Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 4 - Extra 1 (2)

***

Có lẽ vì trằn trọc và ngủ muộn nên cậu đã bỏ lỡ tiếng chuông báo thức thứ nhất và thứ hai trong ba báo thức mình đã đặt. Tuy gọi là bình minh nhưng cũng giống như thời điểm cậu thường dậy để đi làm, nhưng bình minh những ngày cuối tuần lại khác. Cậu tỉnh dậy trong trạng thái buồn ngủ như đã lăn lộn dưới gầm giường. Nhấc điện thoại lên, kiểm tra lại thời gian rồi dùng hai tay dụi dụi mí mắt.

Sau khi tắm rửa tỉ mỉ, cậu nhanh chóng dùng thuốc xổ. Mặc dù cảm giác sôi sục trong bụng vẫn khó chịu nhưng đến giờ cậu đã quen với việc đó và có thể nghĩ đến chuyện khác trong khi chờ đợi. Rồi đánh răng, rửa mặt và lau khô tóc. Khuôn mặt cậu trong gương trong phòng tắm trông trắng bệch và ngái ngủ.

Cậu đã không hỏi tại sao phải đến sớm như vậy và anh ấy cũng không buồn giải thích. Nếu là ban ngày, con đường đến nhà anh ấy bằng tàu điện ngầm sẽ có vẻ vẫn như thường ngày. Sáng sớm thứ Bảy, tàu điện ngầm vắng tanh, lối trung chuyển rộng rãi và sáng sủa không một bóng người. Khi cậu đang lặng lẽ đi trên lối đi, đột nhiên có cảm giác như đang đi loanh quanh trong một giấc mơ. Hoặc là vậy hoặc nó giống như bước vào một trò chơi. Nghĩ đến người đàn ông đã chuẩn bị sẵn vòng cổ của chó chỉ do một lời từ miệng mình đang đợi, dù lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cậu vẫn bật cười.

Khi cậu đến trước cổng nhà ga, bầu trời trong xanh thẳm của bình minh. Dù sắp vào hè nhưng nhiệt độ lúc sáng sớm vẫn rất lạnh, không khí cậu hít vào đẫm mùi sương và lạnh.

Vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến giờ hẹn. Khi cậu còn cách tòa nhà chung cư của anh ấy một đoạn xa, điện thoại trong túi rung lên. Đó là một tin nhắn.

“Ngay khi em mở cửa và bước vào, chúng ta sẽ bắt đầu ngay.”

“Nếu có bất kỳ mối quan tâm nào hoặc điều gì muốn nói, hãy nói luôn nhé.”

Phông chữ vuông giống như chữ viết tay của anh ấy. Cậu nhìn xuống màn hình và di chuyển ngón tay chậm rãi để nhấn nút gọi. Anh ấy trả lời điện thoại chỉ sau một tiếng chuông.

– Chuyện gì thế?

Giọng người kia trầm và nhẹ nhàng. Khi nhường đường cho người qua đường, cậu dừng lại bên một ngọn đèn đường vẫn còn sáng.

– Em đang trên đường à?

“… Vâng. Em gần tới rồi.”

– Em thấy thế nào?

Những lời nói tử tế, những câu hỏi dịu dàng. Cậu nghĩ đến cảnh anh ấy đưa những ngón tay thon dài của mình áp điện thoại lên tai. Anh ấy đang ở trong tòa nhà trước mặt, trong ngôi nhà mà cậu đã bước vào không biết bao nhiêu lần, và đột nhiên cậu có cảm giác như đang nghe thấy giọng nói của anh ấy từ rất xa.

“…Trưởng nhóm.”

– Gì vậy.

“… … .”

Liệu trái tim cậu có bớt buồn bã hơn nếu có thể nói ra thành lời? Thích người đó thì cũng phải có giới hạn, nhưng sau khi đã lấp đầy một lượng nhất định thì việc không thể giữ cho nó không tràn ra ngoài là chuyện bình thường, nhưng với cậu thì có vẻ như không thể có chuyện đó. Khi nghĩ đến người này, tâm trí cậu lại bay vút lên bầu trời vô tận đến không gian tối đen như mực, không có âm thanh. Đôi khi cậu lại choàng tỉnh dậy vào lúc bình minh và sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. Một người đối tốt với cậu như thế này và càng ngày càng tốt hơn không phải là điều bình thường.

“Chào buổi sáng… Anh đã ăn gì chưa?”

Giọng nói đó nghe có vẻ ngập ngừng ngay cả với tai cậu, nên không thể nào anh ấy không biết được. Sau một hồi im lặng, anh trả lời rõ ràng.

– Anh ăn đơn giản thôi. Còn Lee Seo-dan thì sao?

“Em đã uống sữa đậu nành và ăn một quả chuối.”

– Tốt lắm. Không phải ngày đi làm nên rất khó dậy sớm.

Đó là một giọng nói không giống bất kỳ thứ nào khác. Giọng điệu của anh ấy bình thản đến mức cậu không thể tưởng tượng được người này sẽ ra lệnh cho mình quỳ xuống, khiến sống lưng lạnh toát ngay khi bước qua cửa nhà. Cậu ngậm miệng và cầm lại điện thoại trên tay. Hơi thở chậm rãi truyền qua ống nghe. Rồi anh nói bằng một giọng trầm lặng không có một chút tiếng cười.

– Lee Seo-dan.

“… Vâng.”

– Anh chưa bao giờ xem nhẹ nỗ lực của Lee Seo-dan để hòa hợp với mình và sẽ không nghĩ điều đó sẽ xảy ra trong tương lai. Bởi vì em đã gặp anh rồi, anh biết rất rõ rằng để hiểu bản thân anh, Lee Seo-dan phải đối mặt với những điều mà em sẽ không bao giờ gặp phải… .

Anh nói nhỏ nhẹ và bình tĩnh.

– Lời nói có thể chưa đủ nhưng anh luôn biết ơn và cảm thấy có lỗi với em.

Cổ họng cậu nghẹn lại và không thể đáp lời lại. Tiếng tim đập thình thịch tràn ngập trong lồng ngực. Ngọn đèn đường trên cao vụt tắt không một tiếng động. Bầu trời đã sáng lên trước khi cậu nhận ra.

– Bên ngoài chắc lạnh lắm.

Giọng anh ấy lại trở lại như thường lệ.

– Đi từ từ thôi. Đừng để bị cảm lạnh

“… Vâng. Em sẽ đến ngay bây giờ đây.”

– Anh sẽ đợi. Anh sẽ để cửa mở nên cứ vào nhé.

Điện thoại bị ngắt kết nối. Miệng ngậm chặt với chiếc điện thoại vẫn trên tay, cậu bắt đầu bước đi. Ngước mắt lên và kiểm tra xem có thể thấy anh ấy đang ở đâu đó không. Trong đầu, nhiều lần cậu đếm các tầng của tòa nhà từ bên dưới.

Ngay cả trên tàu điện ngầm, sự căng thẳng đã ăn mòn phần bụng dưới cũng giảm bớt như thể nó đã biến mất trước khi cậu kịp nhận ra khi bước vào hành lang dẫn tới nhà anh ấy. Cậu bước chân không nhanh cũng không chậm tới trước cửa. Đúng như lời anh ấy nói, nút bấm ở cửa trượt xuống êm ái mà không cần phải bấm để chuyển sang bàn phím. Cánh cửa mở ra không một tiếng động.

Phòng khách trần cao tối om. Rèm cửa sổ rộng nhìn ra ban công được kéo vào, chỉ để lại một khe hở nhỏ.  Không thấy Trưởng nhóm ở đâu cả.

Cậu đứng ngoài và cởi giày ra. Trong nhà được sắp xếp ngăn nắp như thường lệ, trông xa lạ đến lạ lùng, có lẽ vì bóng tối chạng vạng. Chiếc bàn thấp phía trước ghế sofa trong phòng khách không hiểu sao đã biến mất, tấm thảm bên dưới trông rộng hơn bình thường.

“… A.”

Trong lúc cậu đang bận rộn nhìn chiếc ghế trống bên cạnh bàn thì cánh cửa phòng làm việc vốn đóng kín bỗng lặng lẽ mở ra. Cậu quay đầu lại và tìm thấy Trưởng nhóm Han. Tim lập tức nhảy lên tận cổ.

Đứng trước ngưỡng cửa phòng làm việc, anh mặc một bộ vest và khoác áo khoác ngoài. Dù đó là bộ đồ cậu nhìn thấy ở nơi làm việc hàng ngày nhưng cậu vẫn nín thở như bị một cú đấm vào bụng. Nó không quen thuộc chút nào. Vẻ mặt lạnh nhạt không phải của cấp trên cũng không phải của người yêu cậu. Đó là một khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, bộc lộ bản chất thật như thể không còn gì để giữ lại.

“Em nên cởi quần áo trước khi anh phải nói chứ.”

Đó thậm chí không phải là một mệnh lệnh. Đó là một giọng điệu chậm rãi xen lẫn chút khó chịu. Cậu thậm chí không thể bước vào phòng khách mà đứng ở hành lang kéo chiếc áo sơ mi mỏng manh của mình lên. Cởi áo sơ mi qua đầu và kéo quần cùng quần lót xuống cùng một lúc. Người kia không nói gì trong khi cậu cởi quần áo và gấp chúng lại.

Rồi điện thoại được bỏ vào bộ quần áo gấp nếp lung tung được để ở cửa trước. Sau đó cậu nhìn lên thì bắt gặp Trưởng nhóm Han đang đứng giữa phòng khách nhìn mình. Một tia sáng xuyên qua những khe hở trên rèm chiếu ngang qua sàn phòng khách và chiếu thẳng vào mặt anh ấy. Ở nơi không bật đèn này, mọi thứ rõ ràng như được chiếu sáng. Cậu nhìn thấy bóng dáng cao lớn, nút thắt hoàn hảo trên chiếc cà vạt, thấy cả vật trên tay của anh ấy. Một chiếc vòng sắt với một đầu dây da được gắn vào.

Dù biết nhưng cậu đã nhiều lần nhắc và bật cười khi nghĩ về nó, nhưng khi nhìn thấy nó trên tay đối phương, đầu óc cậu không nghĩ được gì cả. Tóc dựng đứng và môi khô khốc. Tim đập nhanh như bị co thắt cả vào.

“Quỳ xuống phía trước.”

Anh ấy nhìn vào mặt cậu và nói nhỏ. Không nói gì, cậu nhấc đôi chân run rẩy bước vào phòng khách. Khi khoảng cách chỉ còn một nửa, cậu không ngẩng lên nhìn vào mắt người kia và chỉ quỳ xuống sàn. Tim đập nhanh đến mức tầm nhìn chao đảo. Đầu gối loạng choạng và cậu chới với tới trước mặt anh ấy. Có thể nhìn thấy những nếp nhăn nhỏ trên chiếc quần tây được ủi phẳng phiu. Cậu quỳ trên đầu gối chỉ với đôi tất đen trên người.

Trưởng nhóm Han đặt đầu ngón tay dưới cằm rồi bắt cậu ngẩng đầu lên. Cằm được nâng lên để cần cổ vươn dài ra rồi anh ấy bỏ tay ra. Cậu hầu như không thể thở được. Thấy bàn tay bên kia của anh ấy từ từ nhấc lên. Chỉ khi đó hình dạng rõ ràng của vật thể anh ấy đang cầm mới lọt vào tầm nhìn.

Rõ ràng, đó là một chiếc vòng cổ chó rất bình thường. Những chiếc đinh tán tròn, phẳng được đặt cách đều nhau trên sợi da nâu sẫm, có gắn một chiếc khóa sắt ở một đầu. Cậu không thể nhìn thêm được nữa nên đã nhắm mắt lại.

Đột nhiên, mặt trong mềm mại của lớp da cọ vào cổ. Nó quấn quanh cổ cậu như một sợi dây xích quanh cổ. Lớp da lạnh lẽo bị nhiệt độ từ thân thể cậu làm ấm hơn. Khi anh ấy điều chỉnh sợi dây bằng cách nhét đầu tam giác vào phần khóa ở đầu kia, siết siết lại rồi nới lỏng ra một chút.

“… Ối…”

Sau khi thắt chặt khóa và xổ vào, anh ấy buông tay ra. Lúc này cậu mới thở ra một hơi gần như đã ngừng hẳn và mở mắt ra. Mỗi lần hít vào, cậu có cảm giác như chiếc vòng da đang ép vào da mình.

“Nó hợp với em hơn anh nghĩ đấy.”

Anh chậm rãi nhận xét.

“Sẽ tốt hơn nếu có tên chủ nhân khắc trên này. Chạy tới đâu cũng sẽ bị bắt lại.”

“… … .”

Từ lúc vòng da và kim loại quấn quanh cổ, cậu không nói nên một lời, như thể đã mất đi tư cách và khả năng của một con người. Cậu đang ngồi quỳ, gần như không chống đỡ được thân thể đang run run của mình và chỉ có thể ngậm miệng. Trưởng nhóm Han đưa tay ra và kéo nhẹ chiếc vòng kim loại gắn phía trước vòng cổ.

“…Ha, ha… !”

Khi cổ bị tóm, cơ thể dễ dàng bị kéo đi. Cảm thấy mình sắp ngã nên cậu nhanh chóng chống tay xuống sàn. Khi phần mông nâng lên không trung, đầu gối chống xuống, giống như đang đi bằng bốn chân. Trưởng nhóm Han buông cậu ra và hắt nhẹ cằm ra hiệu cho cậu.

“Theo tôi.”

“… … .”

Việc đứng lên vốn là một việc bình thường. Cậu đã quen với việc đi bằng hai chân và anh ấy chưa bao giờ nói chuyện này sẽ không xảy ra. Dù vậy, cậu vẫn bò vài bước theo tư thế mà anh ấy ra lệnh cho mình, như thể bị ma ám, rồi loạng choạng theo sau anh ấy.

Trưởng nhóm Han dừng lại trước ghế sofa, hai tay đút túi. Cậu vừa mới bò lên tấm thảm. Anh ấy quay sang cậu và rút tay ra khỏi túi. Những gì theo sau là một chiếc cà vạt.

Cậu nghĩ đã biết nó sẽ được sử dụng ở đâu. Lập kế hoạch cho lần play cũng giống như rèn luyện khả năng dự đoán tương lai. Cậu chắp cổ tay lại, chuẩn bị tinh thần và vươn ra, nhưng thay vì dừng lại trước mặt cậu, anh ấy lại đi ra sau lưng. Một chiếc cà vạt dài và thẳng tuột xuống trước mặt cậu.

“… A-.”

“Hãy bảo anh nếu nó quá chặt.”

Một miếng vải mềm chạm vào mí mắt đang nhắm nghiền theo phản xạ. Anh ấy trượt chiếc cà vạt ra sau tai và buộc nó ra sau đầu. Bịt mắt chặt đến phát đau, sau đó lại lỏng ra. Cậu gần như không nhấc nổi mí mắt đang bị tấm vải đè nhẹ lên và thực sự không thể nhìn thấy gì cả. Thật tối. Dù nhắm mắt hay mở mắt cũng không có sự khác biệt.

“… Trưởng nhóm.”

Khi không nhìn thấy anh ấy, cậu rất sợ hãi. Không thể tóm bất cứ thứ gì trong bàn tay dang rộng sau lưng mình. Đột nhiên, cách đó vài bước vang lên tiếng bước chân, anh ấy đang rời đi. Có tiếng cười nhẹ từ phía bên kia phòng khách. Cậu bò đến mép tấm thảm và cố lắng nghe.

Có tiếng cửa đóng lại. Tiếng bước chân đang đến gần lướt qua trước mặt cậu mà không hề dừng lại.

“Anh sẽ quay lại, nên hãy bình tĩnh lại. Đừng va vào đâu đó.”

“… Dạ?”

“Anh để nước bên cạnh. Uống nhiều quá sẽ muốn đi vệ sinh nên hãy uống cẩn thận”.

“Trưởng nhóm, đi đâu-”

Và rồi cậu nhớ ra. Vài ngày trước, rõ ràng anh ấy đã nói có một cuộc họp ở bên ngoài vào sáng thứ Bảy. Chính tai cậu đã nghe thấy và khi được thông báo phải đến đây vào lúc bình minh, cậu chỉ nghĩ lịch trình của anh ấy đã thay đổi. Cậu không hề nghĩ anh ấy thực sự mặc vest để đi làm.

“…Vậy, khi nào… khi nào anh quay lại?”

Giọng nói cậu run run đầy bồn chồn. Một tiếng động phát ra từ cửa trước. Cậu có thể nghe rõ tiếng đôi giày đập xuống nền đá cẩm thạch và lúc anh ấy thọc chân vào giày.

“Anh nghĩ chỉ đến công ty mới biết sẽ mất bao lâu. Nếu em ngoan ngoãn thì anh sẽ đến sớm nên đừng làm phiền anh nữa.”

Đó là một giọng nói khó chịu. Rồi cậu nghe thấy tiếng cửa mở. Lời nói của anh nhỏ dần như thể có thể nghe được từ xa. Và cánh cửa trước đóng sầm lại với một âm thanh lớn và cứng nhắc.

Cậu bị bỏ lại một mình trong phòng khách tối tăm, cổ đeo dây xích và bịt mắt. Không thể tin được nên đã dỏng tai lắng nghe lần nữa và đó là sự thật. Từ hành lang không có tiếng động nào có thể được nghe thấy được nữa.

Tuy nhiên, cậu vẫn tưởng anh ấy đang đứng bên trong cửa trước, im lặng quan sát nên cậu hít một hơi ngắn và gọi anh ấy.

“Trưởng nhóm.”

Yên tĩnh.

“Trưởng nhóm, thực sự…”

Cậu đưa tay lên khóe mắt nhưng không nỡ tháo cà vạt bịt mắt ra nên lại hạ xuống. Cậu đứng dậy và bước ra khỏi tấm thảm với lưng khom khom, vụng về, như thể cảm thấy tội lỗi vì đã đi bằng hai chân. Trong khi đó, diện tích phòng khách đã tăng lên thành một sân chơi. Có vẻ như phần hiên nhà không phải là nơi đáng lẽ phải có. Khi cậu duỗi tay ra và mò mẫm, mu bàn tay va vào tường một cách đau đớn.

“Ối!”

Bên cạnh đó là hiên nhà. Lòng bàn chân chạm vào nền đá cẩm thạch lạnh ngắt. Cậu duỗi tay ra và rà toàn bộ khu vực từ tủ giày đến cửa trước. Tay không bắt được thứ gì cả.

“… … .”

Dừng lại một lúc, cậu từ từ quay trở lại tấm thảm. Đặt cặp mông trần của mình lên trên lớp lông mềm mại và ngồi xuống. Hít vào và thở ra từ từ.

Cậu chết lặng và thất vọng. Dù bản thân vô lý vô cùng, nhưng đột nhiên cậu lại bất công. Một luồng oán giận trào dâng khắp tâm trí. Đây là nhà anh ấy, nhưng ở một mình ở nơi vắng lặng lại cảm thấy trống trải đến thế. Cậu cảm thấy thật buồn và cô đơn.

Cảm giác run rẩy và dao động đột ngột giảm dần theo thời gian. Cậu nức nở khi đổ sụp thân thể đang ngồi yên và cứng ngắc của mình xuống tấm thảm.

Dù sao thì anh ấy cũng không trói mình lại. Chỉ là việc dùng tay tháo khăn bịt mắt và cởi vòng cổ chó ra rồi ngồi thoải mái hoặc bật TV lên. Nếu cậu sợ hậu quả sau đó thì cũng có cách nhanh chóng đeo miếng bịt mắt lại khi người kia có khả năng quay lại hoặc khi cậu nghe thấy tiếng ai đó từ cửa trước. Dù biết vậy nhưng cậu vẫn lặng lẽ nằm trên tấm thảm như lúc anh ấy rời đi. Cậu đưa tay lên và cẩn thận chạm vào cổ, nhưng không hề cố nới lỏng dây xích, và cũng giơ tay kiểm tra nút thắt ở phía sau đầu mình, nhưng vẫn để nguyên nó.

Tiếng kim giây trên đồng hồ treo tường tiếp tục chạy. Không có thị giác, các giác quan còn lại đều căng thẳng. Không khí trên làn da trần có vẻ hơi lạnh nên cậu áp mình vào tấm thảm. Dụi má mình vào thảm lông mềm mại. Nhắm mắt lại và nghĩ về anh ấy, người chắc đang lái xe lúc này. Cuộc họp ở bên ngoài sẽ diễn ra ở đâu và kéo dài trong bao lâu? Ước gì anh ấy đã nói cho mình biết thời gian tương đối trước khi anh ấy đi, nhưng sự chờ đợi chỉ vừa mới bắt đầu.

Có lẽ Tiền bối sẽ tham dự cuộc họp mà anh ấy tham dự. Chắc hẳn trong giấc mơ cô sẽ không thể đoán được rằng Trưởng nhóm của mình, người ngồi ở vị trí đầu bàn, bình tĩnh chỉ đạo cuộc họp, đã xích cấp dưới của chị lại và nhốt trong nhà.

“… Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này…”

Lẽ ra mình nên làm điều đó khi anh ấy yêu cầu mình đặt ra một tình huống cụ thể và đưa ra các vai trò cũng như các mối quan hệ. Vấn đề là mình không muốn nói thẳng toạt ra nên đã yêu cầu anh ấy điền vào chỗ trống còn lại. Quyết tâm lần sau phải nói cụ thể, kể cả dưới hình thức báo cáo, cậu lại ngồi quỳ xuống.

“… … .”

Kim giây chuyển động dường như chậm hơn trước. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cậu hơi hạ tấm bịt mắt xuống và từ từ ngả người trên tấm thảm, cố cưỡng lại sự thôi thúc nhìn đồng hồ. Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào cửa trước, mặc dù biết anh ấy sẽ không quay lại sớm như thế.

Cậu mò mẫm mở chai nước cạnh ghế sofa rồi nhấm một ngụm. Nhớ lại những gì anh ấy nói và chỉ làm ướt môi. Ngay cả khi cậu đặt chai nước xuống, cơn khát không thể giải tỏa bằng nước vẫn tiếp tục nhân lên. Sự chờ đợi kéo dài và kéo dài không ngừng. Dù có nghĩ về điều đó bao nhiêu đi chăng nữa thì dường như hàng tiếng đồng hồ đã trôi qua. Cậu ngồi dậy rồi lại cúi xuống. Nằm trong một tư thế khó chịu và cố ngủ, cậu ôm đầu gối co rúm lại.

Sau đó cậu lại nghĩ có lẽ anh ấy sẽ không về. Anh ấy sẽ có việc phải làm ở công ty thì sao? Cậu đã cố gắng gọi anh ấy nhưng không có cách nào. Thậm chí còn không biết điện thoại của mình bây giờ ở đâu. Nếu có chuyện gì thực sự xảy ra với anh ấy, thì chắc cậu sẽ ở một mình trong nhà mà không có anh ấy bên cạnh cho đến khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống. Ngay cả khi cứ chờ đợi như thế này, có vẻ như sẽ không có ai đến.

Cuối cùng khi nghe thấy tiếng bíp trên bàn phím, cậu kiệt sức dù không phải làm gì. Cơ thể cậu, vốn đang quỳ hướng về phía cửa trước, run rẩy như thể đang phản ứng lại với âm thanh đó. Cậu thở gấp và bất giác bò vài bước về phía cửa trước.

Bíp bíp. Tiếng ổ khóa được mở vang lên, tay nắm hạ xuống. Khi cánh cửa mở ra, cậu đang quỳ gối trước hiên nhà. Cậu vươn cổ và nhìn lên nơi phải là khuôn mặt của anh ấy.

“…Trưởng nhóm….”

Tiếng cửa đóng lại. Tiếng giày va vào nền đá cẩm thạch khô khốc vang lên. Chắc hẳn người đó đã nghe thấy giọng cậu run run, thấp thỏm nhưng không có câu trả lời nào từ người vừa bước vào nhà.

Cậu chợt thấy sợ hãi. Vì không thể nhìn thấy nên không cách nào biết được người mở cửa có phải là anh ấy hay không. Cậu cắn môi và liều lĩnh duỗi lòng bàn tay đẫm mồ hôi ra. Không bắt được gì cả.

“Trưởng nhóm, ở đâu… Bây giờ anh đang ở đâu?”

Vẫn yên lặng. Chỉ có tiếng tim bản thân mình đập thình thịch. Cuối cùng chỉ còn một giọng nói nhỏ gọi ‘Trưởng nhóm’, cuối cùng cũng vang lên buồn bã. Phẫn nộ trong lòng dâng lên cực điểm, nhưng chẳng bao lâu sau, nó lại bị nỗi sợ hãi nuốt chửng như mặt đất bị thiêu cháy.

“Xin hãy trả lời đi… Nói bất cứ cái gì-.”

Có thứ gì đó mềm mềm chạm vào má. Đó là một miếng vải. Cậu thở dài và đưa tay ra. Những bàn tay mò mẫm bấu được vào cặp đùi rắn chắc. Mùi nước hoa mát lạnh hòa lẫn với mùi cơ thể quen thuộc và vị chát thoang thoảng của thuốc lá. Cậu hít một hơi thật sâu như người chết đói. Tay ôm đùi, vùi mũi vào lớp vải quần.

Một bàn tay chạm vào phía sau đầu. Anh ấy nắm lấy tóc và từ từ kéo cậu ngẩng lên.

“Sao cứ gọi ‘Trưởng nhóm’ vậy?”

“… A, ư….”

“Dù em rời công ty thì anh vẫn là Trưởng nhóm của em nhỉ.”

Mình nghỉ việc ở công ty? Ngẩn ngơ, cậu nhanh chóng hiểu ra. Một giọng nói uể oải, vô cảm lọt vào tai. Ở cuối những câu nói ngắn gọn, thậm chí không có dấu vết của một người quen thuộc nữa.

Phần đùi dưới lòng bàn tay cậu thật rắn chắc. Cậu điều chỉnh tư thế và ngồi xuống, nhìn lên nơi có thể là gương mặt của anh ấy.

“Vậy, em nên gọi anh là gì nhỉ… sss-.”

Bàn tay đang nắm tóc, kéo đầu cậu về phía trước. Như muốn ngã, cậu dụi mũi vào háng người kia. Khóa kéo cứng cọ xát vào da mặt cậu. Mùi da thịt nồng nặc trong hơi thở cậu hít vào.

Trong phút chốc, nhiệt độ dâng lên ở vùng bụng dưới. Cậu ngừng nói, ngừng thở và co rúm lại.

“Mở khóa ra và mút nó đi.”

Anh thở dài. Sau đó cậu mới nhớ ra đây là cửa trước và anh ấy vừa mới vào nhà. Với những đầu ngón tay run rẩy và tai thì đỏ bừng, cậu tìm thấy dây kéo. Vốn tưởng rằng khi anh ấy trở về, cậu sẽ trút bỏ hết những oán hận, đau buồn tích tụ bao lâu nay, nhưng khi anh ấy đã trong tầm tay thì chẳng có gì tuôn ra được. Có cảm giác như anh ấy sẽ rời xa mình lần nữa. Có vẻ như lần này anh ấy đã bỏ rơi mình lại và sẽ không quay lại nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo