Closed Door - Chương 21

Editor: HThanh.

Tôi rùng mình một cái rồi vội vàng chạy vào bếp làm trứng chiên. Hương cồn nhanh chóng biến mất nhưng dư vị cay nồng của rượu soju vẫn đọng lại trong cổ họng tôi một cách khó chịu.

Sau khi vội vàng ăn một miếng trứng chiên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Uống lại lần nữa thì mình vẫn thấy nó không hợp khẩu vị.”

Tuổi tác tôi trẻ lại và cơ thể tôi khỏe mạnh hơn nhưng cổ họng tôi vẫn từ chối rượu soju. Cảm giác ớn lạnh khiến tôi dùng tay xoa lên trán.

“Chẳng lẽ bà tôi đã phải uống thứ này khi còn trẻ sao?”

Hay bà ấy là một người thích uống rượu soju?

“Mình định tạo một chút không khí lãng mạn, nhưng có vẻ không ổn rồi.”

Tôi cầm chai rượu soju lên lắc lắc rồi lại rót đầy chén.

“Mình vẫn chưa đến tuổi đôi mươi nhưng cũng chẳng còn bao lâu nữa, xin bà hãy thông cảm cho cháu. Tuy có thân hình trẻ trung nhưng tinh thần đã sống đến ba mươi tuổi rồi. 

Hơn nữa mình cũng đã trải qua đủ mọi gian khổ rồi, mình đã nếm trải đủ mọi hương vị đắng cay ngọt bùi của cuộc đời rồi.”

Có thể gọi đây là ‘dày dặn kinh nghiệm’ chăng?

Tôi lại uống cạn chén rượu soju rồi rùng mình một cái, chắc tôi phải làm thêm vài quả trứng chiên nữa mới được.

***

“Aaaaaa!”

Ma Jang Gun dùng khiên đỡ lấy cái càng vung mạnh.

“Á, con bọ cạp này. Đúng là phiền phức.”

Cha Ye Seung lén lút tiếp cận từ phía sau rồi phải lùi lại vì bị cái đuôi của nó cảnh giác, cô bực bội lẩm bẩm.

Đúng là bọ cạp, nhưng con bọ cạp đang phát cuồng trước mắt họ có kích thước bằng cả một chiếc xe tải.

Lớp vỏ cứng chắc hơn cả thép kia chắc chắn là không thể bị dao cứa xước, còn cái càng vung vẩy kia trông như một thanh kiếm sắc bén chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng đủ xé nát thân thể con người. 

Cái gai ở cuối đuôi thì to lớn và sắc nhọn như một ngọn giáo thỉnh thoảng nó lại phun ra một loại nước bọt độc hại, thật là phiền phức và khó chịu.

“Ôi mẹ ơi, con này cũng biết phun nước bọt à? Tao đây cũng từng nhai kẹo cao su và phun nước bọt đó nha?”

Nhẹ nhàng tránh cái đuôi đang vung vẩy kèm theo tiếng gió vun vút, Cha Ye Seung lại chửi thề.

“Đừng lùi bước phù thủy. Hãy sử dụng Thanh kiếm Bóng tối của cô đi.”

“Cái thứ đó thì ở đâu ra chứ đồ điên.”

“Thật là bất tài. Đành vậy, tôi phải dùng đến Bom Siêu Mạnh Mẽ Vạn Năng của mình thôi.”

“Đến cả trong tình huống này mà cậu vẫn còn nói được mấy lời như vậy sao.”

“Gầm rú lên Xích Viêm Long. Ultra Mega Bommer!”

Ngọn lửa xuất hiện theo tay của Park Cheon Soo đã bao phủ lấy con bọ cạp. Ngọn lửa bao bọc lấy lớp vỏ đen bóng loáng không tìm được thứ gì để đốt và lụi tàn.

“Đồ khốn kiếp.”

Cha Ye Seung đã chứng kiến cuộc tấn công không hề gây ra bất kỳ thiệt hại nào trái ngược với màn trình diễn hoa lệ, lẩm bẩm chửi rủa. 

Không sao, dù sao thì cũng không mong đợi gì. Cô trấn an tâm trí mình, lại một lần nữa che giấu cơ thể một cách mờ nhạt và chờ đợi cơ hội.

“Nhắm vào giữa các đốt! Chặt đứt đuôi trước.”

Đó không phải là một chiến lược tồi, nhưng đó không phải là một lời khuyên hữu ích.

Ma Jang Gun đang dùng khiên của mình để ngăn chặn các cuộc tấn công bằng càng của con bọ cạp khổng lồ và Park Cheon Soo có các cuộc tấn công bằng lửa là chuyên môn của mình, vì vậy anh ta không quen với việc sử dụng kiếm. 

Cha Ye Seung sử dụng dao găm thay vì trường kiếm vì khả năng tàng hình và di chuyển nửa vời của mình.

Cuối cùng Sa Geon Woo là người phải hét lên và thực hiện chiến lược một mình.

“Sư thầy!”

Theo tiếng gọi của hắn, Ja Young bắt đầu gõ vào mõ mà nhà sư đang cầm.

“Om Sommani Sommani Hum Harinana Harinana Hum Harinana Banaya Hum Anaya Hok Baam Baara Hum Batak. Om Sommani Sommani Hum Harinana Harinana Hum Harinana Banaya Hum Anaya Hok Baam Baara Hum Batak. Om Sommani Sommani Hum……”

(đừng cố hiểu cái đoạn này, nó là vậy đấy ạ =)) ).

Tiếng mõ hòa quyện cùng chân ngôn. Một luồng khí vô hình bao quanh con bọ cạp khổng lồ khiến sức mạnh và chuyển động của nó suy yếu đi đôi chút.

Sa Geon Woo nhảy vọt ra phía sau tránh được cái đuôi đang rơi xuống đầu. Đầu đuôi sắc nhọn như một mũi thương cắm phập xuống đất. 

Hắn trèo lên cái đuôi cắm trên mặt đất đồng thời truyền mana vào thanh kiếm đang cầm trên tay. Thanh trường kiếm sắc bén biến thành một chiếc búa lớn.

Đến được chỗ đuôi và thân mình nối nhau, Sa Geon Woo dùng cả hai tay nắm chặt lấy búa dồn sức chém mạnh vào giữa khớp nối. 

Lưỡi búa được truyền mana lóe lên vẻ sắc bén, cái đuôi bị chém đứt lìa ngay lập tức rơi xuống đất với một tiếng ‘bang’.

Kieeeeeeeeeeek.

Con bọ cạp khổng lồ kêu lên thảm thiết rồi quay người lại. Nó vung càng về phía Sa Geon Woo vừa rơi xuống đất cùng với cái đuôi. Hắn vội vàng dùng lưỡi búa đỡ nhưng thân thể vẫn bị hất tung lên không trung như một tờ giấy.

“Còn chờ gì nữa, tấn công đi. Cheon Soo, bắn lửa, bắn lửa!”

Nghe thấy tiếng hét của Cha Ye Seung, Park Cheon Soo bắn một quả cầu lửa vào chỗ đuôi vừa bị cắt. Con bọ cạp khổng lồ giãy giụa loạn xạ, Ma Jang Gun thậm chí còn ném cả chiếc khiên đi dùng tay giữ chặt nó.

“Hừ, thật tình, mau, chết đi, chết đi!”

Cha Ye Seung trèo lên đầu con bọ cạp và dùng dao găm đâm liên tục vào mắt nó.

Kieeeeeeeeeeek.

Con bọ cạp khổng lồ vung vẩy cái càng như một pháp sư đang nhảy múa với dao, cô và Ma Jang Gun lùi lại khỏi con bọ cạp.

“Anh Sa đâu rồi?”

“Lúc nãy…… vút……”

“Sau khi bay đi thì bặt vô âm tín luôn?”

Phải nhanh chóng trèo lên chứ, dám lười biếng sao? Đúng là hết nói.

Cha Ye Seung thổi phù một cái, hất mái tóc trước trán ra rồi vỗ nhẹ vào vai Ma Jang Gun.

“Đánh nhau đến mức này chắc cũng đủ chết rồi. Nhưng chắc nó sẽ không ngoan ngoãn chết đâu nhỉ?”

“…… Ừ.”

“Nhìn xem lúc nào nó hết sức thì lật nó luôn. Vì cái vỏ cứng kia mà không làm gì được.”

“…… Ừ.”

“Đi đi, Ma Jang Gun!”

Cha Ye Seung đẩy cậu ta về phía trước bằng một cái vỗ vào lưng, Ma Jang Gun nhặt lấy chiếc khiên và đánh bật những chiếc kìm đang bay tới đúng lúc. 

Trong khoảnh khắc con bọ cạp khổng lồ loạng choạng, cậu ta ném chiếc khiên đi và dùng cả hai tay túm lấy kìm của con bọ cạp.

“Ư ư……”

Với khuôn mặt đỏ bừng và những mạch máu nổi rõ, Ma Jang Gun dùng sức mạnh đến mức cơ thể của con bọ cạp khổng lồ đang lung lay bị lật nghiêng sang một bên. 

Chân của con bọ cạp khổng lồ vùng vẫy như thể nó đang cố gắng đứng dậy trở lại.

“Này, chân của một con bọ cạp có hai mươi cái là bình thường không? Không tính kìm thì bình thường là bao nhiêu?”

“…… Bốn?”

“Đồ khốn. Côn trùng bắt đầu với sáu chân cơ bản, hiểu không?”

“Bọ cạp…… động vật chân đốt……”

“Nó không phải là côn trùng mà là động vật sao?”

“Chân của bọ cạp là bốn đôi.”

Ja Young đã bỏ qua Cha Ye Seung và Ma Jang Gun đang trò chuyện vô nghĩa một cách nghiêm túc đã trả lời thay họ khi trèo lên ngực của con bọ cạp khổng lồ.

“Ồ, sư thầy. Anh thật thông minh!”

“Đây là kiến thức thường thức.”

“Ồ, kiến thức thường thức.”

Nhà sư không nói gì mà nắm lấy chùy đôi gắn ở hai bên hông rồi dùng chúng đập mạnh vào ngực con bọ cạp khổng lồ như đánh trống.

“Tôi đôi khi tự hỏi liệu sư thầy làm vậy có ổn không.”

“Tôi…… luôn……”

Cha Ye Seung và Ma Jang Gun thì thầm với nhau rồi tách ra. Cô trèo lên ngực con bọ cạp theo sư thầy, còn cậu ta thì cản trở những cái càng đang vùng vẫy một cách đe dọa ngay cả khi nó đã bị lật ngửa. 

Trong khi đó Park Cheon Soo vẫn kiên trì cho con bọ cạp khổng lồ nếm mùi ‘tràng lửa’.

“Ma thạch!”

Cha Ye Seung phá hủy lớp da ngực yếu hơn lớp vỏ moi móc bên trong cơ thể con bọ cạp khổng lồ và lấy ra ma thạch. Con bọ cạp khổng lồ vùng vẫy không ngừng cho đến giây phút cuối cùng rồi dừng hẳn.

“Hừ, chết tiệt. Thật sự muốn chết.”

Cô ngã vật ra ngực con bọ cạp khổng lồ như muốn xỉu nhưng đột nhiên Cha Ye Seung bật dậy.

“Trong khi mọi người cố gắng sống chết cầm cự để giết nó thì cái người không đến nãy giờ ở đâu? Anh Sa, dạo này anh hơi bị lơ là đấy. Phải giáo dục lại tinh thần mới được. Ở đâu? Người đâu rồi!”

Cả nhóm khó khăn lắm mới xuống được khỏi con bọ cạp rồi họ di chuyển về hướng mà Sa Geon Woo đã bay tới. Ở đằng xa hắn đang nằm đó với vết thương ở bụng và chảy máu.

“Anh Sa. Anh không sao chứ? Chưa chết chứ?”

“Tôi…. chắc là đến đây thôi. Mọi người không sao thì tốt rồi. Nếu tôi chết hãy chuyển những gì đã gom góp được cho Cho Rong.”

Sa Geon Woo thở hổn hển và cười buồn bã.

“Cậu ấy giàu mà. Tiền mà anh Sa gom góp được chắc cũng chẳng giúp được gì đâu. Cùng lắm chắc cũng chỉ bằng một tháng tiền tiêu vặt của cậu ấy thôi nhỉ.”

“……”

“Mấy cái artifact gom góp được cũng chỉ toàn đồ bỏ đi.”

*Artifact: sản phẩm nhân tạo chứa mana í mà. 

“Không phải đồ bỏ đi! Ư… ư…”

“Đừng làm khó Sa thí chủ quá. Phải để anh ấy tập trung vào việc chữa trị chứ.”

“Ôi trời nhìn cái bộ dạng nằm đó nghỉ ngơi là tôi lại thấy tức á.”

“Nếu người khác thì chắc đã chết rồi, là Sa thí chủ nên mới còn sống thế này. Lần nào cũng khiến Sa thí chủ gánh vác nặng nề như vậy, Ye Seung thí chủ thấy áy náy nên mới trách móc cũng dễ hiểu nhưng bây giờ cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi.”

Như lời của Ja Young đảm nhận vai trò khó khăn nhất trong mỗi trận chiến luôn là Sa Geon Woo. Đã vậy năng lực thức tỉnh lại là tái tạo cơ thể nên hắn càng làm tới.

“Không, anh ta cứ như là nhân vật game ấy. Sao cứ phải đổi máu với quái vật vậy, né tránh một chút đi chứ.”

“Ai mà nghe được chắc lại tưởng tôi cố tình ăn đòn chắc.”

“Nào nào, trong lúc thí chủ hồi phục, mọi người hãy nghỉ ngơi một chút đi. Tôi sẽ giúp đỡ thí chủ hồi phục.”

Ja Young cất đôi chùy dính đầy dịch cơ thể quái vật vào bên hông rồi gõ mõ. Những tiếng ‘tách tách’ trong trẻo vang vọng.

“Nam mô Đông phương Mãn Nguyệt Thế giới Thập Nhị Thượng Nguyện Dược Sư Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật, Dược Tứ Như Lai Phật……”

Vết thương ở bụng của Sa Geon Woo vốn đang hồi phục chậm chạp như tốc độ bò của kiến giờ đã nhanh hơn một chút ở mức độ rùa bò. 

Điều này có nghĩa là vết thương đang hồi phục đáng kể, Sa Geon Woo thả lỏng người nằm thoải mái và ngước nhìn bầu trời bên trong cổng.

“Nhớ Cho Rong quá.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo