Editor: HThanh.
Giờ ăn trưa đông đúc khách hàng, tôi mở cửa tiệm và bước ra đón khách vừa mới bước vào.
“Chủ tịch Kang đã đến chưa?”
“Ôi trời, Ro Yi của chúng ta. À không, chủ tịch Cho!”
“Anh chưa ăn trưa đúng không? Mời anh đi lối này.”
Chúng tôi trao đổi vài lời chào hỏi có phần kịch tính rồi dẫn anh ta đến bàn vừa mới được dọn trống.
“Anh bảo là bận mà, tôi không ngờ anh lại đến ngay lập tức như vậy.”
“Việc này vốn phải làm nhanh khi có cơ hội, nếu kéo dài thời gian chỉ khiến lũ ruồi bu lại ồn ào thêm thôi.”
“Lũ ruồi ư?”
Tôi cười ha ha, một nụ cười giả tạo trống rỗng chỉ để đáp lại câu đùa không mấy hài hước. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình hiểu được phần nào nỗi khổ của những người làm trong ngành dịch vụ.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi, còn hàng thì sao?”
“Tôi cũng đã làm sẵn rồi, anh cứ ăn trưa trước đi.”
“Tôi nóng lòng quá, tôi là kiểu người không nuốt nổi cơm khi còn việc dang dở.”
“Vậy thì anh vừa ăn vừa làm vậy, tôi sẽ mang món canh xương bò ra cùng với giấy tờ.”
Tạm lánh vào bếp để tránh cuộc trò chuyện khó nhằn với ông chủ, tôi lấy một tô canh và một bát cơm nhỏ rồi lôi ra xấp giấy vay nợ đã giấu kỹ trong góc tủ bếp.
“Tôi đã tính toán rồi, chủ tịch Cho nói chỉ cần lấy lại vốn nhưng lòng người đâu có đơn giản như vậy. Xem ngày tháng thì có nhiều khoản vay đã quá hạn lâu, vì vậy tôi nghĩ sẽ tính gấp đôi thậm chí gấp ba so với vốn gốc… anh thấy sao?”
Dù có nhiều khoản vay đã quá hạn lâu, nhưng việc ông ấy đề nghị tính gấp ba số vốn gốc cho tôi có ý nghĩa gì? Điều đó có nghĩa là ông ấy sẵn sàng vắt kiệt nhiều hơn thế, ông ấy tự tin rằng mình có thể siết thêm được.
Đúng vậy, chủ tịch Kang là một chủ nợ.
Một chủ nợ cho vay và kinh doanh lãi suất và là một chủ nợ mua lại các khoản nợ của người khác để kiếm lời từ lãi suất, tôi đang định giao lại xấp giấy vay nợ cho tay chủ nợ đó.
Nếu bà tôi còn sống, chắc chắn bà sẽ trách mắng tôi vì quyết định hiện tại, bảo rằng số tiền đó vốn dĩ bà không có ý định lấy lại, người có điều kiện hơn giúp đỡ người khó khăn hơn là chuyện đương nhiên.
Càng ngày tôi càng nhận ra bộ mặt thật của những người trong khu phố này khiến cho tôi phải suy nghĩ lại về cái gọi là ‘tình làng nghĩa xóm’. Xung quanh toàn những kẻ ký sinh trùng và muỗi mòng, đa số đều là những kẻ vô lương tâm chỉ biết cắm ống hút vào lưng người khác mà sống.
Đây có phải là ‘tình làng nghĩa xóm’ không? Không, chắc chắn không phải. Dù có nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ nát óc thì đây vẫn không phải là nó. Dù không thể báo đáp lòng tốt của người khác, ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình và những người này cần phải biết điều đó.
“Thôi ạ, tôi chỉ cần nhận lại tiền gốc là đủ. Bà tôi cho vay với tấm lòng tốt nên như vậy mới là đúng.”
“Biết, tôi biết chứ. Bà cụ tốt bụng thế nào thì ai chẳng rõ, cũng tại bà mà tôi làm ăn ở khu này khó khăn lắm đấy….”
Ông Kang dùng ngón cái và ngón trỏ véo sống mũi, giả vờ nghẹn ngào khóc.
“Cậu Cho có biết không? Tôi đã khổ sở lắm đấy? Mấy người ở khu này cứ hễ túng thiếu là lại tìm đến bà cụ vay tiền. Tiếng tăm bà cụ giàu có lan ra, thế là lũ lượt kéo nhau đến đây vay mượn làm tôi bao năm nay ăn không đủ no.”
“Tôi không biết, tôi chỉ mới biết có những giấy vay nợ này khi dọn dẹp đồ đạc của bà thôi. Lúc còn sống bà không bao giờ nói đã cho ai vay tiền nên tôi cũng không hề biết chuyện đó.
Tôi có biết mọi người hay tìm đến bà để xin giúp đỡ mỗi khi gặp khó khăn nhưng tôi không ngờ họ lại vay mượn đến mức phải viết giấy vay nợ như thế này.”
“Được thôi, đây quả là một vụ làm ăn chính thức. Chính thức bóc lột tiền của bà cụ, vay tiền mà dám không trả lãi chỉ đưa cho một tờ giấy vay nợ rồi thôi sao? Đúng là tâm địa bẩn thỉu chỉ muốn moi tiền của người già, cái này là cái gì vậy?”
Chủ tịch Kang đột nhiên trở nên phấn khích trộn lẫn cả giọng địa phương khó hiểu vào bài phát biểu đầy nhiệt huyết của mình.
“Bà cụ cũng thật là, sao không dùng số tiền đó mua đồ ngon cho cháu mình, cứ mãi lo cho kẻ khác rồi lại ra đi. Này là gì vậy chứ?”
Như thể đang tìm kiếm sự đồng ý của tôi, chủ tịch Kang hỏi ‘Không phải sao?’ rồi nhìn tôi ngồi im lặng không phản ứng gì và ho khan một tiếng.
“Chủ tịch Cho. Tôi đã rất vất vả để nuôi sống bọn trẻ nhà tôi mà không để chúng đói, có lúc tôi còn nghĩ đến việc rời khỏi khu này.”
“Bây giờ anh sẽ không cần phải khổ sở như vậy nữa.”
“Đúng vậy. Những kẻ này giờ đã mất chỗ dựa, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi.”
Chủ tịch Kang vỗ nhẹ xấp giấy vay nợ và cười khúc khích rồi chợt nhận ra vẻ mặt của tôi và vội vàng nói.
“Cậu biết đấy, tôi không có ý trách cứ bà cụ hay nói rằng bà ra đi là tốt phải không? Chúng ta vốn không có gì xích mích gì, vì tôi cũng là khách quen ở đây mà.”
“Vâng, tôi biết.”
Dù có lúc ông ấy càu nhàu vì việc kinh doanh không mấy thuận lợi do bà nhưng giữa chúng tôi không hề có mâu thuẫn, tôi nhớ ông ấy là khách hàng thỉnh thoảng ghé qua ăn tô canh xương bò khi thèm.
“Dù công việc kinh doanh của tôi không được suôn sẻ nhưng tôi không hề oán trách bà cụ vì bà là một người tốt. Ngày nay tìm được người như bà cụ không dễ đâu, nhưng có ai đối xử tốt với lòng tốt đó đâu? Ai cũng chỉ muốn lợi dụng và lừa gạt thì đó mới là vấn đề.”
Chủ tịch Kang chép miệng đắng chát và nói.
“Hợp đồng đâu rồi?”
“À, đây. Tôi đã in ra bản y như lần trước cho cậu xem. Không có gì thay đổi đâu, cậu cứ kiểm tra rồi ký đi.”
Tôi đã gặp và nói chuyện với ông Kang vài lần trước đó. Hôm nay ông Kang đến đây không chỉ để hoàn tất giao dịch mà việc chọn thời gian và địa điểm này còn là để cho những người khác thấy.
Sau khi xác nhận tôi đã ký vào giấy chuyển nhượng trái quyền, ông Kang đã chuyển tiền ngay tại chỗ. Tôi kiểm tra điện thoại thì thấy số tiền tổng cộng trong các giấy vay nợ được chuyển khoản hai lần.
“Cái trước là tiền gốc, cái sau là chút lòng thành của tôi.”
Ông Kang nháy mắt tinh nghịch rồi cười ranh mãnh. Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trào lên trước sự nũng nịu của một ông chú già, khóe miệng giật giật cố gắng nở nụ cười. Mỗi người giữ một bản hợp đồng đã ký và xấp giấy vay nợ được chuyển cho ông Kang.
“Chà, lâu lắm rồi tôi mới có một giao dịch vui vẻ như thế này. Cậu Cho đúng là đã đền bù cho những khổ sở của tôi bấy lâu nay đấy.”
“Tôi không hiểu ông đang nói gì. Chắc ông đói rồi, mời ông ăn cơm rồi về cho.”
“Ôi chà, cậu đúng là keo kiệt. Lúc làm hợp đồng thì khôn ngoan thế, sao giờ lại giả vờ không biết gì?”
“Tôi biết gì đâu. Tôi lo lắng vì chẳng biết gì cả, may mà có ông Kang giúp đỡ nên tôi rất biết ơn. Tôi bận nên phải đứng lên đây.”
“Ừ. Tôi cũng không còn thời gian để ở đây nữa. Nhiều việc đổ về thế này phải nhanh chóng giải quyết thôi. Chắc chắn gia đình tôi sẽ không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền trong một thời gian nữa. Cậu Cho! Chúc cậu làm ăn phát đạt, thịnh vượng nhé! Há?”
Ông Kang ôm xấp giấy vay nợ đứng dậy và vội vã rời khỏi quán. Thằng khốn, đã gọi là chủ thì đừng có nói trống không. Vừa nói cộc lốc vừa thêm chữ chủ vào thì có phải là tôn trọng không?
Tôi nuốt chửng những lời chửi rủa không thốt ra thành tiếng, rồi đặt bát canh còn nguyên trên khay.
“Ro Yi à. Cái gã đó đến đây làm gì vậy?”
“Đúng đó, cái gã đó đúng là đồ không ra gì. Không được ký bừa bãi như thế chứ, cậu đã làm gì với hắn vậy?”
“Cậu có biết cái gã đó là người như thế nào mà lại ký giấy tờ cho hắn không hả? Hắn là một tên rất bẩn thỉu đấy.”
Những người nãy giờ im lặng không dám hé răng khi ông Kang còn ở đó, giờ mới bắt đầu xôn xao bàn tán ồn ào.
“Tôi là người cho vay tiền mà.”
“Vậy tại sao cậu lại gặp tên đó?”
Tôi không được tự do gặp người mình muốn sao? Sao lại tò mò và soi xét mọi thứ như vậy?
“Mấy ngày trước, tôi đã tìm thấy một xấp giấy vay nợ trong ngăn kéo của bà. Tôi đang phân vân không biết phải làm gì với chúng thì nghe nói chủ tịch Kang là chuyên gia trong lĩnh vực này nên tôi đã hỏi ý kiến. Anh ấy đã nhiệt tình đề nghị giúp đỡ.”
“Vậy thì lúc nãy…”
“Vâng, đó là hợp đồng chuyển nhượng quyền đòi nợ.”
“Vậy, vậy giấy vay nợ…”
“Tôi đã đưa giấy vay nợ cho chủ tịch Kang lúc nãy.”
Tôi mở to mắt và nói một cách vui vẻ, khiến những người xung quanh đồng loạt thở dài.
“Chủ tịch Kang là loại người gì mà cậu lại đưa giấy vay nợ cho hắn!”
“Còn lãi suất thì sao! Lãi suất tính thế nào?”
Tôi đưa giấy vay nợ cho ai thì có liên quan gì đến họ chứ? Chẳng lẽ tôi phải xem tính cách người ta trước khi đưa giấy vay nợ sao?
Khi giấy vay nợ còn nằm trong ngăn kéo của bà, họ chẳng bao giờ nhắc đến chữ ‘lãi’ nhưng giờ đây khi giấy vay nợ đã vào tay chủ tịch Kang, họ lại hỏi ngay đến lãi suất, thật là vô lý mà.
“Cậu rốt cuộc có suy nghĩ gì không, hay chẳng có gì trong đầu vậy? Lại đưa giấy tờ đó cho một tên hút máu như muỗi!”
Ai là người hút máu như muỗi đây? Họ còn không biết rằng tôi đang cố nhịn cười đến mức nào.
“Dù cậu không hiểu biết gì về chuyện đời nhưng tại sao cậu lại dám làm ăn với tên đó mà không sợ hãi gì!”
“Cậu định nhận lại vốn và siết cổ người khác sao?”
Khi nhận ra rằng giấy vay nợ đã hoàn toàn vào tay chủ tịch Kang, mọi người vây quanh tôi và bắt đầu chỉ trích dữ dội.
Họ đang coi thường tôi đến mức nào vậy? Có phải họ nghĩ tôi còn trẻ và không hiểu gì về cuộc sống? Đó là lý do họ đang nói những lời như vậy sao?
“Chủ tịch Kang có ép ai phải trả lãi đâu? Anh ấy luôn nói rõ lãi suất với người đến vay tiền, họ biết rõ điều kiện và vẫn đến vay tiền mà. Tôi không hiểu tại sao mọi người lại chửi anh ấy.”
Tôi hiểu rõ người vay tiền cũng ngu ngốc và chủ tịch Kang, người cho vay với lãi suất kép cũng là một kẻ xấu. Nhưng vì hiện tại tôi đang trong vai ‘ngây thơ không biết gì’ nên tôi chỉ chớp mắt và nói những lời khiến họ phát điên.
( bộ truyện thứ 2 tui edit đạt 50 chương!!!, zui quá đeee).