***
Đó là một ngày thứ Năm, mức độ khó chịu lên cao, tinh thần và cơ thể kiệt sức vì thời tiết nắng nóng. Trợ lý Kim và cậu đến công ty để tham dự cuộc họp buổi sáng sau khi làm việc bên ngoài vài ngày.
Họp xong, lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu ngồi tại chỗ và có thể nhìn thấy vách ngăn của Trưởng nhóm Han khi quay đầu lại. Tiền bối ở ghế bên cạnh đang tỉ mỉ lau chiếc bàn bụi bặm bằng một chiếc khăn giấy ướt có thể nằm gọn trong lòng bàn tay cùng một thùng rác nhỏ đặt trên bàn. Khi thấy cậu nhìn, Tiền bối đẩy một gói khăn ướt về phía cậu.
"A, cảm ơn chị."
Cậu nhìn vào thùng rác vì nó thật dễ thương. Đầu tiên cậu lấy khăn giấy ướt ra và lau mạnh vào góc bàn đầy bụi. Quét qua những chiếc giá sách chất đầy sách, hai con thỏ trang trí, chậu cây xương rồng tròn, một chiếc cốc và một chiếc quạt nhỏ. Nó còn không có vẻ bụi bặm lắm.
“Tôi định buổi chiều sẽ đi, cậu có thể hoàn thành việc trước lúc đó được không?”
Tiền bối nói và đưa ra một thùng rác đang mở. Cậu gật đầu.
“Vậy thì chỉ giải quyết những gì tôi đã nói ngày hôm qua và mấy thứ tôi sẽ gửi qua e-mail bây giờ nhé.”
"Vâng."
“Đúng rồi, hôm qua tôi đã gửi cho Trưởng nhóm, nếu anh ấy phản hồi thì tôi sẽ sửa.”
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại nằm trên bàn rung lên. Ngày nay, cậu đã phát triển được khả năng phân biệt tin nhắn do Trưởng nhóm Han gửi bằng những âm thanh rung giống nhau. Đó là một loại trực giác khiến bụng cậu réo lên và lông tơ trên người dựng đứng.
Khi Tiền bối tỉ mỉ lau tay bằng khăn giấy ướt và bắt đầu làm việc, cậu liếc nhìn và cẩn thận nhấc điện thoại lên.
Lần này cũng đúng rồi. Cái tên [Trưởng nhóm Han Joo Won] hiện lên trên màn hình.
Cậu liếc nhìn về phía chỗ ngồi của anh ấy và mở ứng dụng Tin nhắn ra. Một câu có phông chữ gọn gàng giống như chữ viết tay của anh ấy hiện ra trên màn hình.
"Bữa trưa ngày hôm nay?"
Cậu nhấn chuột máy tính ra và kiểm tra hộp thư nơi có email của Tiền bối. Khi mở file đính kèm, cậu ước chừng có thể hoàn thành phần công việc còn lại trước giờ ăn trưa.
Tin nhắn trả lời chỉ chậm 2-3 phút nhưng lại có thêm một tin nhắn từ anh.
「Iseodan?」
Có một dấu chấm ở cuối tên cậu.
Lúc này, đằng sau vách ngăn, anh ấy đang nhìn xuống màn hình điện thoại với khuôn mặt vô cảm thường ngày dưới mái tóc được vuốt lên gọn gàng. Trong khi giả vờ làm việc bằng cách thao tác chuột bằng tay phải, cậu gõ từng chữ trên màn hình điện thoại bằng các ngón tay trái của mình.
"Được ạ."
"Tuyệt vời."
Ngay khi anh gửi nó, một dấu hiện lên bên cạnh tin nhắn cho thấy người kia đã xác nhận. Cậu cảm thấy tiếc nuối vì cuộc trò chuyện ngắn nên đã cuộn lên xuống cửa sổ trò chuyện mà không có lý do gì. Nó làm cậu nhớ đến việc Trợ lý Park đã chỉ trích Chủ nhiệm Kim vì để lộ dấu hiệu hẹn hò ở công ty. Nếu ai đó đang theo dõi bộ phận của cậu lúc này, cậu không biết họ có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc trò chuyện này hiện rõ trên mặt cậu hay không.
Khi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó, cậu tự nhiên nhớ lại những điều khác mà Chủ nhiệm Kim đã nói về Trưởng nhóm Han. Ngay cả sau khi mở tài liệu, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào con trỏ nhấp nháy trên màn hình trắng.
Khi giờ ăn trưa đến, cứ năm phút cậu lại kiểm tra đồng hồ và làm việc nên thời gian dường như trôi qua cực kỳ chậm. Khi công việc gần xong, một cửa sổ pop-up của tin nhắn nội bộ nhấp nháy ở góc màn hình. Tên Chủ nhiệm Kim hiện lên.
「Cậu Lee Seo-dan!! Cà phê một lát được không?」
Biểu tượng cảm xúc bên dưới nó đang nhảy múa sống động. Cậu kiểm tra khối lượng công việc còn lại một lúc rồi gõ nhẹ vào bàn phím.
“Hẹn gặp chị sau năm phút nữa nhé?”
"Tuyệt!!"
Câu trả lời đã quay lại ngay. Cậu nhanh chóng hoàn thiện email và tải tài liệu lên dữ liệu đám mây sau khi được người phụ trách phê duyệt. Với khoảng thời gian này cậu nghĩ mình có thể đi ăn trưa rồi về để tới công ty khách hàng.
Khi cậu bước vào phòng sinh hoạt chung, Chủ nhiệm Kim đã ngồi ở ghế cạnh cửa sổ. Trên bàn có hai chiếc cốc giấy màu trắng.
"Xin lỗi tôi tới trễ."
Sau khi ngồi đối diện và xin lỗi, Chủ nhiệm Kim đưa ly ra và lắc đầu.
“Tôi nghĩ mình đã đến sớm đó? Cà phê của cậu Lee Seo-dan cũng đã sẵn sàng rồi.”
"A, cảm ơn chị."
Cốc của Chủ nhiệm Kim là một hỗn hợp cà phê đục, và chiếc cốc đặt cạnh là của cậu chứa cà phê với siro. Đó là hương vị mà cậu đã tìm ra sau khi uống cà phê cùng nhau vài lần. Cậu nâng cốc lên nhấp một ngụm, vị đắng ngọt vừa phải làm ướt lưỡi.
"Không có chuyện gì chứ ạ?"
Sau một hồi trò chuyện nhẹ nhàng, cậu lợi dụng sự im lặng để hỏi. Mắt vô tình liếc về phía tay trái của Chủ nhiệm Kim.
Sau bữa trưa tuần trước, Chủ nhiệm Kim có vẻ quyết tâm coi cậu làm cố vấn hẹn hò. Một vài ngày trước, một ảnh chụp màn hình có vẻ như là một thông báo trạng thái trên Messenger xuất hiện bất ngờ trong một tin nhắn cùng với câu hỏi “Cậu Lee Seo-dan, cậu nghĩ điều này có nghĩa là gì?” Cậu hơi ngại ngùng vì mình không phải là người phù hợp về nhiều mặt để đại diện cho tâm lý chung của đàn ông khi ở trong một mối quan hệ, nhưng đã trả lời một cách trung thực nhất có thể khi chị ấy bảo mình giỏi hơn Trợ lý Park gấp trăm lần.
Chủ nhiệm Kim nói: “Hả?” Chị lục lọi chiếc túi bên cạnh như vừa sực nhớ ra điều gì đó.
“Tôi muốn đưa cho cậu cái này. Khi tôi đang ở gần phòng của cậu Lee Seo-dan."
Với âm thanh xào xạc, vài chiếc bánh và một chai thủy tinh bọc trong túi nhựa được đặt trên bàn. Chủ nhiệm Kim sắp xếp những chiếc bánh và giải thích.
“Ba cái trong số này là bánh Scone nướng bơ, nhưng sẽ rất ngon nếu ăn với mứt, và ăn nguyên như vậy cũng không sao. Còn lại là nướng phô mai, ăn nóng rất ngon.”
“Chị cho tôi hết à?”
“Ở nhà có rất nhiều, dạo này tôi hay nướng chúng. Nếu không định ăn ngay, hãy đông lạnh nó ngay khi về đến nhà và rã đông sau.”
Nói: “Cầm đi”, Chủ nhiệm Kim cũng đẩy một chiếc túi giấy cứng có quai ruy băng về phía cậu.
“Tôi chỉ đưa nó cho nhóm của mình thôi, nên hãy mang về và cố không bị nhìn thấy nhé.”
"Tôi sẽ ăn thật ngon. Cảm ơn chị."
Cậu cảm ơn chị ấy một cách chân thành. Chủ nhiệm Kim vừa nói vừa gõ nhẹ vào chai thủy tinh được bọc kín.
“Còn đây là mứt cam, pha với nước hoặc nước có ga sẽ rất ngon.”
“… Đó có phải là thứ có thể làm ở nhà không?”
Cậu thấy những miếng hoa quả nhỏ ngay ngắn trong chai. Nó làm cậu nhớ đến thứ gì đó giống như nhân sâm ngâm rượu trong một quán ăn cũ kỹ ở nông thôn.
Chủ nhiệm Kim nhún vai và mỉm cười nói.
"Dễ thôi. Nếu cậu thử và thấy ổn thì sau này tôi sẽ cho cậu cái khác. Mùa đông pha vào trà, ăn nóng là được”.
"Vâng, cảm ơn chị."
Cậu đặt lọ thủy tinh dưới đáy túi giấy rồi xếp bánh nướng lên trên. Phần trên của túi không đóng được vì đã đầy. Cậu cảm thấy như mình phải che thứ gì đó lên trên để người cùng phòng không chú ý đến. Khi tựa túi vào lưng ghế và lựa chọn từ ngữ, cậu mở miệng.
“Bất cứ khi nào chị có thời gian… tôi sẽ mua tặng chị thứ gì đó thật đắt.”
"Hả? Sao đột nhiên thế?"
“Tôi xin lỗi vì lần nào cũng chỉ là người nhận những gì chị làm.”
"Không cần ngại đâu. Tôi làm vì thích và dù sao tôi cũng mang theo công ty để tặng mà”.
Chủ nhiệm Kim cười và nói ngay.
"Hôm nay thế nào? Hôm nay cậu có định đi ăn trưa cùng người trong phòng không?"
"Hôm nay?"
“Tôi không bảo cậu đãi mình, nhưng nếu cậu không có lịch trình, chúng ta sẽ ra ngoài ăn. Vào giờ ăn trưa nha."
"A… ."
Cậu liếc đồng hồ treo tường trong phòng nghỉ. Nghĩ mà xem, các thành viên trong nhóm sẽ lần lượt đi xuống căng tin, hoặc đến một nhà hàng gần công ty, hoặc gọi đồ và ăn bữa trưa đóng hộp.
Khi nghĩ đến Trưởng nhóm Han, cậu lại hơi thiếu kiên nhẫn. Có lẽ anh ấy đang tìm cậu, người đã biến mất đến tận bây giờ. Cậu lật điện thoại lại nhưng màn hình vẫn chưa có gì.
Chủ nhiệm Kim nói dù sao thì chị ấy cũng sẽ mang chúng đến công ty để tặng, nhưng hôm nọ chị ấy nướng bánh quy và phát cho các thành viên khác trong nhóm dường như đã nhận được một hoặc hai cái. Túi cậu nhận riêng có mười cái mỗi loại. Thấy Chủ nhiệm Kim hôm nay muốn đi ăn trưa, hình như chị ấy có chuyện muốn bàn hoặc hỏi cậu. Sau một hồi do dự, cậu mở miệng.
“Tôi có chuyện muốn hỏi chị, vì vậy tôi muốn đãi chị ăn gì đó, nhưng hôm nay…”
“Cậu Lee Seo-dan.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Cậu nhanh chóng quay đầu lại theo ánh mắt ngước lên của Chủ nhiệm Kim.
Trưởng nhóm Han đang đứng trước ngưỡng cửa phòng nghỉ với chiếc áo khoác khoác trên tay. Vẻ vô cảm hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng.
“Tôi đang tự hỏi cậu đi chơi ở đâu trong giờ làm việc.”
“Trưởng nhóm….”
"Đi ra ngoài. Tôi có một nơi phải đi nhưng cần người chạy việc vặt.”
Cậu chộp lấy túi giấy và điện thoại rồi đứng dậy ngay lập tức. Chủ nhiệm Kim muộn màng mở miệng như phản đối.
“Vậy cậu Lee Seo-dan, còn bữa trưa thì sao? Đã đến giờ ăn trưa rồi, nhưng nếu cậu ăn -.”
“Bữa trưa sẽ để sau khi tôi có thời gian. Các thành viên trong nhóm của tôi có chết đói hay không thì liên quan gì đến Chủ nhiệm Kim?”
"Không, nhưng… ."
Khi tay cậu bị một bàn tay to lớn nắm lấy, kéo ra khỏi phòng nghỉ, miệng cậu nói 'Tôi xin lỗi!' với Chủ nhiệm Kim, người vẫn đang ngồi đó. Chủ nhiệm Kim không hài lòng nhìn Trưởng nhóm Han đang rời đi, khi ánh mắt hai người chạm nhau, chị ấy đã kêu lên đầy thương hại.
Trưởng nhóm Han chỉ buông cánh tay cậu ra sau khi rẽ vào góc lối đi. Cánh tay cậu rung lên khi hơi ấm đã cảm nhận được thật rõ qua chiếc áo sơ mi biến mất. Cậu hơi hụt hơi và lên tiếng hỏi anh ấy một câu.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cậu tự hỏi dự án mới có vấn đề gì không. Anh ấy quay lại nhìn cậu với vẻ mặt như thường và trả lời.
“Ăn cái gì đó ngon.”
"… A."
Trước khi cậu kịp nhận ra thì anh ấy đã quay lại với khuôn mặt cậu biết rất rõ. Nụ cười trên môi anh ấy thật tinh nghịch. Cậu vô thức mỉm cười theo.
“Vậy chị ấy sẽ nghĩ anh là một người sếp tồi.”
“Tin đồn đã xuất hiện rồi.”
Anh ấy đã chấp nhận nó. Đó là sự thật. Cậu biết rõ về anh ấy do đã nghe nói về nhiều tai tiếng khác nhau của anh ấy trước khi chính thức gặp. Trưởng nhóm Han với tư cách là cấp trên là một người đúng mực, dành đủ thời gian để ăn uống, nhưng giọng điệu thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, chắc chắn sẽ bị người khác hiểu lầm.
Điện thoại trong tay cậu rung lên. Đó là Chủ nhiệm Kim.
「 ISeo-dan ㅠㅠㅠ
Trưởng nhóm Han thực sự quá đáng ㅠㅠ Không, mọi người phải ăn mới làm việc được chứ.」
「Báo cáo lên phòng nhân sự đi.」
Trưởng nhóm đã giữ cửa thang máy để cậu có thể bước vào. Cậu thấy trong lòng bứt rứt vì bỏ Chủ nhiệm Kim lại và đi ăn đồ ngon một mình với Trưởng nhóm. Cậu đứng dựa vào tường khi thang máy đi xuống bãi đậu xe, nhắn lại.
「Tôi xin lỗi vì đột ngột rời đi :(( Tôi sẽ ăn bánh và mứt cam. Tôi sẽ ăn và kể cho chị nghe đánh giá!」
「Và lần này tôi chắc chắn sẽ đãi chị một bữa. Chị muốn ăn gì? 」
"Ăn bữa trưa thật ngon nhé!"
Cậu mở bộ biểu tượng cảm xúc mà Tiền bối đã gửi cho mình, xem xét cẩn thận và chọn ra những biểu tượng thích hợp. Cùng lúc đó, tiếng bíp của thang máy vang lên. Khi nhìn lên, cậu bắt gặp Trưởng nhóm Han đang nhìn mình chằm chằm.
"Em lại cười nữa."
“… … .”
“Em tưởng sẽ đi có việc, nhưng không phải, như này có ổn không?”
Không khí trong bãi đậu xe oi bức. Khuôn mặt của Trưởng nhóm Han giữ cửa thang máy cho cậu thoạt nhìn thì vô cảm, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy khóe mắt hơi cong lên. Cậu đáp lời, suýt vấp phải ngưỡng cửa bãi đậu xe và ngã ra đó.
“Đã lâu rồi mới được ăn trưa với Trưởng nhóm….”
Vượt qua cây cột đằng kia sẽ thấy xe của anh ấy, sẽ có ghế hành khách như được thiết kế riêng cho cậu. Cậu cảm thấy có lỗi với Chủ nhiệm Kim, Tiền nối và các thành viên trong nhóm, những người đang ăn bữa trưa vô vị trong căng tin, nhưng không khỏi cảm thấy phấn khích. Đây không phải là lần đầu tiên cậu rời văn phòng cùng anh ấy giữa ban ngày và đi ăn trưa chỉ có hai người, nhưng cảm giác đó giống như lấy mật ra khỏi một chiếc hũ giấu kín vậy.
Ngay cả khi đã lên xe, sự phấn khích trong người vẫn không hề giảm bớt. Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình khi anh ấy nghiêng đầu trong khi nhập điểm đến vào GPS. Dựa tai vào vai anh ấy. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người kia qua lớp vải của chiếc áo sơ mi.
“Chúng ta sẽ ăn gì đây?”
“… Thứ gì đó Lee Seo-dan có thể sẽ thích.”
Anh ấy trả lời, nhìn xuống mặt cậu từ khoảng cách gần. Bàn tay đang gõ phím GPS đã dừng lại.
“Đó là các món Hàn theo phong cách fusion và nghe nói nó khá ngon. Món tráng miệng cũng được.”
"Có xa đây không?"
"Không quá xa. Em định tiếp tục cười như thế à?”
"A-."
Tay phải của anh ấy đột nhiên đặt lên tay cậu và ấn nó lại. Những ngón tay nóng rực luồn vào giữa các ngón tay như đang đan xen vào nhau. Cậu ngọ nguậy những ngón tay đang bị ấn chặt của mình.
"Có đói không?"
Anh ấy hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Đó là một giọng nói trầm.
Cậu gật đầu vì đã có một bữa sáng ít ỏi do vội vã ra ngoài.
Trưởng nhóm Han mở máy và nổ máy bằng tay trái. Chiếc xe như sống lại một cách êm ái. Hệ thống định vị bắt đầu dẫn đường bằng giọng nói bình tĩnh. Tay phải của anh ấy, vốn nắm lấy vô lăng để lái ra khỏi chỗ đậu xe, lại vòng qua mu bàn tay cậu. Lần này, người kia xoay bàn tay từ trong ra ngoài và đan xen các ngón tay sao cho lòng bàn tay họ chạm vào nhau. Mạch đập nóng như nhói lên truyền vào tay cậu.
Anh ấy dường như có thể lái xe bằng một tay, trong khi hai tay cậu không thể lái tốt bằng. Anh ấy cầm một tay cậu suốt quãng đường lái xe, cậu nắm tay anh ấy và lần theo bề mặt tròn trịa, chỉnh chu trên móng tay hoặc khám phá đường vân tay giống như mạng nhện giữa các ngón tay người kia.
Đặc biệt, cậu cố gắng di chuyển đầu ngón tay dọc theo đường cong săn chắc và đẹp mắt giữa ngón cái và ngón trỏ của anh ấy. Khi cậu ấn nhẹ móng tay của mình vào mu bàn tay, nơi có những đường gân xanh nổi rõ, nó để lại một vết lõm nhỏ. Thật ngạc nhiên là các vết đó mờ đi ngay lập tức nên cậu ấn lâu hơn và mạnh hơn một chút. Giọng nói của người kia như bị đè nén.
“Lee Seo-dan.”
"A... Anh có bị đau không? Em xin lỗi."
Ngay cả khi cậu cố gắng xoa xoa, vết lõm vẫn còn. Cảm thấy có lỗi, cậu dùng đầu ngón tay vuốt ve chỗ đó.
Vừa lúc đó, xe rẽ vào một con hẻm. Trưởng nhóm Han rút tay ra để lái xe xuống con đường hẹp. Ngay cả ở đoạn thẳng sau đó, bàn tay cũng không hề quay trở lại.
Có vẻ như bãi đậu xe cũng không xa lắm. Dường như không còn chỗ trong bãi đậu xe có mái che, nhưng anh ấy đã rẽ chậm và đỗ xe ở một chỗ hẹp vừa xuất hiện.
Cậu nắm nắm lòng bàn tay trống rỗng của mình và đợi cho đến khi anh ấy dừng lại và tắt máy. Tưởng mình đã hiểu rõ rồi, khi đỗ xe xong, tay người kia sẽ lại đưa xuống nắm lấy tay cậu. Nghĩ mà xem, không thể nào có thể làm chuyện đó trên ô tô, giữa ban ngày ban mặt nữa. Dù biết vậy nhưng lòng bàn tay hơi nóng râm ran như muốn lan sang cả người, tất nhiên là thân thể cậu cũng nóng bừng rồi. Dù đã là thói quen nhưng dường như từ trước đó cậu đã hiểu lầm rồi.
"Đó là gì vậy?"
Vừa xuống xe, Trưởng nhóm Han hỏi.
“Em đã mang theo nó từ trước rồi.”
"Dạ?"
Có vẻ như câu đó hướng về chiếc túi giấy trắng được để cẩn thận trên chỗ ngồi râm mát trước khi cậu bước ra khỏi xe. Cậu kiểm tra lại một lần nữa chắc chắn ánh sáng mặt trời không lọt qua cửa sổ và trả lời.
“Đó là bánh Scone, mứt cam… Chủ nhiệm Kim nói đã tự làm.”
“Mứt cheong có dùng để nấu ăn không? Nó không vô dụng với Lee Seo-dan à?"
Khi đã quen với gió trong điều hòa trên xe, bên ngoài lại nóng đến mức cậu nhất thời không nói nên lời. Đó là cái nóng tàn nhẫn khiến cậu tự hỏi mình có vô tình bước vào phòng tắm hơi hay không. Cậu cố gắng kiểm soát cơn buồn ngủ và trả lời.
“Mứt trái cây… Em đoán mình có thể ăn được. Nếu trộn nó với nước, sẽ thành nước cam, và nếu trộn nó với nước có ga thì sẽ có soda…”
Hai người đã ở trước lối băng qua đường. Xung quanh có những người mặt đỏ bừng, đang vẫy vẫy tay quạt gió, nhưng một mình Trưởng nhóm Han trông vẫn ổn, thậm chí còn đeo cà vạt. Cậu vẫn đứng đó, dùng anh ấy làm bóng râm trong khi chờ tín hiệu dành cho người đi bộ.
“Lát nữa Trưởng nhóm đến nhà em, anh cũng thử đi một chút đi.”
“…Vậy à. Anh sẽ chờ đấy."
“Em có thể cho anh một cái nếu anh cũng muốn ăn bánh.”
Vì nếu cho người khác quá nhiều, đó chẳng phải là vô cùng thô lỗ với Chủ nhiệm Kim sao? Vì lý do nào đó, có vẻ như hôm nay Chủ nhiệm Kim sẽ trừng mắt nhìn từ 'Han' khi nhắc tới Trưởng nhóm Han. Khi cậu cố nhớ số lượng bánh trong túi thì tín hiệu thay đổi. Trưởng nhóm Han bắt đầu bước đi và tiếng cười vang lên.
"Còn phần còn lại?"
“Phần còn lại được đưa cho em… Em định đông lạnh và ăn nó vào bữa sáng hàng ngày.”
Trong vài ngày, nghĩ rằng bữa sáng đã được giải quyết xong, bụng cậu tự động cảm thấy no.
Trưởng nhóm Han vẫn im lặng cho đến khi đi qua sảnh và thang máy rồi đến nhà hàng có nội thất rộng rãi và phong cách.
Chỉ cần nhìn vào bên trong hội trường và tiếng nhạc nhẹ nhàng đã khiến cậu biết đây là một nhà hàng khá đắt tiền. Cậu kiểm tra ví trong túi khi đi theo nhân viên trong bộ hanbok đã được cách tân một chút. Cậu đã mường tượng được một cuộc khẩu chiến trước quầy thanh toán trước khi họ rời đi.
Ngoài ra còn có một chiếc bàn trống trong hành lang nhưng chúng tôi được dẫn vào một căn phòng nhỏ. Có vẻ như anh ấy đã đặt chỗ trước.
Ngay khi chúng tôi ngồi vào chỗ, hai nhân viên đã đẩy một chiếc xe đẩy và sắp xếp ngay ngắn các món ăn kèm và cháo cho món khai vị trên chiếc khăn trải bàn màu trắng. Sau khi các nhân viên rời đi, cậu ăn một thìa và một lần nữa cảm thấy tội lỗi với Tiền bối đang ngồi ăn ở căng tin của công ty.
"Thấy thế nào?"
Cậu gật đầu khi Trưởng nhóm hỏi.
"Nó rất ngon ạ."
“Hãy bỏ qua những gì không ngon và ăn nhiều thứ khác nhau vào.”
Anh ấy dùng đôi đũa gọn gàng gắp món ăn kèm đầy màu sắc rồi đặt vào đĩa của cậu.
Cậu cũng nhặt một viên từ một đĩa trông có vẻ ngon miệng và đặt nó vào đĩa của anh ấy. Đó là một chiếc bàn không rộng lắm và nó nằm trong tầm tay anh ấy, nhưng cậu không để tâm.
"Được rồi."
Anh ấy đưa viên đó vào miệng, nhai vài lần rồi nói. Cậu tò mò trước những lời đó, anh ấy gõ đũa về phía đĩa. Rồi gắp một viên khác và thản nhiên giơ đũa lên trước môi cậu.
"Ăn đi."
“… .”
“Trước khi có ai đó bước vào.”
Giọng điệu cứng và thô ráp, như thể đầu lưỡi đã được mài sắc. Đó là một mệnh lệnh, không phải một lời đề nghị.
Cảm thấy má mình nóng bừng, cậu nhanh chóng nuốt những gì trong miệng và đưa đôi đũa của anh ấy vào giữa môi mình. Dù viên tròn đã được đặt lên lưỡi nhưng đầu đũa bằng kim loại cứng vẫn không rút ra khỏi miệng mà từ từ đi sâu hơn. Hai chiếc đũa mở ra trong khoang miệng, ấn vào làn da mềm mại bên trong má.
Người cậu đông cứng và bị giữ chặt bởi ánh mắt của người kia, gần như không thở được. Nỗi thấp thỏm rằng ai đó có thể mở cửa và bước vào càng làm tăng thêm sự căng thẳng.
Vị ngọt của viên từ từ tan trên đầu lưỡi hòa quyện với cảm giác chắc nịch từ từ xuyên qua từng thớ thịt mỏng manh trong miệng. Nhìn đôi bàn tay chỉnh tề của anh ấy vừa chuyển động đầu đũa vừa giao tiếp bằng mắt với nhau, có cảm giác như bị hôn mà tay chân bị trói lại.
Bàn tay cậu nắm chặt vào mép khăn trải bàn, đẫm mồ hôi. Không biết là nhiệt độ cơ thể anh ấy hay nhiệt độ của chính mình, nhưng chiếc đũa nóng hổi đang cào vào vòm miệng cậu. Sống lưng nóng khủng khiếp. Không thể chịu đựng được nữa nên cậu co rúm người lại, nuốt nước bọt ngọt ngào vào miệng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh ấy rút đũa ra khỏi miệng.
"Tôi xin phép."
Cánh cửa mở ra cùng với một giọng nói nhẹ nhàng, và món tiếp theo được đẩy vào.
Thức ăn trên bàn đã được dọn đi và họ lại là những người duy nhất trong phòng.
"Em có kế hoạch cho tối nay không?"
"… Không ạ."
Không thể nào miệng cậu lại sưng lên được, nhưng từ ngữ phát ra lại bị lộn xộn. Trưởng nhóm Han chậm rãi gõ nhẹ vào thành đĩa, như đang suy ngẫm điều gì đó.
“Vậy thì anh… không. Cũng không biết lần giải trí sẽ kết thúc bao lâu nữa, vì vậy đừng chờ đợi. Nếu có bất kỳ trường hợp nào nó kết thúc sớm hơn dự kiến, anh sẽ liên lạc với em.”
"… Vâng ạ."
“Tới nhà anh ngủ đi. Đừng thức chờ điện thoại.”
Theo những gì cậu thấy, tỷ lệ anh ấy về sớm được là rất nhỏ. Nếu là tiếp khách thì rõ ràng sẽ bị giữ đến sáng, và ngày mai cũng là một ngày trong tuần cả hai đều phải đi làm. Cậu cố gắng phớt lờ cơn ngứa ngáy trong bụng và tập trung vào việc ăn uống.
Anh ấy dường như cũng nghĩ công khai trêu đùa như vậy là đủ rồi. Trong khi các món còn lại được mang lên và món tráng miệng cũng đã ăn xong, anh ấy vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện bình thường với khuôn mặt như thường ngày. Như đang đánh giá về các món hay trò chuyện về một dự án đang được tiến hành hơn.
Mặt khác, cậu có xu hướng bỏ lỡ mạch trò chuyện. Ngay cả khi ở trong phòng có máy điều hòa đang chạy, suy nghĩ của cậu vẫn lang thang như thể cả người bị vây trong cơn nóng. Cuối cùng, kế hoạch đã được tính toán chắc chắn hôm nay đã thất bại thảm hại, cơ hội đã bị tước mất trong sự bất cẩn của chính cậu.
Khi rời nhà hàng, cậu thậm chí còn không có thời gian để uống cà phê. Đã đến lúc phải nhanh chóng quay lại làm việc để không bị trễ. Băng qua đường dưới cái nắng như thiêu đốt, cậu lại leo lên ghế phụ trên ô tô người kia.
[Thời lượng ước tính là 12 phút.]
Khi anh ấy khởi động máy, hệ thống định vị bình tĩnh thông báo.
Cậu cụp mắt xuống vì cảm thấy tiếc cho giờ nghỉ trưa trôi qua trong chớp mắt. Cậu thích anh ấy làm cấp trên của mình, nhưng không muốn trả lại anh ấy với tư cách một bạn trai đang ngồi cạnh mình.
Làm việc dưới quyền anh ấy không thể suôn sẻ và bổ ích hơn, nhưng cậu là một người đặc biệt hẹp hòi, không khỏi cảm thấy mất mát mỗi khi anh ấy đối xử với mình như mọi nhân viên cấp dưới khác.
Trong khi một nữ nhân viên của bộ phận khác cố tình làm việc riêng và tán chuyện với anh ấy, trong khi cô ta đi ngang qua với khuôn mặt đỏ bừng, cậu ghét vị trí của bản thân khi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng nhìn.
Thời lượng ước tính hiển thị trên màn hình bảng điều khiển đã giảm xuống còn 11 phút. Khi xe ra khỏi bãi đậu, bánh xe lướt qua vạch kẻ đường và phát ra kêu lạch cạch nhẹ.
Cái gai nhỏ đã cắm vào ngực bấy lâu giờ lắc lư theo tiếng lạch cạch đó. Cuối cùng, câu hỏi cậu định cẩn thận hỏi lại bật ra khỏi môi.
"Trưởng nhóm."
"Sao vậy."
“Trưởng nhóm đã từng… hẹn hò với phụ nữ chưa?”