Editor: HThanh.
Có vẻ như cậu ấy không định mua từng thứ một khi cần mà muốn lấp đầy ngôi nhà mới trong một lần, vì vậy việc mua sắm đủ loại đồ gia dụng và nội thất mới khiến Sa Geon Woo đứng bên quan sát, cũng phải ngạc nhiên.
Điều kỳ lạ là cậu ấy chẳng hề để mắt đến những món đồ lặt vặt như khung ảnh hay đồ trang trí nội thất. Khi hắn khen chậu hoa nhỏ trang trí trên bàn ăn đẹp, cậu ấy đáp lại rằng củ cải cũng đẹp và bảo mình ra ngoài đồng trồng củ cải đi.
Trong số rất nhiều sản phẩm nội thất mà hắn chọn thì chỉ có duy nhất một tấm thảm là có thể sử dụng được. Và sau đó cậu ấy mua về rất nhiều, không, không chỉ nhiều mà là một lượng đá khổng lồ để làm sàn đá trước nhà.
Dù cơ thể có bị quái vật đánh đập thì chỉ cần hồi phục là ổn, nhưng ngồi xổm và ghép đá lại khiến lưng Sa Geon Woo đau không chịu nổi. Đến mức tưởng như phát bệnh đĩa đệm.
Dù vậy, chính hắn đã nói khoác rằng mình có thể tự làm sàn đá một mình nên không thể đổi ý nói không làm được. Nhớ lại ký ức lúc đó vừa lót đá vừa khóc trong lòng, giờ hắn vẫn cảm thấy lưng nhức nhối.
May mắn là hắn chỉ lót đá ở mặt tiền và một bên hông của tòa nhà có cửa sổ. Nếu lót đá cả bốn mặt xung quanh nhà, thì chắc chắn luôn là đĩa đệm của hắn đã vỡ tung. Sa Geon Woo có thể chắc chắn 100% điều đó.
Cũng may là hắn cả đã lắp đặt kệ trong bếp, phòng quần áo và phòng đa năng, nếu không hắn đã phải mua và di chuyển cả tủ quần áo, ngăn kéo, bồn rửa chén và nhiều thứ khác nữa.
Không hiểu sao mồ hôi lạnh lại túa ra liên tục khiến hắn phải đưa tay lau vội vầng trán khô khốc của mình.
“Giờ mua cũng kha khá rồi, chắc không phải chuyển đồ nữa đâu nhỉ. Đá cũng rải đủ cả rồi, chắc là ổn thôi.”
Hình như lần trước có nói làm cái hố lửa trại thì phải, mà chắc đi Gate về thì cũng quên béng mất rồi ấy nhỉ. Thật ra hắn không phải là ghét bỏ lời nhờ vả của Ro Yi, cũng chẳng phải là chưa từng xung phong nhận việc trước cả khi cậu mở lời.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc ngồi xổm xuống làm cái này cái kia đúng là không hợp với mình chút nào. Thà cứ đánh đấm với quái vật còn thấy thoải mái hơn nhiều.
“Mà này, sao cửa hàng không mở mà hai người lại túm tụm làm gì ở trỏng vậy?” “Sao lại nghĩ là tôi với Cho Rong ở cùng nhau chứ?”
“Ai mà chẳng nghĩ thế? Cả xóm đồn ầm lên là có thằng cha nào đó vừa kỳ dị vừa đáng ngờ bám dính lấy cháu trai quán canh rồi kìa.
Ngày nào cũng lượn lờ rồi dính chặt lấy người ta, chắc chắn là loại không bình thường rồi. Tui xấu hổ quá chả dám nhận là người quen luôn đó.”
“Hả, đồ kỳ dị sao. Mấy người trong xóm đó lạ thiệt, tôi nhìn chỗ nào ra đồ kỳ dị chứ?”
“Nghe nói anh cạy cửa sổ nhà người ta rồi chui vào hả, vì chuyện đó mà mấy người trong xóm lo cho cậu em quán canh lắm đó. Sợ cứ thế này không biết có chuyện gì xảy ra không nữa.”
“……”
Chuyện hôm đó thì người biết chỉ có những người trong cuộc thôi, tính thêm cả cái ông chú đến sửa cửa chống trộm nữa là ba người.
Lúc bị hỏi sao cửa chống trộm lại bị cạy ra như thế, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì cứ nói là do gấp quá nên cạy ra để vào thôi. Mà hình như chuyện này lại thành ra bị đồn ra từ cái miệng ông chú đó thì phải.
“Ông chú đó kỳ lạ thật đấy, có thể nào cứ thoải mái nói về chuyện nhà người khác như vậy không?
Đặc biệt là những thứ liên quan đến an ninh như cửa sổ chống trộm, có thể nào cứ thoải mái lan truyền những lời đe dọa an toàn của khách hàng khắp nơi như vậy không?”
Sa Geon Woo quyết tâm phải nhắc nhở Cho Rong rằng đừng nên gần gũi với những người không đáng tin như vậy.
“Lo lắng cũng tốt nhưng đừng quá đà, anh làm thế là phạm pháp đấy.”
“Phạm pháp cái gì cơ?”
“Lén lút theo dõi thời gian rồi tháo cửa sổ nhà người khác rồi đột nhập, dù ai nghe đi nữa thì trăm người như một đều sẽ nói đó là phạm pháp.
Không, đây không cần ai phán xét có phải là tội phạm hay không mà đơn giản là phạm pháp theo luật pháp đấy.”
“..…”
“Dù chuyện con mèo đó vẫn chưa rõ ràng nhưng cậu em quán súp ấy vẫn để yên cho anh, kẻ đã tháo cửa sổ và đột nhập vào nhà.…
Không biết nên nói là tốt bụng hay là ngốc nghếch nữa, chuyện này không thể giải thích bằng những từ như hiểu biết rộng hay ngây thơ được. Có lẽ cậu ấy chẳng suy nghĩ gì cả chăng?”
“Này!”
“Trước khi lo lắng cho cậu em đó mà tháo cửa sổ đột nhập, anh nên dạy cậu ấy rằng phải cảnh giác với những kẻ tháo cửa sổ đột nhập trước đã chứ.”
“Không phải cửa sổ mà là cửa chống trộm.”
“Nghe càng thấy nguy hiểm hơn đấy?”
“..…”
Bà cô Cha Ye Seung này đúng là chuyên chọc vào chỗ đau, nhưng biết làm sao được khi Sa Geon Woo vẫn cứ lo lắng. Hắn thật sự không thể ngờ rằng bà của cậu ấy sẽ ra đi như thế.
Bà đã gặp chuyện không lường trước được mà ở một nơi không ai ngờ tới, vào một khoảnh khắc hoàn toàn bất ngờ. Nghĩ đến tình cảnh đó, hắn lại sợ hãi không biết chuyện gì sẽ xảy đến với Ro Yi bất cứ lúc nào.
Thêm vào đó, sự cố cửa chống trộm…. ngay khi nghe thấy giọng Ro Yi hoảng hốt báo tin Gate xuất hiện, hắn đã bị cắt đứt liên lạc thị giác với mèo và hoàn toàn không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Sa Geon Woo vì không thể giải thích tường tận ngọn ngành tình huống và lý do, đã trở thành một kẻ nguy hiểm trong mắt mọi người nên hắn vô cùng ấm ức cắn răng chịu đựng.
“Không phải là thí chủ Sa có ý đồ bất lương, chẳng phải mọi việc đều là vì lo lắng cho cậu ấy sao? Vì cậu ấy hiểu rõ tấm lòng của thí chủ Sa nên mới làm ngơ cho qua chuyện thôi.”
“Sư thầy à, chuyện này chẳng qua là do vận may run rủi chỉ với hai kẻ ngốc nghếch dính vào nhau thôi, thời buổi này thì hễ có ai cạy cửa sổ nhà người ta mà chui vào là người ta đập cho vỡ sọ ngay chứ chẳng đùa. Mà cũng chẳng ai hơi đâu mà lo lắng cho người dưng nước lã đến mức sốt vó lên như cái thằng ngốc này đâu.”
“Vậy nên mới gọi là nhân duyên đó.”
Ja Young đứng bên cạnh cũng bênh vực Sa Geon Woo nên nhẹ nhàng nói thêm vào một câu, Cha Ye Seung bực dọc thở dài một tiếng ‘haiz’.
“Này, Ma Jang Gun. Cậu nói thử xem, cậu có nghĩ đây là tình huống có thể hiểu và bỏ qua được không?”
“…… Không thích.”
“Thấy chưa? Đến cả cậu ta cũng thấy anh Sa không bình thường đúng không?”
“…… Không mở cửa hàng nên không thích, chẳng được ăn canh xương bò.”
Có vẻ như ghét lắm nên Ma Jang Gun mới hiếm hoi đáp lại một câu dài như vậy, nhưng câu trả lời lại khác xa với mong đợi khiến cô lại thở dài thườn thượt.
“Tình hình mấy thành viên trong đội đúng là.… quá tệ hại, thực sự quá tệ hại. Cố tình tập hợp các cá thể kiểu này chắc cũng khó mà ra được nữa…….”
Cha Ye Seung cứ lẩm bẩm ‘thôi không nói nữa, tức chết mất’ rồi nhắm mắt lại luôn.
“Đúng là nghiệp chướng của tôi mà, nghiệp chướng!”
“Nếu thấy bí bách quá thì cùng tôi lạy 108 lạy….”
“Sư thầy, suỵt.”
“Im lặng ạ.”
Ja Young lúi húi lấy mõ ra gõ, bên trong xe thay vì nhạc ru ngủ lại vang vọng tiếng mõ đều đặn ‘cộc cộc cộp cộp’.
***
Sau khi dọn dẹp xong cửa hàng sau buổi trưa, tôi đang sắp xếp lại thì thấy một bóng người đen thui lảng vảng bên ngoài cửa sổ.
Gần đây tôi nghĩ rằng có nhiều người không đúng giờ mở cửa mà cứ lảng vảng xung quanh, nên tôi ra xác nhận danh tính thì thấy Baek Do Hyung đang rụt rè lay cánh cửa và tỏ vẻ ỉu xìu.
“Cậu làm gì ở đây?”
Tôi vừa mở cửa vừa hỏi thì cậu ta cũng lùi lại một bước.
“Đóng cửa rồi ạ?”
“Ừm.”
“Tôi canh đúng hai giờ mà….”
Cậu ta vừa chỉ tay vào phần ghi giờ mở cửa vừa rụt rè nói.
“Tôi canh đúng hai giờ nên mới đóng cửa chứ, muốn ăn thì phải đến sớm hơn rồi trước hai giờ còn phải đi về nữa chứ.”
“Bán đến hai giờ.”
Tôi nghĩ bụng, cách ghi giờ này đúng là có nhiều chỗ mập mờ thật. Không biết là ý nói nhận khách đến hai giờ, hay là đến hai giờ thì đuổi khách rồi đóng cửa. Tất nhiên hồi xưa bà tôi nhận hết khách đến tận hai giờ và tôi cũng chưa bao giờ thắc mắc về chuyện đó.
Vì đó là cửa hàng của bà, tôi cũng chẳng có lý do gì để bàn ra về cách kinh doanh của bà, và bà tôi cũng là người dù giờ giấc thế nào thì hễ ai đến nói đói bụng là sẽ xới cơm cho ăn mà.
Nhưng sau khi bà qua đời, tôi kinh doanh và nhận ra rằng cứ như thế này thì không ổn. Khi nhận khách lúc hai giờ, dù khách đó có ăn nhanh đến đâu, tôi vẫn phải đợi từ mười đến ba mươi phút.
Thêm vào đó, khi có khách trong quán, khách cứ nối đuôi nhau vào như kiến xếp hàng. Tình huống khó mà dừng lại phát sinh. Vậy là giờ đóng cửa cũng muộn, giờ dọn dẹp cũng muộn, giờ chuẩn bị cho buổi tối cũng muộn.
Việc cần làm thì đã được định sẵn nhưng cứ bị trì hoãn tuần tự, cuối cùng chỉ mình tôi phải cuống cuồng lên. Như thế này thì chẳng phải lý do đặt ra thời gian nghỉ giữa ca là vô nghĩa sao?
Vì vậy tôi đã mạnh dạn quyết định không nhận khách từ mười lăm phút trước giờ đóng cửa. Ban đầu mọi người đều lo lắng cho tôi và nói rằng bà tôi không kinh doanh như thế này, kinh doanh mà không có tình người như vậy là không được cứ thế này thì khách rụng hết cho xem.
Trước mặt thì tôi dạ vâng nhưng thấy tôi không thay đổi gì, họ liền lớn tiếng và tức giận nói rằng tôi không thèm nghe lời người lớn. Nếu là trước khi hồi quy trong tình huống người lớn nổi giận, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là không biết mình đã làm sai điều gì và vội vàng xin lỗi.
Nhưng giờ đây là cửa hàng của tôi, tôi kinh doanh thế nào thì có liên quan gì đến ai chứ, trong lòng tôi nổi lên sự phản kháng. Tôi cảm thấy bực bội với những người giả vờ lo lắng nhưng thực chất không tôn trọng tôi, chỉ cằn nhằn theo ý họ.
Tôi im lặng giữ vững phương pháp của mình và đóng mở cửa hàng tùy ý. Thấy vậy, có lẽ họ nghĩ rằng tôi sẽ không mở cửa hàng nữa nên những lời phàn nàn dần biến mất.
Thỉnh thoảng vẫn có những người chậm tin tức hoặc không nắm bắt được tình hình như Baek Do Hyung đến muộn màng, nhưng biết làm sao được. Tôi đã nói là tôi sẽ không kinh doanh nữa mà.
“Chắc vậy à?”
“Ừ, là vậy đó.”
Cậu ta khẽ ‘à’ một tiếng rồi đưa ra cái túi ni lông đen đang cầm trên tay.
“Gì đây?”
“Laming Golae, trái cây từ trong Gate đó mà tớ thấy lạ nên……”
*Laming Golae: nó là tên riêng nên không dịch ra âu ha =))).
Hình dáng và kích cỡ thì giống trái hồng Daebong nhưng màu sắc lại như khoai lang còn vỏ thì trông như quýt, có chút độ dày trông như một giống lai kỳ lạ.
*hồng Daebong: một loại trái hồng đặc biệt ở bên Hàn á, mún bít thêm chi tít thì gg hỗ trợ nhá =))).
“Không phải đến ăn cơm mà là để đưa cái này sao?”
“Ừm……”
Hình như đến ăn cơm cũng là thật, cái tên này sao cứ mang mấy thứ này đến là gì khiến mình muốn đuổi cũng thấy ngại.