Closed Door - Chương 5

Editor: HThanh.

Tôi giật mình khi nghe thấy biệt danh hồi bé của mình. Đó là một cái tên thân thương mà gia đình vẫn dùng để gọi tôi, nhưng sau khi nghe những lời đùa cợt của khách hàng rằng nó giống như tên gọi cho chó, bà tôi đã rất tức giận và từ đó không ai gọi tôi bằng cái tên đó nữa.

“Đừng có thân thiết quá mà lấy tên người khác ra đùa giỡn.”

Những ký ức xưa ùa về khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi trừng mắt nhìn hắn thì Sa Geon Woo nở nụ cười toe toét, giơ hai tay lên như thể đầu hàng.

“Xin lỗi. Tôi xin lỗi mà, đừng giận. Thay vào đó, cho tôi hỏi một câu được không?”

“Hỏi nhanh rồi đi cho khuất mắt. Tôi cũng phải đóng cửa hàng rồi.”

“Lúc nãy vào buổi trưa, tôi nghe loáng thoáng nói là có người cùng ngành đến đây. Thật sự là có tên lừa đảo nào đến không?”

“Có. Có đến. Hiện tại thì đang bị ‘Cục Quản Lý Người thức tỉnh’ bắt giữ rồi. Nếu anh không muốn chung số phận với hắn thì đừng có mà nghĩ đến chuyện lừa đảo, lo mà kiếm tiền bằng sức lao động chân chính đi.”

“Ừm…”

“Thật lòng mà nói, tôi lo cho cuộc đời tôi thì ít mà lo cho cuộc đời của anh thì nhiều. Anh không có chút tài năng nào trong việc lừa đảo cả, đến thở dài cũng thấy. Đừng có mơ mộng làm giàu nhanh chóng để biến thành ăn mày hoặc vào tù, đổi nghề đi là vừa.”

Tôi đã không nói cái câu ‘Người ta làm tổn thương người khác, lấy nước mắt của người khác thì bản thân sẽ sống tốt sao?’. Những kẻ gây hại vẫn sống rất tốt. Chúng ung dung tự tại, ăn chơi phung phí bằng số tiền lừa đảo được.

Nạn nhân thì dù có nhắm mắt cũng ngủ được, còn kẻ gây chuyện thì chẳng ngủ ngon lành hay nghĩ ngợi lo sợ gì? Không, kẻ gây chuyện thì ngủ ngon giấc chẳng bận tâm, còn nạn nhân thì uất ức đau khổ đến mất ngủ mới là thực tế.

Vậy nên có nói nỗi buồn và nỗi đau của nạn nhân với những người như vậy cũng vô ích. Nếu họ có thể nghĩ được đến điều đó thì đã không đi lừa đảo người khác.

“Nhưng tôi thật sự không phải là kẻ lừa đảo mà.”

Sa Geon Woo làm bộ mặt đau khổ quá đáng, ra vẻ oan ức nói. Đó là một lời khẳng định vô căn cứ, nhưng vì khuôn mặt hắn trông rất hợp lý nên tôi suýt chút nữa đã tin. Tôi từng nghĩ lừa đảo là do tài ăn nói chứ không phải do ngoại hình, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. 

Với cái bộ dạng này của người đàn ông, hắn có thể dùng chính khuôn mặt để lừa người khác cũng không phải là không có khả năng thành công. Nếu không phải vì đã quá cảnh giác sau vụ việc với Lee Dong Jae, có lẽ tôi đã cố gắng nhớ lại những ký ức về mối quan hệ với hắn dù chúng có thật hay không.

“Phải, coi như là không có chuyện gì đi. Tôi là chủ quán, còn anh là khách đến ăn. Thế nhé?”

Cho dù hắn là kẻ lừa đảo, là người thân mà tôi chưa từng biết đến, hay thậm chí là anh em thất lạc từ thuở nhỏ, tôi cũng không quan tâm. Sẽ không có chuyện tôi móc tiền từ túi mình ra cho bất cứ ai, dù họ có đến than vãn thế nào đi chăng nữa. 

Quyết tâm của tôi là không bao giờ đưa tiền cho người khác nữa. Thật lòng mà nói, một người đã mất cả cha lẫn mẹ đến bà cũng qua đời, chỉ còn lại một mình thì không ai có lương tâm mà đến xin xỏ vay tiền.

Trước đây tôi đã không nhận ra điều này.

Mỗi khi có ai đó đến khóc lóc kể lể hoàn cảnh, tôi đều cảm thấy đau lòng theo. Vì họ là những người cùng xóm, cùng lớn lên với tôi từ nhỏ, tôi coi họ như người nhà nên nghĩ rằng khi họ gặp khó khăn thì mình phải giúp đỡ.

Nếu Lee Dong Jae lừa tôi hàng chục triệu đến hàng trăm triệu won, thì những người trong xóm chỉ vay vài trăm ngàn hoặc vài triệu won. Lý do thì rất nhiều, và ai cũng trong hoàn cảnh cấp bách.

Với suy nghĩ ‘tiền bạc không quan trọng bằng tình người’, tôi luôn giải quyết những khó khăn của họ. Tôi không thể từ chối những bàn tay đang cầu cứu. Nhưng rồi khi tôi mất tất cả, những người từng khóc lóc xin xỏ đó lại chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.

“Anh khách à, đã đến giờ tôi đóng cửa hàng rồi. Anh cũng ăn xong rồi, hiểu lầm cũng đã giải quyết, mục đích cũng xong rồi hay là anh nên về thì hơn? Tôi đang rất mệt đấy.”

Trước lời đề nghị có phần ép buộc này, vẻ mặt của Sa Geon Woo trở nên kỳ lạ như thể vừa ăn phải quả hồng chát.

“Cái biểu cảm đó là sao? Sao thế? Còn gì nữa à?”

“Thế là hết rồi?”

“Chứ sao? Giữa chủ quán và khách hàng thì còn gì nữa? Việc còn lại chỉ là thanh toán thôi mà?”

“…” Với vẻ mặt thất vọng, Sa Geon Woo lấy ví ra và đưa tiền cho tôi.

Ăn cơm rồi trả tiền là chuyện đương nhiên, có gì mà phải buồn bã chứ. Chẳng lẽ chỉ vì nói chuyện với nhau vài câu mà đã mong tôi xí xóa cho không trả tiền sao?

Tôi cười khẩy trước cái suy nghĩ buồn cười đó và giật lấy tờ tiền.

***

Sau khi lo xong tang lễ cho bà, tôi bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Bà luôn nói.

“Đây là việc của bà. Bà muốn làm, thích làm nên mới làm. Thằng Ro Yi của chúng ta cứ làm những gì mình muốn, chỉ cần đừng làm việc nguy hiểm là được. Bà lo lắng cho cháu đến mức chết sớm mất, con cũng đừng làm điều xấu. Sau này tất cả sẽ quay trở lại với con thôi.”

Lúc đó tôi nghe lời bà, cười và nói rằng bà cho tôi làm những gì tôi muốn nhưng lại kèm theo đầy rẫy những điều kiện. Quán canh xương bò không phải là công việc gia truyền, tôi cũng không có ý định thừa kế nó. Hơn nữa tôi cũng không có việc gì đặc biệt muốn làm, tôi chỉ nghĩ vu vơ rằng mình sẽ tìm một công việc nào đó với mức lương vừa phải để lo cho bản thân.

Nhưng khi bà qua đời, tôi lại theo thói quen chuẩn bị đồ đạc và mở cửa quán. Không phải vì tôi muốn tiếp tục di nguyện của bà, cũng không phải vì tôi không thể để quán của bà đóng cửa như vậy. Chỉ là tôi đã làm thế một cách vô thức không suy nghĩ gì, đến khi tỉnh táo lại thì tôi đã thức dậy từ sáng sớm, nấu canh xương bò, muối kim chi và chuẩn bị mở cửa quán rồi.

Có lẽ tôi sợ sự thay đổi, hoặc có lẽ tôi không muốn chấp nhận sự thật rằng bà đã không còn nữa. Dù đã chết một lần và sống lại thêm mười năm, tôi vẫn tiếp tục mở cửa bán canh xương bò.

Quán canh xương bò chán ngắt này.

Mỗi ngày tôi đều thức dậy vào cùng một thời điểm, nấu món canh xương bò giống nhau, phục vụ những người khách giống nhau và đóng cửa quán vào cùng một thời điểm. Cuộc sống không có chút thay đổi nào trông thật tẻ nhạt và ngột ngạt nhưng khi sống lại, tôi lại cảm thấy an tâm với cuộc sống không thay đổi đó.

Mười năm qua là quãng thời gian tôi đã sống rất vất vả khi tất cả mọi thứ đều biến mất. Sau khi bị Lee Dong Jae vứt bỏ chưa đầy một năm, tôi đã không có một xu dính túi và phải làm đủ mọi việc để kiếm sống. Tôi làm đủ loại công việc bán thời gian, cuối cùng thì đến làm việc tại một nhà máy chế biến thịt quái vật và làm công việc lọc thịt. Với số tiền kiếm được từng chút một, vào những ngày nghỉ tôi lại đi tìm anh ta.

Quãng thời gian đó thật sự rất khó khăn và đầy gian khổ. Cuối cùng tôi cũng tìm được Lee Dong Jae nhưng thay vì giết anh ta như mong muốn, tôi lại chính là người bị giết. Rồi tôi sống lại mười năm trước và lần này tôi đã tống anh ta vào tù ngay lập tức, không để hắn cướp đoạt bất cứ thứ gì của tôi.

Nếu nói một cách dễ nghe thì đây là một sự khởi đầu hoàn hảo, không mất mát cũng không thay đổi. Nhưng với tôi đã trải qua mười năm mà chỉ mình tôi nhớ được, mười năm không một phút giây nào tôi được sống thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Ký ức về mười năm đó ám ảnh tôi, khiến thể xác lẫn tinh thần tôi kiệt quệ. Tôi cảm thấy như mình đã sống hết cả cuộc đời rồi, với bao nhiêu khó khăn vất vả đã trải qua. Tôi không còn ý chí muốn làm gì, cũng chẳng còn động lực để cố gắng.

Cứ sống như thế này cũng không sao chứ?

Cha mẹ tôi từng là nhà nghiên cứu thuộc chính phủ đã để lại cho tôi một khoản tài sản khá lớn. Bà tôi nói đó là phần của tôi và nhất quyết không đụng đến, nên số tiền đó vẫn còn nguyên vẹn. 

Nếu không bị những tên lừa đảo như Lee Dong Jae lừa gạt, hoặc không đầu tư vào những dự án thất bại, hoặc không tiêu xài hoang phí vào cờ bạc, thì số tiền đó cũng đủ cho tôi sống qua ngày cho đến khi chết mà không cần phải làm việc.

Nếu tôi nói mình sẽ ăn không ngồi rồi cả đời, chắc chắn cha mẹ và bà tôi sẽ rất đau lòng, nhưng tôi chỉ muốn nghỉ ngơi không suy nghĩ gì trong vài năm thôi.

Cứ thế này cũng được mà.

Tôi vẫn mở cửa hàng mỗi ngày như một thói quen, bán canh xương bò. Rồi khi không muốn làm gì nữa thì tôi đóng cửa, biến mất một thời gian. Đến khi nào có chút động lực thì tôi lại mở cửa hàng.

Như vậy là đủ rồi. Dù sao thì tôi cũng đâu có mở quán để kiếm tiền.

Bà tôi có lẽ có một sứ mệnh là cho thật nhiều người được ăn no bụng. Còn tôi, quán ăn chỉ là một công việc để tôi giết thời gian trong ngày. Những khách hàng đến quán cũng chỉ để ăn no với giá cả phải chăng, nên dù tôi có đóng cửa vài ngày rồi mở lại thì họ cũng sẽ không bỏ đi đâu.

Thành thật mà nói, bán một tô canh xương bò cũng chẳng lãi được bao nhiêu sau khi trừ đi chi phí nguyên liệu. Dù có nhiều khách hàng đến đâu thì cũng không kiếm được nhiều tiền hơn, mà ít khách cũng chẳng mất mát gì. Nếu không có tòa nhà và tài sản mà bà để lại, có lẽ cửa hàng này đã không thể tồn tại được ba tháng chứ đừng nói đến ba mươi năm.

Mọi người có lẽ không biết rằng nếu tính cả chi phí nhân công, cửa hàng này càng bán càng lỗ. Dù có đóng cửa đi chăng nữa, thì số tài sản bà để lại cũng đủ để tôi sống mà không cần kinh doanh nữa. 

Nhưng thôi, tôi cũng chẳng có việc gì muốn làm ngay lúc này, cũng chẳng có gì bắt buộc phải làm. Cứ lười biếng làm việc qua ngày rồi vài tháng, vài năm sẽ trôi qua. Biết đâu sau khoảng thời gian đó, tôi lại có thêm động lực mới.

Rồi đột nhiên, khuôn mặt của tên lừa đảo hôm nay hiện lên trong đầu tôi. Sau Lee Dong Jae là Sa Geon Woo à? Khuôn mặt đã khá độc đáo, mà họ của hắn cũng thật đặc biệt. Lee Dong Jae cũng không phải tên thật, nên có lẽ Sa Geon Woo cũng là một cái tên giả. Nhưng nếu là giả, sao không chọn một cái họ phổ biến hơn? 

Đây là điểm khác biệt so với anh ta có cả khuôn mặt lẫn tên tuổi đều rất bình thường. Dù thủ đoạn của hắn rất tầm thường và dễ đoán, nhưng lại có những điểm độc đáo một cách kỳ lạ ở những chi tiết vô dụng.

Nhưng mà… liệu cửa hàng của bà tôi có thực sự trở thành điểm nóng cho bọn lừa đảo không nhỉ? 

Có lẽ chúng nghĩ kiểu ‘không biết có lừa được hay không, nhưng nếu thành công thì sẽ kiếm được bộn tiền’, rồi cứ thế ghé qua như mua vé số chăng? Lẽ ra tôi nên báo cảnh sát ngay từ đầu, đừng cho bọn chúng cơ hội. Nếu chúng dám đến, hãy để chúng cảm thấy như rơi vào địa ngục chứ không phải trúng số.

Một nỗi hối hận muộn màng tràn về.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo