Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 4 - Chương 15 (4) (H)

Warning: Chương có cảnh 18+

Cậu phải ngước mắt lên xem mình có nghe nhầm không nhưng anh ấy đã quay lưng lại rồi. Anh ấy mở rộng cửa phòng làm việc và quay lại nhìn cậu.

“Nếu cậu phải bò cũng không có vấn đề. Nếu cậu đi lên mà không làm rớt nó nó, tôi sẽ lấy nó ra mà không làm cậu đau nữa”.

Ánh sáng tràn vào qua cánh cửa mở.

“Tôi không thể dừng được, hôm nay tôi sẽ đâm cặc của mình cho đến khi cái lỗ của cậu không đóng chặt được nữa. Đứng dậy đi, cậu còn định ngồi đó đến bao giờ?”

Có vẻ như chỉ cần hít thở thôi, hạt cuối cùng căng phồng lối vào sẽ tuột ra ngoài. Khi cậu dùng sức, cả người căng cứng và đau nhức khiến cậu sợ hãi. Cố kìm nước mắt và với đôi tay run rẩy nắm lấy mắt cá chân treo trên tay vịn và kéo chúng xuống. Mỗi lần dùng sức, một tiếng nghẹn ngào lại thoát ra khỏi cổ họng. Hai đùi vốn đang mở rộng, căng ra và nhói lên. Cậu chụm hai chân lại và cố gắng đứng dậy.

“Hư!”

Thời điểm truyền sức lực vào chân, trọng lượng của cả người áp xuống. Cậu ngồi xụp xuống như bị ngã. Lúng túng, cậu giơ tay về sau và điên cuồng kiểm tra xem có hạt nào rơi ra không. Trên tay cảm thấy lối vào há hốc. Chuỗi hạt giữa các nếp gấp treo lủng lẳng như một chiếc đuôi.

“Thả tay ra.”

Đứng tựa vào ngưỡng cửa nhìn, anh ra lệnh ngắn gọn. Cậu hạ thấp phần thân trên đang run rẩy của mình trong khi vẫn quỳ gối. Mắt nhìn xuống những hoa văn trên sàn, vẫn choáng váng.

Cậu đã nhận ra. Suy cho cùng thì đây chính là thứ khiến cậu phải bò qua. Đây là một trò chơi mà anh ấy đã dàn dựng trước để nhìn cậu leo lên lầu bằng bốn chân, vừa khóc lóc với phía sau nhét đầy một chuỗi hạt. Cậu biết, nhưng hơi thở vẫn run rẩy và má đỏ như phát sốt. Trước mắt thì tối sầm.

Cậu không muốn. Không thể hiểu tại sao phải làm điều này. Muốn đứng dậy, dùng tay kéo dị vật phía sau ra, thốt ra từ an toàn, mặc kệ người kia rồi bước ra cửa trước. Cho dù cậu có làm vậy thì anh ấy cũng sẽ buông tay mà không nói một lời. Nếu cậu phàn nàn, anh ấy sẽ im lặng nghe theo và không bao giờ ép cậu làm điều tương tự nữa.

Bây giờ cậu đã biết mình không thể đứng dậy được nữa. Sau khi cậu bảo mình không thể làm điều đó ở đây nữa, anh ấy có lẽ sẽ đóng cửa lại trước mặt cậu bằng ánh mắt thân thiện. Ranh giới không thể vượt qua, khoảng cách mà cậu không thể bám lấy sẽ chắn giữa chúng tôi đến hết cuộc đời.

Cậu hít một hơi thật sâu. Một tiếng nức nở buồn bã vang lên. Cơ thể vẫn trần truồng, cậu cố bò qua sàn từng bước một. Anh ấy không cười nhạo cậu làm dối. Chỉ đứng đó nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm.

Phòng làm việc không lớn nhưng có cảm giác như nó phình to ra như một sân chơi. Mỗi lần cậu tiến một bước, hạt nặng trĩu bên trong phát ra tiếng lách cách và đẩy về phía lối vào. Cậu khép đôi chân run rẩy của mình lại và siết chặt những nếp nhăn nhức nhối. Khi cậu đến ngưỡng cửa nơi anh ấy đang đứng, anh ấy lặng lẽ để cậu đi ngang qua chân mình.

Trong đầu không thể nghĩ được gì hơn nữa. Như thể tầm nhìn bị thu hẹp lại, cậu chỉ nghĩ đến cánh cửa phòng ngủ trên tầng hai. Trước mắt tối sầm lại nhiều lần khi cậu đi ngang qua phòng khách. Lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cậu dừng lại trước cầu thang và suy nghĩ. Nếu không phải vì thích anh ấy thì tại sao cậu lại phải leo lên những bậc thang này? Cảm nhận thấy ánh mắt dõi theo sau lưng mình. Cậu giơ bàn tay run rẩy ra và nắm lấy tay vịn cầu thang. Cắm sâu những đầu ngón tay trắng bệch của mình vào khoảng trống giữa mỗi bậc thang và giữ chặt để bản thân đứng dậy lên.

Dù cường độ sẽ thêm nữa lên như hiện tại thì quá sức rồi. Bụng đau như có đá đè, lưng tê dại, nhưng có vẻ như cậu vẫn có thể chịu đựng được ngay cả khi nó đè vào thành trong.

Căng thẳng giảm bớt khi cậu nghĩ mình có thể làm được. Đầu gối tê cứng bị vấp và trượt nửa chừng khi leo lên cầu thang. Cậu liều mạng bám lấy cầu thang để đỡ cơ thể sắp ngã về phía sau. Móng tay bấu chặt cạnh cầu thang sáng bóng, nhưng bàn tay ướt đẫm dễ dàng trượt đi.

Cậu nhắm chặt mắt lại. Đúng lúc đó, thân thể chuẩn bị ngã xuống thì được bắt lấy. Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo, nhiệt độ của một cơ thể nóng rực bao trùm khắp cơ thể cậu.

“… Thật hậu đậu.”

Người kia nói với giọng dịu dàng. Phần lưng cậu được bao phủ trong một bộ ngực cứng rắn. Bị ép giữa các bậc thang và cơ thể anh ấy, cậu hít thở một cách nặng nhọc.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi cậu rồi anh ấy nhỏ giọng ra lệnh.

“Cầu thang, đi lên.”

Cậu vô thức làm theo. Duỗi tay ra và đặt chúng vào khoảng trống giữa các bậc thang, giữ chặt chúng. Chỉ đến khi anh ấy tách mở đùi và chạm vào hông cậu thì cậu mới hiểu ý anh ấy. Một trong những hạt gần lối vào đã rơi ra.

Cậu thậm chí không thể lên tiếng bào chữa cho mình. Tay bám chặt vào cầu thang bằng tất cả sức lực và cắn chặt môi. Răng nghiến lại mà khóc. Trưởng nhóm Han nắm lấy vòng tròn ở đầu chuỗi hạt rồi quấn quanh ngón tay quanh nó. Và không chút do dự, anh ấy rút chuỗi hạt ra.

“A a a! Ôi, ôi! ưm….”

Nếu phải eo bị không giữ chặt, có lẽ cậu đã bị ngã ra rồi. Trước mắt chỉ có một màu đen và trắng nhòe đi. Không còn sức lực ở bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể. Anh ấy ôm lấy đôi chân đang co giật của cậu. Đè cậu xuống, tách hai chân ra và đè dương vật to lớn, sưng tấy của mình vào giữa mông cậu. Quy đầu ấn vào những nếp nhăn phồng lên và đỏ bừng. Đó là một lần xâm nhập thô bạo.

Đầu gối bị ấn vào các bậc thang đến phát đau. Cậu run run khi dùng móng tay cào vào lớp gỗ nhẵn. Toàn bộ suy nghĩ trong não cậu bị phân tán ra khắp nơi. Cậu không thể thốt ra lời nào và khóc nức nở với đầu lưỡi như bị thắt lại. Phập, phập, đối phương đâm nhanh vào bên trong và không hề dừng lại. Cột thịt nóng hổi ma sát qua lại da thịt đau nhức của cậu. Anh ấy với tay, nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu và đan các ngón tay vào nhau. Dùng lực giữ chặt, đối phương lại rút toàn bộ dương vật ra và dùng quy đầu xoa xoa cái lỗ đang co thắt dữ dội.

“Hãy xin tôi đút nó vào.”

Chỉ hít thở thôi cũng thật khó nhọc. Một nụ hôn rơi xuống khóe mắt và sống mũi cậu.

“Đút nó vào, đâm nó, nói bằng miệng của cậu đi.”

Môi lại gặp nhau. Trên mặt người kia hiện lên vẻ bất an, lo lắng. Anh ấy kiên trì dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng rách của cậu như muốn thúc giục chiếc lưỡi đang bị tê liệt. Cậu hầu như không nói chuyện được đàng hoàng, từng câu nói đều phát âm lộn xộn.

“Đút nó vào trong… .”

Cả anh ấy và cậu đều như điên cuồng. Môi áp vào nhau khi anh ấy đâm dương vật to lớn của mình vào. Khi cậu chỉ nằm đó bất động, anh ấy nhấc mông cậu lên và đút vào. Đôi môi nóng bỏng chạm vào tóc và dái tai cậu. Chỗ đó bị cắn và liếm mút đến phát đau. “Cậu là gì vậy,” anh hỏi với giọng không rõ ràng. Không nói gì, anh ấy ôm lấy eo cậu. Bộ phận sinh dục thâm nhập vào trong tới tận gốc.

Còn cậu chỉ biết lúng túng . Giàn giụa nước mắt, cậu bấu vào cầu thang và bám lấy đối phương. Đau đớn hay khoái cảm, bùng lên trong cơ thể cậu như một cơn lũ không thể kiểm soát và tràn qua. Trưởng nhóm Han nhẹ nhàng dùng môi vuốt ve đôi mắt sưng tấy của cậu. Lòng bàn tay vuốt ve lưng và mông cậu. Gáy và lưng trên liên tục bị mút và cắn.

“…Cho dù tôi có đi thì cũng không sao cả.”

Cậu hầu như không hỏi lại giữa những nụ hôn. Thay vì trả lời, anh ấy nắm lấy dương vật của cậu. Chạm vào nó đồng thời nhét thứ của mình vào thật sâu. Quy đầu cùn chạm đến điểm cực khoái và nghiến vào đó. Cậu cố gắng cắn chặt môi, nhưng tiếng rên rỉ vẫn lọt ra ngoài. Đó là đỉnh điểm, và một mình cậu rơi thẳng vào nơi tối tăm. Ý thức dần mờ đi. Khi môi chạm ra, anh ấy nuốt chửng tiếng khóc của cậu vào. Dương vật bị đẩy vào tận trong cùng, cho đến khi tinh hoàn ép vào nếp gấp.

Có thứ gì đó nóng hổi bùng nổ trong thân thể cậu. Vừa bắn ra, anh ấy vẫn từ từ đâm vào trong như thể chưa thỏa mãn. Thoa đều chất lỏng dinh dính và đưa đẩy cả người cậu như thể muốn đẩy thêm nó vào.

Cảm giác lên đỉnh đã bùng nổ một lần, kéo dài không ngừng. Cậu sợ hãi và bám lấy người kia. Cả người bị đốt cháy và bay lên cao hết lần này đến lần khác. Anh ấy cắn đôi môi đang thở hổn hển của cậu và liếm chúng. Lòng bàn tay vuốt ve cơ thể đang co giật dữ dội của cậu.

Dương vật được từ từ rút ra. Tinh dịch màu trắng rỉ ra khỏi lỗ thịt không đóng lại và nhỏ giọt xuống cầu thang.

Trưởng nhóm Han ôm lấy cậu đang run rẩy khó thở. Đột nhiên, thân thể bị nhấc lên. Anh ấy bế cậu lên những bậc thang mà cậu đã không thể leo được, đẩy cánh cửa mà cậu đã không mở được. Trong phòng ngủ thật mát mẻ do rèm kéo kín mít. Vòng tay cẩn thận đặt cậu lên giường.

Một cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo. Cậu cố hé mở đôi mắt sưng tấy của mình để thấy người đang nhìn chằm chằm vào mình.

“… … .”

Đó là khuôn mặt cậu vẫn quen biết, đôi mắt cậu quen thuộc. Hít một hơi thật sâu và từ từ nhắm mắt lại. Má tựa vào ngực đối phương.

Cơn buồn ngủ ập xuống mãnh liệt. Nó nắm lấy mắt cá chân và kéo cậu xuống mặt nước. Điều cuối cùng cậu thấy là khuôn mặt của người đó đang nhìn xuống mình. Lông mày anh nhíu lại, khóe miệng mím lên thật chặt. Cậu muốn đưa tay ra và làm khuôn mặt anh ấy giãn ra, nhưng thân thể không chịu nghe lời. Bóng tối đen như mực tràn vào khóe mắt cậu và từ từ nhấn chìm cậu xuống.

***

Một bóng đen bao phủ tầm nhìn mờ ảo. Đó là lòng bàn tay của người kia.

Anh ấy đang cưỡi lên người cậu, chỉ là không áp trọng lượng lên cậu. Qua khe hở nhỏ giữa các ngón tay, cậu nhìn thấy phòng chìm trong bóng tối. Một bóng đen làm cậu không thấy rõ mặt người kia.

Cậu từ từ nhắm mắt lại. Cả người đau nhức. Đầu gối, hông và lưng nhức nhối với nhiều cơn đau khác nhau. Mặt cậu nóng bừng, đầu óc thì choáng váng. Bên trong mi mắt ngứa ran, chắc hẳn mắt đã sưng lên như một con cá chép. Khi cậu nằm bất động, hơi ấm phía trên mi mắt biến mất. Chiếc chăn xộc xệch được kéo lên tận ngực.

“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu ăn chút gì đó rồi đi ngủ, nhưng cậu có dậy một chút được không?”

Đó là một giọng nói nghiêm trọng. Khi cậu nằm đó mà không trả lời, tấm nệm lắc lư nhẹ dưới sức nặng của người kia.

“Tôi sẽ ở trong phòng khách, nên cứ nghỉ ngơi thêm và xuống nếu cậu đói nhé.”

Cậu gần như ngã ra khỏi giường khi cố gắng duỗi tay ra. Bên trong tai ù lên, trần nhà quay cuồng.

Ngay lập tức, Trưởng nhóm Han ôm lấy vai cậu, giữ lấy nửa người đang vươn ra khỏi giường của cậu rồi đặt cậu thẳng xuống. Có thể nghe thấy tiếng tặc lưỡi nhẹ ở khoảng cách gần mũi mình.

“Uống đi, đừng đứng dậy.”

Anh đỡ lưng cậu, tay cầm cốc nước. Khi cậu hé môi, nước ấm làm ướt cái lưỡi khô khốc và chảy xuống cổ họng. Vừa nuốt làn nước ngọt ngào, cậu vừa nhớ lại đến lúc anh ấy truyền dòng chất lỏng ngọt ngào, mát lạnh vào miệng mình.

Khi cậu uống cạn cốc nước, anh ấy cầm lại nó và cất đi. Phần nệm cạnh đầu cậu nặng trĩu dưới sức nặng của đối phương. Có vẻ như lần này anh ấy không hề có ý định rời xa cậu.

Có thể nghe thấy cả tiếng hít thở. Âm thanh lọt vào tai cậu là hơi thở không ổn định của mình. Ở cuối tầm nhìn, cậu có thể thấy bàn tay phải của anh ấy đang đặt trên đùi. Những ngón tay đan chéo dài và uyển chuyển. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, những đường gân mỏng chạy dọc mu bàn tay. Đó là một bàn tay to lớn và được chăm chút cẩn thận, thích hợp để cầm bút đánh dấu trong phòng họp hoặc vung roi trên giường.

Như thể cảm nhận được ánh nhìn của cậu, bàn tay ấy biến mất ra ngoài rìa tầm nhìn của cậu. Ngay sau đó, chính nó chạm vào phía sau đầu cậu. Anh ấy chạm và vuốt ve trán cậu.

“Cậu bị sốt nhẹ… từ lúc nãy rồi.”

Đầu ngón tay sờ soạng dưới dái tai có chút âm ấm.

“Ở nhà không có thuốc hạ sốt, nhưng tôi không muốn ra ngoài khi cậu ngủ….”

Giọng nói trầm thấp tắt hẳn. Bàn tay đang từ từ vuốt tóc cậu dừng lại. Một tiếng thở ngắn vang lên.

“Cậu có hối hận không?”

Đó là một lời nói thẳng thừng đã được cắt đi cắt lại cho ngắn gọn.

“Tôi đã nói nhiều lần rằng nó sẽ khó khăn nhưng cậu quá bướng bỉnh. Cậu có nghĩ tôi cứ cảnh cáo vậy mà không có lý do gì không?”

“… … .”

“Đây có phải là ‘cứ thử và phạm sai lầm’ mà Lee Seo-dan đã nói không?”

Đó là một giọng nói chậm rãi bình bình. Ngay cả phần đùi người kia cũng có thể lọt vào tầm mắt cậu, và từ chân đến đầu gối đều cứng đờ. Cậu im lặng, thời gian bị đọng lại, trong khi giọng nói khàn khàn của người kia tiếp tục.

“Tôi…” anh ấy nói nửa chừng và dừng lại. Thở hắt ra một hơi dài và chậm. Cuối cùng, anh ấy cười nhẹ.

“Cậu đã muốn biết nó là thế nào rồi. Vậy thì sao bây giờ? Bây giờ đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Đó là một giọng nói cay đắng. Tất cả thấm đẫm sự mệt mỏi và đắng nghét xưa cũ, mỗi chữ cái đều như bị cát bụi chà xát.

Lần đầu tiên trong đời bị người mình yêu vung roi đánh giữa ban ngày, trần truồng bò như một con chó, gục xuống rồi lại tỉnh lại, bay giờ lại nghe thấy lời oán giận thay vì lo lắng, cậu ngước mắt nhìn anh và mắt mở to, nhỏ giọng.

“Tôi xin lỗi.”

“… Ai yêu cầu cậu xin lỗi?”

Trưởng nhóm Han từ tốn hỏi lại. Cậu từ từ nâng cơ thể mệt mỏi của mình lên. Bò lên và dựa vào lòng anh ấy.

Đối phương không đẩy cậu ra. Cậu cứ thế trèo lên đùi và vòng tay qua cổ anh ấy. Sau đó anh ấy ôm eo và kéo cậu lại gần. Cơ thể cậu vừa khít với bờ ngực người này. Thật ấm áp.

Cậu vùi má vào vai anh ấy và hô hấp chậm rãi. Nhịp tim giữa lồng ngực hai người đập rộn ràng như hơi ấm hòa vào nhau.

“Có ăn gì không.”

Anh ấy vùi mũi vào tóc cậu và hỏi ngắn gọn.

“Bữa tối cậu không nên uống thuốc à?”

“…Không uống thuốc cũng không sao cả.”

“Thực sao?” anh ấy hỏi lại. Cậu gật đầu.

“Vẫn phải ăn. Bên dưới ổn chứ?”

“… Vâng.”

“Tôi đã lau sạch nhiều nhất có thể, nhưng tối hãy rửa lại một lần nữa.”

Giọng nói trầm khàn có vẻ bình thản. Tai cậu thì nóng bừng nên chỉ im lặng rúc vào vòng tay đối phương. Lòng bàn tay vốn đang chậm rãi vuốt lưng cậu từ nãy đã dừng lại.

“Nào chúng ta cùng đi xuống thôi. Cậu có thể đi được không?”

“Vâng.”

Thay vì cứ nằm cho nhiệt độ giảm xuống, cậu đứng dậy. Bám vào giường và hạ từng chân xuống. Trưởng nhóm Han đang giữ cửa chờ đợi. Đuôi áo sơ mi cọ vào đùi. Cậu nghĩ áo có phần rộng, nhưng nó không phải áo của mình. Có lẽ nhận thấy ánh mắt cậu đang nhìn xuống, Trưởng nhóm Han đề nghị.

“Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy thay nó đi. Sẽ vẫn còn quần áo của cậu trong phòng thay đồ.”

Khi đi qua cửa, ngón chân cậu bị kẹt. Khi cậu vấp ngã, anh ấy ôm lấy eo cậu và dặn thêm: “Cẩn thận. Lại trượt ngã ở cầu thang nữa kìa.”

Nếu không phải nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trong mắt người kia, cậu cũng không biết mình đang bị trêu chọc. Cậu chỉ chết lặng và nắm lấy lan can cầu thang mà không ngoái lại. Chỗ cậu ngã khi leo lên trước đó sạch sẽ không một dấu vết. Những bậc thang có cảm giác dốc vô tận khi đi lên lại chẳng là gì khi bước xuống.

Phòng khách không tối như cậu tưởng. Trông bầu trời như thể mặt trời vừa lặn qua khung cửa sổ rộng. Có vẻ như cậu đã không ngủ lâu như đã nghĩ.

“Mấy giờ rồi?”

“Chưa tới 8 giờ.”

Trưởng nhóm Han vừa trả lời vừa nhấn công tắc đèn. Cậu đi qua cánh cửa phòng làm việc đóng kín, tìm đồ lót và quần đùi trong phòng thay đồ rồi mặc vào. Cuối cùng, chiếc áo vẫn được giữ nguyên. Vì khá dài nên cậu không thể nhìn thấy quần của mình khi nhìn xuống. Khi cậu xắn tay áo đi ra phòng khách, Trưởng nhóm Han đang lục lọi ngăn kéo dưới bàn.

“Ngày mai hãy làm món gì đó thật ngon nhé. Tôi đã mua nguyên liệu nhưng giờ muộn rồi.”

Một cuốn sách nhỏ nhàu nát một nửa rơi vào tay cậu.

“Trưởng nhóm không thích gọi đồ ăn mang đến.”

“Tôi không thích, nhưng cũng không phải là tôi không gọi đồ mang đến.”

Anh ấy đặt cậu ngồi xuống ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh.

“Chọn đi. Tôi nghĩ ăn súp sẽ tốt hơn.”

Đùi chạm vào nhau. Cuốn sách đang mở được tách làm đôi và giữa cong theo một đường cong nhẹ nhàng như đôi cánh của hải âu. Hình ảnh mì udon hay súp xương bò seolleongtang sống động trên nền giấy màu xanh nhạt.

“Sao thế.”

Vừa lướt qua cuốn sách, anh ấy vừa ngẩng đầu lên và hỏi. Ánh mắt họ chạm nhau ở khoảng cách gần. Mùi sữa tắm quen thuộc tỏa ra từ cơ thể cậu.

“Không phải sẽ tốt hơn nếu ra ngoài ăn sao? Có điều gì cậu không thích không?”

“… Không phải như thế.”

Đó là một mùa có sự biến động nhiệt độ cực độ. Cửa ban công mở, một cơn gió se lạnh lùa vào. Dẫu vậy, trong nhà vẫn đủ ấm để mặc quần đùi, ánh đèn vàng dịu chiếu sáng phòng khách. Cậu rấ thích phòng khách vì trần nhà thật cao.

“Tôi cảm thấy thật kỳ lạ.”

“Gì vậy.”

Anh ấy kiên trì hỏi lại câu nói khó hiểu. Cậu cụp mắt xuống và nói.

“Bởi vì khi ăn đồ ăn được giao đến… Cảm giác như đang ở nhà một người bạn vậy.”

Điều cậu muốn nói gần giống như vậy, hoặc có lẽ là không. Im lặng càng lâu, những điều xa lạ và ấm áp càng dâng lên trong lòng cậu. Anh ấy nhìn chằm chằm vào mặt cậu và mỉm cười.

“Cậu có thích udon không?”

“… Có ạ.”

“Vậy thì tốt thôi.”

Một đầu ngón tay được chăm sóc kỹ lưỡng lướt qua bức ảnh, thu hút sự chú ý của cậu.

“Có muốn uống chút bia không? Có uống nhiều như vậy được không?”

“Được ạ.”

“Đang ở Hàn, nhưng… tôi nghĩ bia Nhật ngon hơn. Món tráng miệng cũng được. Cậu có cần gì nữa không?”

Cậu lắc đầu, còn Trưởng nhóm Han đứng dậy đi ngang qua phòng khách. Anh ấy lấy điện thoại trên bàn và lại ngồi xuống cạnh cậu.

Cậu chớp mắt khi nghe anh ấy hỏi. Trong nhà sáng sủa, còn ngoài cửa sổ tối om. Cậu nhắm đôi mắt mệt mỏi lại và cảm thấy một cảm giác háo hức dường như bay bổng vô cùng tận.

***

Rốt cuộc, cậu lại không thể uống bia. Khi đồ ăn được đưa đến, Trưởng nhóm Han ấn mu bàn tay lên trán cậu để đo nhiệt độ và đã tịch thu lon bia. Loại nước anh ấy đưa cho cậu sau khi vào bếp có màu vàng giống như loại cậu đã uống buổi chiều.

Cậu ăn hết phần của mình, ăn trái cây anh cắt, ăn cả kem anh ấy phục vụ. Dù đã nói mình đã no nhưng khi anh ấy đưa đồ ăn, cậu vẫn ăn tiếp. Trà, trái cây và kem đựng trong những chiếc bát thủy tinh tròn đều là những món ăn xa lạ đối với cậu.

“Sao vậy.”

Trưởng nhóm Han đẩy tách trà đến trước mặt cậu rồi hỏi. Cậu tỉnh táo lại và nhìn lên.

Anh ấy lại đưa tay tới chạm nhẹ vào trán cậu. Cậu ngậm miệng lại và chớp mắt. Anh ấy đưa ra kết luận rằng cơn sốt đã hạ xuống một cách bình thường. Và nơi ngón tay anh lướt qua, môi cũng nhẹ nhàng đáp xuống. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng không hề có chút tình dục nào.

“Lúc đó cậu đã nghĩ gì thế?”

Anh hỏi khi nâng tách trà lên. Cậu muộn màng đáp lời.

“Đó là ý của Trưởng phòng mà.”

“Cậu không nghĩ tôi đủ bình thường để phải nói điều đó một cách bất ngờ sao?”

Vừa nói, anh vừa mỉm cười yếu ớt. Không khí thoải mái hơn nhiều so với bữa tối. Cậu đã quen với sự nhàn nhã khi anh ấy ăn tối và cắt trái cây.

Tận dụng thái độ bình thản đó, cậu mạo dạn mở miệng dưới ánh đèn phòng khách sáng rực. Cậu hỏi trong khi nghịch nghịch tách trà.

“Bây giờ, mỗi cuối tuần chúng ta có thể làm thế này được không?”

Cậu hỏi bình tĩnh bật ra. Khi cậu tỉnh táo, những ký ức màu đỏ sậm được bọc và che phủ trong một lớp màng mỏng, lại hiện về.

Lông mày người kia khẽ nhíu lại, không nói nên lời. Cậu lại nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp.

“Nếu không có việc gì đặc biệt, tôi sẽ gặp Trưởng nhóm ở nhà như hôm nay, ăn tối… Có lẽ không phải cuối tuần nào Trưởng nhóm cũng bận rộn và có việc khác phải làm…”

Thay vì trả lời, đối phương thở ra một hơi ngắn. Đưa tay xoa xoa thái dương như thể đang bị đau đầu, rồi đặt tách trà sang một bên.

“Cậu Lee Seo-dan đã nêu ra trước nên hãy nói xong luôn một thể nhé. Cậu vẫn ổn chứ?”

Cậu tự động gật đầu. Trưởng nhóm Han chống khuỷu tay lên bàn, hỏi thẳng.

“Hàng tuần cậu Lee Seo-dan muốn làm những gì chúng ta đã làm hôm nay à?”

Chỉ nghe đến đó thôi cậu đã có cảm giác như chiếc tủ quần áo tầng hai là của mình rồi và người này sẽ lôi mình vào những cuộc ân ái phức tạp và mạo hiểm.

Cậu chưa kịp trả lời thì Trưởng nhóm Han nhếch khóe miệng như biết điều đó.

“Kế hoạch cố làm cho cậu Lee Seo-dan không cảm thấy khó chịu khi bị đánh, có ổn thỏa không?”

“…Chắc chắn là tốt hơn lần trước-”

“Cậu cảm thấy thế nào khi làm việc đó? Không buồn hay khó chịu sao?”

Trong khi do dự, sự im lặng đã trở thành câu trả lời. Nhớ lại biểu cảm của anh ấy đã thấy trong phòng làm việc, cậu mân mê tách trà âm ấm.

Trưởng nhóm Han nói một cách bình tĩnh, đúng như dự đoán.

“Sau khi thử hôm nay, tôi chắc chắn có thể hiểu được, nhưng có vẻ như cậu Lee Seo-dan vẫn ngần ngại khi chơi một cách nghiêm túc ngày hôm nay. Tôi có thể nhìn thấy rõ nên rất khó tập trung.”

“… Vâng.”

“Cậu Lee Seo-dan nói muốn thử, và tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu cho cậu thấy rõ một cách đàng hoàng ít nhất một lần, vì vậy tôi đã mạo hiểm, nhưng nếu chúng ta làm điều gì đó tương tự mỗi tuần, tôi nghĩ một trong hai chúng ta sẽ đổ gục trước cậu Lee Seo-dan có thể thích nghi.”

Cậu cúi đầu nghe lời đánh giá khô khan. Cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời trong lòng cũng đau nhói. Trưởng nhóm Han nhìn cậu chăm chú và hỏi.

“Sao trông cậu có vẻ buồn vậy?”

“… Tôi nghĩ mình có thể làm tốt hơn nếu luyện tập… Tôi không nghĩ Trưởng nhóm thích điều đó.”

Anh ấy đặt đầu ngón tay dưới cằm và nâng mặt cậu lên. Mặt anh ấy, thứ mà cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt, đeo một nụ cười nhẹ trên đó.

“Cậu Lee Seo-dan muốn làm tình như cách tôi thường làm à?”

“… Vâng.”

“Nếu đó là sở thích của tôi, cậu có chấp nhận nó ngay cả khi nó rất khó khăn không?”

Anh gật đầu, tay vuốt nhẹ mái tóc cậu như muốn làm rối nó. Đôi mắt nhìn cậu thật dịu dàng, như thể đang nhìn thấy điều gì đó đáng yêu.

“Tôi không biết mình có thích việc đã gặp cậu Lee Seo-dan hay không vì bản thân đang sống rất tốt.”

Một nụ cười yếu ớt đọng lại. Dần dần, từng chút một, khuôn mặt anh ấy tiến lại gần. Chóp mũi chạm vào cậu trước và chà nhẹ. Sau đó, anh ấy ngậm lấy môi dưới của cậu và kéo nhẹ nó ra rồi buông ra khi đôi môi mềm mại dán vào môi cậu. Có tiếng chụp nhỏ. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, đầu lưỡi không hề thâm nhập vào trong.

Những ngón tay rắn chắc chầm chậm vuốt ve mái tóc cậu. Mí mắt nhắm nghiền dao động thấy rõ. Những sợi lông mi lướt trên má lần lượt in sâu vào tầm nhìn. Cảm giác như tim cậu đang lơ lửng ở đâu đó.

Đôi môi từ từ rời đi với một âm thanh ướt át. Sau một lúc im lặng, anh quay lại và lên tiếng.

“Nếu nghĩ về nó từ một góc độ khác, tôi cũng muốn phù hợp với sở thích của cậu Lee Seo-dan. Nếu đó là tình dục vani, bỏ đi mọi thứ khác cũng không thành vấn đề. Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể tìm được sự thỏa hiệp mà cậu Lee Seo-dan sẽ không phải buồn nữa”.

“… Vâng.”

“Hãy dành chút thời gian để suy nghĩ về điều đó. Lần sau hãy thử lại bằng cách giảm cường độ xem. Lee Seo-dan hãy nghiên cứu hoặc tham khảo các tài liệu nghe nhìn. Hãy nói về những gì và cách cậu muốn làm khi ở trên giường với tôi, cậu thích vị trí nào và những công cụ nào cậu thấy tò mò, sau khi đã xác định được sở thích của mình.”

Thật không dễ để lùi lại vì khoảng cách quá gần. Cậu gần như không gật đầu và kiên nhẫn chờ đợi, rồi Trưởng nhóm Han đứng dậy, như thể anh ấy nghĩ cuộc tra tấn bằng lời nói đã kết thúc.

“Cậu có mệt không?”

“Không, tôi không sao đâu.”

“Bây giờ ra ngoài đã hơi muộn rồi, và nếu bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, tôi đang nghĩ đến việc xem phim ở nhà. Cậu thấy sao?”

“…Vâng, tôi…không thành vấn đề.”

Không hề đề cập đến cuộc hẹn cuối tuần nữa, nhưng có vẻ như việc cậu ngủ ở đây là điều đã được ấn định sẵn. Trưởng nhóm Han mở tủ dưới tivi rồi lùi lại. Anh để nguyên ngọn đèn trên tủ đầu giường và tắt đèn trong phòng khách trong khi cậu đọc tiêu đề trên những chiếc đĩa DVD được xếp dày đặc, bỏng ngô đã ở trong bếp, được cho vào bát lớn và bưng ra. Đó là loại bỏng ngô vị caramel mà cậu không thể nghĩ ăn ra được mùi vị. Ngoài ra còn có cacao nóng với sữa.

Có rất nhiều phim. Nhiều tựa phim cậu đã biết, nhưng còn rất nhiều phim nữa mới thấy lần đầu tiên. Khi cậu chưa quyết định được và ăn từng miếng bắp rang, Trưởng nhóm Han nói: “Nói cho tôi biết cậu muốn xem gì, tôi sẽ chọn một cái cho.”

“… Nếu nó không quá nặng nề.”

Cậu cảm thấy như đầu buổi chiều mình đã nhận được tất cả sự kích thích trong một ngày rồi. Cậu nói thêm sau khi mắt lướt một tựa phim xa lạ.

“Không quá phức tạp, không ồn ào và không có nhiều người…”

Người kia lặng lẽ chọn ra vài đĩa DVD và cầm ra một nửa. Tất cả đều mới mẻ đối với cậu, vì vậy cậu chỉ bất cứ một đĩa. Dù sao thì nó cũng không quan trọng lắm.

“Cậu không hay xem phim ở nhà sao?”

Anh ấy hỏi. Cậu định nhường cho anh ấy chỗ ngồi chính giữa ghế sofa nhưng anh ấy đã kéo cậu vào giữa hai chân mình. Cơ thể đối phương bao phủ người cậu, lưng cậu tựa vào ngực đối phương. Trưởng nhóm Han vòng một tay qua eo cậu và ấn điều khiển từ xa để chuyển sang màn hình xanh trên TV lớn. Cậu ngẫm nghĩ rồi mở miệng trả lời.

“Tôi nghĩ khi còn nhỏ mình thích xem phim… Sau khi ra sống tự lập thì tôi không có TV.”

Lâu lắm rồi cậu mới ra rạp xem phim. Phim đã bật lên. Một màn hình đen xuất hiện, tên hãng phim hiện lên bằng font chữ lớn. Trưởng nhóm Han đặt điều khiển từ xa xuống. Phòng khách chìm vào bóng tối êm dịu. Đầu anh ấy tựa vào đỉnh đầu cậu. Mỗi lần nói chuyện, đều cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ họng.

“Đó là một bộ phim kinh phí thấp từ khoảng 10 năm trước nhưng rất đáng xem. Đã lâu rồi tôi mới xem lại nó… Có cả tiếng Anh và tiếng Ý, và phụ đề sẽ ở bên dưới. Dù sao cũng không có nhiều đối thoại nên không đọc cũng không sao cả.”

“Vâng.”

“Xem phim đêm khuya cũng hay, rạp chiếu phim ngoài trời cũng tốt… Có rất nhiều nơi để đi cùng cậu Lee Seo-dan.”

Anh ấy tựa chiếc cằm cứng của mình lên đầu cậu. Biển xanh đã hiện lên trên màn hình. Đó là cảnh đầu tiên. Căn phòng khách tối tăm tràn ngập ánh sáng xanh.

Cậu đặt tay mình lên cánh tay đang quấn quanh eo mình. Mỗi một anh ấy hít vào, bộ ngực hơi ngả về sau của cậu lại nâng lên hạ xuống.

Người bắt đầu xuất hiện trên màn hình, như một chấm nhỏ và ngày càng lớn dần. Âm thanh trò chuyện cũng vang lên. Đúng như anh ấy nói, phụ đề màu trắng xuất hiện ở dưới màn hình. Trưởng nhóm Han nghiêng đầu tập trung vào bộ phim với vẻ mặt thờ ơ. Trong bóng tối, đường nét của một khuôn mặt gọn ghẽ hiện rõ. Khi cảnh phim thay đổi, những ánh sáng đủ màu sắc khác nhau lấp lánh trên má đối phương. Bóng tối đọng quanh mắt anh ấy rồi nhạt dần. Không có phụ đề, những câu tiếng Ý vang lên trong tai cậu như một bản nhạc chậm rãi, nhẹ nhàng.

Đúng lúc đó, bàn tay đưa xuống thắt lưng, bấu nhẹ vào một bên mông cậu để cậu không bị đau.

“Ối!”

“Cậu không xem phim và cứ nhìn tôi à?”

“Ư, ưm….”

Như thể đang tận hưởng cảm giác mềm mại, anh dang rộng lòng bàn tay và xoa bóp khối thịt tròn trịa. Bàn tay thêm lực và vò nó trong tay. Da gà chạy dọc sống lưng cậu.

“Đáng lẽ tôi nên buông tay.”

Hướng mắt vào bộ phim, anh ấy lẩm bẩm một cách thờ ơ. Anh xắn chiếc áo sơ mi dài tới đùi cậu đang mặc lên, vuốt ve mông cậu mấy cái rồi vỗ nhẹ vào quần. Nó thậm chí còn không giống một cú đánh vì khá nhẹ. Tuy vậy, nhịp thở của cậu vẫn trở nên gấp gáp. Cậu quay lại màn hình nhưng bây giờ không thể tập trung ngay cả khi có phụ đề.

Bàn tay đang vuốt ve trượt xuống quần cậu. Rồi lại chậm rãi xoa mông bên dưới chiếc quần lót mỏng manh. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến làn da nhạy cảm của cậu.

“Hừ, không được đâu.”

“Ngay cả khi cậu thốt ra tiếng động dâm dãng cũng chẳng có ích gì đâu.”

“…Ư, Trưởng nhóm, ưm.”

Giơ đầu ngón tay ra, anh ấy nhẹ nhàng lướt qua khe hở giữa khẽ mông qua quần lót. Người cậu cứng đờ. Mông siết chặt như đang giữ lấy ngón tay, anh ấy đặt môi lên gáy cậu, sau đó không chút do dự rút tay ra và kéo áo cậu xuống lần nữa. Cậu hít một hơi thật sâu và quay lại thì thấy một khuôn mặt thờ ơ đang nhìn lại mình.

“Ngày mai tôi định ra ngoài chơi nhưng nếu đầu cậu Lee Seo-dan không đỡ nóng thì sẽ khó đấy”.

“Tôi… .”

“Được rồi. Tôi sẽ không chạm vào cậu nữa, quay đầu lại xem phim đi nhé.”

Cậu xoa mông mình rồi dựa người vào mu bàn tay thả xuống của người phía sau. Thân thể cậu chạm vào thật ấm áp và cứng rắn. Cậu tựa đầu vào vai đối phương và không rời mắt khỏi màn hình.

Cứ tưởng sẽ khó tập trung nhưng không phải vậy. Phòng khách tắt đèn tối om, nhiệt độ cơ thể vừa phải tạo cảm giác dễ chịu. Cậu thậm chí không thể di chuyển vì hai tay vắt ngang eo như một sợi dây an toàn. Cậu vừa xem phim vừa lắng nghe thấy tiếng hít thở sau lưng. Đây là một buổi tối cuối tuần cậu không thể mường tượng ra được lại sẽ là một khung cảnh trong cuộc sống hàng ngày của mình.

Cuối phim lại là cảnh biển. Phòng khách nhuộm trong bóng tối màu xanh lam và rung chuyển chậm rãi. Hơi thở sau lưng dần dần bình tĩnh lại. Anh cúi sát tai cậu và lặng lẽ mở miệng.

“Đây là bộ phim tôi đã xem hồi đại học. Tôi đã đi xem không lâu sau khi nó ra mắt… Đó là 10 năm trước. Tôi chỉ muốn ngắm bờ biển đó nên xách ba lô lên và lên máy bay. Mặc dù từ tiếng Ý duy nhất có thể nhớ được là tên phim đó… Lúc đó còn trẻ nên tôi đã nghĩ không biết gì cũng không sao cả.”

Người trên màn hình ngày càng nhỏ hơn. Làn nước xanh đậm từ từ lấp đầy màn hình. Nó bay lên trắng xóa và lặng lẽ chìm xuống.

“Lúc đó, tôi nghĩ mỗi ngày đều rất dài và lại ra nước ngoài chỉ với một chiếc ba lô… Giờ nghĩ lại, tôi thậm chí còn không thích đi du lịch. Khi lúc đi rồi thì tôi luôn muốn quay lại, khi về lại muốn đi lần nữa. Nếu không ở ngay trước mắt thì dù nó ở đâu đi nữa…”

Màn hình lóe lên màu đen. Những cái tên trắng bắt đầu trồi lên từ bóng tối. Cậu quay đầu lại. Một bàn tay từ trong bóng tối đưa ra và ôm lấy má cậu. Ánh mắt họ gặp nhau, và môi anh ấy chậm rãi vẽ một vòng cung. Thả tay đang ôm cậu ra, anh ấy nói.

“Ngày mai chúng ta hãy ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nếu cậu thích, hãy ăn món gì đó ngon và đi thật xa.”

Cậu lặng lẽ gật đầu. Một nụ hôn nhẹ nhàng dán lên môi. Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ một lúc rồi quay lại nhìn cậu trong vòng tay mình.

“Tôi nghĩ sẽ có một chút thời gian rảnh sau nửa đầu của dự án, vì vậy hãy nghĩ xem cậu muốn đi đâu trong kỳ nghỉ đi. Bây giờ, hãy chuẩn bị sẵn hộ chiếu luôn đi.”

“… Vâng.”

“Trong tương lai, tôi có rất nhiều nơi muốn cùng Lee Seo-dan đến đó. Những nơi tôi đã đi một mình… Gần cũng tốt, xa cũng được. Nếu ngắm lại khung cảnh lúc đó và nếu Lee Seo-dan cũng ở đó…”

Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt má, xoa nhẹ khóe mắt cậu.

“Tôi nghĩ lúc đó cậu có thể hiểu mình.”

Màn hình chuyển sang màu trắng. Logo của hãng phim vẫn lớn như thế. Ngẩng lên nhìn khuôn mặt sáng bừng của đối phương, cậu mơ hồ nghĩ đến rất nhiều phong cảnh mà chúng tôi sẽ cùng nhau ngắm nhìn. Cậu ước rằng mùa xuân qua đi, mùa hạ tới, mình sẽ ở bên anh ấy dù bốn mùa luân chuyển, và nơi này sẽ trở thành một chỗ cho mình.

Rồi vào buổi tối ấm áp, hai người nắm tay nhau đi dạo quanh thị trấn lúc hoàng hôn, và khi mở mắt ra vào buổi sáng, tất nhiên, có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của anh ấy.

Dù đối mặt với anh ấy ở bên ngoài vào ban ngày hoặc trên giường vào ban đêm. Khi dấu vết của anh ấy còn lưu lại trên cơ thể cậu, những tin nhắn trao đổi với anh ấy vẫn còn trên điện thoại, và căn phòng khách trống trải trong nhà cậu dần dần tràn ngập khung ảnh của những nơi cậu đã ghé thăm cùng anh ấy. Khi đó, thời gian và mối quan hệ mạnh mẽ sẽ ràng buộc cậu với anh ấy, một sợi dây xích không thể phá vỡ. Chúng dính chặt và đan xen lộn xộn vào nhau và nó sẽ trở thành một mối quan hệ không thể dễ dàng kết thúc chỉ bằng một lời nói hay dù trái tim có thay đổi. Khi đó, cậu nghĩ mình sẽ không phải sợ hãi nữa, sẽ không còn lo lắng về bất cứ điều gì nữa.

Cậu rúc vào vòng tay của cấp trên, chủ nhân và người yêu của mình, áp má lắng nghe nhịp đập nhịp nhàng của trái tim anh ấy. Màn hình chuyển sang màu đen. Tiếng nhạc chậm rãi, ấm áp tắt dần. Bóng tối, sự tĩnh lặng và nhiệt độ cơ thể hai người họ vẫn ở đó.

<Kết thúc, tiếp tục ở Extra>

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo