Closed Door - Chương 47

Editor: HThanh.           

“…. Còn gì nữa không?”

“Thực ra khi tôi nhìn thấy Min Nam xinh đẹp, à không, Min Nam đẹp trai thì có một điều khiến tôi bận tâm.”

“Vâng, bác sĩ cứ nói thoải mái đi. Hãy nói hết những gì cho tôi biết với.”

Min Nam mà tôi biết khác hoàn toàn với Min Yeo mà tôi từng quen thậm chí giới tính cũng khác. Liệu có thêm một bí mật nữa mà chính tôi lại không biết thì có gì thay đổi đâu? 

Tôi đã quá sốc rồi, chỉ là cú sốc từ một cộng một thành một cộng hai thôi.

“Min Nam đẹp trai này có vẻ như đã bị thuần hóa rồi.”

“…. Thuần hóa?”

“Động vật hoang dã vốn dĩ không thân thiện với con người như vậy đâu. Có thể nghĩ rằng Min Nam đã được cứu và nuôi dưỡng từ khi còn rất nhỏ, nhận được những kích thích tích cực nên không có sự đề phòng. 

Vì vậy để kiểm tra thêm một điều nữa, những con vật đã được thuần hóa thường có đôi mắt ánh lên màu xanh nhạt, điều này là do ảnh hưởng của mana. Nhìn vào đôi mắt của cậu bé này xem, có ánh xanh nhạt trong lòng trắng đúng không?”

“..…”

“Nếu kiểm tra kỹ thì chắc chắn sẽ rõ nhưng tôi nghĩ cậu bé này có lẽ đã được thuần hóa, vấn đề ở đây là nếu như người bảo hộ có khả năng thuần hóa hoặc sử dụng sản phẩm nhân tạo liên quan đến thuần hóa thì không có vấn đề gì cả. 

Nhưng nếu một người khác thuần hóa và chuyển giao con vật đó cho người khác mà không giải thích trước, thì đó sẽ là một vấn đề.”

“…..…”

“Người bảo hộ của Min Nam chưa từng nghe gì về chuyện này đúng không?”

“…. Có vấn đề gì về sức khỏe của nó hay gì không?”

“Cậu không cần phải lo lắng về vấn đề đó đâu. Nếu không phải là săn quái vật hay bắt chúng dùng thân thể để phòng thủ, hoặc giao cho chúng những việc nguy hiểm đến mức ai nhìn vào cũng thấy rõ thì nếu nuôi chúng như thú cưng bình thường, những đứa trẻ đã được thuần hóa sẽ khỏe mạnh hơn rất nhiều so với những động vật thông thường được nuôi dưỡng cưng chiều trong nhà. 

Chúng miễn nhiễm với những bệnh mà động vật thông thường hay mắc phải, và cũng không bị hạn chế bởi những chất dinh dưỡng cần thiết cho từng loài động vật cụ thể. 

Chúng không còn phân biệt là chó, mèo, bò, lợn hay gì nữa mà có thể coi như chúng đã được tái sinh thành một loài mới được gọi là ‘động vật đã được thuần hóa’.”

“Nhưng nếu là loài mèo thì nó phải ăn thịt chứ, tôi không biết nên chỉ cho nó ăn thức ăn cho mèo thôi.”

“Như tôi đã nói thì trừ những thứ không thể ăn được như đá hay đất, việc ăn uống của chúng hoàn toàn tự do mà không có sự phân biệt giữa thứ phải ăn, thứ không được ăn hay thứ có thể ăn. 

Dù sao thì những thứ đó cũng chỉ là đồ ăn vặt đối với chúng thôi, chúng hấp thụ mana hòa tan trong không khí để lấy năng lượng cần thiết. Người thuần hóa chúng có thể chia sẻ mana hoặc đặt đá mana xung quanh để tăng nồng độ mana cũng rất tốt.”

Nếu là mana thì trong Door có rất nhiều cỏ mana nên chắc sẽ ổn thôi, dù sao thì miễn là không có vấn đề gì về sức khỏe là quá tốt rồi.

“Quay lại vấn đề chính, cậu có đồng ý nuôi một động vật đã được thuần hóa không?”

“Tôi còn chưa chắc chắn liệu nó có được thuần hóa hay không mà.”

“Vậy cậu có muốn kiểm tra trước không?”

“…. Ừm.”

Trước mắt là một Min Yeo, à không, một Min Nam đến để kiểm tra sức khỏe.

Cần xác định xem nó có được thuần hóa hay không, để biết chắc chắn rằng chẳng có vấn đề gì và biết cách nuôi dưỡng nó trong tương lai. Chúng tôi lấy mẫu máu để xét nghiệm và trong lúc chờ kết quả thì tôi kiểm tra tai, miệng và chụp X-quang cho nó.

“Đúng là nó đã được thuần hóa rồi.”

“Vâng.”

“Người chuyển nhượng đứa trẻ này cho cậu có phải là người thân quen không?”

Nhìn bác sĩ thú y có vẻ như sẽ sẵn sàng báo cáo lên Cục Quản lý Người Thức Tỉnh ngay lập tức, tôi vội vàng xua xua tay.

“…. Nghĩ lại thì tôi cũng có nghe qua điều gì đó tương tự, có lẽ tôi đã nghe qua loa rồi quên mất.”

“Người bảo hộ.”

“Vậy là Min Nam chẳng có vấn đề gì đúng không? Tương lai nó sẽ càng khỏe mạnh hơn và miễn nhiễm với những bệnh mà động vật thường mắc phải, như bác sĩ đã nói.”

“…. Đúng vậy.”

Bác sĩ thú y đang nhìn tôi chằm chằm bỗng thở dài một hơi.

“Bác sĩ, cái đó…. nuôi động vật hoang dã có sao không?”

“À không sao đâu. Thật ra thì từ ngày xưa trước Đại Biến Động, đã có luật pháp về bảo vệ và quản lý động vật hoang dã. Thời đó nếu như cá nhân nuôi động vật hoang dã có nguy cơ tuyệt chủng thì bị phạt, nhưng bây giờ thì hệ sinh thái đã sụp đổ hoàn toàn rồi. 

Nhân loại giờ cũng mới chỉ vừa đủ sống thôi chứ ngay sau Đại Biến Động thì còn phải săn bắt động vật hoang dã để ăn vì không có gì để ăn cả. Trong tình hình này, khi không biết chừng nào thì sẽ bị quái vật tiêu diệt thì việc bảo tồn giống loài một cách nhân tạo cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. 

Thay vào đó có lẽ phải lo lắng rằng động vật hoang dã sẽ tấn công người vì bản tính hoang dã của chúng, nhưng nếu đã được thuần hóa rồi thì trừ khi có lệnh tấn công, chúng cũng không tấn công trước đâu.”

“Thật là may quá.”

May mắn là sức khỏe của Min Nam không có vấn đề gì và cả sau này cũng chẳng có vấn đề, việc nuôi mèo gấm cũng không sao đâu. Min Nam chẳng biết bệnh viện là nơi nào nên nó cứ ngơ ngác đứng đó, sau khi xét nghiệm máu thì lại chui vào góc lồng vùi đầu vào đó, tôi lấy tay vỗ về mông em.

“Vậy là xong hết rồi ạ?”

Trước câu hỏi của tôi, bác sĩ thú y gọi tôi. 

“Thưa cậu.” 

“Để bảo vệ sức khỏe thú cưng thì có khá nhiều người tìm kiếm ‘taming artifact’ một cách bất ngờ, tuy nhiên cũng có rất nhiều trường hợp bị lạm dụng vào mục đích phạm tội. Đừng bỏ qua chuyện này chỉ vì nghĩ rằng ‘người quen thôi mà’, mong cậu hãy suy nghĩ kỹ càng.”

*taming artifact: là một đồ vật hoặc công cụ được sử dụng để thuần hóa hoặc làm cho một con vật hoang dã trở nên thuần phục và dễ bảo hơn.

Nói xong, bác sĩ thú y lấy ra một tờ rơi và đưa cho tôi. Liếc qua thì thấy những dòng chữ như ‘Thú cưng của bạn hóa ra đã bị thuần hóa? Hãy kiểm tra, bạn có thể trở thành mục tiêu của tội phạm mà không hề hay biết.’

“Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm ạ.”

Tôi cho Min Nam vào lồng và lặng lẽ rời khỏi phòng khám rồi nhanh chóng thanh toán tiền khám bệnh bước ra khỏi bệnh viện thú y, Baek Do Hyung vốn đang im lặng đứng bên cạnh chợt gọi tôi lại.

“Này cậu.”

“Người ấy đã đưa cho cậu có đúng không?”

“Cậu đang nói gì vậy? Lên xe nhanh đi.”

Tôi không thể ở đây thêm được nữa, cảm giác thật là xấu hổ nên phải về nhà ngay thôi. Khi tôi lên và khởi động xe, cậu ta leo lên ghế phụ và nói. 

“Đúng là người ấy rồi.” 

Như thể đang đòi hỏi tôi một câu trả lời.

“Người ấy là ai? Cậu nói thế thì tôi biết làm sao được.”

Tôi quay vô lăng một cách mạnh mẽ để thoát khỏi bãi đậu xe.

“Người mà đã tháo cửa sổ chống trộm nhà cậu và đột nhập vào ấy.”

“Hả?”

“Người đàn ông lúc nào cũng lẽo đẽo theo cậu đó.”

“Không, cậu đã nghe câu chuyện đó ở đâu vậy?”

“Cửa sổ chống trộm? Bố tôi kể cho tôi nghe và hầu như cả xóm đều biết chuyện này mà.”

“Ôi trời, chết tiệt.”

Tôi lẩm bẩm một câu chửi thề, thảo nào dạo này ánh mắt của khách hàng khi nhìn tôi và Sa Geon Woo có chút kỳ lạ. Tôi định về nhà và trốn luôn vì xấu hổ, nhưng có vẻ tôi phải đi tóm cổ người đã tháo cửa sổ chống trộm và lắp lại cho tôi.

“Như vậy là bất hợp pháp đúng không? Cậu không báo cáo lên Cục Quản lý Người Thức Tỉnh sao?”

“Ừm, không cần đâu.”

“Nhưng nguy hiểm lắm. Tại sao việc bắt người khác nuôi thú cưng đã được thuần hóa mà không có sự đồng ý của họ, hoặc thuần hóa thú cưng của người khác lại bất hợp pháp…. 

Nghe nói rằng người thuần hóa và thú cưng có thể chia sẻ tầm nhìn, vì vậy họ có thể lấy được tất cả mật khẩu hoặc biết được bí mật của đối phương để đe dọa hoặc sử dụng để theo dõi.…”

Baek Do Hyung mở tờ rơi đã nhàu nát và đọc cho tôi nghe rồi hốt hoảng nói rằng điều đó thật sự rất nguy hiểm.

Ừm, thật sự thì không cần đâu.

Dù sao thì Sa Geon Woo cũng đã biết hết tất cả mật khẩu của tôi rồi nên việc chia sẻ tầm nhìn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn định lấy mật khẩu ngân hàng của tôi sao? Tôi có bao giờ vào trang web ngân hàng đâu.

Đây quả là một vấn đề cần phải suy nghĩ kỹ càng.

“Nếu cậu sợ… thì tớ có thể thay cậu báo cáo.”

“Này, nếu báo cáo thì tôi sẽ báo còn nếu giết thì tôi sẽ giết. Cậu là ai mà lại đòi thay tôi báo cáo?”

“Tớ chỉ là… lo lắng cho cậu thôi mà…”

Hiểu được rằng cậu ta buồn bã vì bị mắng khi lo lắng cho tôi nên dù có là phép lịch sự tối thiểu, tôi cũng nên nói lời cảm ơn vì sự lo lắng đó. 

“Lo lắng quá mức thành ra tọc mạch rồi, tôi đã nói là ổn rồi thì là ổn thôi.” 

Phép lịch sự hay cái quái gì đó, tôi đã bảo ổn rồi thì đừng có dai dẳng nữa. 

Không biết là do ảnh hưởng của tuổi dậy thì hay sao mà tuổi tác cơ thể không thể thoát khỏi dù tuổi tâm hồn đã ba mươi, hay là do nhân cách trở nên lệch lạc sau khi chết đi sống lại, hoặc có thể là do đã nếm trải đủ vị đắng cay của cuộc đời ở dưới đáy xã hội nữa. 

Nên có thể nói, bây giờ những thứ quan tâm không cần thiết ấy, tôi chỉ cảm thấy như là một sự can thiệp thôi. 

“Nhưng mà có vẻ không phải là người tốt đâu.” 

Cậu ta cụp vai xuống rồi ném ánh mắt ra ngoài cửa sổ và nói bằng giọng ỉu xìu, Sa Geon Woo cái tên khốn kiếp này xem ra là phải chỉnh đốn hắn một trận mới được.

***

Tôi quyết định dọn dẹp đồ đạc trong nhà và chuyển vào Door. Sống ở một chỗ lâu quá nên đồ đạc không dùng đến cũng nhiều, đồ cũ kỹ cũng nhiều mà có đồ không nỡ bỏ cũng nhiều thành ra hành lý chất thành một đống. 

Giá mà thỉnh thoảng chuyển nhà một lần thì chắc cũng bỏ đồ đi và hành lý cũng bớt đi, chớ cứ như thế này thì có khi đến ngày bị đống hành lý mãi tăng lên mà không bao giờ dọn dẹp hết này đẩy ra ngoài đường ngủ mất thôi, tôi nhớ mình đã từng đùa với bà như vậy. 

Khi bà còn sống thì nghĩ là chắc không có chuyện chuyển nhà đâu, ai ngờ cuối cùng lại đến lúc một mình tôi phải chuyển chỗ ở thế này.

“Bà ơi, cháu không phải là chuyển đi hoàn toàn đâu. Cháu sẽ vẫn giữ chỗ này vì bà đã nói là sẽ không bán tòa nhà này cho đến khi chết mà. Trước lúc hồi quy là sau khi bà mất cháu đã bán đi mất nhưng lần này thì cháu sẽ không bán cho đến khi cháu chết đâu.”

Vì bên trong Door đã có nhà rồi nên cũng không cần phải chuyển đi đâu nữa, và xét về mặt hình ảnh bên ngoài thì vẫn cần phải có chỗ ở bên ngoài Door, thành ra cuối cùng thì nơi này vẫn sẽ được giữ lại mà thôi.

Bà của cháu ngay cả sau khi qua đời vẫn được ở lại đây, chắc là bà sẽ vui lắm.

Đồ đạc mà cứ xới tung lên lung tung thì chắc chắn sẽ rối mắt lên cho xem, nên tôi quyết định dọn dẹp theo thứ tự phòng tắm, bếp, phòng của tôi và phòng của bà.

Phòng tắm thì thật ra gần như không có gì để chuyển đi cả vì chỉ có đồ tiêu hao như bàn chải, kem đánh răng, dầu gội và khăn tắm thôi. Vì đồ dùng để dùng bên trong Door đã mua mới và chất đầy vào rồi mà.

Đồ dùng nhà bếp cũng hầu hết là đồ đã dùng hơn mười năm nên tôi đã quyết định sắm mới hết và cả bộ bát đĩa mà bà bảo là để dành khi nào tôi cưới vợ sẽ cho. Tôi đã lo lắng trăn trở cả chục lần xem có nên mang vào Door hay là cứ để lại, cuối cùng thì quyết định cứ để lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo