Khi cậu mở mắt ra, căn phòng tối om.
Cậu chớp mắt trong bóng tối, cố nhớ xem đây là đâu. Cảm giác xa lạ của tấm ga trải giường thật cứng nhắc và lúng túng. Cậu chỉ nhớ ra khi bàn tay duỗi ra từ từ chạm vào đầu giường.
“… Ôi.”
Thân thể và đầu nặng trĩu như vừa bị đánh. Những ngón tay khô khốc mò mẫm với để tìm công tắc đèn phòng ngủ. Một ánh đèn vàng dịu nhẹ bật lên.
Đồng hồ 19:20 hiện lên trên chiếc điện thoại vừa sạc xong, có tin nhắn từ anh ấy.
"Khi nào dậy thì gọi cho anh."
Sau khi tựa nửa thân trên vào đầu giường và chớp mắt vài cái, cậu rút điện thoại ra khỏi sạc và nhấn nút gọi.
Mắt nhìn chăm chú vào căn phòng khách sạn được nhuộm trong ánh sáng vàng nhạt, trong khi tiếng bíp vang lên vài lần. Khung cảnh kỳ lạ nhìn qua cửa sổ giờ đã biến thành cảnh đêm của những tòa nhà cao tầng tỏa sáng rực rỡ.
- Em đã nghỉ ngơi chưa?
Khi anh ấy trả lời điện thoại, giọng thật trầm lặng.
Trong khi đang ngon giấc, người cậu đã trở nên yếu đuối như lớp vỏ bao quanh trái tim bị bong ra, cảm thấy nghèn nghẹn như một thói quen dù biết rằng anh ấy không ở tít ở một đất nước khác mà đang ở rất gần đây. Cậu phải đưa điện thoại ra xa tai một chút và lấy lại hơi thở để giọng nói trở lại bình thường.
“Bây giờ em đã dậy rồi. Bây giờ anh có thể nói chuyện được không?”
- Một lát nữa là được. Em định ăn gì cho bữa tối?
"… Em cũng không biết nữa. Còn Trưởng nhóm thì sao?”
- Chắc anh phải đi ăn cùng đồng nghiệp. Lee Seo-dan, ăn gì đó và nghỉ ngơi nhiều hơn nhé. Bên dưới chiếc điện thoại cạnh giường là hướng dẫn đặt dịch vụ phòng. Hoặc em có thể ghé nhà hàng của khách sạn.
Giọng nói cậu nghe thấy trong căn phòng khách sạn tối, xa lạ trầm hơn và mời gọi hơn lúc bình thường. Cậu nhỏm dậy và lê những ngón chân lạnh cóng của mình đi tìm dép. Tấm thảm lông ngắn cù vào ngón chân.
“Anh đừng bận tâm về em, hãy hoàn thành công việc của mình và về đây. Em sẽ nghỉ ngơi và ra ngoài nếu cảm thấy chán.”
- … Nếu đi chơi thì phải ăn mặc đủ nhé. Ban đêm nhiệt độ giảm đấy.
"Vâng ạ."
- Nếu bị lạc thì gọi cho anh.
"… Vâng. Hẹn gặp lại tối nay.”
- Tối nhé.
Cúp máy xong, cậu cũng bật đèn ngủ ở đầu giường đối diện lên. Bên cạnh là một chiếc điện thoại, như anh ấy bảo, có một cuốn menu và một tờ giấy tráng ghi chi tiết về cách gọi dịch vụ phòng.
Cậu liếc nhìn thực đơn và đặt nó xuống. Vừa mới ngủ nên bụng cũng không đói lắm.
Cậu rửa mặt, kéo rèm và thay quần áo. Do vội vã thu dọn hành lý, quần áo trong vali rất hỗn độn. Có những bộ quần áo anh ấy đã mua cho, và những chiếc áo sơ mi đi làm cậu đã mang theo để mặc khi ở nhà anh ấy.
Cuối cùng cậu tròng vào một chiếc áo phông ngắn tay mới, màu đen và quần jean sáng màu, lấy một chiếc áo khoác mỏng rồi ngồi xuống giường. Sau khi hoàn thành một thao tác tìm kiếm đơn giản trên điện thoại di động, cậu nhét ví, hộ chiếu và thẻ chìa khóa vào túi rồi rời khỏi phòng.
Có nhiều người ở sảnh khách sạn hơn lúc cậu mới đến. Có cảm giác như đèn sáng hơn một chút và âm lượng nhạc nền cao hơn một chút phù hợp với các cuộc trò chuyện.
Hồ bơi và những cây cọ bên cạnh tỏa sáng rực rỡ trong bóng tối, như có những ngọn đèn riêng biệt được lắp đặt ngoài trời. Trên những chiếc ghế xếp bên ngoài vẫn nhìn thấy đầy người.
Sau khi rời khách sạn, con đường bên ngoài đã hoàn toàn khác. Có rất nhiều ô tô chạy trên đường dưới ánh đèn đường màu trắng, nhưng dường như rất ít người đi bộ trên vỉa hè.
Đúng như anh ấy nói, không khí khá lạnh. Cậu mặc áo khoác và vội vàng bước đi ngang qua những khách sạn, nhà hàng và cửa hiệu khác có ánh sáng rực rỡ. Thân cây cọ trông gầy gò từ xa nhưng lại thô dày và chắc chắn hơn nhiều so với một chiếc đèn đường khi nhìn gần.
Cậu tiếp tục đi mà không hề kiểm tra bản đồ. Việc tìm đường không khó vì đường đi không phức tạp và thường xuyên theo dạng lưới. Sau khi đi bộ đúng mười lăm phút, cậu đã có thể đến ngay trước khi cửa hàng đóng cửa.
Nhìn thấy cánh cửa chớp sắp buông xuống, cậu mất kiên nhẫn và ngó vào tủ trưng bày sáng sủa. Trong số những cái tên in trên tờ giấy nhỏ, có rất nhiều từ xa lạ.
Cuối cùng, cậu vẫy tay với người bán hàng phía sau quầy và hỏi bằng thứ tiếng Anh nghèo nàn.
[Xin hỏi cái nào ít ngọt nhất?]
Người nhân viên có râu dường như hiểu được tiếng Anh của cậu. Những ngón tay của anh ta di chuyển trên mặt kính và tự tin chỉ vào mặt trên của một chiếc bánh. Đó là một chiếc bánh có lớp kem màu cà rốt ở trên.
Khi cậu lắc đầu, người bán hàng lại nghĩ nghĩ nhưng lần này chỉ vào phía bên kia của tủ trưng bày. Đó là một chiếc bánh dễ thương được phủ kem trắng. Cậu không thể biết đó là bánh gì khi nhìn vào tấm biển nhỏ phía trước, nhưng bên trong cửa hàng là một bầu không khí náo nhiệt, và người bán hàng phía sau quầy đang đợi rồi.
Cuối cùng cậu cũng gật đầu. Người bán hàng lấy chiếc bánh ra cẩn thận như một đứa trẻ và đặt vào hộp giấy. Cậu rút ví ra, lấy mấy tờ tiền cứng rồi giữ lại vài tờ. Cạnh quầy treo những ngọn nến đủ hình dáng.
Sau khi suy nghĩ, cậu mua thêm hai cây nến nhỏ. Người bán hàng gói nến riêng rồi đặt vào tay cậu một hộp bánh và một chiếc túi nhựa.
Thế là cậu lại bước trên đường với chiếc bánh mà người kia có thể thích và một cây nến mà cậu chắc chắn anh ấy sẽ không thích.
Cơ thể chắc hẳn đã thích nghi ở một mức độ nào đó. Lần này, cậu cảm thấy đói đến mức bụng chợt quặn lên. Định quay lại khách sạn, nhưng chợt nhớ lại thực đơn ở khách sạn nhưng cậu lại dừng bước.
Ở Hàn cậu đã không thích đến nhà hàng một mình rồi, nhưng lang thang trên đường phố tại nước ngoài một mình khiến những điều cậu bận tâm cho đến nay đều cảm thấy vô ích.
Cậu quay lại và hấp tấp mở cửa một nhà hàng gần đó rồi bước vào. Thoáng sửng sốt trước căn phòng ồn ào, chật chội đầy người và nội thất cũ kỹ, tồi tàn, nhưng cậu thu hết can đảm và ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Cậu an toàn gọi món tại quầy nhìn được vào bếp và ăn hai chiếc xúc xích với tương ớt, một đĩa khoai tây chiên dày và uống Coca trong một chiếc cốc lớn.
Sau đó, cậu không ghé thăm một nhà hàng nổi danh nào nữa, cũng không có chuyến phiêu lưu thú vị nào nhưng bước chân trở về khách sạn lại thật nhẹ bẫng. Tinh thần phấn khích đến mức mọi quang cảnh đường phố lọt vào mắt cậu đều lấp lánh, hẳn cậu thích được đi du lịch.
Cậu đặt chiếc bánh vào chiếc tủ lạnh mini trong phòng khách sạn của mình. Cậu bật TV, rồi lại tắt đi vì không thấy hay rồi đi xuống sảnh khách sạn với một cuốn sách và điện thoại.
Sảnh yên tĩnh hơn trước. Cậu chọn một chỗ ngồi mình thích, ngồi xuống và gọi một ly cà phê từ quán cà phê trong khuôn viên. Lúc đó đã hơn 21:30 một chút.
Vừa mới tới 22:00 thì có tin nhắn tới từ anh ấy bảo việc sắp xong rồi.
Anh ấy nhắn, "Khoảng 23:00 anh sẽ về. Em đã ăn tối chưa?"
“Em đã ăn xúc xích. Trưởng nhóm thì sao?”
Cậu gửi cho anh ấy bức ảnh đã chụp trước đó. Phòng ăn tối lờ mờ nên đồ ăn trong đĩa trông giống một cục đen thui hơn là xúc xích.
“Em đã ra ngoài à?”
“Vâng, em ra ngoài ăn thôi.”
“Bây giờ em đã quay lại khách sạn rồi à?”
"Vâng. Em sẽ ngồi chơi cho đến khi anh về, hãy đi từ từ thôi nhé!"
Vì sợ anh ấy sẽ vội về nên cậu không nói mình đang ngồi ở tiền sảnh. Cậu đặt một dòng đánh dấu lên trang đang đọc dở trên và đặt sách xuống. Đêm càng về khuya, cậu bắt đầu nhìn mọi người kéo vali qua lối vào sáng đèn.
Hầu hết họ đều mặc vest và trông có vẻ mệt mỏi. Họ dừng lại ở quầy lễ tân, lấy thẻ chìa khóa, đi qua sảnh nơi cậu đang ngồi và đi thang máy lên. Một số người chỉ đi ngang qua cậu mà không qua quầy lễ tân để nhận phòng. Cậu có cảm giác như nhìn thấy hình bóng anh ấy suốt hai tuần qua.
Nếu tập trung ánh mắt vào những ô cửa kính dài cạnh cửa ra vào, có thể nhìn thấy đường vào khách sạn đang sáng choang với ánh đèn vàng rực rỡ và những chiếc ô tô chạy qua.
Vì thế cậu đã biết ngay khi Trưởng nhóm Han đã về tới nơi ngay trước cả khi anh ấy mở cửa bước vào.
Màu đen của xe cùng bóng dáng người trên ghế lái, cửa tự động mở rộng.
Với chiếc áo vest khoác trên một tay, ban đầu anh ấy không nhìn thấy cậu. Đôi giày cao cấp màu đen bóng loáng lặng lẽ rảo bước trên tấm thảm ở tiền sảnh. Đó là một dáng điệu bước đi nhanh chóng và chính xác.
Cậu thoáng thấy khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc của người đàn ông từ xa, áo quần vẫn gọn gàng sau khi mặc trên người cả ngày. Như thể bắt gặp ai đó lần đầu tiên, như thể tình cờ gặp người ấy ở sảnh khách sạn. Đôi môi mím chặt, vầng trán thẳng dưới mái tóc được vuốt gọn gàng, đôi mắt sắc sảo và chiếc mũi cao lạnh lùng và giỏi giang đến mức người ta không thể tưởng tượng được khuôn mặt tươi cười của người này. Dường như thật khó để dám nói thẳng ra điều gì, và dường như đối phương sẽ không trao trái tim mình cho bất cứ ai.
Cậu nhìn chằm chằm vào bước chân anh ấy đang tiến tới, không biết người này đang thờ ơ hay phấn khích, khi anh ấy đi ngang qua mà không nhìn thấy mình. Vào những giây cuối, khi đối phương sắp đi lướt qua mình hoàn toàn, cậu đứng dậy và đưa tay ra.
Những đầu ngón tay lướt qua cánh tay anh ấy nắm lấy ống tay áo ở khuỷu tay. Người đàn ông lùi lại và cau mày nhìn xuống. Đôi môi vốn đang mím chặt khó chịu của anh ấy hơi hé ra khi thấy cậu, mặt đỏ bừng như máu. Ngay lập tức, ngạc nhiên và ấm áp lóe lên trong đôi mắt vô cảm của đối phương.
"Em đang làm gì ở đây thế?"
“… Trưởng nhóm.”
Vì lý do nào đó, nghĩ rằng đối phương có thể không nhận ra mình, cậu nhỏ giọng gọi trong khi vẫn nắm lấy tay áo anh ấy. Người kia tiến lại gần, nhìn xuống bàn với tách cà phê rỗng và một cuốn sách, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bằng một tay.
“Em đang làm gì ở sảnh vậy?”
“…Em thích ngồi đây thôi.”
Cậu muốn xách hộ chiếc cặp nhưng anh ấy không cho. Đúng hơn là anh ấy đã cầm luôn đi cuốn sách của cậu. Cậu đứng cạnh anh ấy, đợi thang máy rồi đi lên tầng 16. Họ cùng nhau bước lên tấm thảm ở hành lang.
Khi đến trước cửa, anh ấy bất ngờ lên tiếng khi cậu lấy thẻ chìa khóa ra.
“Anh nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta đến khách sạn cùng một lúc.”
“… Tết Nguyên đán, hai chúng ta đã cùng đến mà. Lúc Trưởng nhóm làm việc muộn đấy.”
"… A."
Đó là lần đầu tiên cậu đợi anh ấy ngoài cửa phòng và họ cùng đi vào.
Trưởng nhóm nghe thấy cậu nói thì cau màym lấy chìa khóa thẻ từ tay cậu rồi mở cửa. Với một cú nhấp, că phòng chìm trong bóng tối mở ra.
Rồi cậu yêu cầu một cách bốc đồng.
“Trưởng nhóm vào trước đi.”
"… Tại sao?"
“Em sẽ gõ cửa rồi anh hãy mở cửa nhé.”
Anh ấy nhìn xuống cậu với vẻ mặt không bằng lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng. Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Cậu lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào đùi trong hành lang yên tĩnh, tối tăm. Trong đầu nghĩ về anh ấy đang ở phía bên kia cánh cửa. Giống như những ngày bản thân sợ hãi và phẫn uất hơn bất cứ điều gì trên đời. Tim đập nhanh đến nỗi môi khô lại.
Sau đó cậu từ từ đưa tay lên gõ nhẹ vào bề mặt gỗ cứng.
Cánh cửa mở ra, lộ ra một biểu cảm xa lạ. Cậu bước vào trong, đóng cửa lại và quỳ xuống trước mặt anh ấy.
“Lee Seo-dan.”
“…Xin hãy để em làm điều này.”