Closed Door - Chương 6

Editor: HThanh.      

Chậc, lại là cái gã đáng ghét đó.

Tôi liếc nhìn Sa Geon Woo vừa lách mình vào cửa quán, tặc lưỡi chán chường.

Mấy ngày nay hắn cứ lặp đi lặp lại cái điệp khúc này, lăm le xuất hiện vào cái lúc giao thời giữa buổi ăn trưa và ăn tối, khi mà khách khứa đã gần hết chỉ còn lác đác vài ba bàn.

Cái kiểu giờ giấc oái oăm này khiến tôi không khỏi bực mình, tự hỏi không biết hắn có phải là người thất nghiệp không. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, có lẽ đây cũng là một kiểu ‘công việc’ của hắn. Ý nghĩ này khiến tôi gật gù. 

Cái kiểu ngày nào cũng đều đặn ghé quán ăn canh xương bò bất kể là buổi trưa hay buổi tối, suốt cả tuần liền như vậy thật khiến người ta khó mà phân định được là đáng khen hay đáng chê. Càng như thế, tôi càng có thêm bằng chứng để tin chắc rằng hắn chính là một tên lừa đảo.

“Này anh kia, chẳng phải anh bảo không phải là lừa đảo sao?”

“Ừ thì… đúng là vậy?”

Tôi bước đến chỗ hắn, lên tiếng hỏi. Vẻ mặt tươi tỉnh của hắn tức thì lộ vẻ hoang mang.

“Vậy anh là đại gia lắm tiền nhiều của chắc? Hay là công tử nhà giàu ăn không ngồi rồi? Hoặc là vớ được quả thừa kế kếch xù nào?”

“Không phải. Tôi là trẻ mồ côi, ngày xưa từng đến đây xin bà cụ chút cơm ăn đấy.”

Ha, lại cái bài ‘tình cũ không rủ cũng tới’ này nữa chứ?

Xem ra cái chiêu này cũng có tỷ lệ thành công kha khá đấy nhỉ. Bằng chứng là lũ người chỉ cần mở miệng ra là y như rằng sẽ lôi chuyện xưa nghĩa cũ ra kể lể, không sao dứt được.

Phải thừa nhận rằng, tôi cũng đã từng mềm lòng trước cái màn khóc lóc kể lể sướt mướt của Lee Dong Jae, cũng may là không chỉ có mình tôi là cả tin đến vậy. Dù sao thì, việc tôi từng sập bẫy của những trò bịp bợm rẻ tiền như thế này cũng chẳng phải là điều đáng tự hào gì cho cam.

“Đúng là vậy nên tôi mới hỏi đấy. Một người như anh thì có lý do gì mà không làm ăn gì, cứ đến bữa lại mò đến quán tôi ăn canh xương bò chứ? Nghe anh nói không phải lừa đảo, nhưng tôi thấy anh chẳng có ý định kiếm tiền bằng sức lao động gì cả.”

“Tôi là người cực kỳ cần cù và chăm chỉ đấy nhé. Tôi là người cống hiến hết mình cho đất nước này đấy. Hiện tại tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ ở Cổng không gian nên mới tranh thủ nghỉ xả hơi vài ngày thôi. Coi như là chữa lành đó mà.”

“Chữa lành á? Nghe buồn cười thật. Thậm chí anh còn tự nhận mình là Hunter nữa á? Chắc là muốn người ta tin vào cái mác đó nên mới đeo đầy đồ trang sức lỉnh kỉnh thế này chứ gì?”

*Hunter: thợ săn quái vật trong tổ chức.

Thật là hết thuốc chữa mà, hết thuốc chữa.

Trong lúc tôi còn đang tặc lưỡi thì có ai đó tiến đến, lẳng lặng ngồi xuống cạnh Sa Geon Woo. Một người đàn ông với thân hình vạm vỡ và vẻ ngoài dữ tợn, mắt dán chặt xuống bàn cất giọng hỏi Sa Geon Woo một cách trầm tĩnh.

“…… Gọi món chưa?”

“À, tôi đang định gọi đây. Cho tôi hai bát canh xương bò nhé?”

“Ồ, hôm nay còn dẫn cả bạn đến nữa cơ à? Sao, một mình thì không xong à? Nhìn cái tướng tá này thì chắc là có gan làm gì tôi chắc?”

Thật ra thì tôi cũng hơi sợ thật.

Người gì mà đô con quá thể. Vóc dáng cao to gấp đôi tôi, mặt mày thì chẳng có vẻ gì là hiền lành hay thân thiện cho cam. Cái mặt mày cau có không cảm xúc đó khiến tôi không thể không sợ hãi.

“Dẫn theo một người đô con như vậy thì oai lắm hả? Vừa nãy còn cười cười nói nói, giờ thấy không ăn thua thì định giở trò hăm dọa à? Một bên là lừa đảo, một bên là côn đồ, hai người thì làm được gì tôi?”

“Ăn cơm.”

…… Phải ha. Dù là lừa đảo, dù là côn đồ, dù là lưu manh thì cũng phải ăn cơm chứ.

Cảm giác căng thẳng vừa mới dâng cao trong tôi phút chốc tan biến. Tôi chẳng còn gì để nói, đành lầm bầm rồi đi vào bếp lấy hai bát canh xương bò bưng ra.

“Ro Yi à, tính tiền.”

“Vâng, đợi một chút.”

Trong lúc đó thì vị khách cuối cùng trong quán cũng ăn xong và ra quầy tính tiền. Tôi đặt canh xương bò và cơm trước mặt Sa Geon Woo và người đàn ông kia rồi đi đến chỗ khách hàng.

“Mấy người đó không sao chứ?”

Khách hàng vừa nhìn thoáng qua bàn của hắn vừa nhỏ giọng hỏi tôi. Tôi đoán là ông ấy cũng không có ý định làm gì, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc là sẽ báo cảnh sát giúp.

“Không sao thì sao ạ? Giữa ban ngày ban mặt thế này, họ có cướp giật hay đâm chém gì đâu. Chắc là ăn cơm rồi đi thôi.”

Tôi cũng không có ý gì đặc biệt khi nói vậy, nhưng có lẽ ông ấy lại nghĩ đến chuyện của bà tôi nên mới ho khẽ một tiếng.

“Phải, có chuyện gì thì đừng có dại mà can thiệp vào. Cứ lo mà chạy ra ngoài cho nhanh. Biết chưa?”

Vị khách dặn dò tôi như vậy rồi liếc nhìn chỗ Sa Geon Woo, chắc là sợ họ nghe thấy, rồi rời khỏi quán. 

Giờ này thì ai biết giờ nghỉ trưa cũng biết là hết khách rồi, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai người khách vãng lai ghé vào ăn muộn. Đuổi người ta thì cũng không được, mà cho vào thì y như rằng hôm đó khách lại kéo đến nườm nượp.

Hồi xưa bà tôi hay thương người đói nên cứ để khách vào quán, thành ra có nhiều hôm chẳng được nghỉ ngơi đàng hoàng. Nhưng tôi thì không có ý định làm thế.

Tôi vội vàng treo biển ‘Đã đóng cửa’ rồi định khóa cửa lại, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên lại mở toang cửa. Để lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn chạy ra ngoài cho nhanh, giống như lời vị khách vừa nãy đã dặn.

Sa Geon Woo ghé quán cũng chỉ được một tuần nay, cũng không có hành động gì quá đáng hay gây thiệt hại gì nhưng hôm nay thì khác. Đã dẫn cả một người đô con đến thì biết đâu chừng sẽ có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ sự cố thường xảy ra lúc mình sơ ý mà.

Tôi vừa dọn bàn vừa liếc nhìn chỗ Sa Geon Woo đang ăn ngồm ngoàm. Sau khi dọn dẹp xong thì tôi cũng chẳng buồn dọn dẹp đống bát đĩa ngổn ngang nữa mà vội vàng ra đứng gần cửa quán.

“Ro Yi à, cậu ăn cơm chưa?”

Sa Geon Woo vừa xơi hết bát canh xương bò tiện thể chén sạch mấy đĩa kim chi, quay sang hỏi tôi như thể chẳng bận tâm đến cái ‘núi’ kim chi mà đồng bọn của hắn đang cố gắng ‘tiêu thụ’.

“Tôi đóng cửa rồi ăn.”

“Chắc là đói bụng lắm. Sao không ăn cùng luôn? Ăn một mình có chán không?”

“Thay vì lo lắng cho tôi, sao anh không nghĩ đến việc đến sớm hơn mười phút thì có ích hơn? Tại anh mà mấy ngày nay tôi toàn phải lùi giờ nghỉ trưa đấy!”

Trước lời trách móc của tôi, Sa Geon Woo liền tỏ vẻ mặt ỉu xìu.

“Bà cụ đã từng nói không nên đối xử tệ với người đói bụng mà. Sao mà lạnh lùng thế, Ro Yi của chúng ta ơi.”

“Tôi cảnh cáo anh đấy.”

Vừa nghe Sa Geon Woo nhắc đến bà, tôi liền đạp mạnh vào chân bàn bên cạnh một cái ‘rầm’.

“Đừng có mà nhắc đến bà tôi. Bà tôi không phải là kiểu người tốt bụng cho mấy người như anh lợi dụng đâu. Có thể trong mắt anh, chúng tôi là những kẻ ngốc dễ bị lợi dụng, nhưng bà tôi…… bà tôi thật sự là……”

Bà tôi là người có tấm lòng trong sáng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không mong cầu báo đáp. Tôi biết bà không muốn ai biết đến những việc tốt mà bà đã làm, nhưng không có nghĩa là lũ ác quỷ như hắn có thể lợi dụng lòng tốt của bà như vậy.

“Xin lỗi…… Tôi sai rồi, xin lỗi. Cậu cứ mắng tôi cũng được, nhưng đừng khóc mà.”

“Tôi không có khóc!” Tôi ngẩng phắt lên lớn tiếng phủ nhận. 

Tôi thấy vẻ mặt Sa Geon Woo thoáng qua nét hối lỗi và xót xa, rồi nhanh chóng biến mất. Chắc là tôi nhìn nhầm, hoặc có thể là do tôi đang quá xúc động.

Sa Geon Woo thì có lý do gì mà phải cảm thấy tội lỗi hay xót xa chứ, trừ khi hắn hối hận vì đã ‘lỡ tay’ đụng vào ‘mìn’.

“Nếu anh thật sự thấy có lỗi thì ăn nhanh rồi đi đi. Sao lúc nào anh cũng đến cái giờ dở dở ương ương này vậy? Đến đóng cửa cũng không xong.”

“Tại vì lúc có khách thì tôi không nói chuyện với Ro Yi được mà.”

“Đây là quán ăn chứ không phải chỗ để nói chuyện! Ăn nhanh rồi đi cho khuất mắt!”

“Ui chà, ‘siêu quậy’ thời kỳ dậy thì rồi đây. Hồi xưa, lúc còn bé xíu thì ngoan ngoãn, hiền lành lắm cơ mà. Đúng là tuổi dậy thì đáng sợ thật, đanh đá ghê gớm.”

“Tôi không phải là siêu quậy!”

“Ừ, ừ.”

“Không phải mà!”

“Biết rồi, biết rồi.”

Hừ, đúng là tức chết mà.

Tôi không ngờ mình lại dễ nổi nóng đến vậy. Trước đây tôi chưa từng nghĩ mình là người bạo lực, nhưng đến lúc này thì tôi đã hiểu ra. Tôi là người bạo lực, nếu có năng lực, tôi đã muốn đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết rồi.

“Tôi đã nói là cái trò ‘kể lể quá khứ’ của anh không có tác dụng đâu. Đã bảo là không làm thế nữa rồi mà sao vẫn cứ lén lút giở lại làm gì?”

Sa Geon Woo biết gì về tôi chứ mà dám tỏ vẻ hiểu rõ như vậy? Hiền lành, ngoan ngoãn á? Chắc là cái quán này nổi tiếng là ‘mồi ngon’ cho cái đám người chuyên đi lừa đảo rồi.

Nếu tôi không sống lại mười năm, thì tôi của lúc đó đúng là hiền lành và ngoan ngoãn thật. Nhưng sau mười năm sống trên đời bị người ta lừa gạt, trải qua đủ loại thất vọng, tôi chỉ còn lại sự căm ghét. Đó là khoảng thời gian mà người khác không hề hay biết, nên việc tôi bỗng dưng trở nên đanh đá cũng khiến họ cảm thấy khó hiểu.

Chắc là hắn nghĩ đây là ‘mỏ vàng’ nên mới hớn hở đến, nhưng không ngờ lại chẳng moi được gì nên cũng đang thấy khó xử lắm đây.

“A, tôi xin lỗi vì đã đanh đá nhé. Tại vì sau khi bà tôi mất thì toàn gặp phải mấy người như anh nên tôi mới thế đấy. Mà hiện tại thì chính anh cũng đang khiến tôi càng ngày càng đanh đá hơn đấy.”

“……”

“Im miệng lại rồi ăn cơm đi. Tôi muốn anh ăn nhanh rồi đi luôn cho nhanh.”

Tôi không hiểu tại sao hắn cứ ngồi lì ở đó sau khi đã ăn xong bát canh xương bò. Khách còn chưa đi hết thì tôi cũng chẳng thể ăn cơm, dọn dẹp quán, rửa bát hay chuẩn bị cho buổi bán hàng tối được.

Sao mà người gì mà không có ý tứ gì thế? Bình thường đến quán tôi đã thấy bực mình rồi, đằng này còn chiếm cả giờ nghỉ trưa của tôi nữa chứ. Ăn xong thì mau chóng đi cho khuất mắt chứ, còn ngồi đó lề mề rồi kiếm cớ bắt chuyện làm gì không biết.

“Cơm…… thêm……”

Trong lúc tôi và Sa Geon Woo còn đang đấu khẩu thì tên đô con vẫn miệt mài ‘chén’ sạch mấy đĩa kim chi, giơ tay lên nói một câu tỉnh bơ.

“Đúng là một lũ……”

Tôi cố gắng nuốt trôi mấy lời chửi rủa đang chực trào ra khỏi miệng, rồi quay lưng đi vào bếp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo