Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 5 - Extra 3 (2)

“Không phải bây giờ, nhưng năm sau hoặc năm sau nữa.”

“… … .”

“Anh đang nghĩ đến việc rời Raewon và thành lập công ty riêng.”

Cậu quay đầu nhanh đến nỗi cổ kêu rắc. Anh ấy đáp lại ánh nhìn của cậu với vẻ mặt hơi mỏi mệt nhưng bình tĩnh.

“Anh đang chuẩn bị từng bước một. Việc tư vấn cho các công ty công nghệ nước ngoài muốn tiến vào Hàn sẽ là trọng tâm chính hơn là các công ty trong nước như dự án hiện tại. Cũng đang tiếp xúc với một số phía Hàn.”

Cậu hầu như không hỏi với cổ họng bị nghẹn lại.

"… Kể từ khi nào... ."

“Anh đã nghĩ về nó khá lâu rồi, nhưng trong những năm gần đây đã hoàn toàn từ bỏ. Đến một lúc nào đó, niềm vui trong công việc đã phai nhạt đi rất nhiều và anh mất niềm tin vào chính hệ thống công ty… ”.

Anh ấy hướng ánh mắt về phía tấm kính phản chiếu hình ảnh của chính mình một lúc.

“Anh cũng cảm thấy mình không phù hợp để lãnh đạo nhóm với tư cách là Trưởng nhóm.”

“… … .”

“Vì vậy anh đã từ bỏ, nhưng kể từ nhóm TF đầu năm nay, suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.”

Trong tấm kính, đôi mắt đen của anh ấy tìm thấy cậu. Ánh mắt họ chạm nhau. Cậu mở miệng nhưng không thể nói được gì như thể bị đánh mạnh vào đầu.

Cậu tưởng tượng ra một người khác đang ngồi trước ban giám đốc trong phòng họp, trên ghế của anh ấy trong bộ phận tư vấn. Bị một cấp trên khác yêu cầu làm việc và báo cáo bị kiểm tra. Cậu bị mắng vì làm không tốt và được khen vì làm tốt. Trong chốc lát, cậu nghĩ đến người quản lý nhóm QA bản thân đã lãng quên từ lâu, nghĩ đến đây cậu thấy khó thở.

Và trong khi cậu đang ở đó, anh ấy sẽ làm việc ở nơi khác, dẫn dắt những cấp dưới khác, cười trước mặt những người mà anh ấy đã tự chọn, ăn uống và dành cả ngày cùng họ.

Thật là xa vời khi nghĩ tất cả những điều đó sẽ xảy ra ngay trong năm tới. Đó là lúc bản thân phải cổ vũ anh ấy vì một quyết định quan trọng anh ấy đã đưa ra sau một thời gian dài cân nhắc, nhưng miệng cậu lại không hoạt động được tốt. Ý nghĩ làm việc ở công ty người này đã rời đi khiến cậu nghẹn ngào.

Sau đó anh ấy nói tiếp, nghiêng người về phía trước và nhặt một thìa Bingsu lên.

“Vì thế, cho đến lúc đó, hãy chăm chỉ học hỏi.”

Cậu nhìn lên. Trưởng nhóm Han dùng sống thìa múc đậu đỏ và một khối Bingsu đang tan chảy bên dưới. Anh ấy bỏ nó vào miệng, nhíu mày rồi tiếp tục.

“Tất nhiên, sẽ khó có thể sánh được với mức phúc lợi của tập đoàn mà ngay từ đầu Lee Seo-dan rất thích, nhưng lương bổng sẽ không tồi. Các chuyên gia tư vấn em sẽ làm việc cùng đều là những người hàng đầu trong ngành, vì vậy em sẽ học được rất nhiều điều. Từ giờ hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định”.

Một giọng nói trầm, rõ ràng truyền vào tai cậu và não cậu ghi nội dung trong đó xuống. Đưa ánh mắt về phía trước, Trưởng nhóm Han trầm giọng nói.

“Anh muốn em tin tưởng mình và qua đấy.”

“… … .”

“Anh dự định tạo ra một môi trường mà Lee Seo-dan có thể làm việc thỏa thích theo cách Lee Seo-dan vẫn làm.”

Mỗi từ được phát âm rõ ràng. Ánh mắt và giọng nói của anh ấy chứa đựng sự chắc chắn mà cậu không thể chạm tới. Cổ họng đột nhiên cảm thấy nghẹn nghẹn và nóng rát, nên cậu không thể nói gì được mà chỉ gật đầu.

"Ăn đi."

Liếc nhìn bát Bingsu, đối phương dùng thìa đẩy một quả anh đào rồi giục, cậu nắm lấy cuống, từ từ cho quả anh đào lấp lánh vào miệng. Vị ngọt đậm đặc thấm vào miệng như được ngâm trong đường.

“Trong công ty … Anh không dẫn ai theo cùng ạ?”

Cậu hỏi khi giọng đã quay trở lại. Như thể đây là một câu hỏi bất ngờ, ánh mắt của Trưởng nhóm Han hơi dịu đi.

“Anh vẫn chưa nói gì nhưng định sẽ hỏi Trợ lý Park khi thời điểm đó đến. Anh không biết anh ấy có chấp nhận hay không vì anh ấy là người xem trọng sự ổn định. Ngoài ra, anh sẽ cho những người mình chịu trách nhiệm một cơ hội để đi cùng. Trợ lý Kwon... hay ai đó.”

Phòng họp TF hồi đầu xuân thỉnh thoảng hiện lên trong giấc mơ của cậu. Họ là những người có năng lực và nhiệt tình, đã chấp nhận cậu khi cậu không xứng đáng ở đó và cho cậu một nơi để làm việc. Bộ phận tư vấn hiện tại tuy tốt nhưng không thể so sánh với TF lúc nào cũng khốc liệt. Tâm trí phấn khích không thể kiểm soát.

"Rất vui?"

Quan sát vẻ mặt của cậu, anh ấy hỏi thẳng.

“Em không muốn làm việc dưới quyền của anh, vậy em muốn làm việc với Trợ lý Park à?”

“Không… Em muốn làm việc dưới sự chỉ đạo của Trưởng nhóm. Và sẽ rất tốt nếu Trợ lý Park cũng ở đấy….”

Trợ lý Park có lẽ sẽ gật đầu ngay khi Trưởng nhóm Han đề nghị. Anh ấy nói đùa đã gặp ác mộng khi phải làm thêm giờ ở nhóm TF, nhưng ngay cả đối với Trợ lý Park, Trưởng nhóm Han vẫn là cấp trên lý tưởng. Với Trưởng nhóm Han và Trợ lý Kwon, điều đó là có thể vì Trợ lý Park có thể làm dịu đi bầu không khí đôi khi trở nên như sắc như dao. Sẽ thật tuyệt nếu có Chủ nhiệm Kim và Trợ lý Yoon.

Trong khi cậu đang tưởng tượng về một văn phòng sáng sủa với nội thất sạch sẽ, hiện đại giống như officetel của Trưởng nhóm Han, Trưởng nhóm Han lên tiếng.

"Anh đang muốn nói cái này."

"Dạ?"

“Đến lúc đó, Lee Seo-dan sẽ gọi anh là gì?”

Cậu phải mất vài giây mới hiểu được câu hỏi. Chợt nhận ra miệng mình sẽ tự mở ra. Trưởng nhóm Han tử tế nói thêm.

"Anh không còn là Trưởng nhóm của Lee Seo-dan nữa, vậy em có thể tiếp tục gọi anh là Trưởng nhóm được không? Ngay bây giờ hãy nghĩ về một cách gọi đi. Em sẽ không thể gọi anh là Trưởng nhóm trong suốt quãng đời còn lại của mình."

"… Sau đó… ."

"Sau đó?"

Cậu vội vã sắp xếp suy nghĩ của mình. Trưởng nhóm Han đang nhìn cậu với biểu cảm thú vị.

“Vậy thì công ty… Còn có những nhân viên khác, nên sẽ là Giám đốc…”

"Và?"

“…Giám đốc ở nơi làm việc, ở nhà… Trưởng nhóm.”

Trưởng nhóm Han chết lặng, nhấc thẳng người lên khỏi lưng ghế đang tựa vào.

“Thật là một hệ thống xưng hô kỳ lạ khi ở nhà thì bị tụt hạng.”

“… … .”

Nói xong cậu cũng biết nó là lạ nhưng không nghĩ ra được cách nào khác. Thật buồn cười khi cứ gọi người mặc bộ đồ thoải mái ngồi đối diện cậu ở quán cà phê vào sáng sớm một ngày trong tuần, người đàn ông nhường ghế lái cho cậu, vuốt tóc cậu và lăn lộn trên giường bởi chức danh công việc của anh ấy, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh ấy có một danh hiệu phù hợp.

Người đàn ông đẹp trai đang quan sát khuôn mặt bối rối của cậu hỏi.

“Đó thậm chí không phải là một vấn đề khó khăn, vậy tại sao phải nghĩ ngợi thế?”

"… Dạ?"

Nghe những lời đó, má cậu ngứa ran như bị đánh. Cậu phản đối một chút khi nhìn xuống cái bát nơi băng đã tan chảy và biến thành nước.

“Nhưng để gọi một cách bình thường thì… Khi tình cờ gọi anh ở nơi công cộng, nó phải là….”

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Khi cậu ngẩng đầu lên, anh ấy mang một biểu cảm bối rối.

“Em nghĩ anh sẽ bắt em gọi anh như vậy cả ngày à? Lee Seo-dan không thể gọi cho tốt ngay cả khi anh yêu cầu em gọi trên giường mà.”

“Trưởng nhóm… !”

“Gọi anh bằng cách gọi gì đó bình thường đi. Tên cũng hay đấy. Có rất nhiều cách gọi có thể dùng khi xưng hô riêng biệt với mọi người.”

Sau khi chặn đứng hoàn toàn lời của cậu, anh ấy uể oải uống hết chỗ cà phê còn lại. Những ngón tay dài và được chăm sóc cẩn thận khum lấy chiếc cốc. Với phần tóc mái xõa trên trán và nụ cười tinh nghịch trên mặt, anh ấy trông trẻ hơn nhiều so với khi ở văn phòng.

Tim cậu lại đập mạnh khi nghĩ đến người này và mình đang ngồi cạnh nhau một mình. Cậu tự hỏi phải chăng tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng của bản thân.

Không phải là cậu không muốn gọi anh ấy khác với những người ở công ty. Một mối quan hệ gần gũi hơn, thân mật hơn. Cậu muốn có bằng chứng cho thấy một sợi dây không thể dễ dàng cắt đứt.

“Nếu bây giờ em còn chưa nghĩ ra, hãy cứ từ từ. Vẫn còn thời gian.”

Anh ấy đặt chiếc cốc rỗng xuống khay, hào phóng nói. Cậu gần như rũ đôi vai căng thẳng của mình xuống.

“Nếu ăn xong rồi thì về nhà thôi. Ngày mai còn phải đi làm.”

"… Vâng."

Anh ấy đứng dậy cầm khay lên. Dòng nước đục đục của băng tan chảy trong bát thủy tinh. Cậu chỉ có thể bình tĩnh lại sau khi rửa tay bằng nước lạnh trong phòng vệ sinh trong khi người kia trả khay lại quầy.

Anh ấy đợi bên ngoài cửa kính quán cà phê và đút điện thoại vào túi khi cậu mở cửa bước ra. Cậu hít thở không khí ấm áp của buổi đêm hòa lẫn với mùi hương ngọt ngào thoang thoảng rồi đặt chân mình thẳng hàng với đối phương.

Đường phố có chút yên tĩnh. Các sinh viên đại học tụ tập ở bến xe buýt bên kia đường cũng đã giải tán. Cậu có thể nhìn thấy đèn pha màu trắng của những chiếc ô tô đang tiến đến từ xa và đèn xe màu đỏ của những chiếc ô tô ở xa hơn. Những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn xếp hàng dưới bầu trời tím thẫm. Đó là một khung cảnh ban đêm với những đường nét rõ ràng vừa mờ ảo. Cậu hưng phấn như uống rượu thay vì ăn Bingsu.

Khi dừng lại trước lối qua đường dành cho người đi bộ, vai chúng tôi gần chạm nhau, chỉ để lại một khoảng trống hẹp. Được bao phủ bởi cái bóng do thân thể cậu tạo ra, ngón tay của Trưởng nhóm Han xuyên qua khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu. Đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve bên trong lòng bàn tay cậu. Sau khi nhanh chóng liếc xung quanh xem có ai đang nhìn không, cậu siết chặt những đầu ngón tay của anh ấy như thể đan chúng vào nhau. Tim trở nên loạn nhịp.

“Thật vui vì hôm nay Lee Seo-dan đã đi chơi với anh.”

Anh ấy nói bằng một giọng nhỏ chỉ lọt vào tai cậu. Thay vì đáp lời, cậu đan xen các ngón tay của mình vào giữa các ngón tay đối phương một cách táo bạo hơn một chút. Cậu thích nhiệt độ cơ thể căng cứng và cảm giác chiếc áo sơ mi của anh ấy áp vào cánh tay trần của mình.

Cách đây vài tuần, anh ấy đứng trước nhà cậu vào buổi sáng với chiếc ô dài màu đen trong một đợt mưa lớn. Cậu cùng anh đi dọc những con phố ẩm ướt dưới chiếc ô lớn. Mùa mà những giọt nước hình thành trên mọi bề mặt của thế giới và những vũng nước trên đường nhựa làm ướt ngón chân. Đó là một thời tiết quen thuộc, nhưng mùa hè ở cùng Trưởng nhóm Han có nhiệt độ và ấn tượng hoàn toàn khác so với trước đây. Cậu có linh cảm mơ hồ mùa hè mình vốn chán ghét bấy lâu nay sẽ dần dần tốt hơn.

***

Ngay cả sau khi nhóm TF kết thúc, các thành viên chính của cuộc họp vẫn tiếp tục định kỳ là Trợ lý Park, Chủ nhiệm Kim và cậu. Trợ lý Kwon và Yoon chỉ thỉnh thoảng lộ mặt, còn Trưởng nhóm Han có tỷ lệ tham gia thấp nhất.

Trợ lý Park và Chủ nhiệm Kim đôi khi cũng cãi nhau nhưng họ rất hợp nhau và cả hai đều rất thích đi khám phá các nhà hàng. Bất cứ khi nào hai người gọi, cậu đều đi theo họ miễn là thời gian cho phép. Toàn những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, chủ yếu xoay quanh trợ lý Park khoe ảnh của con gái và tình hình hiện tại của Chủ nhiệm Kim, nhưng cậu đều thích. Không làm cùng một bộ phận, cũng không có việc gì để gặp riêng, nhưng những người bận rộn bỏ ra thời gian và hẹn nhau đi ăn giống như một nỗ lực để giữ liên hệ.

Một thay đổi gần đây trong những lần hẹn gặp là vào khoảng mùa mưa, một chiếc nhẫn mỏng xuất hiện trên ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái của Chủ nhiệm Kim. Trợ lý Park, người rất thích tán chuyện về chuyện tình của người khác, cuối cùng đã khiến Chủ nhiệm Kim phải đầu hàng sau nhiều lần thẩm vấn dai dẳng.

“Không, tôi rất tò mò về món gì, kể từ lần trước… Được rồi. Tôi chỉ muốn ăn cái này thôi.”

“Chị có thể vừa kể vừa ăn mà.”

Chủ nhiệm Kim không làm theo lời Trợ lý Park mà từ từ dùng nĩa xiên salad rồi cho vào miệng.

Trợ lý Park đợi trong khi Chủ nhiệm Kim ăn xong món salad. Tuy nhiên, khi Chủ nhiệm Kim bắt đầu uống nước trái cây, có vẻ như sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.

“Tôi biết tất cả nhân viên công ty nên chỉ cần cho tôi biết tên anh ta thôi. Tôi sẽ không nói với ai cả đâu.”

 

“… Ai nói đó là người trong công ty?”

“Nếu không phải người của công ty thì chị đã kể chuyện này từ lâu rồi. Và những ngày này, chị toàn đăng ảnh ở công ty thôi. Nếu nhìn vào profile của chị những ngày này, tất cả chỉ là bức ảnh ai đó chụp khi chị đi chơi đâu đấy, nhưng không có bức ảnh nào chụp cả hai người cả ”.

Cảnh trước mắt giống như đang nhìn một thám tử nhạy bén đến kỳ lạ. Chủ nhiệm Kim cũng bật cười và buông ống hút ra.

“Trợ lý Park có khả năng quan sát tốt đến đáng ngạc nhiên đó.”

“Nếu đã định đeo một chiếc nhẫn, cô nên đoán được chuyện sẽ lộ ra ngoài. Vậy là ai đấy?”

Chủ nhiệm Kim thở dài nhưng vẫn ngoan ngoãn lộ ra tên người kia. Đó là cái tên cậu chưa từng nghe tới nhưng Trợ lý Park thậm chí còn vỗ tay và thốt lên “Ồ”.

“Anh ấy là một người tốt. Nhưng nếu là cùng một đội thì khi chia tay sẽ có một người phải rời đi”.

“Đừng nói những điều tiêu cực chứ.”

Chủ nhiệm Kim, người đã trừng phạt Trợ lý Park bằng cách đánh mạnh vào tay anh ấy, đã mở thư mục bí mật trong điện thoại của chị ấy cho cậu. Khi nhìn vào màn hình, cậu thấy ảnh một người đàn ông hơi hơi quen thuộc và Chủ nhiệm Kim đang đứng cùng nhau. Có vẻ như là được một thời gian rồi.

Đoán được đây là khuôn mặt sẽ được cho xem thường xuyên như ảnh con gái của Trợ lý Park mỗi khi ba chúng tôi đi ăn, cậu trả lại điện thoại cho Chủ nhiệm Kim.

"Chúc mừng chị."

“Tôi không biết đây có phải là điều gì đáng để chúc mừng không, nhưng cảm ơn cậu.”

Dù thú nhận chưa có gì cần phải chúc mừng, mắt Chủ nhiệm Kim vẫn sáng lên. Trợ lý Park dễ dàng dỗ dành Chủ nhiệm Kim, người mà dù ai nhìn cũng thấy chị ấy muốn kể thêm.

“Kể cho tôi thêm đi. Chị hẹn hò từ khi nào thế?”

“Hmm… Đã được khoảng một tháng rồi phải không? Kể từ đầu tháng Bảy.”

"Cái gì, cũng chưa lâu. Chuyện này bắt đầu trong lúc cùng làm việc à? Hai người không biết nhau à?"

"Đúng thế."

“Vậy thì ai tiếp cận trước? Ai là người thích ai đầu tiên? Tỏ tình? Không phải tỏ tình ở nơi làm việc, phải không?”

Trợ lý Park cười một mình và bị một đòn nữa vào tay. Chủ nhiệm Kim bật cười trước sự ngạc nhiên của anh ấy khi chị gạt tay mình ra.

“Tôi biết tất cả những người có tình cảm với đồng nghiệp, không phải ai cũng gặp may mắn như vậy”.

Cậu cắt phần cuối của cái quesadilla chảy xệ và tập trung vào cuộc trò chuyện, và ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ. Chủ nhiệm Kim do dự và hướng ánh mắt về phía cậu.

 

(Bánh Quesadilla là một món ăn Mexico và một loại taco, bao gồm một bánh tortilla chứa chủ yếu là phô mai, và đôi khi thịt, đậu, và gia vị, sau đó nấu chín trên vỉ nướng.)

"À... Nghĩ lại thì. Cậu Lee Seo-dan chưa vào công ty đợt TF năm ngoái phải không? Sau đó cậu không nghe thấy gì à?"

"Chị đang nói về cái gì vậy?"

“… Đó không phải là một câu chuyện hay ho, nên hôm nay nghe rồi quên nó đi nhé. Lúc đó ở công ty có người tỏ tình với Trưởng nhóm Han và bị từ chối nên cả công ty đều ầm ĩ cả lên. Đó là một giai thoại nổi tiếng một thời.”

 

"Sao cơ ạ?"

Khi quay lại nhìn chị ấy, cậu gắng quản lý biểu cảm và giọng nói của mình để cho bình thường nhất. Tim chợt loạn nhịp.

“Người đã ở nhóm TF năm ngoái….”

“Không, không, không phải vậy. Nếu vậy thì đó sẽ là một vấn đề thực sự nghiêm trọng. Đây là người mà cậu không biết, nhưng chắc chắn cô ta là thành viên của nhóm tiếp thị và không hề có liên quan với Trưởng nhóm. Cô ta đã chuyển công tác ngay sau đó.”

“Rời đi cũng đúng mà.”

Trợ lý Park cười gượng như thể đang nhớ lại lúc đó.

“Tôi nghe nói cô ta la hét, khóc lóc ở hành lang, hỏi thế này có phải là quá đáng không. Trưởng nhóm Han đang đứng khoanh tay và không phản ứng ”.

“… Tại sao lại ở công ty …”

“Chắc đã mất trí vì quá thích Trưởng nhóm.”

Chủ nhiệm Kim trả lời với vẻ mặt chán ghét.

Cậu đặt nĩa xuống và giấu tay dưới gầm bàn. Cảm thấy như mình có thể cảm nhận rõ được mạch trên cổ tay mình đang đập rất nhanh. Tình huống lúc ấy ở hành lang công ty, vẻ mặt và ánh mắt thờ ơ nhìn xuống của người kia đều được vẽ rõ ràng như thể cậu đã tận mắt nhìn thấy.

Trợ lý Park tiếp tục nói tiếp với cách phát âm không rõ ràng khi anh ấy cho miếng khoai tây chiên phủ phô mai vào miệng.

“TF năm ngoái quy mô hơn một chút nên sự việc cứ thế trôi qua thôi, nhưng nếu nghĩ lại thì… Tôi không nói là không nên hẹn hò với người trong công ty, nhưng phải chú ý đến thời gian và địa điểm. Vị trí của Trưởng nhóm Han cũng khó khăn nữa”.

“Nhưng kể từ sự cố đó, đã có ít người quanh quẩn bên cạnh Trưởng nhóm Han hơn… Trưởng nhóm sẽ thoải mái hơn phải không?”

"Phải không? Không phải là giảm đi mà là có vẻ ít thể hiện ra hơn thôi."

“Dù vậy, sẽ tốt hơn nhiều nếu không thể hiện ở công ty. Mong đừng ai tỏ tình hay theo đuổi nhau ở công ty như vụ của Trưởng nhóm Han nữa”.

Chủ nhiệm Kim lại lắc đầu.

 

Những lời bàn luận về việc vô số ánh mắt dõi theo Trưởng nhóm Han. Vì chỗ ngồi của cậu ở ngay lối vào nên thường thấy các nhân viên nữ đi thật chậm rãi khi đi ngang qua bộ phận và rình mò xung quanh để nhìn vào phía sau vách ngăn. Trên thực tế, Trưởng nhóm Han làm như không hề chú ý đến những ánh mắt đó. Cậu tưởng như vậy là anh ấy thờ ơ, không quan tâm, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như anh ấy đã quen đến mức trở nên chai cứng luôn.

Trợ lý Park, người không biết tâm trạng của cậu phức tạp đến mức nào, kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời cằn nhằn.

“Nếu Chủ nhiệm Kim cũng định hẹn hò với ai đó trong công ty thì tốt hơn hết là cứ giấu kín như bây giờ đi.”

“Cho nên tôi cũng nghĩ vậy đấy… Bạn trai tôi bảo không cần phải giấu diếm. Cũng không phải là điều gì đó phạm pháp, thì nó có làm sao cơ chứ?"

“Anh chàng đó chắc hẳn mới lần đầu tiên hẹn hò ở công sở.”

“Tôi đã nói sẽ chỉ đeo vào cuối tuần vì sợ chiếc nhẫn bị phát hiện, nhưng chúng tôi suýt chút nữa đã cãi nhau.”

Mặc dù vậy, vẻ mặt của Chủ nhiệm Kim khi chị ấy duỗi ra ngón tay, nhìn xuống chiếc nhẫn, có vẻ hạnh phúc.

Với cậu, thà bị nói như vậy còn hơn là cảnh báo không được để bị bắt gặp. Thay vì nhất quyết đòi đưa cậu đến công ty vào buổi sáng, hay phải trả lời vòng vo khi kể về việc bị các nhân viên khác hỏi mình có người yêu hay chưa, anh ấy có vẻ tự tin và tử tế hơn rất nhiều, dù chỉ trong lời nói.

Trong khi Chủ nhiệm Kim, người lẽ ra đã thanh toán hóa đơn, đang đứng xếp hàng ở quầy tính tiền, trợ lý Park và cậu đi ra ngoài trước để tránh đám đông. Vừa bước xuống cầu thang và mở cửa, cậu đã cảm thấy hơi nóng ngột ngạt. Đó là thời điểm mặt trời lên cao nhất. Ngay cả khi đứng dưới bóng râm của mái hiên hẹp ở lối vào, cậu vẫn có cảm giác như cơ thể mình đang đỏ bừng.

“Tôi có nên bắt taxi không?”

Trợ lý Park, người đặc biệt yếu trước nắng nóng, lẩm bẩm khi nhìn ra con đường nóng đến mức bốc hơi mù mịt.

“…Tôi không nghĩ chúng ta có thể gọi taxi ở đây.”

Nếu cậu thò đầu ra, tòa nhà công ty trông thật nhỏ bé. Có vẻ như rất khó để nhìn thấy bất kỳ chiếc taxi nào.

"Là nó."

Trợ lý Park đang quan sát đường đi với vẻ mặt đầy tiếc nuối, đột nhiên liếc nhìn lên cầu thang chỗ Chủ nhiệm Kim sắp đi xuống.

“Cậu Lee Seo-dan.”

"Dạ?"

 

Cậu cứ tưởng anh ấy sẽ nói về chuyện tình cảm của Chủ nhiệm Kim, nhưng điều thốt ra từ miệng Trợ lý Park lại là một câu hỏi bất ngờ.

“Bộ phận tư vấn dạo này thế nào rồi? Cậu đã bảo sẽ ra ngoài làm việc với tiền bối à”.

"A… Công việc rất vui và các thành viên trong nhóm đều rất tốt. Trưởng nhóm cũng rất tốt bụng….”

"Cảm ơn trời. Bây giờ hãy nói cho tôi biết đi... Tôi đã lo họ nghĩ cậu Lee Seo-dan đã làm trong nhóm TF trước sau đó đến đó rồi tranh giành lãnh thổ với họ, nhưng có vẻ như không phải vậy.”

“Vâng, không có chuyện đó đâu ạ…”

“Trưởng nhóm Han đã bảo đừng lo âu về điều gì kỳ lạ cả, nhưng Trưởng nhóm Han không biết mọi thứ về những người dưới quyền cậu ấy.”

Cậu dừng lại, rời mắt khỏi cái nóng và ngước nhìn Trợ lý Park.

“Anh đã hỏi Trưởng nhóm à?”

“À, chỉ là cậu Lee Seo-dan đang thích nghi tốt với đội của cậu ấy không thôi… Khi tôi hỏi các thành viên trong nhóm có bắt nạt cậu Lee Seo-dan hay không, Trưởng nhóm nói mọi người đều quan tâm đến cậu Lee Seo-dan quá nhiều. Thế là tôi yên tâm. Cậu không vui à? Đó có phải là một điều làm vô nghĩa không?”

“Không, cảm ơn anh vì đã quan tâm đến tôi.”

“Không cần cảm ơn đâu….”

Trợ lý Park gãi gãi thái dương, nơi mồ hôi bắt đầu chảy ra, như thể anh ta đang ngượng ngùng.

“Tuy nhiên, tôi vẫn là Tiền bối của cậu Lee Seo-dan, dù chỉ trong một thời gian ngắn. Dù sao đi nữa, tôi mừng vì cậu đã ổn định được.”

"Vâng. Dù tôi chưa thể giúp được gì nhiều..."

“À, đó là những gì cậu Lee Seo-dan nghĩ. Khả năng, sự chân thành, học hỏi nhanh, thông minh... Còn gì nữa. Tôi nghe nói cậu ấy khen ngợi cậu rất nhiều.”

"… Ai cơ ạ?"

"Hả? Trưởng nhóm ấy, cậu Lee Seo-dan."

Cậu chớp mắt khi nhìn anh ấy như hỏi tại sao lại hỏi điều hiển nhiên đó.

“Cậu ấy muốn cậu thoải mái… Cậu đang nói về điều đó à?”

“...Trưởng nhóm? Anh ấy à? Không thể được. Anh chỉ đang nói lại những gì đã nghe được phải không? Còn nhiều hơn thế nữa thì…”

"Đã nghe gì cơ?"

Chủ nhiệm Kim mở cửa bước ra hỏi. Trợ lý Park trả lời, nhường bóng râm dưới mái hiên cho Chủ nhiệm Kim.

“Tôi nghe nói cậu Lee Seo-dan đã thích nghi tốt với bộ phận tư vấn và đang làm việc vui vẻ.”

“Ừ, mặt cậu trông sáng sủa lắm.”

Chủ nhiệm Kim lập tức đồng ý và nhìn cậu từ trên xuống dưới. Cậu cố gắng giả vờ như mặt trời đang làm mặt mình nóng rực chứ không phải bản thân đỏ mặt.

“Có phải là do thời gian ở dự án TF khá vất vả không? Hiện tại thấy có vẻ ổn định hơn nhiều nên bộ phận tư vấn có vẻ phù hợp với cậu”.

“Không, tôi cũng thích TF mà.”

“Ngày nay có thể cười và ăn uống ngon miệng cũng tương tự như vậy. Tính cách của cậu dường như đã tươi sáng hơn rất nhiều. Cậu Lee Seo-dan, người hướng dẫn của cậu giúp đỡ cậu rất tích cực phải không? Có khác nhiều không?”

“… Lúc đó tôi không thể hỗ trợ cậu Lee Seo-dan nhiều được.”

“Không, chuyện như thế-”

“Hiện tại, có tin đồn người hướng dẫn của cậu Lee Seo-dan đang công khai chăm sóc cậu ấy. Vì cô ấy đối xử với cậu Lee Seo-dan rất chân thành nên cậu ấy đã mở lòng mình”.

Mặc dù Trợ lý Park trông có vẻ hơi ủ rũ nhưng lời nói của Chủ nhiệm Kim vẫn không hề nao núng. Tôi không thể biết nó tốt hay xấu.

Cậu dừng lại một lúc trên vỉa hè hẹp trong khi quan sát bóng lưng của hai người khi họ bắt đầu đi về phía trước. Nắng trưa chiếu xuống đầu nóng như thiêu như đốt. Ngoài sức nóng hầm hập bốc lên từ lớp nhựa đường, cậu có thể thấy một tòa nhà văn phòng nhỏ giống như ảo ảnh ở phía xa.

 

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo