Editor: HThanh.
Thông tin do Black Swan gửi đã đến sau bốn ngày kể từ cuộc gọi.
Thời hạn ngắn hơn nhiều so với một tuần như đã nói.
Quả nhiên không phải tự dưng mà có chuyên gia.
Tôi nhớ lại Choi Myung Pil, người đã không hài lòng với quyết định của tôi.
Nếu lúc đó nghe lời ông, giờ tay tôi đã chẳng có gì.
Có lẽ phải một hoặc hai năm sau mới nhận được thông tin.
Lúc đó, có lẽ Sa Geon Woo đã chết và thông tin đó trở nên vô dụng.
Dù tôi tin tưởng rằng dù có mất bao nhiêu năm, ông cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao, nhưng tôi hơi nghi ngờ khả năng của Choi Myung Pil.
Tôi cũng nghi ngờ liệu có thực sự cần đến vài năm không.
‘Choi Myung Pil không phải là người bị nghi ngờ năng lực như thế này. Có lẽ vẫn chưa chín chắn.’
Khi gặp nhau trước khi hồi quy, tức là sau sáu bảy năm lăn lộn so với bây giờ, chắc hẳn ông không thiếu năng lực như bây giờ.
Có lẽ..., không, chắc chắn phải như vậy.
Như vậy thì quá khứ khi tôi phải đợi đến tận ba mươi tuổi mới tìm được Lee Dong Jae mới không oan ức.
Tôi nghĩ rằng đó không phải do thiếu năng lực mà là một nhiệm vụ khó khăn đến vậy.
Tạm thời trấn tĩnh tâm trạng, tôi nhặt chiếc phong bì tài liệu nhỏ đặt trên sàn cửa hàng.
Trong phong bì tài liệu có lẽ được đẩy qua khe cửa, có một chip nhỏ và một mẩu giấy ghi ngắn gọn: ‘Xác nhận ở chế độ ngoại tuyến.’
Có vẻ như hắn ta đề phòng hack hoặc để lại dấu vết.
Tôi bước vào Door và kết nối chip với máy tính bảng chỉ sử dụng ở đó.
Tôi chọn tệp duy nhất có trong đó và mở ra.
『Tên dự án: Tái chế bãi rác』
Không hiểu sao ngay từ câu đầu tiên, tâm trạng đã trở nên khó chịu.
Tôi chống cằm, nghiêng đầu và cuộn xuống.
Cuộn càng chậm, nếp nhăn trên trán càng sâu.
『Tên dự án: Tái chế bãi rác』
『Điều kiện thức tỉnh không được làm rõ, nhưng khả năng chịu ảnh hưởng của ký ức mãnh liệt nhất, khủng hoảng, thiếu thốn là cao. Mặc dù có những người thức tỉnh ở cuối độ tuổi hai mươi hoặc ba bốn mươi, nhưng hầu hết thức tỉnh ở khoảng hai mươi tuổi, do đó cần thiết lập các môi trường thức tỉnh khác nhau có thể áp dụng cho trẻ em dưới hai mươi tuổi để thu thập mẫu tối đa.
Theo đó, tiến hành thí nghiệm so sánh và phân tích trên trẻ em tại trại trẻ mồ côi trực thuộc chính phủ để xác định môi trường nào có khả năng thức tỉnh cao và khả năng nào được thức tỉnh, sau khi nghiên cứu, những đứa trẻ thức tỉnh sẽ được tập hợp riêng và tái chế.』
『A1: Nguy cơ sống còn.
B1: Bạo hành thể chất.
B1-1: Gây đau đớn liên tục.
B1-2: Gây đau đớn theo chu kỳ.
B1-3: Gây đau đớn bất thường.
B2: Bạo hành thể chất / Thỉnh thoảng trao thưởng bằng cảm xúc tích cực...
C1: Bạo hành tinh thần...
C2: Bạo hành tinh thần / Thỉnh thoảng trao thưởng bằng cảm xúc tích cực...
D1: Bỏ mặc và cô lập...
D2: Bỏ mặc và cô lập / Thỉnh thoảng trao thưởng bằng cảm xúc tích cực...
E1: Bỏ bữa...
F1: Gây rối loạn giấc ngủ...
G1: Gây ảo giác âm thanh và tiếng ồn liên tục ... ... ...』
『Vào thời điểm đó, giám đốc Lee Myung Do của Cục Quản lý Cổng không gian đã thảo luận bản dự thảo dự án với nhà nghiên cứu Choi Dae Ho. Phó giám đốc Bae Su Han của Cục Quản lý và một người thức tỉnh năng lực hệ tinh thần tên là Mun Gyung Cheon đã được đưa vào để thực hiện dự án.
Năng lực của người thức tỉnh hệ tinh thần Mun Gyung Cheon được suy đoán là ép buộc thực hiện hợp đồng hoặc ràng buộc tinh thần các điều khoản trong hợp đồng. Hai năm sau khi dự án bắt đầu, giám đốc Lee Myung Do đột ngột qua đời, và phó giám đốc Bae Su Han đã bí mật duy trì dự án một cách độc lập.
Hiện tại, mục đích nghiên cứu đã bị mất đi, và dự án đang được sử dụng cho mục đích tư lợi và làm giàu cho riêng phó giám đốc Bae Su Han.』
===
"Cho Rong, em đang tập trung đấy à?"
Mồ hôi chảy ròng ròng từ cơ thể Sa Geon Woo vừa ra khỏi phòng xông hơi.
Vì chỉ mặc mỗi quần đùi nên cơ thể lộ rõ, phần thân trên với cơ bắp săn chắc lấp lánh mồ hôi như được bôi dầu.
Với chiều cao nổi bật, vai rộng và khung xương phát triển vượt trội, khối cơ không quá đồ sộ mà đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi nhìn chằm chằm vào thân trên lấp lánh như đang liếm rồi giật mình cúi gằm mặt.
Chết tiệt, không được.
Chỉ một lần, không, tính cả buổi tối say rượu và sáng hôm sau là hai lần.
Sau hai nụ hôn đó, tôi luôn ý thức về hắn mọi lúc mọi nơi, dù cố kiểm soát tâm trí nhưng chẳng được như ý.
Kể từ hôm đó, Sa Geon Woo đã trở lại như bình thường mà không chút ngượng ngùng như chẳng có chuyện gì.
Tại sao tôi không thể quên, không thể chôn vùi chuyện lúc đó và cứ liên tục nhớ lại?
Chỉ cần lơ là dù một chút, tôi cũng không hiểu sao lại nhìn hắn.
Hơn nữa, không phải nhìn bằng ánh mắt trong sáng mà bằng ánh mắt nóng bỏng, đầy nhiệt huyết như đang liếm, đến mức chính tôi cũng cảm nhận được.
Tôi đã nhiều lần hoảng hốt tìm cách lánh mặt vì sợ hắn nhận ra ánh mắt đó của mình.
Nếu chỉ là ham muốn bộc phát trong chốc lát thì có thể hiểu được, tôi cũng là đàn ông mà.
Tôi đã trải qua thời kỳ nổi loạn, và đã sống đến ba mươi tuổi.
Dù tâm hồn đã cháy rụi sau khi chết đi sống lại, nhưng cơ thể vẫn là của một chàng trai hai mươi tuổi tràn đầy sinh lực.
Vì vậy, có thể cơ thể bị kích động do bầu không khí hoặc bị cuốn theo tình huống.
Nhưng đến bây giờ, sau một thời gian, việc tiếp tục như thế này thật kỳ lạ.
Giống như một chàng trai tuổi dậy thì mắc chứng sốt tình yêu vậy.
Cứ liên tục ý thức về Sa Geon Woo, lén nhìn trộm, không ngừng bận tâm.
Khi hắn ở trước mặt, tôi lại muốn chạy trốn, nhưng khi không thấy, tôi lại vô thức tìm kiếm.
Tôi điên rồi chăng?
Nghĩ thế nào thì cũng không phải là tâm trí bình thường.
Nếu không, tôi không nên có những suy nghĩ như vậy về hắn.
Tôi không nên nghĩ đến việc muốn nuốt chửng hắn, kẻ vô hại luôn tươi sáng, tích cực và có vẻ chẳng suy nghĩ gì, người đã tìm đến và ở bên tôi chỉ vì mối lương duyên ngắn ngủi thời thơ ấu.
Ngay ngày hôm qua, tôi cũng đã tự trách mình như thế này, và hôm kia nữa.
Dù mỗi ngày đều tự trách và hối hận với cùng một nội dung, tôi vẫn không thể ngừng việc mọi sự chú ý đều đổ dồn về Sa Geon Woo.
Tôi là đồ bỏ đi sao? Tôi muốn đâm đầu vào bàn mà chết quá.
"Lại làm thuốc à?"
Hắn lau mồ hôi bằng khăn, tiến lại gần và hỏi.
Hơi nóng từ người hắn tỏa ra, không hiểu sao tôi thấy nóng và khát nước.
"Đừng đổ mồ hôi nữa, đi tắm nhanh đi."
"Tôi khát."
"Tôi pha siro trái cây và để trong tủ lạnh rồi. Lấy ra mà uống đi."
Không giống với Trái đất vẫn đang trong mùa đông lạnh giá, bên trong Door thì thời tiết ấm áp nên khi làm những công việc tay chân như làm vườn, tôi thấy rất nóng.
Vì vậy, tôi luôn chuẩn bị sẵn nước lạnh, nước ngọt, bia, và siro trái cây trong tủ lạnh.
"Marporchika chika..."
Nghe thấy Sa Geon Woo lẩm bẩm một câu gần giống như thần chú, hắn đang rót siro trái cây, chợt ‘khụ’ một tiếng, vội vàng hít một hơi cùng với tiếng cười.
"A, chết tiệt. Anh có uống thuốc viên Manapopo không?"
"Có chứ. Cho Rong đã vất vả làm ra mà, đương nhiên là phải uống. Ngày nào tôi cũng uống ngay sau khi thức dậy."
Loại thảo dược từ cổng không gian có cái tên dài, khó nhớ và líu lưỡi là Marpor gì đó.
Nỗi khổ đó không chỉ của riêng tôi, nên người ta thường gọi nó là Manapopo.
Họ nói rằng nó khiến mana phun trào như suối hoặc dâng lên như thác nước, nhưng tôi không muốn biết câu chuyện đằng sau tên gọi của loại thảo dược đó.
Điều quan trọng duy nhất là giá trị của loại thảo dược cổng không gian này lên đến 3 tỷ won.
"Anh có thấy gì khác biệt không? Giá trị khác biệt thì chắc chắn rồi. Có thấy hiệu quả ngay lập tức không?"
"Chắc chắn là hơn những cái khác."
"Thế thì cũng đáng tiền nhỉ. Nếu không thì tôi đã thấy oan ức rồi."
Chỉ riêng nó đã trị giá 3 tỷ won.
Mặc dù những loại thảo dược từ cổng không gian khác đã bán cũng có giá trên 100 triệu won, nhưng số tiền kiếm được từ việc bán tất cả những loại đó cũng chỉ bằng một gốc Manapopo.
( pé thụ giàu vãi =)) ).
Bàn tay của Choi Myung Pil run lẩy bẩy khi đưa Manapopo cho tôi.
Người thức tỉnh bắt đầu bằng mana và kết thúc cũng bằng mana.
Chất lượng và số lượng mana trong cơ thể sẽ làm thay đổi hiệu suất và thời gian duy trì của năng lực thức tỉnh.
Vì vậy, những người thức tỉnh, đặc biệt là thợ săn, thích những loại thảo dược liên quan đến mana hơn là những loại tốt cho thể lực hay sức khỏe.
Tôi chỉ cần mana để đóng mở Door nên mana có nhiều hay ít, có tinh khiết hay không cũng không quan trọng lắm.
Nhưng vì Sa Geon Woo nói nó tốt cho cơ thể nên tôi vẫn cố gắng uống, nhưng tôi không cảm nhận được rõ ràng như hắn, nên cảm giác như chỉ đang uống vitamin vậy.
"Làm thuốc gì mà chăm chỉ thế. Định kinh doanh à?"
"Cứ làm sẵn thôi. Có sẵn để dùng khi cần vẫn tốt hơn là không có gì cả."
Các công thức thuốc mà hắn mang đến rất đa dạng.
Có thuốc trị thương, thuốc hồi phục mana và thể lực phổ biến, thuốc giải độc.
Thậm chí còn có cả công thức cho các loại thuốc tăng cường sức mạnh ngắn hạn như điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, tăng tốc độ di chuyển hoặc tăng sức mạnh.
Tôi không biết hắn kiếm được những công thức đa dạng này ở đâu và bằng cách nào, nhưng nhìn cách hắn dặn dò kỹ lưỡng rằng tuyệt đối không được tiết lộ hay bán cho người khác, có vẻ như người nọ đã không có được chúng một cách chính đáng.
Biết đâu Sa Geon Woo cũng là khách quen của mấy trung tâm môi giới dịch vụ đen.
Có khi trong ngành đó cũng có ‘anh trai quen’ của hắn thì sao.
"Và để anh mang theo khi vào cổng không gian, nguyên liệu không tốn đồng nào nên cứ thoải mái mà dùng."
Tôi đã xem công thức, kiếm những loại thảo dược cần thiết và trồng chúng ở một góc của cánh đồng bên trong Door.
Mặc dù tốn một chút vốn ban đầu, nhưng sau đó, tôi chỉ cần ra ngoài và nhổ khi cần, nên tiết kiệm hơn là mua thuốc.
Đây chính là tự cung tự cấp.