Bàn tay đang nắm tóc, kéo đầu cậu về phía trước. Như muốn ngã, cậu dụi mũi vào háng người kia. Khóa kéo cứng cọ xát vào da mặt cậu. Mùi da thịt nồng nặc trong hơi thở cậu hít vào.
Trong phút chốc, nhiệt độ dâng lên ở vùng bụng dưới. Cậu ngừng nói, ngừng thở và co rúm lại.
“Mở khóa ra và mút nó đi.”
Anh thở dài. Sau đó cậu mới nhớ ra đây là cửa trước và anh ấy vừa mới vào nhà. Với những đầu ngón tay run rẩy và tai thì đỏ bừng, cậu tìm thấy dây kéo. Vốn tưởng rằng khi anh ấy trở về, cậu sẽ trút bỏ hết những oán hận, đau buồn tích tụ bao lâu nay, nhưng khi anh ấy đã trong tầm tay thì chẳng có gì tuôn ra được. Có cảm giác như anh ấy sẽ rời xa mình lần nữa. Có vẻ như lần này anh ấy đã bỏ rơi mình lại và sẽ không quay lại nữa.
“Hư, ư….”
Nước mắt rỉ ra từ dưới mí mắt khép kín, khiến miếng vải che mắt nóng bừng lên. Cậu nén nước mắt chảy ra và kéo dương vật đang ngẩng lên một nửa ra khỏi quần lót của anh ấy. Cậu vội đỡ phần thân và cho đầu khất vào miệng.
Một cơn ho bùng phát. Cậu vội rút dương vật đã được chấp nhận lên tận cổ họng mình. Phần da của trụ thịt cọ vào lưỡi mỏng và nóng. Phần đầu phồng lên của quy đầu được cảm nhận một cách sống động. Cậu ôm lấy đùi đối phương và mút thật mạnh vào dương vật như thể đang khẩn thiết bám vào nó. Miệng há to, giữ tư thế cho vững và chậm rãi bắt đầu.
Khi cậu hít vào, một mùi tanh nồng ùa vào, tiếng liếm láp ướt át lọt vào tai. Khi cậu mường tượng ánh mắt thờ ơ nhìn xuống mình, cơ thể càng nóng lên và lo lắng hơn. Ngậm khối thịt ngày càng dày và cồng kềnh vào miệng mình sâu nhất có thể. Dị vật thô dài được đút vào và rút ra, và chuyển động đưa đẩy được lặp lại bằng cách di chuyển đầu. Ngón tay ướt chạm vào phần gốc rễ mà không thể nhét hết vào được. Cậu mím môi lên và hôn những đường gân sưng tấy.
“Ha, ha, ha, a….”
Cảm thấy như bản thân đã hết hơi. Nghĩ anh ấy sẽ không đợi lâu nên cậu hít một hơi ngắn và đẩy quy đầu thô dày vào giữa môi mình lần nữa. Má phồng lên và khóe môi căng ra đau đớn như sắp rách. Khuôn mặt cậu đang ướt đẫm nước mắt và mồ hôi. Di chuyển đầu qua lại, cậu cố nhét dương vật vào cái miệng sưng tấy. Có một âm thanh ẩm ướt, lộn xộn. Mỗi lần hít một hơi thật sâu, vòng da quấn quanh cổ lại chặt cứng khiến cậu không thở được.
“Có ổn không?”
Nhìn xuống, anh thấp giọng khàn khàn hỏi.
“Mặt cậu trông như muốn mút nó đến chết vậy.”
“Ha…”
“Muốn làm được thì phải thành thật.”
Phía trước chiếc vòng cổ của chó bị vướng và kéo ra. Đầu cậu bị giữ ở phía trước mà không di chuyển. Dương vật thon dài bị đẩy thẳng vào cổ họng trong một hơi.
“Hư!”
“… Theo thói quen.”
Anh nhấc một chân lên và dẫm nhẹ lên dương vật của cậu. Bộ phận sinh dục của cậu, đã nhô lên gần tới bụng, ép chặt vào đùi. Lớp vải thô của chiếc tất nhè nhẹ chà xát lên phần nhạy cảm.
“Ưm, ư-.”
Quy đầu ép vào lưỡi gà và chặn đường thở. Tay cậu bám vào đùi đối phương, những giọt nước mắt dưới miếng bịt mắt sũng nước. Cậu run rẩy chờ đợi người này để mình hô hấp.
Anh ấy lấp đầy cổ họng và cử động ngón chân, chơi đùa với dương vật của cậu như thể để cho vui. Rồi đưa chân xuống dưới phần thân dương vật và gõ nhẹ vào tinh hoàn đang cương lên của cậu. Đó là một cử chỉ bình thường không thể gọi là mơn trớn được, nhưng người cậu cứng lại để chống lại cảm giác xuất tinh. Mắt rung lên, bịt kín một màn sương.
“Hư, hư, a, ha…”
Ngay khi thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh ấy mới từ từ rút dương vật ra khỏi miệng. Ngay khi quy đầu trượt qua đôi môi ướt át, cậu liền ho một tiếng. Cây cột ẩm ướt, nhớp nháp cọ lên má và quanh mắt cậu. Thời gian này chỉ đủ để cậu hô hấp vài hơi. Quy đầu dày lại ép vào đôi môi gần như đã khép lại. Cậu kìm nước mắt và ngoan ngoãn hé môi.
Bộ phận sinh dục bị đâm vào cổ họng theo một tốc độ nhanh và dữ dội rồi rút ra ngoài. Đột nhiên, bàn tay của anh đặt lên phía sau đầu cậu. Một miếng che mắt hơi trượt xuống đầu cậu ngay lập tức.
“… Ơ….”
Bộ phận sinh dục đỏ sậm, sưng tấy lọt vào tầm nhìn mờ ảo. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi thức dậy sau vài giờ, dâm đãng đến mức ngón chân cậu co rúm lại. Ngay khi cậu nhắm mắt lại theo phản xạ, một chất lỏng nóng hổi, nhớt nhớt đổ xuống mặt. Cậu nghe thấy một hơi thở thô ráp, khàn khàn. Anh ấy xoa dương vật của mình khắp mặt cậu và bắn ra thêm. Tinh dịch nóng hổi, tanh nồng chảy giữa đôi môi hé mở, xuống cằm và nhỏ xuống ngực cậu.
“Nhắm mắt lại.”
“Ha… .”
Tai nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua mình. Khi quay lại, anh ấy lau mặt cho cậu bằng chiếc khăn ẩm. Chiếc khăn tỉ mỉ lau khóe mắt và lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán cậu.
“Cậu phải ăn những gì trong miệng.”
Một giọng nói trầm thấp lọt vào tai. Anh ấy vừa dứt lời, cậu đã lè lưỡi liếm tinh dịch trên môi và miệng. Có thứ gì đó chát chát và nhớt dính vào lưỡi. Anh ấy nhìn cậu cố gắng nuốt tinh dịch qua cổ họng sưng tấy và đau nhức của mình, rồi lại lau môi cho cậu.
“… Xin lỗi.”
Cậu chớp mắt vài lần rồi từ từ mở mắt. Khi tầm nhìn rõ ràng, anh ấy đã ở ngay trước mặt. Trông vẫn giống như lúc anh ấy rời nhà. Anh ấy đang ngồi trước mặt cậu, trông có vẻ bình thản như thể sẽ gặp người khác và chủ trì một cuộc họp ở bên ngoài. Cậu nín thở và nén xuống nước mắt.
Trưởng nhóm Han lấy khăn tắm quay lại qua cửa phòng tắm đang mở. Cậu theo anh ấy đến ngưỡng cửa trên đầu gối tê cứng của mình. Cậu quỳ xuống đợi đối phương, tay lau nước mắt.
Tiếng nước dừng lại. Sau khi lau bàn tay ướt của mình bằng một chiếc khăn, anh ấy nhìn cậu và dừng lại. Một nụ cười yếu ớt lướt qua khuôn mặt uể oải.
“Cậu cần phải ăn rồi.”
Cậu lắc đầu. Anh ấy không để ý và vẫn đi vào bếp. Khoảng cách từ nhà tắm đến nhà bếp khá xa. Khi cậu tới gần và thò đầu qua ngưỡng cửa, Trưởng nhóm Han đã đặt sẵn một cái bát vào lò vi sóng và ấn nút.
Trong bếp có treo một chiếc đồng hồ. Cậu nhìn lên và nghi ngờ đôi mắt của mình. Khi cậu chớp mắt và nhìn lại thì nó vẫn vậy. Bây giờ chỉ mới hơn 12:30 một chút. Cậu tưởng đã xế chiều nhưng người này mới rời đi được khoảng hai tiếng thôi.
“Anh đã xong việc rồi ạ?”
Cậu ngồi ở ngưỡng cửa và lo lắng hỏi. Anh ấy cởi áo khoác nhưng vẫn mặc sơ mi và đeo cà vạt gọn gàng. Trưởng nhóm Han đang lấy bánh mì trong tủ ra, nhìn cậu.
“Chiều anh không quay lại làm việc ạ?”
Thay vì trả lời, anh mở tủ lạnh và đặt vào tay cậu một cốc nước đầy. Vẻ mặt hơi mơ hồ, cậu không thể đọc được cảm xúc của anh ấy.
Lò vi sóng ngừng hoạt động. Sự im lặng bao trùm nơi tiếng ồn đã tan biến. Cậu nâng cốc nước bằng cả hai tay và uống vài ngụm trong khi anh đặt thớt lên quầy và cắt bánh mì thành từng miếng nhỏ. Thứ dinh dính bên trong miệng cậu đã được rửa sạch.
Tạch, cạch, đều đặn vang lên tiếng dao chạm vào thớt. Khi nước lạnh làm thỏa mãn cơn khát, cậu tỉnh táo lại một chút. Ngây người nghĩ ngợi khi nhìn vào lưng anh ấy. Play dù có kéo dài bao lâu cũng không thể kéo dài đến tận buổi chiều. Việc bị xích, phải ở nhà một mình và đợi anh ấy đến muốn ngất xỉu không phải là hiện thực của cậu. Giống như tỉnh dậy sau một giấc mơ và biến mất khi lần play này kết thúc.
Ở nơi nỗi buồn lùi xa, một cảm giác vô đạo đức và xấu hổ len lỏi vào. Tim cậu đập thình thịch và không thể bình tĩnh lại. Hơi nóng nhuộm đỏ má và dồn lại ở bụng dưới.
“Ngồi vào bàn đi.”
Cầm khay, anh hất nhẹ cằm. Như thể chưa bao giờ tôn trọng cậu, vẻ mặt anh ấy thản nhiên và thờ ơ khi nói ra những lời hiển nhiên đó. Cậu theo anh vào phòng khách mà không nói một lời. Xoa đầu gối bầm tím của mình và mò mẫm, nâng cơ thể mình lên. Khi cậu ngồi xuống ghế bàn, độ cao đột ngột của tầm mắt làm cậu thấy bối rối.
Trưởng nhóm Han đặt bát súp và khay bánh mì cắt vuông trước mặt cậu. Một ánh mắt cứng rắn nhìn chằm chằm vào cậu không nói lời nào khi cậu cầm nĩa lên.
“…Anh không thích sao, Trưởng nhóm?”
Cậu vừa hỏi vừa đưa miếng bánh mì tẩm súp vào miệng. Bụng đói dữ dội, khủng khiếp. Trưởng nhóm Han khẽ cau mày, không trả lời.
“Gọi không đúng rồi.”
Vòm miệng râm ran vì súp nóng. Cậu lặng lẽ chớp mắt. Ý anh ấy là gì? Tên anh ấy là điều đầu tiên hiện lên trong đầu, nhưng có vẻ như cậu không có đủ tư cách để gọi tên anh ấy bằng chính miệng mình cho dù cậu có thêm gì ở mặt sau. Nếu cậu gọi anh ấy là Hyung (anh), sự chênh lệch bảy tuổi là không rõ ràng, và khi cậu gọi anh ấy là Sunbae (tiền bối), cậu chưa từng nhìn thấy mặt anh ấy ở trường, dù chỉ một lần.
Sau đó mọi dòng suy nghĩ đột nhiên dừng lại. Suy nghĩ lan truyền như một dấu chấm hỏi dần dần trở nên chắc chắn. Hơi nóng bốc lên sau gáy đang đeo vòng cổ da của cậu.
“Có một câu trả lời rõ ràng, vậy em đang nghĩ gì vậy?”
Anh nói chậm rãi như thể đọc được suy nghĩ của cậu. Những ngón tay đặt trên cằm của anh ấy thon dài và gọn gẽ. Cậu cắn môi, cố chấp nhìn chằm chằm vào bát súp. Một tiếng cười ngắn vang lên từ phía bên kia bàn.
“Em nhận được một roi rồi.”
“… … .”
Cậu hầu như không thể không nín thở. Kể cả có bị đánh thì sẽ khoảng 20 cái, và anh ấy nói sẽ không đánh cậu quá mạnh. Còn những gì khác có thể đã được chọn nhỉ. Đánh mông và làm tình. Vì cậu đã bảo anh ấy trói lại nên chắc chắn anh ấy sẽ trói cậu lại. Anh ấy sẽ trói cậu lại và đâm bộ phận sinh dục của mình vào trong cậu. Khi đặt thìa xuống, cậu biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo.
Bụng đã cứng lại. Bờ vực của sự sợ hãi vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngào. Cậu hít vào và phát âm nó một cách nhẹ nhàng.
“… Chủ nhân.”
“Nhìn anh này.”
Cậu từ từ mở mắt. Khuôn mặt chỉnh tề đang nhìn cậu mỉm cười hài lòng. Cậu vừa gọi vừa cảm thấy má mình đỏ bừng.
“Chủ nhân… .”
Chỉ muốn rúc đầu vào một góc và cuộn tròn người lại. Muốn bỏ chạy và chạy ra khỏi nhà. Một cảm giác xấu hổ rõ rệt dâng lên tận cằm cậu.
Cùng lúc đó, một góc đã vỡ vụn của cậu thấm đẫm sự cam chịu đáng sợ. Có một sự hài lòng sâu sắc trên khuôn mặt của người đàn ông đang mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn xuống cậu này. Đó là cái nhìn lười biếng và sâu hoắm, như thể tên anh ấy đã được khắc trên mọi bề mặt trên thân thể cậu.
Không ăn được nhiều, cậu đặt nĩa xuống. Những suy nghĩ cứ trắng xóa. Miệng lắp bắp, mắt thì nhắm lại.
“Em nghĩ có thể ngừng ăn được rồi.”
“Tốt nhất là em nên ăn nó đi.”
Dù trả lời chậm rãi nhưng anh ấy vẫn đứng dậy. Cậu nhấp một ngụm nước rồi đứng dậy. Đầu gối cứng đơ của cậu nhói nhói.
Dù biết điều gì sắp xảy ra nhưng cơ thể vẫn run lên vì căng thẳng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi đi theo anh ấy vào phòng khách. Ở mép tấm thảm, theo thói quen, đầu gối cậu tự khuỵu xuống. Một mảnh bầu trời xanh có thể được nhìn thấy qua một khoảng trống nhỏ trên tấm rèm. Vẫn còn là buổi trưa.
Trưởng nhóm Han bắt cậu úp mặt xuống mép ghế sofa. Anh ấy chỉnh lại tư thế của cậu bằng một bàn tay thậm chí còn có vẻ chuyên nghiệp hơn. Cậu dang rộng hai chân ra và đặt mông ngay mép ghế sofa.
“Đừng gây tiếng động và hãy kiên nhẫn.”
Mu bàn tay xoa nhẹ lên trên cặp mông tròn trịa. Cậu mở miệng nhưng không thể phát ra tiếng gì cả. Sợ hãi và kết hợp với mong chờ đã cản trở cậu thốt ra lời cầu xin.
Cậu nhắm mắt lại và nắm chặt lấy lớp da của ghế sofa bằng cả hai tay. Tiếng thở vang vọng trong tai cậu nghe thật nguy hiểm. Cặp mông nhô lên, nhạy cảm như thể toàn bộ lông tơ trên bề mặt đều dựng lên.
Bốp! Một roi rơi xuống mà không báo trước. Đó là một đòn không thể tha thứ. Lòng bàn tay đập vào da thịt, phát ra một tiếng động lớn. Vai co rụt lại và cậu thở hắt ra một hơi.
“A… !”
“Câm miệng.”
“… Xin lỗi, ha…”
Cậu ấn môi mình vào mu bàn tay. Mỗi lần cái roi rơi xuống, thân thể cậu lại giật giật. Một cơn đau nhói lan ra từ chỗ bị đánh như một làn sóng.
Đó không phải là một cuộc trao đổi công bằng. Như thể đối phương tự nhiên có quyền đánh cậu, người đàn ông đứng sau đánh cậu mà không đưa ra lời giải thích hay lý do nào. Anh dùng lòng bàn tay cứng rắn đánh mông cho đến khi cậu bật khóc, rồi lại từ từ và nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông sưng tấy, ngứa ran của cậu. Nỗi đau và niềm vui luân phiên đến rồi đi như thể đang rơi xuống. Một tay của anh ấy ném cậu xuống đất rồi kéo cậu lên trời. Người cậu bị vung vẩy và mọi giác quan của mình rung chuyển một cách quá dễ dàng.
“Hư, em xin lỗi….”
Đánh tới cái thứ 20, anh ấy lật cậu lại không nói một lời. Hai chân cậu đang dang rộng và cặp mông sưng đỏ, nhô lên không trung. Ánh mắt họ chạm nhau giữa đôi chân đang há hốc. Giây phút đó, tim cậu thấy ấm áp và ngọt ngào, như thể có ai đó đặt tay vào lồng ngực và xoa dịu nó. Tầm nhìn trước mắt mờ đi vì nước mắt trào ra.
Anh không nói gì, đặt tay vào giữa hai chân và bóp chặt dương vật của cậu. Ngay khi lòng bàn tay nóng hổi đó chạm vào, cậu đã bắn ra. Tinh dịch rỉ ra khỏi quy đầu nóng đỏ như không tự chủ được. Cả người co giật run rẩy.
“Ha, vâng, ha….”
“… … .
Anh ấy đột ngột đứng dậy. Cậu cũng ngồi dậy và dùng mu bàn tay lau nước mắt. Trong khi cậu chưa nắm bắt được tình hình, anh ấy đã ở trước cửa.
“Trưởng nhóm… !”
Cậu vội bò dậy và bị vấp ngã. Đôi chân không còn chút sức lực. Trước tầm nhìn nóng bỏng mờ ảo là tấm lưng anh ấy. Ngay cả khi cố gắng hô hấp, nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi.
“Trưởng nhóm, em….”
Sau cùng là tiếng nức nở kéo dài. Nhìn người kia từ phía sau vẫn đứng im đó, cậu quên đi nỗi xấu hổ lúc trước và tự sửa lại cách xưng hô.
“Chủ nhân… .”
“… … .”
“Xin lỗi… Ôi, em gọi nhầm rồi… .”
Cậu thấy anh ấy lại gần hơn. Nước mắt cậu rơi xuống cằm, từng giọt một.
“Em xin lỗi.”
Cậu lặp lại với giọng run run.
“Đừng đi… .”
“Ai nói anh sẽ rời đi.”
Khi ngẩng đầu lên, mặt cậu có chút ngơ ngác. Chiếc cà vạt buông xuống tay khi anh ấy cúi xuống và lau mắt cậu bằng mu bàn tay. Đó là chiếc cà vạt đã che mắt cậu suốt buổi sáng và bị bỏ trước cửa trước đó.
Khi nhận ra người kia không có ý định đi, thay vì dừng lại, cậu lại càng khóc nhiều hơn. Trưởng nhóm Han nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang khóc của cậu rồi đưa tay đẩy cậu xuống thảm. Anh ấy nắm lấy mắt cá chân của cậu, tách chúng ra và gần như gập người cậu làm đôi.
“Bây giờ em sẽ phải bị phạt.”
“Ha, ư, hư…”
Đầu gối cậu chạm vào một bên ngực. Trưởng nhóm Han quấn cà vạt quanh cổ tay và mắt cá chân phải của cậu. Miếng vải ẩm như muốn cắt vào làn da, bị thắt chặt lại.
Anh ấy giơ tay lên và tháo chiếc cà vạt còn lại đang được thắt lỏng lẻo quanh cổ mình. Cổ tay và mắt cá chân bên còn lại được buộc cạnh nhau chặt hơn.
“… Ôi.”
Mông và khe hở ở giữa lộ ra rõ ràng trong không khí. Dường như những lời chế giễu cũng sẽ lại thốt ra, nhưng anh ấy lại im lặng. Cậu thở hổn hển và ngước nhìn người kia qua đôi chân dang rộng của mình. Lúc này cậu mới nhận ra anh không hề lạnh lùng và lý trí như vẻ bề ngoài. Đôi mắt đen và dữ dội. Khóe miệng mím mạnh lại thành một đường thẳng.
“… Đợi đã, đợi một chút-.”
Cậu có thể thấy rõ ràng anh ấy đang từ từ gập các ngón tay còn lại lại chỉ chừa lại ngón giữa. Những đường gân nổi bật trên đôi cánh tay rắn chắc. Không có cảnh báo trước gì cả. Những ngón tay chạm vào những nếp gấp và buộc nó mở ra.
“Hư!”
Những ngón tay được đẩy vào trong cùng một lúc. Một cảm giác nặng nề như có vật thể lạ chạy dọc sống lưng cứng đờ của cậu. Lờ đi đôi má đẫm nước mắt và thậm chí không thèm nhìn vào mặt cậu, anh ấy chọc thật nhanh vào lỗ như một cái pít-tông. Đâm rút và chà xát phần da thịt nhạy cảm. Những chuyển động nhịp nhàng của cánh tay đối phương lọt vào tầm nhìn mờ ảo của cậu.
“Hư, ư, a-.”
“Mở mắt ra.”
Giọng anh ấy rất gay gắt. Bàn tay bên ngoài không đút vào trong cơ thể cậu siết chặt và bóp chặt bờ mông. Lỗ nhỏ sưng tấy siết chặt giữa những ngón tay. Cậu gần như không thể mở mắt ra, nhìn bộ phận sinh dục đỏ bừng của mình và những ngón tay thô dày, sáng bóng, phủ đầy dịch thể chảy ra từ người mình.
Sau khi mở rộng khe hở bằng ngón cái của cả hai tay, anh ấy dường như đã quyết định rằng thế là đủ. Ngay khi dây khóa quần mở ra, một dương vật sưng tấy, to lớn lộ ra. Cậu sợ hãi và nín thở lại. Tim đập nhanh dữ dội. Hai người đã quan hệ vô số lần, nhưng khoảnh khắc nó đâm vào vẫn rất đáng sợ.
Đột nhiên, thứ hung khí thô cứng chạm vào nếp gấp ở dưới.
“Chưa- hư, a a a!”
“… Thả lỏng.”
“Hư, Trưởng nhóm, em… A, a, đau quá….”
Quy đầu cứng như đá chôn sâu vào trong cơ thể. Anh ấy cúi nhìn xuống cơ thể cứng ngắc bên dưới như thể đang khó chịu. Cậu thở hổn hển và vặn vẹo, dù đang bị trói và không thể di chuyển. Cơn đau nhói dường như cắt đôi cơ thể cậu tiếp tục tăng lên không ngừng. Dù biết là vô ích nhưng tiếng nức nở kìm nén vẫn bật ra.
“Hô, ôi, đau…”
“… Hãy thả lỏng đi.”
Giọng nói người kia đã trầm xuống. Một bàn tay nóng bỏng tóm lấy cậu như muốn dang rộng hông cậu ra nữa và vuốt ve người cậu.
“Trong tình trạng này, dù muốn, anh cũng không thể rút ra được.”
“… Hmm, ư, làm sao….”
Thân thể run rẩy không thể kiểm soát. Trưởng nhóm Han đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu đã đặt tay xuống và lau mắt cho cậu.
“Có chuyện gì vậy?”
“A… .”
“Sao em lại sợ hãi, người cứng đờ thế?”
Đầu ngón tay của anh ấy thật tử tế. Khi anh ấy nghiêng người về phía trước, dương vật cương cứng đẩy sâu vào hơn. Cơn đau vốn đã dịu đi lại trở nên dữ dội hơn. Cậu còn khóc to hơn và hét lên.
“Này, nó lớn quá… Em vẫn chưa…”
“Cho đến nay, em đã ăn nó rất tốt mà.”
Lời nói lạnh lùng nhưng đôi môi nóng bỏng lại nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đỏ hoe của cậu.
“Nó có đau không?”
Anh ấy thì thầm nhẹ nhàng vào tai cậu. Những ngón tay luồn vào giữa mông, vuốt ve những nếp nhăn chặt chẽ.
“Vâng, vâng… .”
“Em đang sợ cái gì? … Anh có thể làm tổn thương em sao?”
Cậu nuốt nước mắt, vụng về hôn lên môi anh ấy ngay trước mặt.
Nụ hôn sau đó thật dài. Đầu ngón tay anh ấy vuốt ve nhẹ nhàng như thể đang gõ vào khe hở giữa mông. Sức lực dần dần rút cạn khỏi cơ thể. Khi lỗ nhỏ đang nuốt bộ phận sinh dục bị ép mở ra, anh ấy thở ra một hơi ngắn qua đôi môi mím chặt.
“Hãy làm quen với nó và kiên trì. Anh sẽ làm từ từ thôi.”
Lông mày anh hơi nhíu lại. Miệng cậu mở và đóng lại. Kiềm những giọt nước mắt sắp rơi ra xuống và gật đầu. Khối thịt đang chặn bên trong như một hòn đá đang lớn dần.
“A… Em xin lỗi!”
Đó là một lần xâm nhập chậm rãi. Dương vật cứng ngắc, sưng tấy có kích thước nặng nề hơn trước đó mở lỗ bên dưới ra và đi vào. Cậu phải cắn môi, kìm nén âm thanh không phát ra. Bụng dường như đã no căng nhưng khi nhìn xuống, cậu thấy lông mu đen kịt và cột thịt vẫn còn lại khá nhiều. Cây gậy dày và sáng bóng nổi bần bật như một vũ khí. Nghĩ đến nó đã vào được nửa bên trong cơ thể khiến cậu tự nhiên bật khóc.
“Ôi… Ôi, chờ đã… Trưởng nhóm….”
Anh vuốt ve cái bụng phẳng lì của cậu bằng lòng bàn tay nóng hổi. Tuy nhiên, bộ phận sinh dục vẫn được đẩy từ từ vào trong mà không thèm nhìn cậu lấy một cái.
“Ư, sâu quá….”
“Còn chưa vào được nửa. Em phải cố hết sức vào.”
Một nụ hôn rơi lên đôi má ướt đẫm của cậu. Những ngón tay đang mở khe hở bên dưới ra, đã rời đi. Sau đó, đột nhiên, quy đầu mở ra chỗ sâu trong người. Cú sốc xuyên qua toàn bộ thân thể.
“Ô!”
Cậu không thể chạy trốn. Không thể di chuyển cơ thể bị trói như thể đang bị mổ xẻ. Không thể nhớ người kia đã từng đâm sâu đến thế này chưa. Nơi đó chặt kín đến nỗi chỉ một cử động nhỏ nhất cũng có thể xé nát bên trong.
“Trưởng nhóm, hư, hư, hư, ư…”
Cậu ngước nhìn lên, nức nở không ngừng. Suỵt, anh nói, cắn môi dưới của cậu. Hơi thở cũng dồn dập.
“Giờ thì xong rồi. Đừng khóc nữa, anh sẽ không tiến sâu hơn nữa đâu.”
“Hư, hư… .”
“Hãy thả lỏng bên trong. Không sao đâu, như thế này sẽ không chết đâu.”
Không, cậu cảm thấy như sắp chết. Ít nhất thì dường như thân thể vẫn như vậy. Anh ấy cúi xuống hôn lên mũi đỏ bừng và cằm đang run rẩy vì nhịp thở gấp gáp của cậu. Bàn tay ấm áp của anh ấy chậm rãi vuốt ve hông cậu.
“Anh sắp di chuyển rồi nên hãy thở đi.”
“Vâng, ha….”
“…Đừng khóc nữa.”
Tiếng nức nở cứ tuôn ra. Thở dài một hơi, anh ấy đưa tay nhanh chóng cởi nút thắt cà vạt. Bên trái rồi bên phải. Ngay lập tức, cổ tay và mắt cá chân bị trói chặt, được buông ra và chân tay cậu được thả tự do. Cậu giơ cánh tay run rẩy của mình lên và ngay lập tức ôm lấy cổ đối phương.
“Trưởng nhóm….”
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Ha… .”
“Seo-dan.”
Giọng anh ấy trầm trầm. Thật ngọt ngào và tử tế.
Đôi mắt vừa nhắm chặt của cậu, mở to như thể đang sợ sệt. Khi tầm nhìn mờ ảo dần rõ ràng, cậu thấy khuôn mặt anh ấy đang nhìn xuống mình. Trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một ý cười sâu thẳm.
“Nếu đau quá, hãy dùng từ an toàn.”
“Tôi xin lỗi.”
“Nếu em không dùng tới nó, anh sẽ di chuyển đó.”
Đoạn cuối của những lời đó cảnh báo kỹ lưỡng của anh ấy thô ráp như thể chúng được chà bằng giấy nhám. Cậu lắc đầu và quấn đôi chân run rẩy của mình quanh eo người kia. Vùi má vào vai anh ấy và hít một hơi thật sâu.
Bên tai có thể nghe thấy tiếng thở của anh ấy. Trụ thịt lấp đầy cơ thể đang từ từ và nhè nhẹ rút ra.
“Hư… .”
Nơi cơn đau đã dịu đi, một cảm giác ngọt ngào từ từ lan tỏa. Cây cột thon dài dài ra không ngừng. Những chiếc ghế vừa có người ngồi trở nên trống rỗng và những lối đi được mở rộng đóng lại.
“Ô, vâng-.”
“Ừ, vậy… Đừng nín thở.”
Cơ thể cậu căng thẳng chờ đợi, nhưng tốc độ dương vật của người kia lại đâm rút vào rất chậm. Một bàn tay thô cứng và nóng bỏng chạm vào mông cậu. Anh ấy chầm chậm vuốt ve chỗ họ đang kết hợp bằng đầu ngón tay như muốn xoa dịu cậu.
“Sao hôm nay em lại chặt thế?”
“…Ô, em không biết…”
“Anh có nên bắn vào bên trong không?”
Đúng là anh ấy thậm chí còn không bôi gel và không có chất bôi trơn thích hợp. Động tác ra vào nhẹ nhàng thoải mái nhưng vách tường cứng ngắc bên trong vẫn nóng rát, nhói nhói. Cậu vùi mặt vào vai anh ấy và lặng lẽ gật đầu.
“Được à?”
Anh ấy hỏi lại với giọng đầy ý cười.
“Xin anh. Xin hãy bắn vào bên trong.”
“A… .”
“Hãy nói cho anh biết, Lee Seo-dan. Anh sẽ làm mọi thứ cho em.”
Việc đâm rút vào những chỗ sâu trở nên thô bạo. Chỉ có giọng nói ngọt ngào, còn lại thì tàn nhẫn. Cậu gần như không ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ra từ khóe mắt dường như không còn vô tận.
“Xin hãy bắn vào bên trong, ư…”
Anh ấy thậm chí còn không nhìn cậu. Phập, phập, tấm lưng vững chãi chuyển động mạnh mẽ và đưa đẩy cậu đi. Cậu cắn vào lưỡi, bặm môi, cố gắng bằng cách nào đó ngăn tiếng hét lại, nhưng cuối cùng lại không thể thắng được cảm giác như cơ thể sắp thiêu rụi và bật khóc.
“Bên trong, he he, hãy bắn vào…. Bên trong… Ôi, ôi!”
“Anh đã nghe rõ rồi.”
Một giọng nói trầm vang lên. Anh ấy cố định cả hai bên xương chậu và đẩy mạnh nó vào sâu bên trong vài lần. Cậu rùng mình và người giật giật. Cổ họng nghẹn lại nên không có âm thanh nào phát ra được. Sâu thẳm, cột lửa xuyên vào bên trong cơ thể qua quy đầu, vào sâu bên trong và cao trào như muốn nổ tung. Rất nhiều, tinh dịch nóng hổi tràn ra, thấm đẫm da thịt căng chặt.
“Hư, hư… .”
Anh ấy ấn cậu xuống cho đến khi có thể bắn ra toàn bộ. Bộ phận sinh dục vẫn còn căng phồng từ từ di chuyển qua lại bên trong trơn trượt rồi trượt ra ngoài. Theo bản năng, cậu dồn sức vào lỗ nhỏ giữa cặp mông đỏ mọng.
Anh nhìn xuống và mỉm cười, môi nhếch lên.
“Giữ cho thật tốt. Nếu không khi thêm nhiều hơn thì nó sẽ tràn ra mất.”
“… Ha, ha.”
“Quay lại và nằm xuống.”
Cậu biết đó chưa phải là kết thúc, nhưng nó đúng là như vậy. Cậu thậm chí còn không thể phản đối một lời nào và ngã sấp xuống, đặt chân tay tê cứng lên tấm thảm. Uốn lưng, nâng mông lên, anh ấy lập tức thọc bộ phận sinh dục vào trong.
“Ha!”
“… Bây giờ đã ổn hơn chưa?”
“A, he, ư, chỉ một chút thôi, hư, ư!”
Trước mắt trở nên trắng bệch. Bộ phận sinh dục tiến sâu vào bên trong đã tìm ra chính xác điểm đó và đè ép vào nó. Khi cậu cố bò về phía trước đã bị đè xuống một cách thô bạo. Một thứ gì đó cứng và nóng nhanh chóng đập vào bên trong cái lỗ. Nếu không có tinh dịch đã được phủ sẵn lên thành trong thì tốc độ đó thực sự có thể xé nát da thịt cậu ra từng mảnh.
“… Hư, hư, hưm-.”
Dù đã cố gắng kìm nén nhưng tiếng nức nở vẫn tự phát ra. Đầu dương vật nóng rực gãi vào phần nhạy cảm. Cảm giác sung sướng khủng khiếp và vô tận đến nỗi cậu nghĩ thà đau đớn còn hơn. Mỗi lần hung khí rút ra chỉ để lại quy đầu, thịt mềm sâu trong cơ thể cậu đều run lên vì sợ hãi. Và không hề trượt mục tiêu, cây cột thon dài đã được đâm thẳng vào tới tận rễ.
Anh ấy không quan tâm dù cậu khóc lóc, bám lấy và cầu xin anh ấy khẩn thiết. Như thể đã hết kiên nhẫn, anh ấy đè cậu xuống, không nói một lời và đâm rút vào cậu.
Cậu đã cao trào một lần mà không cần anh ấy chạm vào, và một lần nữa cậu khóc nức nở trong cơn ngây ngất vô tận mà thậm chí không thể bắn ra. Cơ thể run rẩy mỗi lần anh ấy đâm vào tuyến tiền liệt. Thịt mềm co rút, bám vào cột thịt và bị kéo ra khỏi cơ thể.
“Hư… Ôi!”
Đột nhiên thân thể bị lật lại. Nắm lấy một mắt cá chân của cậu và nâng nó qua vai, anh ấy há miệng cắn vào đó và thọc ngón tay vào lỗ nhỏ nơi tinh dịch của mình rỉ ra. Kéo nếp nhăn căng chặt sang một bên rồi mở nó ra, dương vật lại được đưa vào.
“Ô! Cái đó, hư, hư, dừng lại-”
“Đã vào được một chút rồi.”
Đó là một giọng nói trầm. Với đôi mắt bộc lộ ham muốn một cách hung dữ và trần trụi, anh ấy thô bạo chọc vào cậu. Một tiếng động lớn vang lên. Mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang lặng lẽ rơi lệ của cậu, rồi hạ tay xuống và siết chặt lấy phần da của chiếc vòng cổ chó như muốn bóp cổ cậu.
Bộ phận sinh dục chôn bên trong bắn ra dịch thể nóng bỏng như muốn nổ tung. Trước mắt cậu trắng xóa rồi mờ đi. Đó là một cao trào đáng sợ khiến cậu không thể nhìn hay nghe thấy gì.
“…Trưởng nhóm….”
Cả phát âm cũng bị bóp nghẹt. Cậu duỗi đôi cánh tay yếu ớt của mình ra và gần như không chớp mắt được. Cơ thể co giật với dư vị còn sót lại.
Anh ấy nắm lấy tay cậu khi nó chơi vơi trong không trung và từ từ đan hai tay vào nhau, đặt một nụ hôn nhẹ lên ngực và cổ cậu. Từ trán, lông mày, đến sống mũi. Cuối cùng, môi họ từ từ chạm vào. Đầu lưỡi cù vào vòm miệng của cậu. Lúc này, khối thịt còn đang trong cơ thể cậu mới từ từ rút ra. Anh ấy nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cậu cho đến khi cái lỗ hổng màu đỏ đóng mở một cách bất lực.
“… Ô, hư…”
Hơi thở nặng nề dần dần bình tĩnh lại. Cậu mở to mắt nhìn xuống và chạm mắt với Trưởng nhóm.
Cậu có linh cảm không lành nên co mình lại. Anh ấy từ từ đưa tay lên và bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi. Sau khi cởi quần và tất, anh ấy nắm lấy tay cậu và kéo cậu lên.
“Nằm xuống ghế sofa.”
“…Trưởng nhóm….”
Cậu giật mình và nắm lấy tay đối phương. Anh ấy liếc xuống cậu với một vẻ mặt vô cảm.
“Nếu anh làm nhiều hơn ở đây….”
“Nếu nhiều hơn thì sao?”
“…Em thực sự sắp chết rồi…”
Đôi mắt lạnh lùng khẽ mở lớn hơn.
“Chết hay không, sau em sẽ biết.”
“…Trưởng nhóm.”
“Lên đi và nằm xuống. Trước khi bị trói lại.”
Đột nhiên, đầu ngón tay người kia ấn vào mũi cậu. Cậu ngước lên nhìn khuôn mặt được chăm chút chỉnh tề. Trưởng nhóm Han hơi cau mày nói.
“Nếu em cẩn thận nghe lời, anh sẽ kết thúc ở lần này.”
“… Nhưng… .”
“Anh biết phía sau em đang sưng lên, anh sẽ không thô bạo đâu, nằm xuống đi.”
Cậu không tin nhưng cuối cùng cũng chịu thua và ngồi phịch xuống ghế sofa. Chất da áp cái bụng ẩm ướt có cảm giác lạnh lẽo. Thân thể cậu căng lên và tách hai chân ra, chờ đợi gậy thịt lao vào, nhưng có thứ gì đó ấm và cứng chạm vào lưng. Đó là lòng bàn tay của anh ấy.
Có thể cảm nhận được vị trí của từng ngón tay đang duỗi ra của đối phương. Bàn tay vốn đang bất động đưa xuống vuốt ve mông cậu. Một cái chạm nhẹ chạm vào nơi còn sót lại cảm giác ấm áp vừa rồi.
“… Tại sao… .”
Cậu bối rối quay đầu lại. Trưởng nhóm Han không trả lời mà lần này vỗ nhẹ vào vai cậu. Phần còn lại của bàn tay di chuyển khắp thân thể và vuốt ve phần lưng dưới của cậu. Một cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng cậu.
“Ôi. Trưởng nhóm….”
“Nằm yên.”
Trái ngược với lời nói lạnh lùng, đôi tay người kia lại rất cẩn thận. Lưng trên, phần nối với vai, được ve vuốt như thể có một bàn tay nào đó ôm lấy nó. Như muốn ước chừng người cậu, anh ấy lướt lên trượt xuống rồi lại vuốt nhẹ. Theo sau là đôi môi mềm mại.
Mọi nơi tay và môi anh ấy lướt qua, một cơn sốt nóng rát dâng cao. Thân thể cậu co lại, môi anh ấy cắn và day day phần xương bả vai đang nhô lên. Rồi lại hôn lên làn da đang run nhẹ của cậu và xoa nhẹ lòng bàn tay lên những đốt xương nhô lên.
Trái ngược với suy nghĩ, nó sẽ sớm kết thúc, sự vuốt ve nhẹ nhàng đó vẫn tiếp tục kéo dài rất lâu. Anh ấy nhắc tấm lưng đang đỏ bừng ở khắp mọi chỗ và đặt cậu nằm xuống ngay. Lần này một lòng bàn tay ấm áp lại chạm vào bụng.
“Sao… Ưm… .”
Gáy, ngực, bắp chân. Cảm giác ve vuốt và những cái hôn ngọt ngào đến mức cậu chớp mắt liên tục và nín thở lại. Cơ thể cậu từ từ chìm trong hơi nóng, như nước tràn vào. Thật kỳ quái. Không thể hiểu tại sao anh ấy lại đột ngột làm điều này.
“Trưởng nhóm….”
Tiếng gọi phát ra không rõ ràng, như thể bị tan chảy.
“Sao thế.”
Anh ấy đã đáp lại. Bàn tay vốn đã mềm nhũn, hạ xuống để ngăn đối phương lại, đã bị tóm lấy. Anh nắm lấy cổ tay và hôn nhẹ lên móng tay út của cậu.
Cậu chớp mắt nhìn người kia, vào khuôn mặt đang mỉm cười nhẹ. Anh hỏi với ánh mắt trìu mến.
“Sao em lại nhìn anh như vậy? Anh nghĩ mình đã nói là nó sẽ không đau mà.”
“…Nó không đau, nhưng….”
“Không đau. Nó không tốt sao?”
Cậu ngập ngừng lắc đầu. Dương vật đã xuất tinh vài lần lại đỏ bừng, rỉ nước. Chỉ nhìn vào bàn tay của anh ấy cũng rất tuyệt rồi, nhưng cậu không thể ghét được khi lòng bàn tay đó mơn trớn toàn bộ cơ thể. Cảm giác ngọt ngào chồng chất, thành mồ hôi lăn qua chóp cằm cậu.
“Em có muốn tiếp tục không?” Anh thấp giọng hỏi. Cậu vùi má vào vai đối phương và gật đầu. Giữ lưng cậu, anh ấy bắt đầu vuốt nhẹ bên trong đùi bằng bàn tay còn lại. Lướt đầu móng tay lên làn da mềm mại và nhạy cảm.
“Tại sao em không nói gì?”
“… Em xin lỗi.”
“Khi bị đau, em hét lên rằng mình bị đau. Em phải cố để nói vẫn ổn ngay cả khi thấy sướng, phải không?”
Câu nói dài dòng dường như trêu chọc và trấn an. Nó hoàn toàn khác với những lời nói đùa giỡn đầy áp lực trước đó. Cảm giác như giọng nói của anh ấy rót vào tai cậu như mật ong.
Cậu chớp mắt để gạt đi những giọt nước mắt. Ngẩng đầu lên hôn lên môi người kia. Kết thúc một nụ hôn ngắn hơi lệch, môi họ chạm vào nhau một cách trọn vẹn.
Cuộc ân ái sau đó diễn ra chậm rãi và ngọt ngào, giống như một sự vuốt ve. Như anh ấy đã nói, anh ấy thực sự không làm điều gì gây đau đớn cả. Bộ phận sinh dục chỉ đút vào nửa từ góc dưới bên phải. Thay vì đào sâu vào phần sưng tấy, đau rát, anh ấy lại dùng đầu quy đầu cọ nhẹ vào đó mỗi khi ra vào. Bàn tay cứng rắn và ấm nóng, bóp chặt bộ phận sinh dục của cậu để vỗ về nó, không ngừng chạm vào cơ thể đang đỏ bừng của cậu như muốn làm cậu yên tâm.
Đó không phải là cảm giác thích thú khi người bị xé thành từng mảnh như trước, nhưng cảm giác bình thản và ngọt ngào mà cậu có thể chịu được vẫn tiếp tục. Anh ấy hôn cậu bất cứ khi nào cậu muốn. Đan những ngón tay vào nhau, giúp cậu vượt qua lúc cao trào. Khi cậu hụt hơi, người kia dừng lại một lúc, đợi cho đến khi cậu bắn xong và cơ thể cậu bớt nhạy cảm hơn một chút. Bộ phận sinh dục chôn bên trong không bao giờ được di chuyển mạnh bạo hoặc đưa đẩy quá nhanh.
“… Chuyện này thật kỳ lạ…”
Không hề đau đớn nhưng nước mắt cậu vẫn cứ tuôn ra. Tiếng thở ngắt quãng xen lẫn tiếng khóc.
“Có gì lạ?”
Anh hỏi, chầm chậm đưa đẩy eo mình. Thịt mềm co rút, dính chặt vào trụ thịt khi anh nhẹ nhàng cọ xát bên trong và rút ra. Cậu cảm thấy như mình sắp chết, và thân thể đã nói với anh ấy những điều mà miệng cậu không thể thốt ra được. Chắc hẳn anh ấu biết điều đó, nhưng không nói những lời ác ý như thường lệ. Đột nhiên, bộ phận sinh dục đã rút ra gần lối vào được từ từ đẩy vào trong. Khe hở co lại không chút kháng cự và nuốt chửng anh ấy. Cả người cậu như chìm trong một chất lỏng ngọt lịm.
“… Trưởng nhóm, em xin lỗi… Anh không khó chịu à?”
Dương vật sưng cứng của anh ấy có thể cũng không thoải mái, nhưng anh ấy không biểu hiện ra ngoài. Với tốc độ này, anh ấy sẽ không thể bắn ngay cả khi đưa đẩy cả một trăm ngày. Nhìn xuống cậu, đối phương mỉm cười. Lông mày có chút cau lại.
“Không khó chịu chút nào đâu… Thế này cũng ổn.”
“Nhưng… Ôi, ôi… A, Trưởng nhóm, em không thích cái đó…”
“Tại sao. Đau à?”
“Đau… Ư, không…”
Cơ thể cậu run rẩy như đang sợ sệt. Thậm chí còn không chắc liệu mình có cao trào hay không. Suỵt, anh ấy hôn lên đôi mắt ướt át của cậu. Bộ phận sinh dục đã được rút ra hoàn toàn khỏi cơ thể.
“Ha, ha….”
“Anh sẽ chỉ vào sâu hơn một chút. … Nếu thấy đau, hãy nói cho anh biết.”
Như để xác nhận, anh ấy nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu chớp mắt gạt đi nước mắt và gật đầu. Người kia dùng một tay nâng hông cậu lên và vùi mình vào cái lỗ ẩm ướt như muốn ấn chúng xuống. So với lúc trước, nó thâm nhập sâu hơn vài centimet.
Dù cơ thể cậu căng thẳng cũng không có vấn đề gì, không đau chút nào. Như thể tình dục đã luôn như thế này, như thể ngay từ đầu nó chẳng liên quan gì đến đau đớn rồi. Đó là trận ân ái ngọt ngào và ngây ngất cho đến giây phút cuối cùng. Mỗi lần anh chạm vào và ra vào, toàn thân cậu run lên vì sung sướng và nức nở.
“Cảm giác thật tuyệt và thật thoải mái.”
Anh hôn lên môi cậu rồi chậm rãi thì thầm. Anh ấy hỏi mấy lần, ôm và vuốt ve, hỏi cậu có ổn không hay có đau không.
“Ưm, a, hư… A, đúng rồi….”
“Sướng thế à? Nó chỉ vào bên trong thôi.”
“Hư, hư, hư….”
“Seo-dan. Sướng sao?”
Một giọng nói trầm thấp làm ướt tai cậu. Cậu cao trào như không tự chủ được, không còn gì để tuôn ra nữa. Tiếng cười hòa lẫn với hơi thở của người kia.
“Chúng ta có nên nói chuyện thân mật khi quan hệ tình dục không?”
“Hư, a….”
Cậu mở miệng định trả lời nhưng đầu óc vẫn choáng váng. Cơ thể rũ xuống như thể bị treo một vật nặng vào. Có thể thấy miệng anh ấy cử động, nhưng cậu chỉ nghe được lúc có lúc không.
“…Trưởng nhóm….”
Dù có gắng gượng thế nào thì mắt cậu cũng nhíu lại. Thân thể đã đến giới hạn tối đa, chao đảo rồi chìm vào giấc ngủ như đang chìm xuống. Trước mắt là gương mặt của người kia, sau đó không có gì nữa.
***