Closed Door - Chương 44

Editor: HThanh.          

“Và tôi cũng không định động vào những thứ trong ngôi nhà tôi từng sống cùng bà.”

“Đúng vậy. Những thứ đó cũng là kỷ niệm mà.…”

“Nếu lấy hết đồ gia dụng hay đồ nội thất đi thì chẳng giống một nơi để sống nữa. Nếu sau này có Gate xuất hiện hay đám quái vật làm sập nhà, để được đền bù thì tốt nhất nên để nguyên như vậy. Dù sao thì đồ đạc cũng đã cũ, chắc sớm muộn gì cũng hỏng hết thôi.”

“..…”

Nghe tôi nói, Sa Geon Woo khẽ mấp máy môi rồi lẩm bẩm. 

“Còn kỷ niệm thì sao?”

“Kỷ niệm nằm trong ký ức chứ không phải trong ngôi nhà hay đồ vật.”

Tôi lắc đầu không hiểu sao hắn lại có ảo tưởng về kỷ niệm như vậy. Vì được thông báo rằng hàng sẽ được giao trong vòng một hai tiếng nữa, tôi quay lại cửa hàng và hướng về bãi đất trống.

Trong lúc tôi đi mua sắm thì hình như chuyên gia đã đến và lấy đi cần cẩu cùng xe moóc. Tôi gọi điện xác nhận, đồng thời cũng gửi lời cảm ơn vì đã rất hài lòng với ngôi nhà, và nghe rõ ràng lời dặn rằng nếu có vấn đề gì thì liên lạc sau. 

Sau đó tôi cũng đặt yêu cầu xây dựng một nhà kho trên bãi đất trống. Tôi nhận được câu trả lời rằng vài ngày nữa họ sẽ sắp xếp thời gian đến để ước tính chi phí, rồi tôi tắt máy.

“Em định xây nhà kho ở đây à?”

“Dùng làm kho hay làm gara thì tùy, tóm lại là tôi định xây dựng cái gì đó ở đây. Ngày nào cũng phải một hai lần có người hỏi rằng ‘rốt cuộc là định làm gì mà che chắn kỹ càng thế kia?’, nghĩ mà xem sau này khi dỡ rào chắn mà vẫn chỉ là bãi đất trống thì người ta sẽ nghĩ gì cơ chứ.” 

“Chẳng phải cứ nói là định xây mà thôi không được sao, cũng đâu nhất thiết phải xây đến mức làm nhà kho hay gara làm gì. Diện tích chỗ này cũng rộng mà chi phí làm móng thôi cũng phải mấy chục triệu won ấy chứ.” 

“Không, nhất định phải xây cái gì đó mới được. Dù sao thì cũng chỉ làm cái vỏ ngoài thôi, bên trong xe tải nhỏ có ra vào cửa cũng được. Đồ đạc lớn mà người ta giao đến thì cũng có thể mang vào ngay được, như thế là còn tốt hơn ấy chứ.” 

 

Hồi trước chỉ vì muốn chuyển cái sập gỗ mà tôi đã phải chắn hết cả mặt tiền cửa hàng bằng xe tải nhỏ rồi còn phải khiêng cái sập xuống khỏi thùng xe, lôi vào cửa hàng rồi lại lôi vào bên trong nữa, nghĩ lại mà lưng tôi vẫn còn ê ẩm đây này. 

 

Ừm, quyết định như vậy là đúng đắn rồi. Con người ta phải nhìn xa trông rộng mới được, và còn một lý do quan trọng nữa khiến tôi phải xây dựng một công trình ở vị trí này để che khuất tầm nhìn của người khác. 

 

Nghĩ đến chuyện đó thì tôi thấy xây dựng công trình vào thời điểm này là tuyệt vời chính xác rồi. 

 

“Nếu vấn đề là do người ta nghi ngờ thì chúng ta nghĩ cách khác xem sao, tôi thấy tiêu tiền vào việc này hình như có hơi vô nghĩa quá.” 

“Vì thấy đáng dùng nên mới dùng thôi. Về vấn đề đó thì tôi không tiếp thu ý kiến đâu nên trải chiếu ra đi là vừa.” 

“Ở đây sao?”

“Cũng không có lý do gì để phải mang giường và sofa lên tận căn hộ ở tầng này đâu. Chật chội đến mức chẳng có chỗ để đặt, dù sao cũng không để ở đó mà phải chuyển qua Door nữa. 

Khi hàng được giao đến, chúng ta nhận ở đây rồi mang thẳng vào luôn. Tôi sẽ vào trước chụp ảnh phòng khách rồi quay ra, trong lúc đó anh hãy trải chiếu ra nhé. Cởi giày ra rồi mới được bước vào.”

Đôi giày này đúng là vấn đề thật, thôi thì cứ thoải mái đi giày vào rồi sau đó lau sàn cũng được nhưng dù sao đây cũng là nhà mới, tôi không muốn đi giày vào rồi chạy lung tung trong nhà.

Sau khi nhanh chóng di chuyển tôi bước qua Door, đi qua phòng khách của ngôi nhà mới rồi quay ra ngoài. Trong lúc đó, hình như có cuộc gọi đến nên Sa Geon Woo đang nghe điện thoại của tôi.

“Họ bảo giường và sofa đã đến rồi, tôi bảo họ mang đến đây.”  

Có lẽ vì mua cùng một cửa hàng nên hàng được giao chung luôn, thời gian giao hàng nhanh quá, thật tuyệt. Biết trước thế này nên tôi đã mua sẵn mấy tấm chiếu rồi.

Tôi yêu cầu nhân viên giao hàng lắp đặt giường và sofa trên tấm chiếu đã trải sẵn ở bãi đất trống, họ có hơi bối rối một chút nhưng tôi vẫn tự tin yêu cầu. 

Dù sao sau khi nhận hàng thì phải kiểm tra ngay tại chỗ xem có lỗi gì không, và việc lắp ráp cũng là một phần công việc của họ.  

Dù sao chính tôi cũng là người mua mà.  

Miễn là yêu cầu không quá đáng, tôi hoàn toàn có quyền tự tin đưa ra yêu cầu. Chắc nhân viên giao hàng cũng thấy việc đặt đồ ở bãi đất trống đỡ vất vả hơn là vác lên tận tầng này. 

So với việc cơ thể mệt mỏi thì chút bối rối này còn đỡ hơn. Với vẻ mặt trơ trẽn và đường hoàng đó, tôi đứng ở bãi đất trống quan sát việc lắp ráp giường và sofa. 

Sau khi xác nhận đồ đạc không bị trầy xước hay có vấn đề gì, tôi tiễn những người giao hàng rời đi rồi buộc chặt miệng rào chắn và khóa lại. 

“Bây giờ chuyển thôi. Bắt đầu từ sofa nhé.” 

Nhà đang ở bây giờ đồ đạc sinh hoạt cũng nhiều, lại không rộng lắm nên phòng khách không có sofa, vì vậy tôi rất kỳ vọng vào chiếc sofa đầu tiên này. 

“Cởi giày ra rồi bưng cẩn thận đừng để sofa rơi nhé.” 

“Cho Rong à, em bưng bên kia có được không?” 

“…. Dù tôi có yếu sức đi chăng nữa thì cũng là con người mà, ít nhất cỡ này tôi vẫn bưng được.” 

Có phải một mình bưng đâu, hai người cùng bưng hai bên mà. Cứ thế, chúng tôi chuyển sofa đến cuối phòng khách rồi khiêng giường, theo thứ tự khung giường và nệm. Đồ nội thất đúng là nặng kinh khủng. 

Sau khi bảo Seon Woo lau bằng khăn ướt những chỗ có thể bị bám bụi và đặt vào phòng khách nhà mới, tôi ra bãi đất trống gấp chiếu lại dọn dẹp rồi lên tầng hai đi vào cửa. 

“Woa, chết tiệt. Mình còn không biết có nên đi giày hay cởi giày ra nữa đây này.” 

“Đừng căng thẳng quá, lỡ có làm bẩn thì lau đi là được mà.” 

“Cái nhà mà phải lau thì đó là nhà của tôi ấy.” 

Và tôi không muốn đi giày trong nhà mới đâu! 

“Chắc ngày mai tủ lạnh với máy giặt đến còn nặng hơn nữa nhỉ.” 

Tôi đẩy người hắn đang ngồi chễm chệ ở chính giữa sofa ra một bên rồi ngồi phịch xuống. Mông được êm ái nâng đỡ, phong cảnh trước mắt thì đẹp như tranh vẽ. 

“Quyết định đặt sát tường đúng là sáng suốt thật. Cảnh đẹp thật.”

Ngồi tựa lưng trên ghế đẩu với chân đặt lên cao, nửa nằm nửa ngồi thật sự rất thoải mái. Dù nằm dài trên sàn phòng khách của ngôi nhà mới cũng thấy dễ chịu, nhưng nằm trên sofa còn tuyệt hơn nữa.  

“Giờ tôi mới hiểu tại sao mọi người cứ nói ‘nhà mới, nhà mới’. Hóa ra sống trong nhà mới lại thoải mái thế này, cảm giác mới mẻ thật đấy.”  

“Tôi vẫn thích ngôi nhà tôi từng sống với bà hơn.”  

“…..”  

Tôi không đáp lại lời của Sa Geon Woo đầy vẻ tiếc nuối.  

Tôi cũng nhớ bà lắm, ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm thời thơ ấu của tôi và những ký ức về bà cũng rất đặc biệt. 

Nghĩ lại ký ức trước khi quay về, khi tôi bị Lee Dong Jae dụ dỗ mà bán đi ngôi nhà đó, tôi cảm thấy có lỗi với căn nhà hai tầng này.  

Nhưng mà.…  

“Giờ tôi muốn buông bỏ và sống thoải mái hơn.”  

Nếu cứ khăng khăng gán ghép ý nghĩa cho một thứ gì đó, dù có chủ đích hay không thì khi mất đi, tôi sẽ càng tuyệt vọng hơn.  

Với tôi thì sự hiện diện của bà, con người của Lee Dong Jae và ngôi nhà đó đều rất có ý nghĩa. Một thời tôi từng nghĩ đó là tất cả của mình, và khi chẳng còn gì bên cạnh, sự vắng mặt đó đã khiến tôi chìm sâu hơn và nhanh hơn vào vực thẳm.  

“Ro Yi.… thi thoảng em lại nói những lời viển vông không đúng với tuổi của mình. Không biết đây là bệnh ‘tuổi dậy thì’ hay là em đã chín chắn hơn rồi.”  

“Nói tôi bệnh ‘tuổi dậy thì’ thì có chút quá đáng đấy.”  

Tôi đã sống thêm khoảng mười năm so với bây giờ, trải qua đủ thứ khổ cực và chán ngán con người cùng thế giới này.  

Tôi giấu đi sự thật và thay bằng nụ cười để trả lời.

( kiểu này chắc ẻm sống mệt lắm….)

***

“Anh Sa, sắc mặt sao lại sao thế kia. Anh bị ốm ở đâu à?” 

Cha Ye Seung bắt gặp ánh mắt của hắn khi đang nhìn quanh các thành viên trong đội tập trung để vào cổng mà ngạc nhiên hỏi. 

Sắc mặt của Sa Geon Woo, người đáng lẽ phải nghỉ ngơi đầy đủ trong kỳ nghỉ phép và trở lại nhưng giờ mặt hắn tái mét như thể vừa chạy thêm một vòng Gate nữa một mình. 

“Dạo này quán canh xương bò cũng đóng cửa luôn rồi, hai người có chuyện gì sao?” 

“…. Không có gì.” 

Hắn phải nói là có chuyện gì mới được sao? 

Có lẽ chỉ có chuyện với mình hắn thôi. 

Đây có phải là chuyện ở mức độ có thể nói ra được không? 

Hắn chìm sâu vào suy nghĩ của mình một cách sâu sắc. 

“Cho Rong em ấy….” 

“Ồ, em trai chủ quán canh xương bò sao thế?” 

“Có lẽ là…. tôi đã phát hiện ra Cho Rong có bàn tay lớn thì phải.” 

“Tôi lại còn tưởng có gì to tát.” 

Cô còn tưởng hắn định nói gì, Cha Ye Seung vừa xua tay vừa nói như đừng nhắc lại những điều mọi người đều đã biết. 

“Ngay từ việc được ăn kim chi củ cải muối free muốn ăn nhiêu ăn thì đã thấy rõ rồi. Jang Gun có gọi thêm cơm trắng ăn kèm với kim chi củ cải muối thêm một bát nữa cậu ấy cũng có nói gì đâu. 

Canh xương bò cũng múc đầy ắp cả bát, thịt cũng thái miếng to cho vào, dù nói chuyện có cộc lốc nhưng kín đáo lại rất tình cảm đấy.” 

“Cho Rong ban đầu vốn dĩ nói chuyện cũng dễ thương lắm, dạo này do là tuổi dậy thì nên mới thế thôi.” 

“Cái đó thì tôi cũng không rõ.” 

Không biết là vì tuổi dậy thì hay là vì trải qua đám tang của bà nên tâm trạng thay đổi, hay là cậu đang nhắm đến việc thay đổi concept thành quán ăn của bà già chửi thề nữa.

Hắn không biết sự thật là gì nhưng Cha Ye Seung gật đầu đồng ý rằng cậu ấy thực sự là người giàu tình cảm và hào phóng.  

“Thi thoảng tôi lo lắng không biết cậu em đó kinh doanh với giá như vậy thì có lãi được không, nhưng mà anh có cãi nhau vì chuyện đó không?”  

“Không phải cãi nhau nhưng.…”  

“Nghe nói bà cậu ấy vốn rất chân thành trong việc quan tâm mọi người mà. Cậu em quán canh lớn lên trong môi trường đó chắc chắn cũng bị ảnh hưởng một phần. Dù có lo lắng đi nữa thì cũng đừng trách móc cậu ấy quá.”  

Cô lên xe và dặn hắn đừng cãi nhau với cậu ấy vì chuyện nhỏ nhặt. Khi cả đội đã lên xe xong, Ma Jang Gun quen thuộc ngồi vào ghế lái và khởi hành đến cổng dịch hôm nay.  

“Hình như đã không còn như trước nữa rồi.”

Sa Geon Woo liếc nhìn ra đường phố lướt qua ngoài cửa sổ và lẩm bẩm nhỏ.

Sau khi lắp đặt ngôi nhà bên trong Door, hắn đã bị Ro Yi lôi đi khắp nơi mỗi ngày. Nói chính xác thì không phải bị lôi đi mà là đi theo, nhưng trong thế giới đáng sợ này thì hắn không thể để cậu đi một mình được nên đó là điều hiển nhiên.

Và rồi Sa Geon Woo đã tận mắt chứng kiến cảnh tiêu xài hoang phí của Ro Yi.

Cậu mua ngay lập tức những sản phẩm đắt tiền như giường, sofa, tủ lạnh, máy giặt,..v..v. một cách thoải mái ngay tại chỗ. 

Ngày hôm sau cậu lại ra ngoài và tiếp tục vung tiền mua thêm bàn nhỏ để cạnh giường, bàn trà phòng khách và bộ bàn ghế ăn cho nhà bếp một cách hào phóng.

Thậm chí cậu còn không hề nuối tiếc thời gian để đắn đo xem cái này tốt hay cái kia tốt, có cái nào rẻ hơn mà tốt hơn không. Mà cứ thấy vừa mắt và ổn là cậu lại quyết định một cách dứt khoát. 

Vì là hàng nguyên bản nên không cần phải đến lắp ráp, Ro Yi thậm chí còn không muốn chờ đợi thời gian giao hàng mà đã thể hiện khả năng hành động khác thường khi tự mình chất hàng lên xe tải nhỏ và chở về ngay sau khi mua.

Đúng là quá sức phóng khoáng, quá ư thoải mái mà.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo