Editor: HThanh.
Trên đường đi, tôi hỏi han đủ thứ và bọn trẻ cũng nói chuyện ríu rít như chim. Thường thì câu trả lời không khớp với câu hỏi, nhưng dù sao thì tôi cũng nắm được những thông tin cần thiết.
Ví dụ như ở nơi chúng ở có ba người lớn là sư cụ, sư thầy Ja Young và một sư thầy khác và người đang ở bên cạnh sư cụ là tiểu hòa thượng lớn tuổi nhất và tiểu hòa thượng nhỏ tuổi nhất.
Tôi cứ tưởng chỉ có sư thầy lớn tuổi ở đó nhưng hóa ra không phải, nếu vậy thì cũng khó trách việc bọn trẻ tự ý bỏ đi mà không ai để ý. Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn bọn trẻ vì đã tự tìm đường đến đây an toàn mà không bị lạc.
Hóa ra vấn đề là ở những chú tiểu này.
“Sư thầy Ja Young đi Gate, vậy sư thầy lớn tuổi khác đi đâu rồi ạ?”
“Sư thầy Un Cheon đi làm rồi ạ.”
“……”
Không lẽ sư thầy cũng làm thêm việc gì ngoài việc ở chùa sao? Dạo này hay có trend làm thêm nhỉ.
Tôi không hiểu lắm nhưng nghĩ đến việc Ja Young hay ra vào Gate thì chắc là có lý do gì đó nên tôi chỉ gật đầu cho qua. Bọn trẻ bảy, chín và mười tuổi không phải là đối tượng thích hợp để hỏi về chuyện của người lớn.
Tôi thắc mắc không biết bọn trẻ đã tìm đường đến đây bằng cách nào vì chúng tôi đã lái xe một quãng đường khá xa thì mới đến nơi chúng ở. Thời buổi này tôn giáo đã suy yếu, nhưng nghe nói vẫn có các sư thầy ở nên tôi cứ nghĩ sẽ là một ngôi chùa khang trang.
Nhưng nơi bọn trẻ dẫn tôi đến lại là một khu dân cư bình thường. Một tòa nhà cũ kỹ có vẻ đã được xây từ lâu, thậm chí còn chật hẹp đến nỗi bọn trẻ phải ở tầng hầm và tầng một. Nghe bọn trẻ kể vậy, tôi gõ cửa tầng một nơi sư cụ đang ở.
“Cứ mở cửa vào thôi ạ.”
Bọn trẻ vừa dứt lời đã tự động mở cửa và ùa vào trong la hét om sòm. Tôi định bụng đợi có người ra mở cửa vì dù sao mình cũng là khách, bất đắc dĩ bị bọn trẻ cuốn vào trong, tôi đối diện với một người đang ngơ ngác vì có khách lạ đến.
“Ờm……”
Ai nhỉ? Tên, không, pháp danh rõ ràng là đã nghe rồi mà không nhớ……
“Sư thầy Mu Kwang ạ?”
“Cậu là ai?”
Nếu hỏi tôi là ai thì cần phải giải thích khá dài dòng.
“Tôi là người mở quán canh xương bò ở đối diện tòa nhà văn phòng đội Hunter của sư thầy Ja Young. Sư thầy và các thành viên trong đội thường đến quán tôi ăn nên chúng tôi cũng quen biết nhau… kiểu hàng xóm láng giềng ấy……”
Tôi nhìn xem anh có hiểu không và quả nhiên là anh không hiểu gì cả.
“Bây giờ sư thầy Ja Young đang ở trong Gate với các thành viên trong đội, thầy có biết chuyện đó không?”
“Vâng, tôi đã nhận được liên lạc trước khi thầy ấy đi.”
“Nhưng hôm nay các tiểu hòa thượng lại đến trước tòa nhà văn phòng. Dù sao thì có vẻ như các thầy ấy quen biết sư thầy Ja Young, với lại bọn trẻ còn quá nhỏ, à không, các tiểu sư thầy còn quá nhỏ nên tôi không thể làm ngơ được……”
“A……”
Mu Kwang gãi má với vẻ mặt khó xử.
“Sư cụ có mệt nhiều không ạ?”
“Sư cụ chỉ bị cảm nhẹ thôi ạ.”
“Vậy không cần đi bệnh viện cũng được ạ?”
“Tuổi cao sức yếu thôi ạ.”
“Vậy bây giờ sư cụ thế nào rồi ạ? Tôi biết mình là khách không mời mà đến nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi không biết có nên vào chào sư cụ không nữa.”
“Sư cụ vừa dùng chút cháo và uống thuốc rồi ngủ thiếp đi ạ.”
Tôi hé mắt nhìn vào bên trong qua khe cửa khép hờ, thấy một cụ già đang ngủ và bên cạnh là những cái đầu trọc lóc của các tiểu hòa thượng đang ngồi quây quần.
Lúc đi xe thì bọn trẻ còn náo nhiệt bao nhiêu vậy mà giờ lại im thin thít ngồi bên cạnh người già đang ngủ, cảnh tượng đó khiến lòng tôi nghẹn lại. Tôi khẽ gật đầu, Mu Kwang lặng lẽ khép cửa lại.
“Tôi lo có chuyện gì lớn nên đã đến xem, may mà không sao. Đáng lẽ tôi nên liên lạc trước thì tốt hơn. Vì vội quá nên tôi cũng không mang gì đến cả.”
“Không sao đâu ạ. Cậu đã đưa các chú tiểu của chúng tôi về an toàn là chúng tôi đã rất cảm ơn rồi. Tôi bận quá nên không biết các chú đã ra ngoài, không biết làm thế nào mà các chú lại đến được tận đó nữa……”
“Vâng, đúng vậy. Đường cũng không gần mà các chú tiểu lại tìm được đến đó.”
Tôi nhìn Mu Kwang và cười ha hả, có lẽ anh cũng cảm thấy như vậy nên cũng có biểu cảm tương tự và bật cười.
“Sư thầy Mu Kwang đã dùng bữa chưa ạ? Các tiểu hòa thượng bảo chưa ăn nên tôi đã cho các chú ấy ăn ở quán tôi rồi.”
“À, tôi đã làm phiền cậu nhiều rồi.”
“Quán ăn mà thầy. Tôi chỉ nấu những gì có sẵn thôi nên không phiền đâu, còn sư thầy thì sao ạ?”
“Tôi cũng dùng bữa sau khi sư cụ ăn xong rồi.”
Trông anh có vẻ trẻ hơn tôi một chút nhưng lại rất chín chắn và trưởng thành. Đó có lẽ là do tính cách điềm tĩnh của anh nhưng cũng có thể là do sự giáo dục từ nhỏ và gánh nặng của cuộc sống khó khăn.
“Ưm……, tôi đến đây vì lo sư cụ không khỏe lắm, có lẽ phải đưa sư cụ đến bệnh viện. Nhưng vì thầy bảo sư cụ chỉ bị cảm thôi nên chắc tôi phải về đây.”
“Tôi xin lỗi và, ờ, cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu ạ, tôi tự ý đến đây có lẽ mới là người đáng xin lỗi hơn. Vậy tôi xin phép về ạ, hẹn gặp lại thầy nếu có dịp.”
Dù sao thì ở lại đây cũng không có việc gì để làm, không có lý do gì để ở lại cũng chẳng có danh nghĩa gì để ở lại. Tôi xỏ giày và vẫy tay chào tạm biệt, Mu Kwang chắp tay cúi đầu chào lại.
Tôi bước ra khỏi tòa nhà và lên xe tải nhỏ, sáu đứa trẻ bị bỏ lại trong tòa nhà tồi tàn cùng với một cụ già khiến đầu óc tôi rối bời.
***
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cổng trước mặt. Nó là một cánh cổng, một cách chính xác, rõ ràng và chắc chắn.
Cánh cổng mà ai cũng biết là vô cùng nguy hiểm, nơi quái vật có thể xông ra và tàn phá bất cứ lúc nào.
Đúng, chính là Gate đó.
“……”
Hóa ra là vào khoảng thời gian này. Khi đối diện với Gate đột ngột xuất hiện trong nhà kho được xây trên bãi đất trống, tôi không hề bối rối hay ngạc nhiên. Bởi vì tôi đã biết Gate này sẽ xuất hiện ở đây, vì tôi đã trải qua chuyện này một lần trước khi quay về quá khứ. Tôi chỉ đơn giản là dự đoán, xây nhà kho và chờ đợi.
Tôi chỉ nhớ là vào cuối năm nhưng không chắc chắn là ngày nào, hóa ra là hôm nay. Tôi vẫn vào kiểm tra mỗi ngày một lần và hôm nay nó đã xuất hiện. Tôi vẫn chưa quyết định phải xử lý chuyện này như thế nào, nhưng tôi đã nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi buộc phải đưa ra quyết định và ngày đó là hôm nay……
Chết tiệt, làm ơn thôi đi.
Tôi ôm đầu vì có quá nhiều suy nghĩ.
Tuy đã trải qua chuyện này một lần rồi nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Nhà kho để tránh ánh mắt của người khác thì đã chuẩn bị xong, nhưng trái tim tôi thì vẫn chưa sẵn sàng.
Vẫn còn vài ngày nữa mới đến năm mới nên không cần phải vội vàng xuất hiện như vậy chứ. Hai ngày nữa là Giáng sinh rồi, đáng lẽ nó nên xuất hiện sau Giáng sinh chứ.
Không phải là tôi có kế hoạch gì đặc biệt vào Giáng sinh, nhưng tâm trạng con người là như vậy mà. Khi mọi người đều đang vui vẻ, chỉ có mình tôi phức tạp trong lòng thì thật khó chịu.
“Đồ không biết điều.”
Tôi vô cớ chửi rủa Gate rồi tự trách mình khi nhận ra đó là một hành động vô nghĩa, đây không phải là lúc để đứng nhìn như thế này. Trước tiên phải quyết định xem nên làm gì với nó. Tôi day day thái dương, nhớ lại chuyện trước khi quay về quá khứ.
Lúc đó tôi đã làm gì nhỉ?
Một Gate đột nhiên xuất hiện ở bãi đất trống phía sau cửa hàng tôi, một Gate tự dưng xuất hiện sau một đêm khiến cả khu phố náo loạn. Tôi báo cáo với Cục Quản Lý Gate và ngay ngày hôm đó, nhân viên phụ trách đã đến đo lường ma lực bên trong cánh cổng.
Kết quả là cấp 1.
Cánh cổng có thể được đo lường ma lực bên trong bằng một thiết bị đặc biệt. Nếu chỉ số từ 1 đến 100 thì là cấp 1, từ 101 đến 200 là cấp 2, từ 201 đến 300 là cấp 3 và cứ như vậy mà phân cấp.
Gate xuất hiện ở bãi đất trống phía sau cửa hàng tôi là cánh cổng cấp 1 thấp nhất thậm chí chỉ số còn rất thấp. Không thể biết môi trường bên trong Gate như thế nào, nhưng ít nhất thì quái vật tồn tại bên trong không quá nguy hiểm.
Quái vật từ Gate cấp 1 yếu đến nỗi người ta còn không coi chúng là quái vật. Thêm vào đó, chúng còn không có ma thạch trong cơ thể nên thậm chí còn có ý kiến cho rằng chúng giống động vật đột biến hơn là quái vật.
Thà là cấp 2 còn hơn, chẳng có ai muốn đi chinh phục Gate cấp 1 mà còn không có ma thạch này cả.
Người ta có thể nghĩ rằng nếu quái vật chỉ ở mức độ động vật hoang dã thì ai cũng có thể vào đó quét dọn qua loa rồi đi ra, nhưng không ai dám chắc môi trường bên trong sẽ như thế nào, vì vậy dù ma lực bên trong thấp đến đâu thì cũng không thể cứ thế mà xông vào.
Không ai có thể đoán trước được môi trường bên trong là vùng dung nham, băng giá, sa mạc, đầm lầy hay vùng độc địa vì vậy phải tính đến mọi tình huống và chuẩn bị sẵn các vật phẩm đối phó.
Coi thường cấp 1 mà xông vào tay không thì có thể sẽ gặp phải thảm kịch quái vật thì yếu như cá nóc nhưng lại bị chết cóng ở vùng băng giá.
Môi trường bên trong như thế nào, có khoáng sản hay thảo dược để thu thập hay không đều là hên xui. Điều chắc chắn duy nhất là dù có vượt qua Gate thì cũng không thể mong đợi ma thạch.
Vật phẩm đối phó với môi trường bên trong Gate tốn tiền, nhân lực tốn tiền, thời gian cũng tốn tiền vậy mà lợi nhuận ma thạch thu được từ việc vượt qua Gate thì không có?
Đương nhiên là không có thợ săn nào muốn chinh phục nó cả. Trong tình huống hên xui như vậy, thà vào Gate cấp 2 trở lên mà chắc chắn có ma thạch còn có lợi hơn.