Editor: HThanh.
Quả nhiên tôi vừa mới nghĩ trông Sa Geon Woo giống một tay chơi sành điệu nên không khỏi có chút áy náy.
Dù biết mình không có khả năng đọc suy nghĩ người khác nên có thể tự tin một chút cũng không sao, nhưng mặt mũi chưa đủ dày nên cuối cùng không thể giả vờ được.
“Ha, bà. Đi thăm bà thôi.”
Thay vì tiếc nuối cho lớp sắt trên khuôn mặt còn non nớt của mình, tôi chuyển chủ đề.
“Anh đã từng đi thăm bà chưa?”
“…… Chưa.”
Tôi đã nghĩ rằng người thậm chí từ bỏ sự kiêu hãnh vô ích rằng sẽ không gặp tôi cho đến khi thoát khỏi hợp đồng với chính phủ và tìm đến tôi như hắn, có lẽ đã sớm đến thăm nơi an nghỉ của bà.
Nhưng câu trả lời hoàn toàn trái với dự đoán khiến tôi bối rối.
“Tại sao?”
“…… Xấu hổ.”
Hắn do dự một lúc rồi trả lời bằng giọng nhỏ dần như thì thầm.
“Đáng xấu hổ là thằng con trai của kẻ giết người. Anh có lý do gì để xấu hổ chứ, tôi còn tưởng anh bận hay quên rồi cơ.”
“Nếu theo lòng mình, tôi đã muốn đến thăm hàng trăm lần. Nhưng tôi tự hỏi mình có xứng đáng để làm vậy không. Đến giờ vẫn chưa một lần đến thăm, nếu bà nổi giận vì tôi chỉ đến sau khi bà qua đời thì sao.”
“Bà là người sẽ giận vì chuyện đó sao? Nếu là bà, bây giờ có lẽ bà đã biết hết hoàn cảnh của anh và cảm thấy tiếc nuối. Có thể bà còn cảm thấy xin lỗi vì đã không biết trước.”
Tôi trách Sa Geon Woo vì đã lo lắng những chuyện không đâu.
Một người đã lớn lên chứng kiến đủ mọi cảnh đẹp xấu, một người sống sót trong môi trường khắc nghiệt hơn bất kỳ ai, đáng lẽ phải trở nên độc ác nhưng lại không thể tàn nhẫn.
Vì vậy, dù không thể thoát khỏi mối quan hệ từ quá khứ hơn mười năm trước, nhưng hắn vẫn ở bên cạnh tôi và cố gắng chăm sóc tôi bằng mọi cách.
Tôi cũng đã từng như vậy.
Đã có thời tôi chỉ biết chịu đựng mà không thể trở nên độc ác đến cùng.
Cái gì đã sai nhỉ? Vì điều gì mà tôi đã thay đổi như thế này?
“Chúng ta nên mua một bó hoa cúc chứ?”
Không biết tôi đang nghĩ gì, hắn mang vẻ mặt hơi căng thẳng và cũng có chút tội lỗi, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trông có vẻ như đang tìm một tiệm hoa giữa những cửa hàng lướt qua vùn vụt.
“Để sau đi.”
“Nhưng mà đi tay không thì….”
“Hôm nay thì không.”
Tôi lờ đi yêu cầu của hắn là nên mua dù chỉ một bó hoa nhỏ, rồi lái xe vào khuôn viên nhà lưu giữ tro cốt.
Sau khi đỗ xe và bước xuống, Sa Geon Woo cũng chậm rãi rời khỏi chiếc xe tải nhỏ.
“Anh.”
“Hửm?”
“Sau khi thăm bà xong, có việc phải làm ạ.”
“Ừ. Để tôi làm cho.”
Chẳng biết là việc gì, hắn đã vội giơ tay nói mình sẽ làm.
Thật ra đó không phải là việc gì cần sức lực, chỉ đơn thuần là một thông báo lịch trình mà thôi.
Tôi bật cười khẽ và lắc đầu.
“Bà sẽ chuyển nhà đấy.”
“Gì cơ?”
“Tôi định di dời tro cốt của bà. Thật ra nơi này cũng không phải là một chỗ an toàn, mà cũng xa quá, không tiện đến thăm thường xuyên.”
Dù vô số người đã chết vì quái vật và Gate, không gian dành cho con người vẫn luôn thiếu thốn.
So với trước trận ‘Đại biến động’, dân số đã giảm đi rõ rệt, nhưng đất đai có thể sinh sống được còn thu hẹp hơn thế nữa.
Vì vậy, nơi an nghỉ cho người đã khuất tự nhiên bị đẩy xuống hàng ưu tiên thấp hơn.
Những hình thức tang lễ như chôn cất trong mộ hay an táng dưới gốc cây đều là một sự xa xỉ.
Người chết hầu hết đều được hỏa táng và tro cốt được đặt trong các nhà lưu giữ.
Ngay cả như vậy, chỗ trong các nhà lưu giữ cũng thiếu, chi phí cho một ngăn nhỏ chưa đầy hai gang tay mỗi năm một tăng, và nhiều người không thể cáng đáng nổi chi phí đó đã chọn cách rải tro cốt ở các ‘Vườn Vĩnh Hằng’.
Khi sống đã cần tiền, mà chết rồi cũng vẫn cần tiền.
Khi đặt hũ tro cốt của bà vào một vị trí trong nhà lưu giữ mà tôi đã phải trả một chi phí khá cao để khó khăn lắm mới có được, tôi lại một lần nữa thấm thía tại sao người ta cứ luôn miệng nói tiền, tiền.
Dù đã vất vả đưa bà vào đây, tôi vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.
Bởi vì đây là một thế giới không biết quái vật sẽ xuất hiện từ đâu và lúc nào, nếu không may có một sự cố Gate Break xảy ra gần nhà lưu giữ tro cốt, thì đừng mong hũ tro cốt sẽ được nguyên vẹn.
Thực tế, vài năm trước đã có một tai nạn khi một bức tường của nhà lưu giữ bị quái vật phá vỡ, gần một trăm hũ tro cốt đã bị thất lạc nhưng không một ai được bồi thường.
Đó là vì thảm họa do quái vật gây ra cũng giống như thiên tai, và trong các điều khoản hợp đồng cũng đã ghi rõ rằng họ sẽ không bồi thường.
“Nghĩ lại thì tôi có một nơi tuyệt vời, cảnh đẹp lại an toàn, nên không có lý do gì để tiếp tục giữ bà ở đây nữa.”
“Đúng vậy, tôi đã không nghĩ đến điều đó. Em thông minh thật đấy.”
Hắn khen ngợi bằng cách đề cao mọi thứ nhỏ nhặt.
Tôi tránh bàn tay của Sa Geon Woo đang xoa đầu tôi như thể đang nuôi thú cưng và bước đi.
Chúng tôi bước chậm rãi bên trong tòa nhà, nơi các hộp tro được xếp chật cứng trong từng ô, hướng về vị trí của bà.
“Ở đây.”
Bà nằm trong một ô nhỏ, chật đến mức khi đặt hộp tro vào thì không còn chỗ để đặt thêm một tấm ảnh nào nữa.
“Bà ơi……”
Sa Geon Woo thì thầm nhìn tấm ảnh của bà được đặt trong khung kính.
“Đã mười lăm năm rồi cháu mới được gặp lại bà phải không? Bà cháu già đi nhiều nhỉ?”
“Không. Bà vẫn như xưa thôi.”
“Thôi nào, đừng có nịnh trước mặt bà.”
“Trông bà còn trẻ hơn so với lần cuối tôi thấy nữa. Chắc là ảnh chụp từ hồi trước đây.”
Dù đó là bức ảnh chụp ba bốn năm trước khi bà mất, nhưng nói rằng trông trẻ hơn nghe có vẻ nịnh quá không?
Tôi nheo mắt liếc nhìn, hắn cười và chọc vào má tôi.
“Tôi đã đến thăm bà một tháng trước khi bà mất.”
“À.…”
Chỉ là không xuất hiện trước mặt tôi thôi, nhưng hắn đã nói rằng thỉnh thoảng vẫn đến và nhìn từ xa.
Có vẻ như lời nói đó là thật.
Giống như quá khứ mà hắn đề cập không phải là giả, lời nói đó cũng không có lý do để là giả dối.
Nhưng không hiểu sao, câu chuyện được chứng minh là sự thật lại khiến tôi bất ngờ.
“Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã đến quá muộn. Cháu là Geon Woo đây ạ, Geon Woo mà bà đã từng cho ăn và chăm sóc ấy ạ.”
Dĩ nhiên sẽ không có câu trả lời từ người đã khuất.
Tôi quan sát hắn đang nói chuyện với giọng điệu chứa đầy sự lo lắng và tội lỗi, liệu bà có không nhớ không, rồi tôi cũng quay ánh mắt về phía bức ảnh của bà.
‘Bà ơi.’
Gương mặt bà trong ảnh vẫn đang mỉm cười như mọi khi.
Thế mà hôm nay, tôi lại thấy thật khó để đối diện với nụ cười không đổi ấy của bà.
‘Bà ơi, cháu… đã giết người rồi.’
Dù không phải do chính tay tôi làm, nhưng gã sát nhân đó chết là do tôi thuê người, nên cũng chẳng khác gì tôi đã giết gã.
Tội giết người và tội thuê người giết người, tội nào nặng hơn?
Dù bên nào nặng hơn đi nữa, thì cuối cùng tôi cũng đã trở thành một kẻ sát nhân.
‘Cháu biết là bà sẽ không vui đâu. Không, không chỉ là không vui, mà có lẽ bà sẽ nổi giận đùng đùng. Bà đã dặn cháu đừng làm việc xấu, phải sống lương thiện, vậy mà mọi chuyện lại thành ra thế này.’
Nhưng cháu cũng phải sống chứ.
Nếu gã sát nhân đó không chết, cháu cảm thấy như chính mình sẽ chết mất.
Nhìn thấy bộ dạng hắn nhởn nhơ ngoài kia, cháu cảm thấy như mình sắp chết vậy.
Giống như trước khi hồi quy, cháu cảm thấy mình sẽ lại suy sụp như thế một lần nữa.
Nếu một trong hai phải chết, thì người đó phải là gã sát nhân kia mới đúng chứ.
Dù cho người ta không được làm điều xấu, không được giết người.
Nhưng nếu có một người phải chết, và một người phải sống… thì cháu không được phép sống hay sao?
Bà đã dặn cháu đừng đối xử hà khắc với người khác, đừng tham lam, hãy sống biết cho đi, nhưng… cháu không thể nhường đi cả mạng sống của mình được.
‘Bà cũng không muốn cháu chết mà, đúng không? Cháu giết hắn cũng là vì cháu muốn sống… nếu cháu xin bà đừng thất vọng về cháu, đừng mắng cháu, thì cháu có phải là một đứa trẻ hư không?’
Sau này khi gặp lại, mong là bà sẽ không nổi giận vì cháu đã sống một cuộc đời sai trái.
Chắc bà sẽ không đến mức không thèm nhìn mặt đứa cháu mà bà đã nuôi dạy sai cách này đâu nhỉ.
“Hôm nay bà phải chuyển nhà, lỡ như bà không muốn đi thì biết làm sao đây.”
“Sao bà lại không thích chứ, bà sẽ thích mà. Bà sẽ vừa nói ‘Cho Rong-ie của chúng ta tài giỏi quá’ vừa rất vui cho xem.”
Sa Geon Woo, người không biết tôi đã gây ra chuyện gì, vừa nói rằng tôi thật đáng khen vừa xoa đầu tôi.
Nếu nghe được câu chuyện rằng tôi đã giết chết gã sát nhân đã khiến bà phải qua đời ngay trong tù, hắn sẽ có phản ứng gì?
Liệu hắn có vui vẻ nói ‘em tài giỏi thật’ như lời vừa rồi không?
Dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ có thể cho rằng điều đó sẽ không xảy ra.
Sau một khoảng thời gian tưởng niệm ngắn, tôi nhận lại hũ tro cốt.
Vì đã hoàn tất thủ tục giấy tờ từ trước, tôi chỉ cần lấy tấm ảnh của bà được đặt cùng hũ tro cốt rồi đi ra là được.
Trên đường về nhà, chúng tôi còn ghé qua lấy tấm bia mộ đã đặt làm từ trước.
“Em chuẩn bị từ khi nào vậy?”
“Cũng mới vài ngày thôi ạ.”
“Sao không nói với tôi, em chuẩn bị tất cả những thứ này một mình sao?”
“Cũng đâu phải việc gì nặng, việc nặng nhọc thật sự thì tôi đã giao cho anh làm rồi còn gì.”
Việc tìm hiểu các giấy tờ cần thiết qua điện thoại và đặt làm bia mộ thì có gì là khó đâu.
Thực tế, đó là công việc tôi làm xong chỉ khi ngồi một chỗ, chưa mất hết một ngày.
Vậy mà hôm nay, việc nặng nhọc là nhận bia mộ và chất lên xe tải, lại do Sa Geon Woo làm.
Tôi quay về nhà, di chuyển tấm bia vào trong cửa.
Nơi để đặt bà là ở rìa đảo, dưới gốc cây hoa anh đào rủ mà tôi đã trồng và chăm sóc, cách cây anh đào lá chắn một chút.
“Tưởng gì, hóa ra lại trồng một cái cây màu hồng hồng đáng yêu thế này.”
Đó là lời trêu chọc tôi, người ghét cay ghét đắng cây cảnh và chỉ trồng những thứ có thể thu hoạch và ăn được trên mảnh vườn của mình vì tính thực dụng.
Tôi lườm nhẹ, thản nhiên bỏ qua lời công kích đó.
Tôi đào một cái hố dưới gốc cây, trộn xương nghiền với đất một cách thích hợp rồi chôn xuống.
Sa Geon Woo đứng cạnh bên lặng lẽ quan sát, sau đó di chuyển tấm bia lên và dựng đứng trên nền đất đã được san phẳng.