Closed Door - Chương 22

Editor: HThanh.

“Nhớ Cho Rong quá.” 

“Không thể làm điều biến thái khi vào cổng nên có vẻ khó chịu nhỉ.” 

“Ăn nói cẩn thận.” 

“Xin lỗi. Không thể quan sát nên chắc là khó chịu rồi.” 

“…….” 

Sau khi Sa Geon Woo im lặng, cả nhóm thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn. 

“Chúng ta cứ thế này thì ổn chứ?” 

“…….” 

“Đến giờ vẫn cố gắng cầm cự, nhưng nếu cứ không có thêm người thì chẳng khác gì bảo chúng ta chết đi.” 

Thời đại dùng số lượng lớn để tấn công cổng đã qua rồi, nhưng ít nhất cũng phải có mười người thì đội mới hoạt động bình thường được. Hơn nữa đội của Sa Geon Woo không chỉ thiếu người, mà mỗi người lại thiếu một chút ở một vài điểm. 

Người đã cố gắng dẫn dắt những người như vậy sống sót chính là Sa Geon Woo. Mọi người đều biết điều đó và biết ơn hắn, nhưng tất cả đều biết rằng cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không có tương lai. 

“Tôi biết là mọi người đều hiểu, nhưng…. có lẽ sẽ không có thêm người đâu.” 

“Chết tiệt.”

“Tôi và Jang Gun chỉ còn vài năm nữa là hết hợp đồng. ‘Head’ chắc chắn sẽ muốn chúng ta chết một cách tự nhiên trong cổng trước khi hết hạn hợp đồng hơn là để chúng ta sống sót và thoát khỏi nó.”

“Ye Seung và Cheon Soo có khả năng mơ hồ nên dù chết lúc nào cũng không có gì tiếc nuối, còn sư Ja Young…”

“Nếu sự thật rằng một kẻ giết người đang hoạt động như một thợ săn thuộc chính phủ thay vì ngồi tù bị phơi bày, chính phủ cũng sẽ gặp rắc rối. Sự tồn tại của tôi giống như một cái xương gà vậy.”

“Nhưng đó là tự vệ mà.”

“Nhưng giết người vẫn là giết người. Hơn nữa là một chúng sinh phụng sự Đức Phật, tôi không nên làm điều đó.”

Trước lời nói bình tĩnh của Ja Young, Cha Ye Seung thở dài đầy phẫn uất.

“Tôi không muốn chết một cách vô nghĩa. Nếu chúng ta chết trong cổng thì hồ sơ của chúng ta cũng sẽ biến mất như những kẻ khác.”

“Đó là hợp đồng nên không có cách nào khác.”

“Nhưng đó là một hợp đồng không công bằng!”

“Giờ có hét lên như vậy cũng chẳng thay đổi được gì.”

“Giỏi lắm Sa Geon Woo. Cả đời mày chỉ biết liếm đít thằng khốn nạn đó thôi.”

Trước lời nguyền rủa của Cha Ye Seung, hắn khúc khích cười rồi ôm bụng. Vết thương đang dần hồi phục của hắn đã lành lại phần nào trong lúc mọi người trò chuyện, nhưng vẫn còn đau nếu cử động.

“Đói quá…..”

Ma Jang Gun nằm dài trên sàn ôm bụng kêu òng ọc, lẩm bẩm.

“Ôi cái thằng háu ăn này.”

“Canh xương bò…..”

“Tôi cũng muốn ăn cái đó. Ra khỏi cổng rồi đi quán canh xương bò nhé?” 

“Ai lại ăn canh vào cái giờ này chứ. Cậu có đủ kiên nhẫn để đợi đến giờ mở cửa không?” 

“Nhờ vả Sa Geon Woo để được vào sớm vài tiếng có được không?” 

“Đến lúc đó thì nước dùng của canh còn chưa kịp nấu xong đâu.” 

“Không ăn canh xương bò cũng được, tôi ăn cơm trắng với bất cứ món ăn kèm nào cũng được. Nhìn món kim chi củ cải là biết cậu ấy có tay nghề cao rồi, chắc là món nào cũng ngon thôi.” 

“Nếu muốn ăn chửi thay canh xương bò thì cứ đi thử đi. Cho Rong dạo này chửi người bằng mắt giỏi lắm đấy.” 

“Chẳng phải hiền lành sao? Hiền lành và ngoan ngoãn cơ mà? Rốt cuộc là ở chỗ nào chứ? Mắt cậu ấy đã đằng đằng sát khí kìa.” 

“Vẫn hiền lành mà, vẫn vậy thôi. Chỉ là…. có điều trở nên quyết đoán hơn một chút thôi.” 

Đó gọi là trưởng thành bên trong đấy. Sa Geon Woo vừa nghĩ vừa mỉm cười mãn nguyện khiến Cha Ye Seung liền giơ ngón giữa về phía hắn. 

“Đi thôi. Cổng đã mở rồi mà còn không ra là sao. Bụng cũng tạm ổn rồi chứ? Có cần đến bệnh viện không?” 

“Không cần, đến khi về đến chỗ ở là tôi hồi phục được thôi.” 

“Vậy thì đi thôi. Mọi người đứng lên!” 

Cuộc hành quân kéo dài 5 ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Ăn không được, ngủ không xong thậm chí cả tắm cũng chẳng thể, nghỉ ngơi cũng chẳng xong. Không còn tâm trí đâu mà lo lắng cho vẻ ngoài dơ bẩn hôi hám, cả thể lực lẫn tinh thần đều đã chạm đáy. 

Vì con trùm cuối bọ cạp khổng lồ, mà mọi người còn bị thương nữa nhưng nghĩ đến việc cuối cùng cũng xong, thì lại có thêm sức lực để về nhà.

Sau khi báo cáo với nhân viên quản lý cổng và hoàn thành việc xử lý đóng cổng, họ lên xe của đội. Sau khi nhận chìa khóa xe, Ma Jang Gun lên ghế lái và lái xe.

Cảm ơn vì đã cho Sa Geon Woo ngồi ở ghế sau vì hắn là bệnh nhân nhưng hai người ở hai bên, Park Cheon Soo và Cha Ye Seung cãi nhau ầm ĩ khiến hắn không thể tập trung được. 

Ja Young ngồi ở ghế phụ gõ mõ và tụng kinh để giúp Ma Jang Gun thư giãn trong khi cậu ta lái xe. Nếu nghĩ đến khả năng buff của nhà sư thì đáng lẽ phải hết mệt mỏi rồi, nhưng không hiểu sao cậu ta trông càng mệt mỏi hơn.

“Chiều nay đi làm rồi viết báo cáo.” 

“Báo cáo chết tiệt!” 

“Báo cáo là vật vô tri mà, không chết đâu. Về nhà ngủ đi.”

Sau khi thả Cha Ye Seung ở trước cửa nhà, họ tiếp tục đưa Ja Young về.

“Giờ thì yên tĩnh rồi.”

Từ lúc nào mà Park Cheon Soo đã tựa trán vào cửa sổ ngủ say với Ma Jang Gun vốn dĩ ít nói, chỉ còn lại hai người trong xe nên không gian trở nên yên tĩnh. 

Sa Geon Woo kiểm tra vùng bụng đã hồi phục phần nào và từ từ cử động cơ thể đang cứng đờ đồng thời duỗi người.

“Khụ, hay là mình chợp mắt một lát nhỉ.”

Sa Geon Woo liếc nhìn Park Cheon Soo đang ngủ say và Ma Jang Gun đang lái xe, lớn tiếng lẩm bẩm với giọng điệu giả tạo rồi nhắm mắt lại.

Hắn truyền mana vào chiếc nhẫn trên ngón tay cảm nhận được sợi dây ý thức kết nối trong đầu mình.

Khi mí mắt nặng trĩu mở ra, một không gian hoàn toàn khác hiện ra trước mắt.

Ro Yi đang ngủ sao?

Con mèo đang say giấc bỗng tỉnh dậy và kêu lên một tiếng ‘meo’ đầy cáu kỉnh.

Một lát nữa lại ngủ tiếp, giờ đi xem Ro Yi đã.

Sa Geon Woo dỗ dành con mèo một cách nhẹ nhàng như thể đang lấy lòng nó. Bên dưới tầm nhìn lờ mờ hình dáng Ro Yi đang ngủ say hiện ra, có vẻ như ai đó đã di chuyển cái tháp mèo đến gần giường ngủ. 

Thế này thì chỉ có thể nhìn thấy tóc của cậu đang ngủ thôi.

Đến gần hơn đi.

Theo mệnh lệnh của Sa Geon Woo, con mèo duỗi hai chân trước ra xa để vươn vai lắc lắc cái mông rồi nhảy cao ngay tại chỗ. Thân hình nhỏ bé của con mèo bay lượn trên không trung rồi rơi phịch xuống giường.

“Khụ!”

Cho Ro Yi đang đắp chăn ngủ say bỗng ôm bụng ngồi dậy.

Á….. con mèo nghịch ngợm này.

Sau tiếng thở dài ngắn ngủi của Sa Geon Woo, con mèo kêu lên ‘meo meo meo’.

“Min Yeo ơi…”

Ro Yi đang ngủ bỗng dưng gặp phải chuyện như vậy, cất giọng khàn khàn gọi con mèo.

“Đây là âm mưu ám sát hả? Sao mà có thể đè trúng huyệt đạo ở ngực anh một cách chính xác như vậy chứ?”

Ngay cả một con mèo nhỏ nhảy lên ngực cũng sẽ gây ra một cú va chạm đáng kể, nhưng Ro Yi đã ôm lấy con mèo mà không hề tức giận. 

“Min Yeo à, trước khi chết làm ơn mang cho anh một cốc nước được không?” 

Đương nhiên là không thể rồi. Cậu cũng biết điều đó và mặc dù nói như vậy nhưng khuôn mặt cậu không có vẻ gì là mong đợi. 

“Đau đầu quá. Khát nước.” 

Ro Yi nằm sấp trên giường và rên rỉ khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Vừa dụi mắt vừa cố gắng đứng dậy trông có vẻ rất khát nước. Nhân tiện khuôn mặt vừa ngủ dậy của cậu trông sưng hơn bình thường rất nhiều. 

Chẳng lẽ cậu đã ăn gì trước khi đi ngủ sao? 

Khi Ro Yi đặt chân xuống giường và đứng dậy, mắt cậu trợn tròn. Ánh mắt cậu chậm rãi chớp mắt vài lần như thể đang xác nhận điều gì đó rồi lẩm bẩm. 

Seon Woo đã quan sát đôi môi đang động đậy của Ro Yi thông qua tầm nhìn của con mèo. 

Cái gì? Là gì vậy? 

“…… Cổng?” 

Cổng? Con mèo quay phắt đầu lại với ánh mắt sắc bén. Theo hướng nhìn của Ro Yi không có gì được nhìn thấy. Không, có rất nhiều thứ có thể nhìn thấy nhưng đó chỉ là toàn cảnh căn phòng bình thường không có gì gọi là cổng. 

“Cổng, cổng sao.”

Tuy nhiên phản ứng của Ro Yi không hề giả tạo. Đôi mắt sáng ngời như thể hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ sâu không phải là của một người đang nhìn thấy ảo ảnh. Cơ thể cứng đờ, đôi môi run rẩy, yết hầu căng thẳng nuốt khan, cằm cứng đờ. 

Tất cả những phản ứng của cơ thể đều cho thấy Ro Yi hiện đang cực kỳ ngạc nhiên và căng thẳng. Meo, cậu không hề quay đầu lại trước tiếng kêu của mèo. Thay vào đó, cậu khó khăn lắm mới di chuyển tay bế con mèo nhỏ vào lòng. 

Ro Yi từ từ lùi lại khỏi phòng, mắt vẫn dán chặt vào không trung. Thậm chí không kịp xỏ giày, cậu chạy chân trần ra khỏi cửa xuống cầu thang rồi đột ngột dừng lại.

Cậu do dự một lúc trên cầu thang như thể đang suy nghĩ điều gì đó rồi quay người lại. Trong tầm nhìn của con mèo đang nằm trong vòng tay Ro Yi, cánh cửa chính đang mở to. 

“Jang Gun à. Khi nào thì đến nơi?” 

Sa Geon Woo tạm thời ngừng chia sẻ tầm nhìn và hỏi Ma Jang Gun. 

“Ừm….. tám phút nữa?” 

“Xin lỗi nhưng hãy thả tôi xuống trước cửa hàng canh xương bò. Sau khi thả tôi xuống, anh hãy cùng Cheon Soo đến nhà nghỉ trước.” 

“…… Vâng.” 

Vì cậu ta quá ít nói nên thậm chí còn không hỏi lý do là gì, chiếc xe tiến vào một khu phố quen thuộc. Việc chuyển văn phòng lần này và cả chỗ ở đến gần đó thật là may mắn, nếu là chỗ ở cũ thì chắc hẳn đã phải vòng một quãng đường rất xa rồi. 

“Hãy thả tôi xuống đây.” 

“Vẫn chưa đến nơi…..” 

“Không sao đâu, chạy bộ sẽ nhanh hơn. Anh đi nghỉ ngơi đi.” 

“…… Vâng.” 

Seon Woo rời khỏi xe và di chuyển về phía quán canh xương bò. Khi một lượng mana phục hồi được truyền đến chân, tốc độ đã chạy nhanh hơn tốc độ của xe. 

Với tốc độ khiến người bình thường nhìn thấy sẽ kinh ngạc, hắn nhanh chóng chạy đến trước tòa nhà của Ro Yi. 

Có vẻ như cậu vẫn chưa ra khỏi tòa nhà, vẫn còn ở trên cầu thang chăng. Vào khoảnh khắc Geon Woo định bấm chuông bỗng sợi dây ý thức với con mèo, thứ đã được kết nối lờ mờ đã bị cắt đứt. 

Phải chăng là vật lệ thuộc đã nhận phải một cú sốc vật lý và chết hay bị hủy bỏ việc thuần hóa cưỡng bức. 

Điều này giống với sự gián đoạn tạm thời mà Geon Woo cảm thấy khi bước vào cổng. Nếu để vật lệ thuộc ở Trái đất và đi vào cổng, có lẽ vì nó được coi là một thế giới khác nên ý thức không thể kết nối với vật lệ thuộc ấy. 

Các nhà khoa học đã từng lập luận rằng hiện tượng này là bằng chứng cho thấy Gate là một loại lỗ sâu kết nối vũ trụ hoàn toàn khác với Trái đất, nhưng đó chỉ là một trong nhiều giả thuyết chưa được chứng minh rõ ràng. 

Dù sao thì hiện tượng không thể quan sát Ro Yi bằng chia sẻ tầm nhìn khi ở trong cổng và tình huống hiện tại rất giống nhau. Điều đó có nghĩa là…

“Thật sự là….. cổng sao?” 

Seon Woo đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn lên cửa sổ tầng hai, nơi không cảm thấy có dấu hiệu của sự sống.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo