! Ối… .”

“Cậu cũng chạm vào ở đây, nên hãy thử đi.”

Những đầu ngón tay ướt át nhấc lên và xoa nắn núm vú của cậu. Anh ấy vén mặt trong áo lên, ấn mạnh vào phần da thịt nóng cháy. Một âm thanh chói tai lớn phát ra từ phía sau khoảng trống mà đang mở ra không có sự kháng cự. Có tiếng da thịt ướt át cọ xát vào nhau. Một cơn khó thở lấp đầy cổ họng. Có điều gì đó giống như tiếng nức nở thoát ra từ đôi môi hé mở của cậu.

Một màu trắng che phủ tầm nhìn của cậu và lớn dần lên. Đột nhiên, thân thể co giật như muốn nổ tung. Người kia siết chặt những ngón tay đang cắm sâu vào cơ thể cậu. Bộ phận sinh dục không được chạm vào rỉ ra dịch thể như không tự chủ. Xoay những ngón tay đang cắm sâu vào bên trong mình, anh ấy nhìn chằm chằm không rời khỏi mặt cậu một lúc, ánh mắt nóng bỏng, ngoan cố cho đến khi cậu co giật và rũ xuống.

Thứ gì đó phía sau bị đổ. Trên mặt da của chiếc ghế là một đống kem bị đổ. Khi tỉnh táo lại, cậu hơi lo sợ nên co rúm người lại.

Trưởng nhóm Han lùi lại vài bước và cởi cúc áo. Những cơ bắp săn chắc, đẫm mồ hôi trên ngực gần sát nhưng cậu lại như không thể nhìn thấy được. Cậu chớp chớp đôi mắt trống rỗng của mình.

“Nghỉ 5 phút.”

Anh ấy nói rõ ràng.

“Chưa kết thúc đâu. Đừng ngủ vội.”

“… Ôi… Tôi xin lỗi.”

Thân thể run rẩy với những tiếng nức nở không ngừng. Anh ấy lại đang mở tủ ngăn kéo. Cậu nhìn thấy thứ gì đó được kéo ra, nhưng nhìn từ phía này thì không rõ là thứ gì.

“Hãy cởi nốt áo ra.”

Anh ấy bước tới và cởi nút áo sơ mi của cậu. Cậu ngoan ngoãn nhấc tay lên và cởi nốt áo ra. Chiếc áo sơ mi nhàu nát bị ném xuống sàn và cúi xuống lần nữa. Thứ gì đó lạnh lẽo trong tay là một cái máy rung.

“Chạm vào nó đi. Hãy làm quen với nó.”

“… Tôi xin lỗi.”

Trong đầu cậu nghĩ về phần còn lại của danh sách mà anh ấy đã liệt kê. Đánh mông, công cụ, tình dục. Đáng lẽ cậu phải dự đoán được, nhưng trước mắt tối sầm lại. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy công cụ trong tay mình. Năm quả bóng, nhỏ hơn quả bóng bàn một chút, được xâu ngay ngắn trên một sợi dây dày màu đen.

Anh ấy rời khỏi phòng và quay lại với một chiếc cốc. Nó chứa đầy một chất lỏng màu vàng trông giống như nước trái cây.

“Cậu không khát à?”

Cậu muốn há miệng nhưng miệng đau quá. Chỉ khẽ mở nó ra, thay vì đưa cốc cho cậu, anh ấy lại nhấc nó lên và tự mình uống. Môi họ chạm nhau thật nhẹ. Một dòng nước lạnh chảy vào miệng cậu.

Trong khi cậu đang mải mê với nụ hôn thì anh ấy đã giật lấy món đồ chơi từ tay cậu. Anh ấy ôm má cậu nhẹ nhàng móm nước vào miệng, cho cậu uống thêm vài lần nữa. Vừa nuốt xuống, cậu vừa lén dùng lưỡi liếm môi dưới của người kia. Cậu muốn hôn anh ấy một cách đàng hoàng, nhưng có vẻ như không được.

“…Cậu đã nghỉ ngơi quá lâu rồi.”

Đặt chiếc cốc rỗng xuống, anh liếc nhìn đồng hồ và nói. Môi đỏ bừng.

“Hãy nhanh lên và làm cho xong thôi. Mở rộng chân ra.”

Cậu tự nhiên bị nhắc nhở như trong một cuộc họp. Khi lời nói lạnh lùng vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo như thể một công tắc đã bị tắt. Ở đây cũng vậy. Bầu không khí vốn đã dịu đi trong giây lát lại bị kéo lại và siết chặt như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trưởng nhóm Han nắm lấy mắt cá chân của cậu và tách nó ra mà không nói thêm lời nào hay cân nhắc gì thêm. Tay cậu nắm chặt tay vịn ghế và hít một hơi thật sâu.

“Ô, vâng-.”

Một hạt mát lạnh cọ xát vào cái miệng lỗ sưng đỏ. Lòng bàn tay ấn mạnh nó vào. Hạt đầu tiên đâm vào từ từ, bên dưới như bị buộc phải mở ra. Anh ấy đẩy ngón tay vào, giữ lấy chuỗi hạt và đẩy nó vào trong.

Thật lạnh. Cậu nhắm tịt mắt lại và thở ra từ từ. Cảm giác có vật thể lạ đi vào rõ ràng đến mức khiến cậu sợ hãi. Kích thước của một hạt dường như tương tự như motor đã đút vào lần trước.

Mỗi khi một hạt vào được, lối vào bị mở rộng ra rồi lại đóng lại. Khi ba hạt đã vào, cậu không còn giữ được bình tĩnh nữa. Tựa má vào ghế để che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Cậu hơi lắc đầu và hít một hơi thật sâu.

“Ư… hư, hư… Ôi, đau quá… .”

Càng có nhiều hạt vào, hạt vào đầu tiên càng bị đẩy vào sâu hơn. Khi thở ra, cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó dưới lớp da bụng. Có cảm giác như cả bụng đã đầy ứ, nhưng đối phương vẫn ấn hạt tiếp theo vào lỗ mà không trả lời. Bên dưới ướt đến nỗi dù có dùng sức co thắt lại cũng vô ích. Cạch, một hạt đang chậm rãi đẩy vào đã va chạm với một hạt khác bên trong. Những tiếng nghẹn ngào chôn vùi trong hơi thở gấp gáp của cậu.

“Không thể nữa, không thể cho thêm vào nữa….”

Nó thật sự khó quá. Cậu ngước nhìn lên, chớp mắt để nước mắt rơi xuống. Anh ấy đang quan sát cậu qua khoảng trống giữa đôi chân dang rộng. Đối phương lạnh lùng nhìn xuống bờ mông đầy vết lằn đỏ của cậu và cái lỗ nơi đang cắn chuỗi hạt đen. Sự xấu hổ bị lãng quên bùng lên và nhuộm đỏ đôi má cậu. Cậu quay đầu đi và nhỏ giọng cầu xin và run rẩy.

“Thật sự, sẽ không thêm nữa… Tôi xin lỗi!”

Lối vào phồng lên, như thể một quả bóng nặng nề sắp nổ. Có thể cảm thấy những nếp nhăn nhanh chóng bị tách mở ra. Anh ấy giơ ngón giữa lên và thọc vào bên trong. Những hạt trên chuỗi lần lượt va chạm nhau và bị đẩy lên sâu thêm. Cậu nức nở và vặn vẹo cơ thể cứng ngắc của mình. Như cảm thấy những quả bóng kêu lạch cạch trong cơ thể mình. Cậu chỉ biết hét lên vì sợ hãi.

“Đau- đau quá, bụng của tôi… Bụng tôi đau quá…”

“Đau ở đâu?”

Anh hỏi, áp lòng bàn tay lên phần bụng phẳng lì. Cậu thậm chí còn không thể phát ra âm thanh nào, miệng há hốc và tay bám chặt vào tay vịn ghế.

“Cậu không tò mò chúng đã vào được đến chỗ nào sao?”

“He, he, dừng lại… Xin hãy bỏ ra đi…”

Vàng hay đỏ. Cậu có thể nói một trong hai điều đó không? Những lời cậu đã chôn dưới lưỡi, hứa sẽ phun ra trước khi chạm đến giới hạn, lại không thể bặt ra khi cậu ngước nhìn khuôn mặt chỉnh tề của người kia. Anh ấy đặt một nụ hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cậu mà không nói gì. Tay kéo sợi dây và moi một trong những hạt ra.

Chuỗi hạt treo lơ lửng trên lối vào mở rộng một cách chậm chạp, khủng khiếp. Thân thể cậu run rẩy. Anh ấy vừa nói, vừa dùng lòng bàn tay vuốt ve lối vào chật hẹp.

“Dù thế thì tôi cũng sẽ đút tất cả vào đó. Hãy thở đi và bảo tôi khi cậu đã sẵn sàng.”

“… Ối, ôi…”

Sợ không dám nhìn xuống nên cậu nhìn đi chỗ khác. Bàn tay người kia thật dịu dàng, như đang nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn. Cảm giác vật thể lạ bên trong bị lãng quên, sức lực cả người bị rút cạn. Anh ấy bỏ tay ra và nói ngắn gọn.

“Đừng nín thở. Bây giờ hãy đút nó vào đi.”

Bề mặt tròn của hạt nhẵn nhụi lại tiếp xúc với lối vào. Cậu nghiến răng và để nước mắt rơi tự do. Cố gắng hết sức để thả lỏng. Những hạt tiếp theo được từ từ đẩy vào trong. Nó lấp đầy bên trong cơ thể mà không để lại bất kỳ khoảng trống nào. Và hạt tiếp theo chạm vào nếp gấp đang mở. Anh không chờ đợi mà dùng lòng bàn tay siết chặt nó. Hạt thứ năm buộc lỗ thịt mở ra và đi vào.

Cậu mở miệng thở dốc dù không thốt ra được tiếng nào. Cả người cứng đờ. Ngón tay người kia gõ vào lối vào sưng tấy rồi rút tay về.

“Tốt nhất giữ chắc khi tôi cho cậu ăn, nhưng nếu làm rơi ra, cậu sẽ bị trách phạt đó.”

“Hư-.”

Anh ấy lại nắm lấy vòng tròn ở đầu chuỗi hạt và kéo nhẹ.

“Nếu cậu làm rớt một cái ra, tôi sẽ đánh đòn cậu ngay lập tức. Hãy mạnh mẽ lên và kiên trì.”

“… Ư, ưm, ha, ư.”

“Đứng lên. Hãy đi lên cầu thang nào.”

Cậu phải ngước mắt lên xem mình có nghe nhầm không nhưng anh ấy đã quay lưng lại rồi. Anh ấy mở rộng cửa phòng làm việc và quay lại nhìn cậu.

“Nếu cậu phải bò cũng không có vấn đề. Nếu cậu đi lên mà không làm rớt nó nó, tôi sẽ lấy nó ra mà không làm cậu đau nữa”.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo