Editor: HThanh.
Chàng trai gõ nhẹ ngón tay lên bàn theo nhịp điệu, nhấn mạnh ‘ngắn gọn, rõ ràng và súc tích’.
Luật sư nhìn tôi chằm chằm nở một nụ cười rõ ràng là để lấy lòng.
“Nghe không giống như những gì tôi đã nghe.”
“Ông cũng đã tìm hiểu xung quanh trước khi đến đây sao. Phải như vậy mới dễ dàng tấn công nhỉ. Vậy mọi người đã nói gì?
Một người không thể nói lời khó nghe với người khác, không thể từ chối khi người khác nhờ vả, dễ dàng dao động khi nhìn thấy nước mắt, dễ dàng mở lòng khi nghe những lời ngon ngọt, một người dễ bị lừa gạt?
Họ không khuyên ông sao? Chẳng hạn như giả vờ đáng thương, giành được trái tim bằng sự đồng cảm.”
“……”
“Bà tôi đã sống như vậy. Bất kể người khác nói gì sau lưng, bà luôn mỉm cười và đối xử với mọi người bằng tấm lòng lương thiện. Tôi cũng được nuôi dạy như vậy nhưng tên sát nhân đó đã phá hủy tất cả.
Hắn đã thay đổi cuộc đời tôi, thay đổi tính cách tôi, thay đổi giá trị quan của tôi. Nói như vậy, tên đó thực sự đã làm một điều gì đó thật vĩ đại.”
“Yoon Seung Gyu đang hối hận sâu sắc về hành động của mình……”
“Tôi không quan tâm hắn có hối hận hay không. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, bà tôi đã chết và tôi chỉ còn lại một mình. Chỉ có luật sư và tôi ở đây, đi vào vấn đề chính thôi.”
Tôi không muốn nghe những lời hối hận suông. Huống chi là lời hối hận được thốt ra từ luật sư chứ không phải từ chính miệng hắn. Cho dù hắn có thực sự hối hận thì bà tôi cũng không thể sống lại được.
Và tôi dám chắc rằng tên khốn đó sẽ không bao giờ hối cải, nếu hắn là người có thể hối cải thì ngay từ đầu hắn đã không giết người.
Hắn cũng sẽ không đâm người rồi bỏ chạy và sau khi bị bắt, hắn cũng sẽ không vội vàng gửi luật sư đến để thương lượng thỏa thuận.
“Không có vấn đề chính sao? Hay là ông đến đây chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt của tôi? Hay là để đưa ra một lời xin lỗi cho xong chuyện?”
“Khách hàng của tôi muốn đạt được một thỏa thuận.”
Chắc chắn không phải là Yoon Seung Gyu.
Có lẽ cha của Yoon Seung Gyu, một Hunter nổi tiếng của một bang hội danh tiếng là người ủy thác cho luật sư.
Có lẽ vì những ánh mắt từ bên ngoài, cha của hắn đã không xuất hiện. Đúng hơn, tên của ông hay tên của bang hội đều không được nhắc đến ở bất cứ đâu.
Nếu Yoon Seung Gyu không đến tìm tôi sau khi ra tù và chế nhạo tôi, kể lể mọi chuyện thì có lẽ tôi cũng sẽ không biết điều này cho đến cuối cùng, cha của Yoon Seung Gyu đã đứng sau và chỉ đạo luật sư.
Ông ta muốn vụ việc này được xử lý nhanh chóng, yên lặng và sạch sẽ.
Ông ta đã chặn thông tin để tên của ông ta và tên của bang hội không liên quan đến vụ việc này và không bị lộ cho gia đình nạn nhân và công chúng, đồng thời sử dụng sức mạnh của mình để gây áp lực nhằm đạt được một bản án nhẹ nhất có thể và bịt miệng cảnh sát và công tố viên liên quan.
Giờ đây tôi đã hiểu rằng đối với ông ta, việc thỏa thuận với gia đình nạn nhân là một việc không cần thiết nhưng cũng cần thiết.
Để bịt miệng gia đình nạn nhân càng nhanh càng tốt thì cũng sẽ ít có mối liên hệ với thủ phạm hơn, và đương nhiên thông tin cá nhân của thủ phạm cũng sẽ ít bị lộ hơn.
“Phía anh Yoon Seung Gyu có ý định bồi thường tối đa cho cậu Cho Ro Yi, nghe nói cậu sống một mình với bà ngoại.
Sống một mình ở khu vực ngoại ô này rất nguy hiểm, nếu cậu muốn thì chúng tôi có thể sắp xếp cho cậu chuyển vào khu trung tâm thành phố….”
“Chú.”
Vẻ mặt luật sư hơi cau có khi tôi gọi ông ta như vậy.
“Chú nghĩ chúng tôi sống ở khu này vì không có tiền sao?”
“……”
Chắc là ông ta thấy tôi nói vô lý. Người có tiền thì thường sống ở trung tâm Seoul, còn người không có tiền thì phải sống ở vùng ngoại ô, đó là điều thường thức.
Tôi đứng dậy cầm lấy chiếc ghế, nhìn chằm chằm vào luật sư đang im lặng như để dò xét ý định của tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi ném mạnh chiếc ghế vào tấm kính chắn gió phía trước mặt.
“Cái gì…”
Lẽ ra kính phải vỡ tan tành nhưng nó vẫn nguyên vẹn, chiếc ghế bật ra, tạo ra một tiếng ‘bịch’ nặng nề rồi lăn lóc trên sàn.
“Kính cường lực chống trộm quái vật đấy. Tôi vừa mới chi 200 triệu won để lắp hết đấy. Ở giữa cầu thang dẫn lên căn nhà hai tầng còn có một cửa an ninh kiểu mới nhất, lúc nào cũng khóa.
Tôi không thể sống yên ổn vì lo sợ không biết có tên điên nào sẽ làm gì. Ở cái khu ổ chuột sắp sập này mà tôi còn làm thế này, vậy mà ông ta lại nghĩ chúng tôi sống ở đây vì không có tiền sao?”
“……”
“Tôi đã sống ở đây mười lăm năm rồi, bà tôi chắc còn sống ở đây lâu hơn tôi gấp đôi. Vậy mà vẫn khỏe mạnh bình an, không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện chẳng lành duy nhất xảy ra với chúng tôi là do tên sát nhân khốn nạn mà ông đang bào chữa gây ra.”
“Xin hãy cho chúng tôi biết số tiền mà cậu mong muốn, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
Có lẽ cảm nhận được sự khác biệt lớn giữa suy nghĩ và hoàn cảnh của mình, luật sư tắt nụ cười và nói một cách chuyên nghiệp và lạnh lùng.
“Chúng tôi cũng sẽ chi trả chi phí thay thế cửa sổ chống trộm và cửa bảo mật.”
“……”
“Cậu muốn một lời xin lỗi sao? Nếu cậu không phiền, tôi xin chuyển lời rằng gia đình của Yoon Seung Gyu muốn đến thăm và xin lỗi cùng với nhau……”
“Không.”
“Vậy cậu không có ý định thỏa thuận sao?”
“Tôi đã nói là không cần xin lỗi rồi. Để làm gì với một lời xin lỗi mà mục đích đã quá rõ ràng, không xuất phát từ tấm lòng.
Hơn nữa làm sao tôi xác nhận được những người đến với tư cách là gia đình đó có phải là gia đình thật hay không, hay chỉ là người dưng. Chẳng lẽ họ sẽ mang theo giấy chứng nhận quan hệ gia đình và chứng minh thư sao?”
“……”
Khả năng cha mẹ của tên sát nhân trực tiếp đến là bằng không ngay cả khi nghĩ lại, chắc chắn họ sẽ lại dùng tiền để thuê người đóng thế thôi.
Tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng những người chẳng liên quan gì quỳ lạy xin lỗi trước mặt mình một lần nữa.
“Thỏa thuận…… Được, tôi sẽ thỏa thuận.”
Dù sao thì cũng chẳng có bản án nào được đưa ra một cách hợp lý, và dù có như vậy thì hắn cũng không phải là người sẽ thụ án đầy đủ. Rõ ràng là hắn sẽ ra tù chưa đầy sáu tháng dù tôi có đồng ý thỏa thuận hay không.
Hơn nữa nếu tôi không đồng ý thỏa thuận, tôi không biết cha của Yoon Seung Gyu sẽ lại giở trò gì để làm phiền tôi.
Có thể ông ta sẽ gửi luật sư đến rồi sau đó lại gửi người đóng vai cha mẹ đến để ép tôi phải quỳ gối. Tôi chưa trải qua chuyện đó nên không biết nhưng có lẽ ông ta sẽ dùng vũ lực.
Chẳng hạn như tôi có thể bị một người lạ mặt đánh trên đường, hoặc lại có trộm đột nhập, hoặc có thể cửa hàng của tôi sẽ bị kiểm tra vệ sinh.
“Tiền bồi thường… tôi nghĩ khoảng 5 tỷ won thì sao?”
“Cậu đang nói chuyện mà không suy nghĩ sao? Hay là cậu thực sự định nhận số tiền đó? Hay là cậu đang cân nhắc việc thương lượng tiền bồi thường?”
Với lời nói của tôi, luật sư lần đầu tiên tỏ ra nghiêm túc.
“Mạng sống của bà tôi không phải là rau diếp bán ở chợ, mà lại còn mặc cả. Luật sư chắc là mặc cả cả mạng người sao?”
“Có vẻ như cậu Cho Ro Yi mới là người đang buôn bán bằng tiền bồi thường.”
“Ông nhầm lẫn quá rồi, tôi không cần tiền của bên đó cho lắm. Tôi có đủ để ăn ngon sống khỏe mà không cần số tiền đó.
Năm tỷ? Không, dù có cho mười tỷ tôi cũng không đổi mạng sống của bà tôi. Không cần tiền đâu, ông có thể làm bà tôi sống lại được không?”
“Ngay cả khi kiện tụng, cậu cũng không thể nhận được số tiền đó. Nhiều nhất là 100 triệu won.”
Hả, 100 triệu won.
Giết người rồi nhận 100 triệu won.
Họ nghĩ mạng sống của người khác chỉ đáng giá như vậy thôi. Ở cái khu ổ chuột này, mạng của những người làm cái quán ăn tồi tàn này nhiều nhất cũng chỉ đáng một tỷ won.
Chắc hẳn họ nghĩ việc dụ dỗ một đứa trẻ chưa trưởng thành chỉ dễ như búng tay, nhưng biết làm sao đây.
Tôi đã trải qua chuyện này một lần rồi, chỉ còn lại ác cảm và bây giờ dù cha mẹ của kẻ giết người hay thậm chí là ông bà của hắn có đến quỳ gối, tôi cũng chẳng để ý đến ánh mắt của người khác, dù họ có khóc lóc sụt sịt hối hận, tôi cũng chẳng có ý định hiểu cho tâm trạng của kẻ gây án.
“Tiền bạc là tương đối. Nó thay đổi theo người, theo hoàn cảnh, theo thời điểm. Tôi là người không cần nhận số tiền đó, nhưng bên phía khách hàng của ông lại là người muốn đưa số tiền đó.
Năm tỷ won có thể là số tiền mà người bình thường có thể không kiếm được trong suốt cuộc đời, nhưng đối với một Hunter thì đó là số tiền mà họ có thể kiếm được thoải mái trong một tháng.”
“Cậu Cho Ro Yi, có vẻ như cậu không có ý định thỏa thuận khác với những gì cậu nói……”
“Chú à. Tôi vẫn chưa nói xong mà. Dù có điều gì muốn nói thì cũng hãy nghe đã. Sau khi tôi nói xong thì điều chú muốn nói có thể sẽ khác đấy.”
Luật sư khịt mũi, không biết là cười khẩy hay xì mũi rồi khoanh tay lại. Ông ta tựa lưng vào ghế và gật đầu ra hiệu cho tôi nói.
Có vẻ như ông ta đang xem một đứa nhóc chưa đến hai mươi tuổi giở trò. Không quan trọng là ông ta thực sự coi thường tôi, hay chỉ là đang cố gắng gây áp lực cho tôi bằng cách giả vờ như vậy.
Tôi chỉ lẩm bẩm những lời xuất hiện trong đầu, những lời mà trước đây tôi chưa từng nói, những lời mà tôi đã hối hận hàng trăm, hàng nghìn lần vì sao mình đã không nói ra và tự nhủ rằng nếu quay trở lại thời điểm đó, mình nhất định sẽ nói như thế này.
“Có một điều kiện nữa để tôi đồng ý thỏa thuận, tên sát nhân khốn kiếp đó không được phép đến khu vực này sau khi ra tù. Hắn không được phép xuất hiện ở đây kể cả từ xa cũng không được phép nhìn thấy.
Không được phép tồn tại trong vòng 100m quanh tôi. Và nếu chẳng may dù chỉ là một lần, hắn có chạm mặt tôi trên đường thì hắn tuyệt đối không được phép tỏ ra quen biết.”
“Thật là vô lý.”
“Không, không hề vô lý. Dù sao thì cũng là giết người, dù đã thỏa thuận thì cũng phải ngồi tù vài năm mới là bình thường chứ. Nhưng cảm giác của tôi mách bảo rằng hắn sẽ ra tù sớm hơn thế.”
“……”
“Nếu không biết thì thôi, nhưng nếu hắn ra tù sớm rồi cố tình xuất hiện trước mặt tôi? Dù đã thỏa thuận nhưng nếu tôi nhìn thấy tên sát nhân đó một lần nữa trong thời gian ngắn hơn dự kiến, tôi sẽ tức giận.
Sau đó tôi sẽ tìm hiểu tình hình, hỏi han người này người nọ và khi tôi đào bới vụ án mà người ta đang cố gắng chôn vùi sẽ lại nổi lên, và đương nhiên sẽ có những người quan tâm đến vụ việc này.”
“Suy nghĩ sâu xa và lo lắng là tốt, nhưng cậu không phải đi quá xa sao? Cứ thế này thì chẳng mấy chốc cậu sẽ lo đến cả chuyện mấy chục năm sau mất.”
“Mấy chục năm sau thì tốt nhưng tôi lại có cảm giác mọi chuyện sẽ xảy ra trong vòng một năm tới. Nếu tôi đoán đúng sẽ có lúc bên ông cũng không thể thoát khỏi sự chú ý đâu.
Nếu cân nhắc điều này điều kia thì chẳng phải cứ để tôi im lặng từ từ quên đi chuyện này, à không, đây là chuyện không bao giờ quên được nhưng ít nhất là không nghĩ đến tên sát nhân đó mà sống tiếp chẳng phải là tốt hơn sao? Về phía ông thì hẳn là muốn tôi đồng ý với điều kiện này chứ? Tôi nói có sai không?”