Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 5 - Extra 4 (1)

Ngay cả khi tháng 9 đã tới, cái nóng dường như vẫn chưa hề giảm bớt. Tuy nhiên, vào lúc bình minh trên đường đi làm và lúc hoàng hôn trên đường đi làm về, gió trở nên khá se lạnh, ban ngày khi tà áo dài rủ xuống xâm chiếm cõi đêm cũng dần ngắn lại.

Cả nhóm, bao gồm cả Tiền bối Kim, đã rất háo hức ngay từ ngày đầu tiên của tháng 9. Không có gì ngạc nhiên khi đối với họ, tháng 9 là một tháng đầy những điều đáng mong đợi. Có một kỳ nghỉ lễ Chuseok (Trung thu) dài bắt đầu từ cuối tháng, và trước đó ít lâu, Trưởng nhóm Han sẽ có một chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài kéo dài hai tuần.

Tháng 9 cũng là một tháng đặc biệt đối với cậu. Đó là vì sinh nhật của Trưởng nhóm Han rơi vào cuối tháng 9, thời điểm mùa thu bắt đầu. Đó là một ngày trùng với ngày kết thúc chuyến công tác. Nói cách khác, anh ấy sẽ đón sinh nhật một mình ở Mỹ, nơi bản thân đang đi công tác, còn cậu sẽ ở lại Hàn.

“Tiền bối.”

"Ừ."

Lần đầu tiên biết điều đó, cậu không hiểu nên đã hỏi Tiền bối.

“Chị còn ăn mừng sinh nhật chứ, Tiền bối?”

Tiền bối dùng một tay che miệng và thô bạo giơ tay kia lên. Nó có nghĩa là đợi cho đến khi chị ấy ăn hết mọi thứ trong miệng cô ấy.

"… Bất ngờ đấy. Tại sao lại đột ngột hỏi chuyện đó? Cậu Lee Seo-dan sẽ tổ chức tiệc cho tôi à?"

"A... Tôi chỉ tò mò thôi."

Lúc này, súp rong biển được phục vụ ở căng tin hôm nay. Trong bát của cậu, những giọt dầu tròn nổi trên mặt nước súp trong, còn những cọng rong biển đen lấp ló bên dưới.

Tiền bối trả lời trong khi dùng đũa khuấy rong biển.

"Về chuyện đó. Cũng không phải là sẽ làm điều gì đó hoành tráng như hồi còn đôi mươi tuổi. Khoảng thời gian này, tôi hẹn gặp bạn bè, đi ăn và về nhà bố mẹ ăn cơm. Ồ, khi có bạn trai, tôi sẽ gặp và đi hẹn hò với anh ấy. Thế được chưa?"

"… Vâng ạ."

Đó là cũng chuyện bình thường, cậu đoán vậy. Hơi khác một chút vì cậu không có ai chúc mừng sinh nhật mình cả, nhưng khi thấy có người cầm hoa mà họ nhận được hoặc đăng ảnh bánh ngọt lên mạng xã hội, cậu lại không thể lờ đi ngày sinh nhật của họ được. Bởi vì cậu đã là một thành viên của xã hội rồi.

Tiền bối nhai kỹ và nuốt một thìa cơm trước khi nói thêm.

“Nhân tiện, là tháng Hai đó. Cậu vẫn còn một chút ít thời gian đấy.”

“Vâng, tôi sẽ nhớ ạ.”

"Đùa thôi. Sinh nhật của cậu Lee Seo-dan là khi nào?"

“Tôi á… Bây giờ là tháng 11. Cuối tháng 11…”

Tiền bối lẩm bẩm hơi nghiền ngẫm. Cậu muộn màng lắc đầu.

“Tôi không cần chị chúc mừng đâu.”

"Không chúc mừng, còn gì nữa?"

"A… Tôi cũng không tổ chức sinh nhật cho mình... .”

“Cậu có thể bắt đầu từ năm nay. Tôi sẽ làm cho. Vậy tôi có thể mua cho cậu thứ gì đó ngon không?”

Đôi mắt của Tiền bối sáng lên nên cậu không thể biết chị ấy đang đùa hay nghiêm túc nữa. Cảm thấy ngại ngùng, cậu ăn nửa thìa cơm rồi đặt thìa xuống.

“Tiền bối.”

"Hử."

“Ví dụ như… Có những người không tổ chức sinh nhật của mình.”

"Ừm."

“Có anh này đang hẹn hò một người, và người đó muốn chúc người yêu một sinh nhật vui vẻ… Nếu người yêu lại không biết và có một cuộc hẹn khác vào ngày đó, thì họ không thể đón sinh nhật cùng nhau, phải không? Người mà anh ta đang hẹn hò có quyền buồn bã phải không ạ?"

Khi cậu hỏi xong, đó là một câu phức tạp chứa đầy những người vô danh với thân phận mơ hồ. Tuy nhiên, Tiền bối vẫn chăm chú lắng nghe và đặt thìa xuống, trầm ngâm ngẫm nghĩ.

“Hmm… Đây có phải là một cuộc hẹn không thể thay đổi được không?”

"Vâng."

"Anh kia không cố tình cho cuộc hẹn vào này đó phải không?"

"Vâng."

“Vậy thì dù không phải là sai lầm lớn nhưng theo quan điểm của người yêu thì đó cũng hơi buồn. Khi  có quyền thì mới có thể buồn à? Lúc nào buồn thì là buồn thôi.”

"… Vâng."

“Có chuyện gì đó đã xảy ra vào cuối tháng 11. Đó có phải là lý do bạn gái cậu Lee Seo-dan buồn bã không?"

Tiền bối nháy mắt như đã hiểu tất cả mọi thứ. Nhưng đó hoàn toàn sai lầm, cậu bất giác bật cười.

“Nó không phải như vậy đâu ạ.”

“Ưm….”

Tiền bối có vẻ như không tin. Cậu cảm thấy một câu hỏi khó hơn sau đó sẽ kéo đến nên cậu kéo khay xa ra một chút.

“Nếu chị ăn xong rồi thì chúng ta đi lên nhé? Tôi nghĩ mình nên xem một số tài liệu trước cuộc họp ”.

"Ồ, đúng rồi đấy. Tôi cũng vậy. Hôm nay Trưởng nhóm đang stress nên sẽ nghiêm khắc lắm.”

Tiền bối kiểm tra đồng hồ giục. Cậu im lặng. Đó là bởi vì cậu biết tại sao hôm nay Trưởng nhóm Han lại có tâm trạng không tốt.

Đi cùng Tiền bối, cậu trả lại khay, uống nước rồi bước vào thang máy đông đúc rồi lại lên tầng bốn. Phòng vẫn chưa có ai.

Trước khi ngồi xuống và bắt đầu làm việc, cậu liếc nhìn bàn làm việc của Trưởng nhóm vẫn còn trống.

Cậu nhớ lại trận cãi vã nho nhỏ ở nhà anh ấy tối qua. Đó là lúc cậu đang ngồi trong phòng khách ăn bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Tai nghe anh giải thích về sự chênh lệch múi giờ giữa chuyến công tác và thắc mắc xem mình có nghe nhầm không.

'Vậy còn sinh nhật của Trưởng nhóm thì sao?'

'… Gì cơ?'

‘Em tưởng anh sẽ quay lại đúng dịp sinh nhật của mình….’

Một biểu cảm bối rối muộn một nhịp xuất hiện trên khuôn mặt đối phương. Giống như anh ấy chưa bao giờ nghĩ về điều đó cả. Cậu hỏi lại anh ấy như đang cố bắt một thứ gì đó trơn tuột trượt qua ngón tay mình.

'Ngày 22 anh sẽ không ở đây ạ?'

‘Chuyến công tác đã được lên lịch như vậy rồi.’

‘… … .’

'Em có dự định làm gì vào ngày hôm đó không?'

'Vâng, tất nhiên… .'

Một nụ cười nhẹ và vẻ khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt người kia. Anh ấy nói, đưa tay ra và rút tập tài liệu ra.

'Không cần thiết phải thế đâu.'

Đó là một giọng điệu quả quyết, như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc.

'Anh rất biết ơn nhưng anh không thường tổ chức sinh nhật nên Lee Seo-dan không phải lo về chuyện đó đâu. Năm nay và cả trong tương lai nữa.”

‘… … .’

Bầu không khí khó xử sau đó có lẽ là lỗi của cậu. Khi cậu không nói gì, cuối cùng anh ấy đặt tờ giấy sang một bên, hỏi có chuyện gì, ôm má cậu, nhìn thẳng mắt cậu và cuối cùng xin lỗi và nói rằng nếu cậu nói sớm hơn thì anh ấy đã thay đổi lịch trình chuyến công tác. Không phải lịch trình. Vấn đề là ở cậu. Khi nhớ lại khoảng thời gian cậu bí mật tìm ra ngày sinh nhật của anh ấy từ hộ chiếu cách đây vài tháng, tự mình nấu món canh rong biển cùng mấy món ăn kèm, lang thang khắp cửa hàng bách hóa tìm quà, đối với cậu thật không dễ dàng chút nào.

Thế là cậu quyết định mình sẽ buồn thêm vài ngày nữa dù người kia chẳng làm gì sai cả.

Trong lòng không dễ chịu thì giả vờ làm gì? Như Tiền bối đã nói, nỗi buồn là vấn đề của cảm xúc và dường như không cần phải có ai đặc biệt cho phép cả.

***

Và chỉ trong vài ngày sau đó, cậu lại cay đắng hối hận vì quyết định đó.

Trong khi cậu vẫn chìm trong nỗi buồn bã, đó khi cậu muộn màng nhận ra rằng ngày cuối tuần hai người ở một mình đã là cơ hội cuối cùng được ở bên nhau trước chuyến công tác của Trưởng nhóm Han.

Anh ấy đã rất bận từ tuần trước chuyến công tác. Dường như ngày nào cũng phải làm việc ngoài giờ hoặc mang việc về nhà đến tận đêm khuya.

Thỉnh thoảng chúng tôi nhắn tin cho nhau nhưng nó không kéo dài được lâu như những cuộc trò chuyện về công việc. Cậu thiếu kinh nghiệm cãi cọ và làm hòa cũng như hẹn hò, và cũng không biết làm cách nào để làm dịu bầu không khí khó xử này.

Có vẻ như cậu sẽ phải để anh ấy rời đi trong tình trạng này. Nếu điều đó xảy ra, cậu rõ ràng sẽ hối hận trong suốt hai tuần sau đó.

Cuối cùng, vào tối thứ Sáu, ba ngày trước khi anh ấy đi công tác, cậu thận trọng nhắn tin do anh ấy vẫn đang làm việc ở công ty.

“Trưởng nhóm, cuối tuần anh có bận lắm không?”

Phải mất một giờ để cậu có thể nhấn vào được nút gửi. Trong khi đó, cậu ngồi ở góc ghế cạnh lối vào tàu điện ngầm. Ở bên cạnh, người đi lên xuống cầu thang tàu điện ngầm không ngừng lướt qua, khi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy tòa nhà công ty ở bên kia đường.

Câu trả lời của anh ấy đến khoảng ba phút sau đó.

“Anh đang về nhà.”

Cậu nhìn xuống dòng chữ ngắn gọn. Đó là một câu trả lời dường như đã bỏ sót khoảng hai bước ở giữa cuộc trò chuyện. Còn tốt hơn là anh ấy bận nên không thấy tin nhắn, nhưng cậu cảm thấy mất hết sức lực, như đã nghe thấy giọng nói vô cảm đó.

Cậu chỉ giận dỗi thôi. Có thể làm gì ngoài việc xin lỗi đây?

"Vâng ạ."

Cậu chỉ gửi một tin nhắn ngắn và đứng dậy. Để tránh đám đông, cậu đi sát vào lề đường và đi bộ về hướng ngược lại ga tàu. Thà di chuyển cơ thể còn hơn là đến sớm và hồi hộp đợi anh ấy.

Phố đêm tối thứ Sáu thật sôi động. Mỗi tòa nhà cậu đi qua đều đông đúc. Con đường cậu tưởng mình biết rõ do đã đi ngang qua vài lần và ghé thăm không biết bao nhiêu lần, nó không ngắn và cũng không dễ đi như cậu nghĩ. Cậu thậm chí còn đi nhầm đường.

Cậu nghĩ đến việc quay trở lại con đường mình vừa đến. Cũng như niềm đam mê thôi không thể khiến công việc diễn ra tốt đẹp, các mối quan hệ cần phải có quy trình và quy tắc. Đó là điều tự nhiên, nhưng thực tế là một mối quan hệ yêu đương không thành công chỉ bằng việc thích nó là điều quá sức chịu đựng.

Sẽ dễ dàng hơn nếu để lại mọi thứ cho anh ta và nuốt chửng một mối quan hệ hủy hoại. Luôn luôn khó khăn để duy trì một sự cân bằng bấp bênh, giành chỗ cho một vị trí bình đẳng.

Khi cậu đến nhà Trưởng nhóm Han, hoàn toàn kiệt sức, thì đã là hơn 9:00.

Vì lý do nào đó, cậu có linh cảm anh ấy đã về trước mình. Thế là cậu gõ cửa và chờ đợi. Một giọng nói ngay lập tức được nghe thấy từ cửa trước.

"Vào đi."

Trưởng nhóm Han vừa mở cửa nói ngắn gọn rồi lùi lại. Cậu bước vào ngôi nhà mát mẻ mà không nói một lời.

Anh ấy như vừa mới đi làm, chỉ có ánh sáng từ đâu đó gián tiếp chiếu vào ghế sofa và bàn trong phòng khách. Giấy tờ, sổ tay vương vãi trên bàn, rèm cửa sổ kéo ra một nửa. Qua khoảng trống đó, có thể thấy khung cảnh về đêm của thành phố cậu vừa đi qua.

"Em về nhà à?"

Anh ấy nhìn vào trang phục của cậu và hỏi. Cậu chậm rãi dỡ chiếc ba lô trên vai nhức nhối ra và đặt nó xuống cạnh cửa trước.

“Em đã ở cạnh công ty lúc nhắn cho anh rồi.”

“Nếu đã như vậy thì sẽ tốt hơn nếu chúng ta đến cùng nhau.”

“…Em không biết anh có về sớm được không.”

“… … .”

“Để giết thời gian….”

Sau lưng, anh ấy không nói gì. Cậu bước một bước vào cái bóng dài phía trên tấm thảm. Đột nhiên, mắt chú ý đến cái bên cạnh cánh cửa tủ đang mở. Đó là một chiếc vali màu đen.

"Vali... Anh đang đóng đồ à?"

“Có một số thứ cần đóng vào vali nên anh đã lấy chúng ra trước.”

Anh ấy trả lời. Cậu mở miệng rồi lại ngậm lại. Ngón chân từ từ cuộn lại trên tấm thảm.

"Nó lớn hơn cái lần trước chúng ta cùng nhau mua."

“Anh dùng nó khi đi dài ngày. Đã có từ lâu rồi.”

“Vâng. … Nếu đi trong hai tuần, em nghĩ anh sẽ cần rất nhiều hành lý. Quần áo cũng vậy…”

“Không hẳn. Cũng có thể giặt đồ ở đó.”

"… Vâng."

Nó thật lạ. Phòng khách của người này, nơi cậu đã ghé không biết bao nhiêu lần, hôm nay lại rộng rãi và thật lạ lẫm. Ngay cả cuộc trò chuyện đến và đi từng chữ cũng hơi lệch nhịp, như đã lạc mất nhịp điệu thường ngày. Họ mới không gặp nhau có vài ngày thôi, nhưng chỉ trong chốc lát mà khoảng cách ngày càng trở nên xa hơn.

Ngón chân cậu đã chạm vào mép tấm thảm. Cậu hít một hơi thật sâu và ngừng lại.

“Ngày… Cứ tiếp tục. Nếu anh đã làm xong mọi thứ, thì anh có thể cho em một chút thời gian….”

"Vừa hay."

"Dạ?"

“Lee Seo-dan, hôm nay em làm gì ở đây vậy?”

Câu hỏi rất bình thản, như thể đó không phải là một câu hỏi.

Cậu không thể ngoái lại nhìn người này vì sợ biểu cảm mà anh ấy đang treo trên mặt. Cái bóng cao lớn bắt đầu từ sau lưng cậu và trải dài khắp phòng khách lắc lư một chút.

"Em có biết rằng mình đã không nhìn mặt anh kể từ khi em bước qua cửa trước không?"

“… … .”

“Nếu em giận thì cứ giận. Nếu có điều gì cần nói ra, hãy nói thẳng ra đi. Đừng cứ im lặng và khiến người ta phát điên lên.”

Một giọng nói đầy bực bội bị đè nén trong từng khoảng trống.

Cậu quay đi vì không thể đứng đó được nữa, dù không hề ý rời khỏi nhà anh ấy. Cảm thấy mình phải vào phòng tắm hoặc vào trong phòng chứa quần áo cho đến khi bình tĩnh lại, cho đến khi cậu có thể đối diện với đối phương.

"A-."

Cách cuối tấm thảm khoảng hai bước chân. Trước khi kịp nhận ra, người cậu đã bị người đàn ông đứng phía sau tóm được, thô bạo ôm lấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo