Closed Door - Chương 46

Editor: HThanh.              

“Ôi chao.” 

Tôi thở dài một tiếng, sau đó lùi sang một bên ra hiệu mời vào. 

“Ở đây không có canh xương đâu nhưng cơm thì có, tôi sẽ làm cho món trứng cuộn rồi ăn kèm với kim chi củ cải nếu muốn thì vào đi. Nhưng mà sẽ không lấy tiền đâu.” 

“Tôi sẽ trả tiền.” 

“Thôi đi. Cứ coi như cái này là tiền ăn rồi.” 

Vừa nói cậu ta vừa lắc chiếc túi nilon có vẻ là mì ramen hay mì gói gì đó, rồi đi vào bếp. Loáng một cái đã làm xong món trứng cuộn rồi lấy thêm một bát cơm, Baek Do Hyung đã múc sẵn kim chi rồi vội vàng đón lấy khay từ tay tôi. 

“Cảm ơn cậu.” 

“Lần sau thì đến trước hai giờ nhé.” 

“Ừm.” 

“Ăn đi, tôi phải đi rửa bát đây.” 

Nói xong câu ‘cứ ăn tự nhiên đi’ rồi tôi đi thẳng vào bếp, bắt đầu rửa chồng bát đĩa chất cao như núi. Bát canh xương bò, đĩa đựng kim chi củ cải rồi còn có cả cốc nước, thìa đũa. 

Thực đơn chỉ có một món, đồ ăn kèm cũng chỉ có một loại mà sao đồ cần rửa lại nhiều đến thế không biết. Hay là đến lúc phải mua máy rửa bát rồi nhỉ, không biết sẽ kinh doanh đến bao giờ mà có nhất thiết phải mua không. 

Nhưng mà dù sao thì cứ được ngày nào thoải mái ngày ấy chẳng tốt hơn sao, một lần nữa tôi lại nghiêm túc cân nhắc đến việc mua máy rửa bát. Không hiểu sao hồi xưa bà có thể ngày nào cũng rửa đống bát đĩa này nhỉ. 

Đã thế bà còn nhận khách vô tội vạ, chắc chắn số lượng còn nhiều hơn thế này nữa. Thế giới giờ đã tân tiến đến mức nào rồi mà bà vẫn không mua nổi một cái máy rửa bát để rồi cứ phải rửa bằng tay thế chứ.

Vật lộn mãi cũng rửa xong bát đĩa, lúc ra ngoài thì thấy Baek Do Hyung đã ăn xong cơm đang ngồi ngoan ngoãn ở đó. 

“Ăn xong rồi à?” 

“Ừm,…. cảm ơn.” 

“Nếu cảm ơn thì lần sau đến ăn cơm sớm hơn một chút.” 

“Chuyện đó thì tớ cũng vô cùng xin lỗi.” 

“Cảm ơn một lần là đủ rồi, mà hình như tôi phải đóng cửa hàng thật rồi ấy.” 

Tôi hỏi với giọng điệu như muốn nói ‘vậy nên cậu có thể về giúp tôi được không?’, cậu ta đang ngồi ườn ra đó liền liếc mắt nhìn tôi. 

“Tôi đặt lịch hẹn ở bệnh viện thú y rồi. Định dọn dẹp cửa hàng xong rồi đi, ai ngờ lại có người đến ăn cơm, thành ra bây giờ chắc phải đi luôn rồi.” 

Không thể quét dọn bên cạnh người đang ăn cơm được, mà dù tôi đã rửa bát xong rồi nhưng bát đĩa của Baek Do Hyung ăn vẫn còn nguyên đó. Chắc đành phải kệ vậy rồi lát nữa về làm sau thôi. 

“Bệnh viện thú y?” 

“Tôi muốn kiểm tra sức khỏe cho mèo của tôi một chút.” 

“Cậu nuôi mèo à?” 

“Ừm.” 

“…. Tớ không biết đấy, vì chưa thấy cậu nhắc đến bao giờ.” 

“Đương nhiên là không thấy rồi, vì chẳng thể mang mèo đến nhà hàng được mà.” 

Tôi thấy buồn cười trước vẻ mặt ngơ ngác như thể chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên lắm của cậu ta. 

“Dù sao thì tôi cũng phải đóng cửa hàng rồi, hay là chúng ta ra ngoài thôi?”

Tôi đẩy lưng Baek Do Hyung vốn không có ý định ra ngoài tống ra khỏi cửa hàng, sau đó khóa cửa rồi lên tầng hai, mang lồng nhốt mèo xuống lầu. Tôi cứ nghĩ cậu ta đã đi rồi, ai ngờ vẫn đứng trước cửa hàng. 

“Cậu còn gì muốn nói à?” 

“Không có.” 

“Cậu cứ đứng đây mãi chắc tôi trễ mất.” 

“Tớ.… đi cùng.… có được không?” 

Baek Do Hyung ngập ngừng hỏi. 

“Đi cùng thì cũng được thôi nhưng mà không phải đường về từ Guild sao? Cậu không phải nghỉ ngơi sao?” 

“Tớ vẫn còn đang trong quá trình huấn luyện mà, với lại tớ cũng chỉ vào cổng huấn luyện thôi nên cũng không mệt lắm.” 

Nếu không phải huấn luyện qua loa thì chắc chắn là mệt chứ. Nhưng mà tôi cũng không thể cứ đứng đây mãi được, mà người ta đã muốn đi cùng thì biết làm sao nên tôi đành gật đầu. 

“Lên xe trước đi.” 

Tôi lên ghế lái xe tải đặt lồng mèo bên cạnh, cậu ta cũng ngượng ngùng leo lên ghế phụ. Sau khi xác nhận đối phương đã thắt dây an toàn, tôi liền cho xe khởi hành. 

“Cậu cũng lái được xe này cơ à.” 

Baek Do Hyung ngó nghiêng nội thất xe tải với vẻ tò mò. 

“Lái cũng được một thời gian rồi, tôi lấy bằng lái ngay khi đủ tuổi rồi lái xe này đi khắp nơi ấy chứ. Nguyên liệu nấu ăn cũng nặng phết nên lúc đi chợ xe tải là thứ không thể thiếu mà.” 

“À…, con mèo.” 

“Tên của nó là ‘Min Yeo’ đấy, mười tuổi rồi.” 

Tôi vừa nói vừa gõ gõ lên vô lăng rồi liếc mắt nhìn cậu ta. 

“Thật sự là cậu không có gì muốn nói à?” 

“Hả? Ừ, ừm.” 

“Vậy sao.” 

Hay là cậu ta chỉ thấy buồn chán khi về nhà một mình thôi nhỉ. 

Có lẽ vì Baek Do Hyung vừa chuyển cơ sở từ Dae Jeon đến Seoul không lâu nên chắc là cũng chưa có bạn bè, có vẻ như cũng không tìm được người cùng trang lứa ở Guild. Có lẽ vì thế mà cậu ta cảm thấy thân thiết với mình chăng. 

“Mà hình như cậu được cho mấy loại trái cây kia thường xuyên nhỉ? Chẳng phải phải mang về mấy thứ có giá trị như dược thảo hay khoáng sản gì đó sao?” 

“Vì lính khuân vác thuộc Guild cũng vào Gate liên tục nên Hunter bọn tôi chỉ cần mang theo trang bị của mình thôi là được rồi. 

Lúc về tay không thì mấy anh chị lại cho vài quả không đáng tiền để đỡ tiếc, chắc là hết đợt thực tập này là hết được cho quá.” 

“Đến lúc đó thì mấy loại trái cây thông thường chắc cũng chẳng còn lạ lẫm gì với cậu nữa, chắc cậu sẽ tìm mấy loại dược thảo tốt cho sức khỏe hơn là mấy quả cho không đấy. Kiểu mấy ông chú tìm đồ tốt cho ‘chuyện ấy’ ấy.” 

Nghe tôi nói, cậu ta ‘phụt’ một tiếng bật cười. 

“Không phải tự nhiên mà lần này ở cổng tôi đi về lại có dược thảo có tác dụng về khoản đó đấy, mấy anh khuân vác tranh nhau hái đầu tiên luôn ấy chứ. Nâng niu cẩn thận lắm, không để sứt mẻ một chút rễ nào.” 

“Ở cái thế giới mà không biết chết lúc nào này, cái thứ ‘chuyện ấy’ đó.…” 

Tôi tặc lưỡi chậc chậc tỏ vẻ không thể hiểu nổi cánh đàn ông, Baek Do Hyung liền cười ha hả. Cái anh chàng này đúng là có gu hài hước hơi kỳ lạ, giống như trẻ con thích nghe chuyện về ị đùn, hình như cậu ta hợp gu với kiểu đùa này thì phải. 

Mà thôi thì cũng sắp hai mươi tuổi đầu rồi, cũng là tuổi đang có hứng thú với mấy chuyện đó mà. 

“Cậu cũng hài hước phết đấy.” 

“Tôi có nói để gây cười đâu, nhưng mà cậu tìm được chút niềm vui nhỏ nhoi thì tôi cũng xin chúc mừng.” 

“Càng nói tỉnh bơ với vẻ mặt lạnh tanh thì càng buồn cười.” 

“Haaaa.” 

Cậu ta hít một hơi sâu rồi nhìn lại mặt tôi, lại phát ra tiếng cười nức nở ‘hahaha’, hình như hồi mới lên Seoul cậu ta từng trả lời phỏng vấn là rất vất vả thì phải. 

Vào Guild rồi thì cuộc sống cũng dễ thở hơn rồi chăng, nhìn cậu ta có vẻ rất vui vẻ, tôi nghiêng đầu khó hiểu rồi dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện thú y.

“Đến rồi.” 

“…. tớ.… có thể vào cùng không?” 

“Đến tận đây rồi mà còn khách sáo gì nữa.” 

Tôi cầm lồng nhốt mèo có Min Yeo bên trong xuống xe rồi đi vào bệnh viện thú y. 

“Tôi đã hẹn khám cho Min Yeo lúc ba giờ ạ.” 

“À, Min Yeo sao. Xin mời điền vào phiếu khám bệnh này trước ạ.” 

Tên người bảo hộ, địa chỉ, số điện thoại liên lạc, tên thú cưng, giống loài, tuổi, tình trạng hiện tại. Đây không hẳn là phiếu khám bệnh mà chỉ là điền thông tin cá nhân cơ bản thôi. 

Nếu khách hàng trốn về mà không trả tiền thì bệnh viện thú y cũng khó xử, nên chắc là phải nắm thông tin cá nhân trước thôi. Tôi điền đầy đủ và nộp phiếu, chờ khoảng năm phút thì được vào phòng khám. 

“Xin mời vào.” 

Nghe nói vị bác sĩ thú y này là một Người thức tỉnh có năng lực liên quan đến động vật. Có lẽ vì mang danh hiệu Người có năng lực đặc biệt nên bệnh viện thú y này nổi tiếng hơn những nơi khác, khách hàng đến thăm khám cũng rất đông. 

Khám trong ngày thì đừng hòng, mà dù đã đặt lịch hẹn trước rồi cũng phải chờ đợi mấy ngày, nhưng mà vì là Người thức tỉnh có năng lực liên quan nên người ta cứ nghĩ là sẽ được khám kỹ càng hơn nên mới tìm đến đây, tâm lý con người là vậy mà. 

Ngay cả tôi cũng nghe danh tiếng mà cất công tìm đến tận đây, chắc chắn những người như tôi không chỉ có một hai người đâu.

“Xin chào.” 

“Mèo sao?” 

“Vâng.” 

“Không rõ thời điểm sinh chính xác nhưng là mèo con, nuôi được khoảng một tháng rồi ạ.” 

“Vâng.” 

“Vậy Min Yeo nhà ta bị đau ở đâu mà đến đây vậy?” 

“Không phải bị đau ở đâu đặc biệt đâu ạ. Có người quen cho nuôi, tôi muốn kiểm tra xem bé có lớn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì không ấy mà.” 

“À, ra vậy. Vậy để tôi xem qua cho Min Yeo nhé.” 

Vị bác sĩ thú y dịu giọng hỏi vài câu rồi mở lồng mèo, cẩn thận nhìn vào bên trong. Quan sát tỉ mỉ bằng mắt một hồi, bác sĩ đưa tay vào nhẹ nhàng bế mèo ra ngoài. 

“Ưm… đây là… không phải mèo mà là mèo rừng vằn đấy?” 

“…. Dạ?” 

“Mèo rừng vằn đó ạ, cậu không biết mèo rừng vằn à?” 

“Tôi biết chứ, thì biết là biết thôi nhưng mà.…” 

Mèo rừng vằn là gì thì tôi biết, chỉ là chưa từng thấy bao giờ thôi. Và việc tôi biết mèo rừng vằn là gì với việc Min Yeo là mèo rừng vằn là hai chuyện khác nhau mà. 

Mèo rừng vằn ư, Min Yeo là mèo rừng vằn sao! Mèo rừng vằn là động vật hoang dã cơ mà! 

“Có vẻ bé được khoảng hai tháng tuổi rồi. Người đã đưa cho cậu chú mèo này, người đó cũng không biết đây là mèo rừng vằn à?” 

Chắc là không biết rồi, vì không biết nên mới ôm khư khư trong lòng đến đây và bảo là mèo. 

“Tôi nghe nói là mèo mẹ và mấy anh em có vẻ là chết hết rồi, bé ở một mình gần đó. Nên người ta mới mang về nuôi đấy ạ.”

Đúng là Sa Geon Woo đã nhặt được nó thật, có vẻ như câu chuyện về Min Yeo cũng không phải là bịa đặt mà có khả năng là thật. 

Dù sao đi nữa thì cũng phải nuôi nó thôi nên tôi bỏ ngoài tai lời nói của Geon Woo. 

“Trông mèo rừng giống mèo nhà nên người bình thường khó phân biệt được. Nhìn vào sau tai em này xem, có đốm trắng hình bán nguyệt thấy không? 

Cái này với lại cái vệt trắng từ mắt lên trán. Đó là đặc điểm của mèo rừng đó. Lật ngược lại xem bụng cũng có đốm rõ luôn, đuôi thì ngắn và cùn nữa.” 

“Dạ.” …. Thì ra là mèo rừng, nghe bác sĩ thú y nói về đặc điểm của mèo rừng thì đúng là mèo rừng trăm phần trăm rồi. 

“Min Yeo là mèo, à không, là mèo rừng mang bí mật về thân thế đó hả. Tôi bị sốc nhẹ đó.” 

“Ừm.” 

Vừa nói vừa vuốt ve má của Min Yeo, bác sĩ thú y lại ừm một tiếng như muốn nói gì đó nữa. Người nọ hơi căng thẳng không biết bác sĩ định nói gì đây. 

“Min Yeo thật ra là…. con đực đó. Chắc là cậu không biết nên mới gọi là ‘Min Yeo’ đúng không?” 

“…..” 

“Khi còn bé thì khó phân biệt được giới tính lắm, vì tinh hoàn chưa phát triển nên mắt thường khó mà thấy được. Nhiều người nuôi cũng hay nhầm lẫn rồi sau này mới ngớ người ra, nhưng mà cũng không có gì phải lo lắng đâu.” 

Sao mà không lo được chứ? Min Yeo mà mình biết từ trước đến giờ hóa ra không phải mèo nhà mà còn không phải con cái nữa chứ. 

Sao mà không lo được cơ chứ! Chủng tộc cũng khác mà giới tính cũng khác, tất cả đều khác với Min Yeo mà mình biết. 

“Từ giờ xin cậu hãy gọi em nó là Min Nam.” 

“À, vâng.” 

Trước lời nói đầy bi thương của tôi, bác sĩ thú y có vẻ hơi bối rối rồi lại ừm một tiếng như muốn nói gì đó nữa. 

Thôi đi, làm ơn thôi đi mà. Tôi bắt đầu sợ hãi những bí mật khác về Min Yeo, à không, Min Nam sắp được tiết lộ ra rồi đấy.

(như đã giải thích cái tên trước đó, thì Min Yeo nghĩa là ‘mỹ nữ’ vì ẻm tưởng là cái =))), giờ biết là đực rồi thì sửa thành mỹ nam – ‘Min Nam’ nhớ :3 ).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo