Closed Door - Chương 20

Editor: HThanh.

“Cậu Cho Ro Yi. Tôi xin lỗi vì đã nói điều này, nhưng cậu có biết bao nhiêu người chết mỗi ngày không? Trong thế giới mà một người quen chết mỗi ngày, hôm qua thì có người ở nhà bên cạnh chết, hôm nay thì có người ở nhà bên kia chết. 

Cái chết là chuyện thường ngày ở thế giới này. Trong thế giới như vậy, có ai quan tâm đến cái chết của bà của cậu Cho Ro Yi không?” 

“Có đấy.” 

“Có á?” 

“Vâng. Tôi nghĩ là sẽ có người quan tâm.” 

Trước câu trả lời đầy tự tin của tôi, luật sư bật ra một tiếng cười khan như thể bị nghẹn lời. 

“Một người già sống ở ngoại ô thành phố đã chết, đây là một nội dung mà người ta sẽ không nhớ đến trong 5 giây. 

Nhưng nếu có một câu chuyện thú vị gắn liền ở trước và sau thì tình hình sẽ khác. Nhìn những việc mà các thợ săn làm gần đây, tôi thấy họ giống như những chính trị gia vậy.” 

“Họ phạm tội hết tội ác này đến tội ác khác, nhưng lúc nào cũng nói những lời như ‘Vì thế giới, vì dân thường’. Nhưng người bình thường lại coi thợ săn như người nổi tiếng. Họ hoan hô ngưỡng mộ và mong muốn họ trong sạch về mặt đạo đức. 

Thật kỳ lạ là nếu chính trị gia làm sai thì người ta sẽ nói ‘Trong đám chính trị gia thì có ai mà không bẩn thỉu chứ, cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi.’”

“Nhưng nếu Hunter làm sai thì lại bị chỉ trích rất nhiều. Chỉ cần một hành động bẩn thỉu bị lộ ra là người ta sẽ bới móc, bới móc mãi thậm chí còn bêu xấu suốt đời.” 

“Tại sao đột nhiên lại nói về Hunter?” 

“Chỉ là tôi nghĩ vậy thôi.” 

Tôi nhún vai và trả lời một cách thờ ơ, luật sư nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thể muốn xác nhận xem tôi đang che giấu điều gì dưới vẻ mặt đó. 

“…… Cậu biết thân chủ của tôi sao?” 

“Thân chủ của anh là ai?” 

“……”

“Ông chú à, đừng có dò xét nhau nữa. Quyết định xem có hòa giải hay không thì nói một tiếng. Điều kiện yêu cầu của tôi có hai cái như đã nói từ trước, tôi không có ý định thương lượng hay mặc cả gì nên cũng đừng giở trò.”

Điều quan trọng hơn tiền hòa giải, đúng vậy. Đó là việc không phải nhìn thấy tên sát nhân kia lần nữa. Với vài tháng tù ít ỏi thì không thể nói là đã nhận sự trừng phạt pháp lý, mà cũng chẳng thể báo thù riêng. 

Không giống như tên sát nhân kia có người đứng đầu của một bang hội nổi tiếng là cha, tôi chỉ là một cá nhân chẳng có gì.

Chi bằng cả đời cho đến khi chết cũng không gặp lại. Chỉ cần không cố tìm kiếm thì sẽ không nghe thấy tên của hắn, không thể gặp lại hắn. Chỉ cần thế là đủ.

Sau mười năm sống với nỗi buồn, tức giận và mất mát do cái chết của bà, thứ còn lại chỉ là sự chấp nhận. Có thể nói là trốn tránh cũng được, tôi muốn bình yên.

“Xin phép nghe điện thoại một lát.”

Luật sư biến sắc trước lời nói của tôi rồi đứng dậy ra khỏi cửa hàng. Ông ta quan sát tôi qua cửa kính, lấy tay che miệng và nói chuyện điện thoại một lúc lâu.

“Chúng tôi chấp nhận điều kiện của cậu Cho Ro Yi.”

Luật sư nói sau khi nghe điện thoại xong.

“Ông nói như thể là đang chiếu cố tôi lắm vậy. Tôi cũng chẳng quan tâm ông có chấp nhận hay không.”

“Xin hãy cho tôi biết tài khoản nhận tiền. Tôi sẽ chuyển khoản ngay bây giờ.”

Mặc kệ lời nói kháy của tôi, luật sư vẫn không thay đổi sắc mặt và đọc nội dung chính. Sau khi tôi đọc đại một tài khoản ngân hàng không dùng đến, ông ta dùng điện thoại di động để chuyển tiền và ra hiệu cho tôi xem thử.

“Tiền hòa giải 5 tỷ won. Và thêm 500 triệu won chi phí sửa chữa cửa kính và cửa an ninh.”

Như lời ông ta nói, trên tài khoản có in lịch sử nộp tiền 5,5 tỷ vừa mới vào. Người nộp tiền là tên của luật sư – Park Gun Young, có vẻ như cái người được gọi là thân chủ kia muốn giấu thân phận của mình đến cùng.

Hôm nay tôi không có ý định nhận chữ ký ngay, nhưng trong cặp có sẵn bản hợp đồng hòa giải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong lúc đó, tôi vẫn cãi nhau với luật sư về việc nên thêm hay bỏ những câu như ‘mong được khoan hồng’, ‘không muốn trừng phạt’ vân vân.

Tôi đồng ý hòa giải nhưng không mong được khoan hồng. Việc tôi không kiện cáo không có nghĩa là tôi sẽ xóa tội cho hắn ta. Dù sao thì việc Yoon Seung Gyu nhận hình phạt nhẹ cũng là điều chắc chắn, dù cho có thêm những câu đó hay không. 

Nên tôi càng không muốn viết những câu mang ý đó. Sau một hồi giằng co đấu trí căng thẳng, luật sư bỏ bản hợp đồng đã có chữ ký vào cặp và thở dài.

“Việc hòa giải coi như xong.”

“Vâng.”

“Dù cậu Cho Ro Yi biết gì, tốt hơn là nên giữ im lặng. Vì điều đó mà thân chủ của tôi sẵn sàng chi trả tiền hòa giải.”

“Tôi có một lời khuyên chân thành là ông nên lo việc bịt miệng cái tên tội phạm kia và những người liên quan đến hắn ta hơn là lo cho tôi. Và nếu ông muốn tôi giữ im lặng, tôi mong ông nhớ kỹ điều kiện thứ hai của tôi. 

Tôi hy vọng từ nay về sau sẽ không nhìn thấy tên tội phạm kia và những người liên quan đến hắn ta nữa.”

“Lời nói của cậu thay đổi rồi.”

“Tiền hòa giải từ túi ai ra vậy? Chẳng phải là từ tài khoản của tên sát nhân kia chứ? Không biết hắn ta có từng tự kiếm tiền bằng đôi tay của mình không. 

Chắc chắn là 50 won chứ đừng nói 5 tỷ won cũng chưa từng kiếm được. Việc hắn ta gây án mạng rồi vẫn nhởn nhơ như vậy chẳng phải là do bố mẹ và gia thế của hắn sao. 

Chắc là từ nay về sau cứ nhìn thấy phù hiệu của cái bang hội đó là tôi lại nổi mề đay mất. Nhân tiện hay là cứ dứt khoát biến khu này thành khu vực cấm ra vào đối với bang hội đó luôn đi? Dù sao thì kể cả có Gate thì bang hội đó cũng chẳng có việc gì phải đến đây đâu.”

“…… Bang hội sao?”

“Ông cứ giả vờ không biết cũng được. Nhưng hãy nhớ kỹ rằng tôi đã nói rõ ràng rồi đấy. Chuyện riêng tư lý do bất đắc dĩ gì đó tôi không quan tâm, sau này đừng có mà nói lời khác.”

“Chúng tôi đã đạt được mục đích của mình. Cũng không cần phải để ý hay bị cậu Cho Ro Yi dắt mũi nữa. Cậu không phiền chứ?”

“Sao? Định làm tôi khó xử? Hay là thử làm khó nhau xem sao?”

“……”

“Hay là định diệt trừ tận gốc luôn?”

“Cậu nói chuyện đáng sợ thật.”

“Trong cái thế giới mà người ta ngang nhiên xông vào cửa hàng giết người thế này thì có gì lạ. Giết một thường dân để bịt miệng thì có là gì.”

“Tôi xin nhắc lại một lần nữa, xin cậu cẩn trọng lời nói.”

“Đừng quên rằng ông cũng là người có liên quan đến tên đó đấy.”

Trước lời nói đừng gặp lại nữa, luật sư gật đầu và đứng dậy.

“Mong cậu luôn khỏe mạnh.”

“Ôi, xin đừng nói vậy. Tôi có cảm giác như ông đang nguyền rủa tôi sống không tốt ấy. Những người bên phía ông cũng khá là ghê gớm đấy.”

Tôi giả bộ rùng mình và tỏ ra sợ hãi. Luật sư liếc nhìn tôi như cảnh cáo rồi rời khỏi cửa hàng. Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng luật sư khuất dần.

***

Nhà hàng sau khi đóng cửa trở nên tĩnh mịch, ánh trăng lờ mờ chiếu vào bên trong nhà hàng tối tăm.

Sau khi dọn dẹp xong và tắt đèn, tôi ngồi thẫn thờ một mình trong nhà hàng trống trải, chợt nhớ đến chai rượu soju mà bà tôi đã giấu trước đây.

Mặc dù nhà hàng không bán rượu nhưng bà tôi thỉnh thoảng vẫn ngồi một mình trong nhà hàng sau giờ làm và uống một hoặc hai ly soju. Mỗi khi tôi xuống nhà hàng chờ bà về muộn nhìn thấy bóng lưng bà lặng lẽ uống rượu một mình, tôi lại cảm thấy buồn bã lạ thường và khó mở lời.

Bà chưa bao giờ nói với tôi rằng bà đang gặp khó khăn hay buồn bã thậm chí bà còn không hề thể hiện điều đó. Sau khi tiễn đưa con trai và con dâu đi trước, một mình nuôi nấng đứa cháu nhỏ và buôn bán với những vị khách thô lỗ, làm sao có thể bà chưa từng trải qua những khó khăn dù chỉ một lần? 

Nhưng bà không bao giờ để lộ điều đó trước mặt tôi.

Chắc là vì tôi. Vì bà biết nếu bà suy sụp, tôi cũng sẽ dao động. Vì tôi, bà luôn tồn tại bên cạnh tôi với một dáng vẻ không thay đổi mà luôn kiên định. Bà âm thầm nuốt trôi nỗi buồn, sự cô đơn và những khó khăn của riêng mình.

Tôi có cảm giác như mình đã nhận ra từ khi còn nhỏ rằng mình không nên làm phiền khoảng thời gian riêng của bà. Tôi thường trốn vào một góc và lặng lẽ quan sát bóng lưng bà một lúc rồi yên tĩnh lên nhà giả vờ ngủ. 

Sau đó, bà sẽ kết thúc khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình và lên nhà xoa trán tôi khi tôi đang nằm trên giường.

“Bé con Cho Ro Yi nhà mình ngoan ngoãn quá. Ai mà có đứa cháu vừa ngoan vừa xinh như thế này chứ.”

Bàn tay thô ráp vuốt ve trán và má tôi một lúc lâu. Dù bàn tay chai sần và thô ráp, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay bà. Tôi thích đôi tay của bà.

Tôi đã từng nghĩ rằng khi mình tròn hai mươi tuổi, tôi sẽ học cách uống rượu từ bà. Tôi đã từng nghĩ rằng như vậy thì từ nay về sau bà sẽ không phải cô đơn uống rượu một mình nữa mà tôi có thể ngồi đối diện bà và cùng chia sẻ những khoảnh khắc ấy.

Tôi ngồi vào chỗ của bà, nơi bà vẫn hay một mình nghiêng chén rượu và tôi cũng một mình rót đầy chén. Chắc hẳn dáng vẻ cô đơn và buồn bã của tôi cũng giống như bà ngoại ngày nào.

Tôi nghiêng chai rượu soju mà không biết là bà đã uống và cất dở từ bao giờ. Chất lỏng trong suốt chảy vào chiếc ly nhỏ phát ra âm thanh ‘róc rách’. 

Tôi lăn nhẹ chiếc ly trong tay rồi cẩn thận chạm môi vào, vừa mới uống một ngụm hương vị cồn độc hại đã lan tỏa khắp miệng và mũi tôi ngay lập tức.

“Khụ.”

Tôi suýt chút nữa đã phun hết ra. Tôi theo phản xạ nuốt chất lỏng xuống rồi lại hối hận vì đã không phun ra luôn.

“Khụ khụ, ặc…”

Tôi vừa nôn khan vừa há to miệng thở hổn hển, mùi cồn đọng lại trong miệng tôi ngột ngạt đến khó thở.

“À, mình đâu có uống được rượu soju.”

Tôi chợt nhận ra mình vốn là người thích uống bia chứ không phải rượu soju.

Tôi từng nói rằng tôi sẽ học uống rượu từ bà ngoại khi tôi tròn hai mươi tuổi, nhưng buổi uống rượu đầu tiên của tôi đã muộn hơn nhiều so với dự kiến. 

Tôi nhớ là khoảng một năm rưỡi sau đó, trong một buổi liên hoan của nhà máy chế biến quái vật. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu soju và nhận ra rằng nó không hợp với sở thích của mình.

“Nghĩ lại thì bà cũng giỏi thật, làm sao mà uống được thứ độc hại này chứ.”

Không biết bà đã uống bao nhiêu ly như thế này? Chẳng lẽ bà ngoại là một người nghiện rượu sao?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo