Cách cuối tấm thảm khoảng hai bước chân. Trước khi kịp nhận ra, người cậu đã bị người đàn ông đứng phía sau tóm được, thô bạo ôm lấy.
"Trưởng nhóm-."
Đó là một cái ôm rất chặt. Xương sườn đau đến mức cậu không thể bỏ ra được. Khi cậu cố quay đầu lại, má người kia áp vào vai cậu.
“Anh không có ý bảo em rời đi.”
Một giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai cậu.
“Em không làm gì cũng không sao cả… Em chỉ cần ở đây thôi.”
“…Trưởng nhóm.”
Toàn thân tiếp xúc với hơi ấm của người kia. Hơi thở hòa lẫn với mùi hương quen thuộc. Cậu sững người vì kinh ngạc, giống như một người tìm thấy nước ấm, ngọt sau cơn đói lâu ngày. Làm sao tôi có thể không làm được việc tốt như vậy trong một tuần?
Cậu cố thoát khỏi vòng tay của đối phương. Tay Trưởng nhóm Han ôm cậu chặt hơn như thể hiểu lầm cậu đang cố trốn thoát.
“Chỉ một chút thôi, hãy buông em ra….”
Cậu cố rút tay ra và vặn vẹo trong không gian nhỏ mà vòng tay người kia miễn cưỡng tạo ra. Cậu nhìn người kia và ôm lấy lưng anh ấy. Má tựa vào vị trí quen thuộc giữa ngực và cổ đối phương. Cứ như thân thể cậu, vốn đã phấp phỏng không yên cả tuần mà không hề nhận ra, đang tan chảy.
Anh nghi ngờ ấy nhìn xuống cậu, và khi cậu ngoan ngoãn nép vào vòng tay mình, đối phương kéo cậu lại gần và ôm thật chặt. Cậu dụi mũi vào áo người kia, hít một hơi thật sâu, hít vào mùi hương quen thuộc. Không khí ấm áp, ngọt ngào tràn vào phổi hòa lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng mà đã lâu rồi cậu không ngửi thấy.
“Thuốc lá… Anh hút thuốc à?”
Má bị ép vào nên giọng cậu phát ra không rõ ràng. Sau một hồi im lặng, anh ấy đáp.
“Bởi vì Lee Seo-dan không có ở đây.”
Đó là một giọng nói khàn đi vì mệt mỏi. Lúc đó cậu mới nhận ra tuần này cũng không hề dễ dàng với người này. Ánh mắt thờ ơ tại nơi làm việc và một tin nhắn giản đơn hỏi cậu đã ăn gì chưa, tất cả đều là sự quan tâm mà cậu không nhận ra.
"Em đã cảm thấy khá hơn chưa?"
Anh hỏi, hôn nhẹ lên đầu cậu. Cậu gật đầu và lắc đầu. Vấn đề về ngày sinh nhật, vốn là điểm khởi đầu của tình huống này, giờ đã quá xa vời đến nỗi cậu thậm chí không thể nhớ rõ về nó.
“Trưởng nhóm… Em tưởng anh đã nổi giận.”
"Tại sao anh nên giận?"
Anh ấy hỏi lại. Chóp mũi cọ nhẹ vào phần gáy lộ ra ngoài của cậu.
“Chỉ bực mình vì không biết Lee Seo-dan đang nghĩ gì mà thôi”.
“… … .”
Chắc chắn anh ấy đã giận. Nếu như trước đây, anh ấy sẽ kéo cậu đi đâu đó và đòi cậu trả lời cho đến khi trận cãi vã kết thúc bằng cách nào đó, nhưng sự kiên nhẫn không tiếng động chờ đợi suốt một tuần cho đến khi cậu liên lạc được với mình thật nhẫn nại quá rồi.
"Em muốn anh làm gì?"
Anh ấy hỏi, ngồi trên tấm thảm với cậu trong vòng tay. Cậu ngồi lên đùi và vòng tay qua cổ đối phương.
“Thể hiện bằng hành động sẽ tốt hơn lời nói, nhưng có vẻ khó có thể thay đổi lịch trình chuyến công tác vào thời điểm này. Đấy là một chuyến công tác đã được lên kế hoạch từ khá lâu rồi.”
"… Vâng, em biết mà."
“Anh không nghĩ Lee Seo-dan sẽ chú ý đến sinh nhật của anh. Vốn dĩ anh không thích sinh nhật lắm, và từ khi còn nhỏ, thậm chí còn không tổ chức kỷ niệm cùng gia đình và cứ như thế cho đến lúc chuyển đi ra ngoài sống rồi. Mà làm thế nào em biết được?”
“Lúc trước… Khi anh đưa hộ chiếu của mình ra.”
Người kia im lặng một lúc, như đang hồi tưởng lại lúc đó.
“Khi em nói muốn xem những con dấu à?”
"Vâng."
“Đã khá lâu rồi. Em định lén lút xem nó và không nói gì cho đến ngày hôm sau à?”
“…Cũng không phải như vậy… Em đã hỏi cách đây không lâu, nên em nghĩ sẽ tốt hơn nếu không bắt Trưởng nhóm hứa hẹn cái gì khác. Em sẽ tặng thứ anh đang cần làm quà…”
Thực ra cậu đã chuẩn bị sẵn một món quà nhưng cậu mua nó vì bản thân muốn thôi. Cậu muốn mua thêm bất cứ thứ gì anh ấy muốn và tặng cho anh ấy.
“Em cũng sẽ mua cho anh một chiếc bánh….”
"Ừm."
“Play nữa… Sẽ làm bất kỳ những gì Trưởng nhóm muốn.”
“Cái cuối cùng khá hay đấy.”
Anh ấy bật cười. Cậu có thể cảm nhận được thân thể mình đang rung rung.
Cậu cảm thấy bực bội vì ngay cả vào lúc này tâm trạng anh ấy đã trở nên thoải mái rồi, vì thế cậu lấy ngón tay ấn vào lưng anh ấy.
“Có thể làm mọi việc trong tháng 11.”
Anh ấy vỗ lưng cậu như thể đáp lại.
“Vào tháng 11… A.”
Sau này cậu nhận ra đối phương đang nói về điều gì.
“Không, em… Anh thực sự không cần phải làm điều đó đâu.”
"Tại sao?"
Cậu vặn người định thoát ra nhưng không thể cử động được và bị mắc kẹt trong hàng rào do cánh tay đối phương tạo ra. Anh dễ dàng ôm chặt cậu và hỏi lại.
“Em cũng không muốn tổ chức sinh nhật cho chính mình à?”
“Em đã từng… Trưởng nhóm, anh thật phiền phức. Anh không cần phải bận tâm về điều đó, ngay từ đầu em đã không quan tâm đến nó….”
Người này thì thầm khi ghìm cậu xuống.
“Đó là lý do tại sao anh biết chắn rằng em đã hiểu.”
"Trưởng nhóm-."
"Anh biết rồi. Vậy chúng ta hãy nói về chuyện đó và xem xét lại sau ngày sinh nhật của em. Đừng bận tâm quá nhiều. Đối với anh, Lee Seo-dan nhớ đến bản thân anh là đủ rồi."
"… Vâng."
Cậu đáp bằng giọng khẽ khàng. Khi cậu buông lỏng cơ thể đang chống cự của mình, môi đối phương chạm nhẹ như một phần thưởng lên đốt sống cổ tròn trịa trên lưng cậu.
“Chỉ vì điều gì đó không quan trọng đối với anh không có nghĩa là nó sẽ không quan trọng đối với Lee Seo-dan, nhưng anh xin lỗi vì đã không nghĩ trước đến cảm xúc của Lee Seo-dan.”
“Không… Em cũng xin lỗi. Em đã tự mình lên kế hoạch mà không hỏi ý kiến…”
Thân thể cậu ngày càng thả lỏng và ngã vào vòng tay người kia. Nhịp thở của họ khớp thành một với khi lồng ngực chạm vào nhau. Khi anh ấy thở ra, cậu hít vào, khi cậu hít vào, anh ấy thở ra, những đường nét trên cơ thể lên xuống như những mảnh ghép hoàn hảo. Nhiệt độ cơ thể anh ấy đang rất cao, truyền đến cơ thể gần sát của cậu. Hơi ấm lan tỏa từ đầu ngón tay đến ngón chân.
“…Em nghĩ hai tuần là quá dài.”
Vì không có ai nghe được nên cậu mới có thể bộc lộ suy nghĩ chân thật của mình như một đứa trẻ.
“Anh thậm chí còn không ở Hàn và Mỹ thì quá xa….”
Cậu đã thấy khuôn mặt của anh ấy hầu như mỗi ngày trong vài tháng qua và đã chạm vào làn da của anh ấy hầu như mỗi ngày. Cho dù không phải làm tình, cậu cũng được anh ôm trong vòng tay rộng lớn, hôn, nắm tay anh ấy. Kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò, cậu đã dành hầu hết các ngày cuối tuần với người này, và chưa bao giờ nhận ra rằng anh ấy sẽ sớm ở bên kia thế giới thay vì ở bên cạnh mình.
Trưởng nhóm Han thở dài thay vì trách cậu phiền nhiễu. Cơ thể cậu được kéo sát vào vòng tay đối phương.
“Lee Seo-dan có muốn anh để em ở đây không?”
Đó là một giọng nói trầm. Bàn tay đỡ phần lưng dưới của anh nâng gấu áo lên và thọc vào bên trong. Một bàn tay to và ấm áp từ từ vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới.
Cậu hầu như không suy nghĩ được trước bàn tay đang vuốt ve mình như đang muốn dỗ dành một đứa trẻ. Miệng ngậm lại và để nỗi bất bình còn sót lại lướt qua lưỡi mình. Dù sao thì cậu sẽ gây ra rắc rối cho anh ấy với những việc lẽ ra phải xảy ra.
Không phải là họ đã xa nhau một năm mà chỉ hai tuần thôi. Nếu có người khác nghe thấy chắc sẽ cười lớn. Nơi đối phương sắp đến không phải là một khu vực hẻo lánh nguy hiểm và cũng không phải là cậu sẽ bị mất liên lạc hoàn toàn với anh ấy.
Vì vậy bây giờ chỉ hơi bồn chồn một chút thôi, nhưng cậu nghĩ sẽ ổn thôi sau khi anh ấy đi. Dù trống rỗng, cuộc sống hàng ngày không có người này vẫn sẽ trôi qua như thường lệ, rồi hai tuần sẽ trôi qua trong chốc lát thôi.
Đó là một ý tưởng ngu ngốc đến ngớ ngẩn.
***
Rạng sáng ngày thứ Hai, cậu tỉnh dậy trước Trưởng nhóm Han.
Khi cậu ra khỏi giường và đi xuống cầu thang, phòng khách tràn ngập ánh sáng xanh và mát mẻ từ tấm kính suốt từ trần đến tường. Trước cửa, vali và cặp tài liệu của người kia đã được đặt ngay ngắn.
Sau khi tắm rửa xong, cậu xay hạt cà phê trong bếp và pha cà phê đặc. Đặt hai lát bánh mì vào máy nướng rồi rán xúc xích nhỏ và trứng trong chảo. Sau khi bày bữa sáng đã nấu xong ra đĩa và đặt lên bàn, cậu nín thở lắng nghe, hình như anh ấy vẫn đang ngủ trên lầu.
Trong tủ quần áo của anh ấy có chiếc vali màu xanh nhạt mà cậu đã cùng anh ấy mua trong chuyến đi Chuseok lần trước.
Cậu vuốt chiếc vali màu xanh navy của đối phương, cũng cùng kích thước nhưng khác màu, rồi mở vali của mình ra. Vì mới nên dây kéo hơi cứng. Bên trong hộp đựng, hai túi thơm chứa những hạt nhỏ được lăn ra và tỏa ra mùi hăng đặc trưng của những hạt mới.
Cậu lấy giấy tờ, bút từ phòng làm việc và một hộp chocolate từ tủ lạnh nhà bếp rồi kéo vali lên lầu.
Cậu lặng lẽ đi ngang qua anh ấy đang ngủ rồi mở cửa tủ rồi bước vào. Đồ lót, tất và áo sơ mi. Chiếc cà vạt được cuộn lại và thả vào hộp đựng đang mở. Lấy tất cả áo sơ mi ra khỏi móc và gấp chúng lại để chúng không bị nhàu. Cậu đang lựa chiếc quần vest trong số những chiếc quần được gấp gọn gàng trên kệ, nhưng đỉnh đầu lại có cảm giác. Cậu ngước lên thì thấy Trưởng nhóm Han đang tựa vào cửa tủ nhìn xuống mình.
“Anh đã dậy rồi à…”
Cậu tạm ngừng tay. Nhìn xuống hành lý của cậu, ánh mắt lạnh lùng như chưa tỉnh hẳn. Đôi môi đẹp đẽ mím lại thành một đường thẳng.
“…Sẽ không qua nhà Trưởng nhóm trong hai tuần nên em sẽ lấy chúng về trước. Trong khi đợi anh, em cần quần áo để đi làm…”
Một lời bào chữa mà anh ấy thậm chí còn không yêu cầu bật ra từ môi cậu. Trưởng nhóm Han liếc đống móc treo trống một nửa rồi chậm rãi lên tiếng.
"Anh cũng đoán vậy. Nếu không có anh, Lee Seo-dan sẽ không bao giờ tới đây”.
"… Vâng."
“…Chúng ta sẽ đi trong khoảng ba mươi phút nữa. Nếu em định đi cùng anh, hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Cậu nhìn qua khe cửa nơi anh ấy biến mất. Chẳng bao lâu sau có tiếng cửa phòng tắm đóng lại và tiếng nước chảy yếu ớt.
Nó thật lạ. Hai người vốn dính chặt với nhau suốt cả cuối tuần và đã trở nên gần đến mức không thể hẹp hơn nữa, bỗng nhiên lại rộng mở.
Cậu thu dọn đồ đạc, để ngoài hiên rồi ngồi xuống bàn ăn trước khi anh ấy bước xuống với mái tóc ẩm và chiếc áo sơ mi thoải mái. Anh ấy ngồi đối diện với cậu với nụ cười trên môi.
“Ăn bữa sáng do Lee Seo-dan chuẩn bị. Thỉnh thoảng đi công tác cũng đáng.”
“… Từ giờ trở đi, em sẽ làm bữa sáng ngay cả khi anh không đi công tác.”
“Em thậm chí còn không biết cách đập trứng và rán chúng.”
Thực ra cậu đã ăn cái bị vỡ và rán cái khác, nhưng cậu nghĩ không cần thiết phải nói về chuyện đó.
Cậu nhìn Trưởng nhóm Han cắt một góc bánh mì nướng và bắt đầu ăn nó.
“Nếu có thể, em muốn cùng nhau đến sân bay để tiễn Trưởng nhóm….”
"Ừ."
Anh ấy đặt con dao xuống, vẫn mỉm cười.
“Anh không nghĩ chuyện đó là có thể vì không đủ thời gian. Chúng ta đi cùng nhau cũng không sao, nhưng nếu muốn từ Incheon về thì Lee Seo-dan sẽ không thể đến làm đúng giờ được.”
"… Vâng."
Đó là sau khi cậu đi đến kết luận tương tự sau khi tính toán thời gian của nhiều tuýt xe buýt và taxi ở sân bay ngày hôm qua. Cậu chỉ tự nhủ có cách nào khác không.
"Và."
Trưởng nhóm nói thêm. Đó là một khuôn mặt nghiêm nghị ngoại trừ đôi lông mày hơi cau lại.
“Nếu đi vào sảnh khởi hành mà bỏ Lee Seo-dan lại, anh nghĩ mình sẽ cảm thấy không thoải mái”.
"… Vâng."
“Trên đường đi anh định thả em ở công ty. Nếu được thì em có thể vào làm sớm ”.
Cậu gật đầu. Anh ấy gần như đã ăn hết đĩa của mình trước khi cậu nhận ra.
Cậu buộc mình phải vượt qua cơn chán ăn và ăn hết nửa phần xúc xích của mình. Cậu cắt một góc miếng bánh mì nướng và cho vào miệng. Bánh mì anh ấy mua hôm qua cũng ngon, nhưng vì cậu là người nướng nên nó chẳng có mùi vị gì cả.
Trưởng nhóm Han dọn dẹp nhà bếp trong khi cậu chuẩn bị để đi làm và chất hai vali, trong đó có của mình, lên xe. Khi trở về, cậu đóng tất cả cửa sổ của một ngôi nhà mà không ai ở lại trong suốt hai tuần, và đứng thẫn thờ ngoài hiên.
Phòng khách được sắp xếp gọn gàng đắm chìm trong ánh sáng xanh lạnh lẽo của buổi sáng. Cậu đang đứng trên hiên nhà, nhìn thành phố qua lớp kính, như đang nhớ về một khung cảnh mình sẽ không được nhìn thấy khá lâu.
"Đi nào."
Trưởng nhóm Han đi xuống lầu với một chiếc áo khoác khoác trên tay và lên tiếng. Cậu bước sang một bên để anh ấy ra trước.
“Em đã đóng gói hết mọi thứ chưa?”
"Rồi ạ."
“Lúc tan sở chắc hẳn sẽ rất cồng kềnh vì em có rất nhiều hành lý.”
Đó là điều cậu chưa từng nghĩ đến khi thu dọn đồ đạc vào buổi sáng, nhưng cậu nhẹ lắc đầu.
“Không sao đâu ạ, vì nó có bánh xe.”
Cửa trước đóng lại.
Cậu theo Trưởng nhóm Han đi thang máy xuống bãi đậu xe chung cư, leo lên ghế hành khách của chiếc ô tô đậu gần đó. Chỉ là còn sớm một chút, trong cốp xe chỉ có hai cái vali, giống như thường ngày đi làm cùng anh ấy.
Có lẽ vì vậy mà cậu đã nói rất nhiều chuyện trên đường đến công ty. Thông thường, sau khi làm thủ tục tại sân bay, anh ấy sẽ nghĩ xem mình sẽ làm gì trong thời gian chờ lên máy bay và kiểm tra lại xem việc báo cáo và đánh giá công việc sẽ được thực hiện như thế nào khi mình đi vắng. Anh ấy nói về lịch trình chi tiết của chuyến du lịch nước ngoài mình sẽ đi trong kỳ nghỉ lễ Chuseok và những bài đánh giá khác nhau đã đọc vào cuối tuần.
Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ và nhẹ nhàng. Sau đó, trước khi cậu nhận ra, xe đã tới trước công ty rồi.
Anh ấy cắt ngang câu cậu đang nói một cách ngẫu nhiên. Xe dừng lại trước đèn tín hiệu. Trước mặt cậu, người qua đường đang đi qua phần đường dành cho người đi bộ.
“Nếu được thì anh sẽ thả em ở ngoài cửa.”
Anh ấy nói. Trong bàn tay đặt trên vô lăng, trong giọng nói và ngữ điệu của anh ấy, cậu có thể cảm nhận được khoảng cách của một người đã sẵn sàng ra đi. Dù người này ở ngay cạnh, nhưng cậu cảm thấy dù có đưa tay ra thì cũng không thể với tới được.
Khi cậu không rời mắt khỏi anh ấy, tín hiệu đã thay đổi. Anh ấy đánh lái và dừng lại trước tòa nhà công ty.
Không có chỗ nào để đậu xe. Anh ấy thậm chí còn chưa sang số. Cậu nhẹ nhàng lên tiếng như thể đang cố lờ đi vỉa hè ngoài cửa sổ.
“Em cần lấy đồ của mình …”
Cuối cùng anh ấy quay xe lại và tấp vào bãi đậu xe ngầm của công ty.
Cậu đã lãnh phí vài phút quý giá mà không nói gì. Không nói một lời nào cho đến khi anh ấy dừng xe trước sảnh thang máy ngầm, xuống trước, lấy vali của cậu ra, sau đó xuống xe và đóng cửa xe lại.
Bãi đậu xe trước giờ cao điểm nên vẫn vắng người. Không khí đặc quánh và mát mẻ, thoang thoảng mùi xăng dầu. Tay cầm bằng nhựa của chiếc vali đối phương đưa cho cậu ấn sâu vào lòng bàn tay đau nhói.
“Anh sẽ có một chuyến đi suôn sẻ.”
Chặn lại những lời cậu đã luyện tập, anh ấy lên tiếng trước. Đó là một biểu hiện hoàn toàn chuyên nghiệp và không thể đọc được cảm xúc.
“Dù có việc gì cũng hãy thường xuyên liên lạc với anh. Đừng bận tâm đến việc bị lệch múi giờ.”
"… Vâng."
“Anh sẽ nhắn tin cho em khi đến nơi.”
"Anh đi an toàn nhé...Tạm biệt."
Ngay cả khi đây không phải là bãi đậu xe của công ty, ngay cả khi không có camera quan sát ở sảnh thang máy ngay bên cạnh, cậu cũng không thể dang tay ra ôm hay hôn anh ấy lúc này. Khuôn mặt lạnh lùng và giỏi giang dường như thuộc về người khác. Đó là khuôn mặt của cấp trên của cậu, người cậu thỉnh thoảng gặp ở hành lang công ty hoặc trong thang máy, người đã khiến cậu căng thẳng cả ngày. Điều này vô cùng khó khăn và mệt mỏi.
Vì thế thay vì đưa ra một lời tạm biệt khác, cậu cúi đầu. Anh ấy nhìn xuống cậu một lúc như định nói điều gì đó, rồi gật đầu một cái rồi xoay nắp ca-pô để mở cửa tài xế. Cậu có thể nhìn thấy hình dáng của đối phương qua lớp kính cửa sổ.
“Vào trước đi.”
Anh ấy nói trong khi cửa sổ hạ xuống một nửa. Cậu gật đầu, kéo vali rồi bước vào sảnh thang máy. Cửa sổ đóng lại với một âm thanh khẽ khàng.
Cậu quay lại phía anh ấy khi nhấn nút thang máy. Chiếc xe màu bạc to lớn không nổ máy và đứng yên tại chỗ cho đến khi cậu bước vào thang máy và cánh cửa sắt dày đóng lại.
Từ chỗ cậu đang đứng không thể nhìn thấy mặt người kia. Vì thế cậu không thể đọc hiểu được biểu cảm của anh ấy khi rời đi là như thế nào.
***