Closed Door - Chương 10

Editor: HThanh.

“Máu, máu…….” 

“Không sao đâu, Cho Rong. Bình tĩnh.” 

Người dính đầy máu đang cố gắng trấn an người đang xem người dính đầy máu. 

“B, bệnh viện……. Xe cứu thương!” 

“Không, khụ khụ……, không sao.” 

Sa Geon Woo ngăn tôi lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương. 

“Có gì mà không sao chứ. Anh đang nôn ra máu kìa! Người như thế này mà còn đến đây ăn canh xương bò sao? Phải đến bệnh viện chứ.” 

“Vết thương bên ngoài đã được chữa trị hết rồi, đây là do bên trong bị chấn động.” 

Ngay cả khi đang nói hắn vẫn ho, như thể muốn nôn ra những cục máu đông còn sót lại trong cổ họng. Mỗi khi hắn ho, máu lại nhỏ giọt từ bàn tay đang che miệng. 

“Vậy thì phải chữa trị bên trong chứ! Chỉ chữa trị những chỗ nhìn thấy thì có ích gì.” 

“Đợi rồi sẽ khỏi.” 

“Anh đang nói nhảm nhí đấy. Phải chữa trị mới khỏi chứ, để đó thì sao khỏi được. Thời buổi này mà vẫn còn người nói những lời ngu ngốc như vậy sao.” 

“Tôi là thợ săn. Đây là lần đầu tiên sao? Tôi thực sự không sao. Đây là máu chết chảy ra khi bên trong ổn định.” 

Nhìn cái cách Sa Geon Woo nôn ra máu mỗi một lần, khuôn mặt vốn đã trắng bệch càng trở nên trắng hơn, thật khó tin là bên trong hắn đang ổn định. 

“Tôi nên đến vào ngày mai thay vì hôm nay. Tôi đã cho Cho Rong thấy một cảnh tượng xấu xí.” 

“Không, đây không phải là lúc để nói những lời thản nhiên như vậy…….” 

“Hãy tin tôi. Tôi thực sự không sao. Ngay cả khi đến bệnh viện, họ cũng chỉ bảo tôi nghỉ ngơi thôi. Chỉ cần ngủ một giấc và thức dậy…….” 

Khi hắn đang nói như vậy, Sa Geon Woo thực sự nôn ra một cục máu đông rồi đập đầu xuống bàn. 

“Tôi, tôi xin lỗi? Anh Sa Geon Woo? Này! Này!” 

Hắn bất tỉnh sao? Hay là chết rồi? Tôi cẩn thận chạm vào lưng hắn nhưng không có phản ứng, vì vậy tôi nắm lấy vai hắn và kéo lên. Phần trên cơ thể mềm nhũn bị kéo lên rồi lại ngã xuống bàn với một tiếng ‘rầm’. 

“À, xin lỗi.” 

Thật may là hắn không cảm thấy đau vì bất tỉnh. 

“Nhưng tôi phải làm gì đây? Anh nôn ra máu như thế này rồi bất tỉnh thì tôi phải làm gì?” 

Thật may là món canh xương bò đã nguội, nhưng khuôn mặt và quần áo của Sa Geon Woo đã trở nên hỗn loạn vì món canh xương bò bị đổ và máu mà hắn đã nôn ra khi ngã xuống bàn. 

Suy nghĩ. Không, bình tĩnh. Hãy suy nghĩ và bình tĩnh. 

“Không, chết tiệt.”

Tôi tát mạnh vào má mình, tạo một cú sốc cưỡng bức vào đầu óc đang hỗn loạn.

Bình tĩnh trước, suy nghĩ sau.

Từng bước một.

Tôi bình tĩnh lại. Tôi đã bình tĩnh.

“Vẫn chưa được!”

Tôi chưa bình tĩnh hẳn nhưng đang dần bình tĩnh. Sẽ bình tĩnh. Tôi sẽ bình tĩnh.

Phù― được rồi, tốt. Bây giờ hãy suy nghĩ.

Sa Geon Woo đã nôn ra máu và bất tỉnh.

Tôi phải làm gì?

Dọn dẹp cửa hàng đang lộn xộn?

Để mặc người nằm vật vạ mà lo dọn dẹp cửa hàng trước thì quá vô nhân đạo, vô đạo đức.

Lau mặt và quần áo dính đầy máu cho Sa Geon Woo?

Đây là hành động vô nghĩa nhất.

Gọi xe cứu thương, đưa đến bệnh viện?

Theo lời Sa Geon Woo thì hắn chỉ bị bệnh trong người, và máu chết đang chảy ra khi bên trong ổn định.

Nhưng làm sao người ta biết hết được bệnh của mình, nếu biết thì trên đời này đã không có bệnh nhân rồi. Tất cả đều tự tin nói ‘Tôi không sao.’ rồi cứ thế mà đi luôn.

“Vẫn là phải đưa đến bệnh viện trước đã.”

Thấy chưa, cứ bình tĩnh và suy nghĩ từ từ thì mọi việc sẽ tiến triển.

Không cần phải hoang mang. Không cần phải hoang mang gì cả.

Tuyệt vời. Tôi đã hoàn toàn bình tĩnh.

Tôi run rẩy gọi điện thoại và gọi xe cứu thương.

Tôi lo lắng không biết phải làm gì trong lúc chờ đợi. Tôi nghĩ có nên lau máu cho Sa Geon Woo vì trông hắn rất tệ, hay là di chuyển đến một chỗ khác để nằm thoải mái hơn, nhưng tôi không dám chạm vào hắn một cách vội vàng nên tôi đứng cách xa ra. 

Thay vào đó, để có thể ra ngoài ngay khi xe cứu thương đến, tôi treo tấm biển <đã đóng cửa> lên cửa hàng, nhặt áo khoác mặc vào, lấy ví và điện thoại. Tôi đi đi lại lại trong và ngoài cửa hàng và phát hiện ra chiếc xe cứu thương đang đến từ xa, tôi vẫy tay.

“Ở đây, ở đây!”

Các nhân viên cấp cứu đỗ xe cứu thương ngay trước cửa hàng và xuống xe với cáng.

“Bệnh nhân đâu?”

“Ở trong kia. Tôi để anh ta nằm đó như lúc bị ngã.”

“À…….”

Trước lời nói của tôi, các nhân viên y tế nhìn vào bên trong cửa hàng và thở dài một tiếng ngắn. Họ đặt Sa Geon Woo bất tỉnh lên cáng và di chuyển hắn vào xe cứu thương. 

“Cậu có đi cùng không?” 

Tôi chuẩn bị đi theo một cách tự nhiên, nhưng khi nghĩ lại thì không có lý do gì chủ nhà hàng phải đi cùng một người bị ngã trong nhà hàng. Nhưng nếu tôi để mặc hắn như thế này, tôi sẽ không thể ngủ được. Tôi gật đầu đồng ý đi cùng, khóa cửa hàng và cùng lên xe cứu thương.

***

“Cũng không hẳn là sai.” 

Sa Geon Woo được đưa đến bệnh viện, đã được xác nhận sau khi kiểm tra lý lịch là một bệnh nhân đã đến bệnh viện vào buổi sáng. Như hắn đã nói, hắn không có vết thương hay bệnh tật đặc biệt nào, và tất cả những gì cần là thời gian để cơ thể ổn định. 

Hắn sẽ không khỏe hơn trong một ngày, nhưng sẽ tỉnh táo sau một giấc ngủ ngon, và nếu nghỉ ngơi khoảng một tuần thi hắn sẽ có thể thức dậy và đi lại bình thường. Việc Sa Geon Woo được chính thức xác định là một ‘Người thức tỉnh’ hoạt động như một thợ săn là điều đáng ngạc nhiên.

Nhưng điều ngạc nhiên nhất là cơ thể của Người thức tỉnh, có thể hồi phục bằng cách tự chữa lành tự nhiên mà không gặp bất kỳ vấn đề nào ngay cả sau khi nôn ra rất nhiều máu. 

“Mình chỉ đang lãng phí tiền bạc.” 

Tôi nên để mặc Sa Geon Woo như lời của hắn nói. Tôi đã không cần thiết gọi xe cứu thương, trải qua phòng cấp cứu và thậm chí phải trả tiền viện phí. Không, làm sao tôi có thể bỏ mặc hắn khi một người nôn ra vài bát máu trước mặt tôi không chỉ vài giọt, chỉ vì hắn nói là không sao? 

Đó là một việc làm ngớ ngẩn, nhưng nó không phải là sai. Khi nỗi sợ hãi dòng máu phun ra trước mắt tôi và lo lắng rằng liệu hắn có thể chết hay không chẳng thể tan biến, sức lực của tôi cạn kiệt như thể tôi đang rất kiệt sức. Tôi nhìn Sa Geon Woo đang nằm thoải mái và ngủ ngon giấc trên giường bệnh. 

Khuôn mặt hắn trắng như bột nhào khi nôn ra rất nhiều máu, nhưng đúng là ngủ là liều thuốc tốt nhất và sắc mặt của hắn đang dần trở lại. 

“Ngay cả khi bị đau như vậy, anh còn cố chấp ăn canh xương bò…….” 

Nếu cơ thể cần nghỉ ngơi để hồi phục thì nên nghỉ ngơi chứ, tại sao lại đi lang thang khắp nơi. Tại sao lại cố ăn món canh xương bò mà ngay cả nuốt cũng không xong. 

“Thật là ngốc nghếch.” 

Trông hắn hoàn toàn khỏe mạnh. Không, về ngoại hình thì Sa Geon Woo vượt trội hơn bất kỳ ai, nhưng tại sao hành động của hắn lại hơi ngốc nghếch như vậy. 

Kỹ năng lừa đảo cũng không có vẻ gì là tài năng, và khi thấy hắn  đến trong tình trạng bị thương đến mức nôn ra máu, có vẻ như khả năng của hắn với tư cách là một thợ săn cũng không khác gì. 

“Xin chào, anh Sa Geon Woo.”

Tôi gõ nhẹ vào mu bàn tay của hắn đang được đặt ngay ngắn trên bụng, những ngón tay được sắp xếp gọn gàng cũng xinh xắn. Người này thậm chí còn có móng tay đẹp một cách vô ích. 

“Làm gì với cái mặt đó đi, hãy làm gì có ích với khuôn mặt đó đi. Anh trông như thể sẽ có cả thế giới chỉ với khuôn mặt của mình, nhưng tại sao mỗi hành động lại ngu ngốc như vậy? Khuôn mặt đó sẽ đặt anh vào trung tâm của thế giới ngay cả khi anh chỉ cần đứng yên. Tôi thực sự không hiểu.” 

“Tôi, tôi đẹp trai đến vậy sao?” 

Giọng nói khàn khàn của hắn có một chút gì đó hài hước. 

“Gì vậy. Anh tỉnh rồi à?” 

“Tôi thức dậy vì có ai đó thì thầm ngọt ngào, thật dễ thương.” 

Sa Geon Woo chớp hàng mi dài của mình, cổ họng hắn hơi khàn nên ho nhẹ. 

“Tôi lấy nước cho anh nhé.” 

Tôi lấy một cốc nước ấm và cắm ống hút vào. Sa Geon Woo vừa giữ được ống hút bằng đôi môi khô khốc, nhấp một ngụm nước rồi thở ra. 

“Nếu anh đau như vậy thì hãy nằm viện hoặc nằm ở nhà đi. Nôn ra máu và ngã quỵ ở nơi kinh doanh của người khác là hành động gì vậy?” 

“Tôi biết. Tôi đã đến vì tôi rất nhớ Cho Rong. Tôi nên kiềm chế hơn.” 

“Ai nhìn vào cũng nghĩ là gia đình đang ly tán mất.” 

Tôi không nghĩ mình là người mà hắn muốn gặp đến vậy, mối quan hệ sâu sắc và đau khổ đến mức nào chứ. Nếu có thì hắn đã đến từ lâu rồi. Thậm chí trong kiếp trước, khi tôi sống thêm mười năm nữa, hắn thậm chí còn không đến. 

Không giống như kiếp trước, tôi không biết tại sao hắn cứ đến trong kiếp này nhưng tôi không cảm thấy gì cả, tôi chỉ tặc lưỡi trước hành động ngốc nghếch của người này. 

“Đây là đâu, bệnh viện?” 

“Anh nói là sẽ ổn nếu để anh một mình, nhưng anh lại nôn ra máu và ngã quỵ trước mặt tôi, nên tôi đưa anh đến đây vì tôi không nghĩ mình có thể bỏ mặc anh. Đó quả là một hành động vô ích, tôi thực sự không thể hiểu được cơ thể của Người thức tỉnh.” 

Sa Geon Woo cười khúc khích yếu ớt trước lời phàn nàn của tôi. 

“Xin lỗi.” 

“Anh biết là anh nên xin lỗi sao?” 

“Sáng mai tôi sẽ đến sớm và dọn dẹp.”

“Đừng nói linh tinh nữa, đi ngủ lại đi. Anh quản lý cơ thể kiểu gì mà một thợ săn lại ngã vật ra như thế này? Thợ săn không phải là siêu nhân sao? Thật là vô lý.” 

“Thợ săn cũng là người mà. Cũng bị thương, cũng ngã quỵ, cũng chết, kiểu vậy thôi.” 

“Đó là chuyện xảy ra khi chiến đấu với quái vật. Đằng này anh ngã quỵ thì sao nhất thiết phải ngã quỵ ở quán canh xương bò chứ.” 

“Xin lỗi.” 

Giọng nói ỉu xìu của hắn khiến tôi chỉ biết thở dài. Tôi xua tay, nghĩ rằng có gì để nói với một người bệnh chứ. 

“Nhưng thật tốt vì Cho Rong chăm sóc tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ sớm khỏe lại.” 

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào trán Sa Geon Woo vì những lời nói vô lý của hắn. 

“Đó chỉ là cảm giác của anh thôi. Nếu không nghỉ ngơi thì sẽ không nhanh khỏi đâu nên đi ngủ lại đi.” 

“Tôi thích nói chuyện với Cho Rong như thế này hơn.” 

“Đừng nói linh tinh. Tôi đã trả trước tiền viện phí cấp cứu và tiền viện phí một ngày rồi, nên hãy nghỉ ngơi thật tốt để không lãng phí tiền.” 

“Ngày xưa khi tôi bị đau nhức người và bị ốm. Lúc đó Cho Rong đã đưa cho tôi khăn ướt và nói ‘Anh à, mau khỏe lại nhé.’ Cho Rong lúc đó và bây giờ đều tốt bụng như vậy.” 

“Hãy giữ những kỷ niệm của anh cho riêng mình và nhắm mắt lại đi.” 

Tôi không biết hắn đưa cho tôi khăn ướt hay giẻ lau bởi tôi thậm chí còn không nhớ. Tôi vuốt mí mắt của Sa Geon Woo đang đắm chìm trong những kỷ niệm của riêng mình và ép hắn nhắm mắt lại. 

“Tôi không buồn ngủ.” 

“Không. Anh đang buồn ngủ đấy. Đừng nói linh tinh và đi ngủ nhanh lên.” 

Rõ ràng là trên lông mi của hắn đang đọng lại những cơn buồn ngủ. Không buồn ngủ cái gì mà không buồn ngủ chứ. Có vẻ như hắn đã khá hơn và tôi thở dài sâu sắc khi nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của hắn. 

Không biết hắn có hiểu lòng tôi hay không nhưng, Sa Geon Woo khi nãy khẳng định là không buồn ngủ, giờ đã ngủ thiếp đi chưa đầy năm phút sau.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo