Editor: HThanh.
Khi nhớ lại những kẻ đã không chỉ ăn một bữa cơm của bà mà còn mượn tiền của tôi rồi sau đó lại là những người đối xử tệ bạc với tôi nhất, tôi chẳng những không thấy giận dữ mà chỉ bật cười vì đó chính là bản chất của con người mà.
“Nhân dịp này tôi cũng định dọn dẹp nhà cửa. Từ khi chuyển đến đây sống, tôi chưa từng chuyển đi nơi khác nên đồ đạc chất đống nhiều lắm. Tôi định sẽ phân loại những thứ còn dùng được và chia sẻ cho những người cần chúng.”
“Có cả những thứ như vậy sao?”
“Trong số quà tặng mà bà nhận được thì có khá nhiều món bà tiếc nên không dùng mà chỉ cất đi, như các bộ mỹ phẩm hay quần áo thì hầu hết bà đều để nguyên trong hộp và xếp chồng lên nhau.”
“Ôi trời. Vậy khi nào dọn xong thì dành một ngày để mở ra nhé, mọi người chắc chắn sẽ xếp hàng chờ đợi đấy.”
Khi tôi nhắc đến những món quà mà bà nhận được, các cô các bà đều mắt sáng cả lên.
“Vâng, tôi sẽ làm vậy sớm thôi vì tôi đã dọn dẹp được khoảng một nửa rồi.”
Cảm nhận được không khí náo nhiệt xung quanh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
( toi cá chắc cái ‘nụ cừi nhẹ nhàng’ này là điềm xấu cho cái đám nợ kia, đọc tới đây mà bực cả mình =)) ).
***
Tôi tỉnh giấc vì đôi tay run rẩy dữ dội, tôi đã đặt cường độ rung ở mức cao nhất khiến cho tay tôi mất kiểm soát và cử động lung tung. Nhìn vào chiếc đồng hồ thông minh, tôi thấy thông báo liên tục từ ứng dụng camera an ninh tại nhà, báo có chuyển động được phát hiện.
Chỉ sau khi nhấn nút xác nhận thì cổ tay tôi mới yên tĩnh trở lại, tôi cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường và mở ứng dụng camera an ninh và trên màn hình hiển thị căn phòng quen thuộc.
Một bóng đen đang cẩn thận lục lọi căn phòng trông như một cảnh trong phim. Sẽ thú vị hơn nhiều nếu bối cảnh trên màn hình không phải là phòng của bà tôi và chỉ cách phòng tôi vài bước chân.
Dù đã đoán trước được phần nào nhưng nỗi sợ hãi bản năng khiến tim tôi đập nhanh không ngừng, sau khi hít thở sâu và trấn tĩnh lại, tôi nhắn tin báo cảnh sát. Sau đó tôi đã cung cấp tên và địa chỉ và nhận được tin nhắn xác nhận rằng họ sẽ đến ngay lập tức.
Tốt lắm, đến đây mọi thứ đều ổn chỉ cần bình tĩnh thêm chút nữa thôi. Sợ tên trộm bỏ cuộc và rời đi sớm, tôi nín thở và tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trước khi tung tin đồn rằng tôi đang dọn dẹp đồ đạc của bà thì chính tôi đã mua và lắp đặt camera an ninh tại nhà qua mạng. Mua trực tiếp và thuê người lắp đặt thì tiện lợi, nhưng ở khu phố này không có gì là bí mật.
Sống ở đây lâu rồi nên cứ cách một nhà lại có người quen, dù cãi vã ầm ĩ đến mấy thì ngày hôm sau họ vẫn ăn cơm và uống rượu cùng nhau. Chuyện nhà ai có chuyện gì lan ra rất nhanh vì đây là một khu phố nhỏ hẹp.
Lần này vụ việc của anh bạn kia lại một lần nữa cho tôi thấy điều đó. Vậy mà tự nhiên tôi lại lắp camera an ninh ở nhà? Tin đồn liên quan đến anh bạn kia sẽ càng trở nên chắc chắn và lan truyền nhanh hơn nữa.
Tên trộm có lẽ sẽ bỏ cuộc ngay khi định đột nhập, hiệu quả phòng trộm thì có nhưng đó không phải là kết quả tôi mong muốn. Vì vậy, tôi buộc phải bí mật mua hàng qua mạng và tự mình lắp đặt một cách vụng về ở một góc phòng.
Chiếc đồng hồ thông minh mà tôi đã tháo ra vì vướng víu khi làm ăn cũng được tôi đeo lại. Cổ tay vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên khó chịu khi đeo thứ gì đó, nhưng cuối cùng nó lại mang đến cho tôi cảm giác ý nghĩa.
Tôi chăm chú nhìn màn hình và chờ đợi trong vài phút. Sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát thông báo rằng họ đã đến nơi. Tôi lần lượt cung cấp mật khẩu cửa ra vào tòa nhà, mật khẩu cửa bảo mật và mật khẩu cửa chính nhà tôi.
Có vẻ như việc lắp đặt cửa bảo mật là không cần thiết. Những kẻ đột nhập vào nhà tôi đều phá cửa sổ an ninh để vào, vì vậy mỗi lần ra vào thì tôi phải đi qua thêm một cánh cửa nữa, nó thật phiền phức và hiệu quả an ninh cũng chẳng đáng kể.
Tiếng “bíp bíp” vang lên khi cửa chính mở ra. Kiểm tra qua camera tại nhà, tôi thấy tên trộm cũng nghe thấy tiếng động đó và đứng cứng đờ, vẫn giữ nguyên tư thế đang lục lọi ngăn kéo.
Tôi mở cửa và bước ra, gật đầu chào cảnh sát rồi chỉ tay về phía phòng của bà. Viên cảnh sát gật đầu rồi rút súng ra và bước từng bước cẩn thận về phía cửa phòng bà, bất ngờ mở toang cửa.
Tôi đã định đi theo vào nhưng lại nghĩ rằng mình có thể trở thành nhân vật chính trong một vụ bắt giữ con tin nên đứng yên ở một góc phòng khách và quan sát qua camera. Tên trộm vội vã định trèo qua cửa sổ để bỏ chạy nhưng rồi lại sững người, kéo cơ thể về phía sau và quay trở lại phòng.
“Cảnh sát đang đợi sẵn dưới đó để đón anh, sao anh không xuống luôn mà lại quay vào?”
Có vẻ như phía dưới cửa sổ đã có cảnh sát đợi sẵn. Tên trộm định bỏ chạy nhưng rồi lại quay vào, có lẽ vì nhận ra rằng nhảy qua cửa sổ cũng không thể thoát được nên đành bỏ cuộc.
“Nếu anh đang cầm hoặc giữ thứ gì đó, hãy đặt nó xuống và đưa tay lên đầu ngay.”
Giọng nói của cảnh sát vang lên từ trong phòng. Sau khi kiểm tra xem tên trộm có vũ khí hay không, cảnh sát đã khóa tay hắn lại và dẫn hắn ra khỏi phòng. Click, đèn phòng khách bật sáng, ánh sáng tràn vào căn nhà tối om và tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của tên trộm.
Người đó là một trong những khách quen đã lui tới quán ăn của chúng tôi hơn mười năm để dùng bữa mà không phải vài lần, vài ngày hay vài tháng. Người đó cũng thỉnh thoảng nhắc đến việc dọn dẹp đồ đạc của bà tôi, và cách đây không lâu còn bất ngờ hỏi tôi có muốn giới thiệu một công ty quen biết không.
Tôi đã thấy khó hiểu và bực bội là vì sao người đó cứ nài nỉ như vậy dù tôi đã từ chối nhưng giờ thì tôi đã hiểu lý do, hẳn là người đó muốn lấy đi trước khi tôi tìm thấy giấy vay nợ.
Dù đã vay tiền nhưng không có ý định trả, lại thêm cả việc bà tôi đã qua đời, nếu giấy vay nợ biến mất thì người đó nghĩ sẽ không cần phải trả nữa. Dù cho đã đoán trước nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi sự thất vọng và ghê tởm dâng trào.
“Cửa sổ có song chấn bị cạy rồi, nhìn thế này thì có vẻ như bị cắt bằng máy cắt.”
“……Vâng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tránh né ánh mắt của tên trộm và trả lời chậm một nhịp, sau đó cảnh sát hỏi tôi có quen người này không.
“Khách quen ở quán tôi ạ, người kia sống ở khu này khá lâu rồi. Cả tôi và người đó đều vậy.”
“……Ro, Ro Yi à,……Xin lỗi.”
Nghe tôi nói là người khách quen đồng thời hôm nay là vị khách không mời mà đến vào ban đêm, tên trộm lí nhí nói xin lỗi.
“Ôi trời, cuộc sống vốn đã khó khăn rồi. Sao lại muốn trộm đồ của người cùng xóm chứ? Chính vì những kẻ như thế này mà người ta không thể tin tưởng được cả những người sống cùng khu phố đấy.”
Cảnh sát tặc lưỡi gõ vào gáy tên trộm.
“Cửa sổ có song chấn bị phá thì có vẻ như sẽ có vấn đề về an toàn đấy, cậu có chỗ nào để cư trú tạm không?”
“Không ạ.”
“Hơ, thế này thì làm sao bây giờ.”
“Đằng nào tôi cũng không ngủ được nên tôi định cứ bật đèn rồi đến sáng thì sửa lại cửa sổ có song chấn.”
Nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ như cửa sổ có song chấn chẳng giúp ích gì cho an toàn cả, cửa sổ đã như vậy mà ai cũng muốn cạy vào cũng được thì có cũng như không.
“Cậu định làm như vậy sao? Tôi thấy cửa sổ an ninh của cậu đã quá cũ rồi, loại đó dễ dàng bị cắt bằng máy cắt lắm đấy. Một người đàn ông trưởng thành chỉ cần dùng một chút sức là có thể bẻ cong nó rồi.”
Vâng, một người đàn ông trưởng thành thậm chí có thể dùng tay không để phá cửa và đột nhập vào nhà. Tôi không thể nói ra điều đó nên chỉ biết cười một cách ngượng ngùng.
“Dạo này có nhiều loại tốt lắm, dù có tốn kém chút nhưng cậu nên thay bằng loại cửa chắc chắn hơn. Còn cửa bảo mật thì cậu đã lắp loại rất tốt rồi.”
“Đúng vậy, cảm ơn anh cảnh sát đã quan tâm.”
“Không có gì đâu, nếu như lại có chuyện gì xảy ra thì hãy liên hệ ngay với chúng tôi. Và khi trời sáng, chúng tôi có thể sẽ liên lạc với cậu để lấy lời khai của nạn nhân.”
“Vâng, vâng.”
Sau khi dặn dò vài điều, cảnh sát liền dẫn tên trộm rời khỏi nhà. Tôi đứng trong phòng khách sáng đèn, tâm trí mơ hồ một lúc rồi bước vào phòng của bà. Dù đã cố gắng không gây tiếng động nhưng có vẻ tên trộm đã rất vội vàng, quần áo trong tủ và đồ đạc trong ngăn kéo bị bừa bộn khắp nơi.
Những chiếc chăn gối được gấp gọn gàng, quần áo treo ngăn nắp, ngăn kéo được lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi. Giá mà biết trước thì tôi đã không dọn dẹp phòng của bà sớm như vậy.
Ai có thể ngờ rằng trong ngăn kéo của bà lại có một xấp giấy vay nợ? Nếu bà có những thứ như vậy thì chắc bà đã nhắc đến với tôi. Dù sao tôi cũng không định dùng chúng để đi đòi nợ, nhưng không hiểu sao bà lại giấu kín như một bí mật.
Có lẽ bà đã nhận giấy vay nợ, nhưng không hề có ý định dùng chúng để đòi lại tiền, bà nghĩ rằng khi hoàn cảnh của họ khá hơn thì họ sẽ tự động đến trả nợ. Có vẻ như họ vẫn chưa đủ khá giả để trả nợ và bà đã giấu kín mọi chuyện, chẳng nói gì cả.
Cho đến khi qua đời, bà chưa từng một lần nhắc đến việc đòi lại số tiền đã cho vay. Thế mà những kẻ vay tiền lại chỉ nghĩ đến việc lấy trộm giấy vay nợ ngay khi bà vừa qua đời.
Liệu tên trộm lần trước có phải là người vừa rồi không?
Khi chuyển nhà, tôi không thấy bất cứ thứ gì trông giống như giấy vay nợ cả. Vì vậy lần này tôi đã rất ngạc nhiên khi tìm thấy nó trong ngăn kéo của bà. Đây không phải lần đầu tiên tôi dọn dẹp đồ đạc của bà nhưng một thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây lại xuất hiện sờ sờ ra đó.
Tôi thở dài thườn thượt rồi đóng sầm cánh cửa sổ đang mở to và khóa lại. Hiện tại tôi không có thời gian cũng như tâm trạng để làm bất cứ điều gì, nên việc dọn dẹp căn phòng bừa bộn này đành để ngày mai vậy.
Cảm giác mệt mỏi đột ngột ập đến, tôi mở cửa bước vào trong. Không gian riêng tư mà không ai có thể xâm phạm, không gian an toàn và chẳng có bất kỳ một mối đe dọa nào.
Một không gian mà tôi không cần phải sợ hãi dù không có cửa sổ có song chấn hay cửa an ninh, dù có lắp cửa sổ kính lớn nhìn ra bên ngoài. Chỉ khi bước vào không gian đó, tôi mới thả lỏng bờ vai đang căng cứng vì quá lo lắng của mình.