Editor: HThanh.
Tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng đi cùng Baek Do Hyung sẽ chẳng có gì tốt đẹp, nhưng tôi không hiểu sao cậu ta cứ bám lấy và làm phiền tôi. Cậu ta không phải là người xấu nhưng ở cùng thì tôi lại thấy mệt mỏi một cách kỳ lạ.
Cậu ta không có ý xấu, nhưng lại hay nói những điều khiến người khác khó chịu. Không rõ là cậu ta ngây thơ hay đầu óc đơn giản mà không phân biệt được điều gì nên nói và điều gì không nên nói khiến tôi bực mình.
Bỏ qua những điều đó thì cậu ta thật sự không phải là người xấu……
Không, thứ tự đã bị đảo lộn. Cậu ta không phải là người xấu nhưng vấn đề là cậu ta phiền phức, vô duyên, không biết giữ mồm giữ miệng và đầu óc đơn giản.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu và quả nhiên, khi đảo ngược lại thứ tự thì mọi chuyện trở nên rõ ràng. Đây cũng tương tự như sự khác biệt tinh tế giữa ‘ngốc nghếch nhưng ngầu’ và ‘ngầu nhưng ngốc nghếch’.
“Vậy thì sau ngày 1 tháng 1, tuần đầu tiên chúng ta đi kiểm tra nhé.”
Tôi vừa mới nói là tuần đầu tiên đông người nên sẽ đi một tuần sau đó mà, tôi chắc chắn đã nói như vậy rồi. Baek Do Hyung vô tư tự ý quyết định và vui vẻ rời khỏi cửa hàng.
“……”
Cậu ta thật sự…… tương lai mù mịt quá, không phải tương lai của cậu ta mà là tương lai của những người xung quanh cậu ta mới mù mịt.
Tôi chân thành mong cậu ta nhanh chóng được guild công nhận và rời khỏi khu phố này, vì cậu ta, vì bố của cậu ta…… và vì tôi nữa.
***
Kiểm tra thức tỉnh là một chuyện nhưng trước đó còn có ngày đầu năm mới và trước đó nữa là Giáng sinh. Khi bà còn sống thì vào dịp Giáng sinh bà thường đến trại trẻ mồ côi gần đó và vào ngày 1 tháng 1, bà làm món canh bánh gạo thay vì canh xương bò.
Canh bánh gạo thì dễ thôi, chỉ cần mua bánh gạo về nấu với nước dùng là xong. Còn trại trẻ mồ côi…… đây là một vấn đề cần suy nghĩ. Tôi mười chín tuổi vẫn còn trẻ, ở trại trẻ mồ côi có những đứa trẻ nhỏ hơn tôi nhưng cũng có những đứa bằng tuổi tôi.
Tôi không có hứng thú nấu đủ thức ăn cho bọn trẻ mồ côi theo cách bà tôi từng làm. Nếu mua quà thì một người bằng tuổi như tôi mua quà này nọ rồi chia cho chúng, liệu người cho và người nhận có cảm thấy kỳ lạ không? Có vẻ như điều đó sẽ chạm đến lòng tự trọng của chúng.
Mà quyên góp tiền thì giám đốc trại trẻ mồ côi lại không phải là người đáng tin cậy, nghe tin bà tôi mất mà gã ta còn không thèm ló mặt đến thì đủ thấy nhân cách tồi tệ đến mức nào.
Tôi nhớ rõ bà tôi năm nào cũng đều đặn gửi tiền quyên góp, vậy mà gã ta cứ nhận lấy một cách trơ trẽn rồi đến đám tang của bà còn không thèm xuất hiện? Có thể gã ta bận việc nhưng ít nhất sau đó cũng nên đến thăm một lần chứ, đó là phép lịch sự tối thiểu.
Hơn nữa, tôi còn nghi ngờ gã ta biển thủ tiền hỗ trợ của chính phủ và tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Tôi đã từng nói với bà về sự nghi ngờ này. Lúc đó, bà không phủ nhận cũng không khẳng định mà chỉ cười và nói.
“Nếu dù chỉ một phần mười số tiền bà quyên góp đến được tay bọn trẻ thì bà cũng mãn nguyện rồi.”
Vậy chín phần mười còn lại ở đâu? Chẳng phải là đều vào túi của tên giám đốc đó sao? Có lẽ bà đã hiểu và bỏ qua nhưng tôi thì không thể làm ngơ trước chuyện đó được.
Có lẽ vì thế mà bà tôi thường xuyên nấu đồ ăn mang đến hơn là quyên góp tiền. Nhưng theo tôi thấy thì chính tên giám đốc trại trẻ mồ côi kia mới là kẻ sẽ biển thủ tiền ăn nếu tôi gửi đồ ăn.
Đây là quyên góp cho ai, là việc thiện cho ai đây……
Còn vài ngày nữa mới đến Giáng sinh, tôi nghĩ mình cần suy nghĩ thêm một chút rồi đứng dậy. Vừa lúc đó, tôi thấy mấy đứa trẻ đầu trọc đang thập thò trước tòa nhà đối diện qua cửa sổ.
Những đứa trẻ cạo trọc đầu và mặc áo xám khiến tôi nhớ đến sư thầy Ja Young nhưng chúng lại có vẻ đáng yêu đặc biệt theo kiểu trẻ con.
Nhưng tại sao các tiểu hòa thượng lại ở đó nhỉ?
Nếu chúng khoảng mười lăm tuổi thì tôi đã bỏ qua rồi nhưng vì chúng chỉ khoảng mười tuổi là cùng nên tôi cứ để ý mãi. Cái tính hay lo chuyện bao đồng này của tôi phải sửa gấp thôi, tôi thở dài một hơi rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa hàng.
“Các chú tiểu tìm ai đấy ạ?”
Tôi tiến lại gần bọn trẻ, khom người xuống ngang tầm mắt chúng và hỏi. Các tiểu hòa thượng ngập ngừng, mắt cứ đảo quanh.
“Có phải các chú tiểu tìm sư thầy Ja Young không ạ?”
“Vâng, vâng…… Thí chủ có biết sư thầy của chúng con ạ?”
Tôi thử nhắc đến vị sư duy nhất mà mình biết và may mắn thay, đó là câu trả lời đúng. Khuôn mặt bọn trẻ sáng bừng lên khi nghe thấy cái tên quen thuộc.
“Vâng, tôi biết. Các chú tiểu đến gặp sư thầy Ja Young ạ? Sư thầy đang ở trong Gate nên không có ở đây.”
“Sư thầy của chúng con khi nào về ạ?”
“Tôi cũng không chắc nữa, chắc vài ngày nữa thầy sẽ về thôi nhưng thường thì không quá một tuần đâu.”
Nghe tôi nói vậy, các tiểu hòa thượng trông như thể vừa nghe tin trời sập xuống vậy.
“Các chú đã ăn trưa chưa ạ?”
“……”
“Tôi có một quán canh xương bò ở đằng kia, các chú có muốn đến ăn không? Sư thầy Ja Young cũng hay đến quán tôi ăn lắm.”
“…… Chúng con không đói ạ.”
“Không phải, đang rất đói mà.”
“Im lặng đi, chúng ta không có tiền.”
“Ráng một chút nữa về nhà ăn cơm.”
Đứa bé nhỏ nhất xoa bụng nói, những đứa trẻ khác vội giấu đứa bé ra sau lưng và thì thầm. Bọn trẻ buồn cười đến mức tôi phải cố nhịn cười vì chúng vẫn nói to nhưng lại nghĩ chỉ cần giả vờ thì thầm là sẽ không ai nghe thấy.
“Quán vừa hết giờ bán trưa, bây giờ là giờ nghỉ nên tôi không bán đâu.”
“Ưm……”
Các tiểu hòa thượng tròn mắt nhìn, có vẻ không hiểu. Thật ra, ngay cả tôi cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng dù sao thì tôi cũng dụ dỗ được bọn trẻ về quán.
“Các chú ngồi đây đi ạ, tôi mang cơm ra ngay.”
Tôi dẫn bốn đứa trẻ ngồi vào bàn trong quán vắng rồi vào bếp hâm nóng cơm và canh xương còn lại. Mỗi khi nấu nhiều canh thì rất tiện khi có những vị khách không mời mà đến như thế này.
Tất nhiên, tôi vẫn luôn cố gắng sống theo phương châm không tiếp khách ngoài giờ hay khách ăn miễn phí nhưng những trường hợp ngoại lệ như bây giờ thì cũng không tệ.
Trẻ dưới mười tuổi thì không sao vì với trẻ dưới mười tuổi thì dù là người hay động vật thì cứ thấy dễ thương là được. Tôi tự nhủ và mang canh xương và cơm ra vừa đủ số người, rồi thêm cả kim chi củ cải và món trứng cuộn vừa làm xong lên bàn.
“Các chú cứ ăn chậm rãi ạ, tôi đi rửa bát đây. Ăn hết kim chi củ cải thì cứ tự lấy thêm ở trong hộp kia nhé.”
Tôi vào bếp để bọn trẻ thoải mái ăn uống. Trong lúc rửa bát, tôi thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài sảnh thì thấy bọn trẻ đang ăn rất ngoan, không hề nói chuyện riêng. Tôi yên tâm rửa bát thật nhanh rồi dọn dẹp bếp xong đi ra ngoài sảnh.
Bọn trẻ đã ăn hết sạch canh xương, cơm, trứng cuộn và cả kim chi củ cải tôi đã gắp cho chúng. Vừa thấy tôi, bọn trẻ đã vội đứng dậy chắp tay cúi chào.
“Chúng con cảm ơn thí chủ đã cho chúng con ăn ngon ạ.”
“Chúng con cảm ơn ạ.”
“Các chú no chưa? Nếu vẫn đói thì cứ ăn thêm nhé.”
“Không ạ. Quá nhiều cũng không tốt bằng thiếu, bây giờ là vừa đủ rồi ạ.”
“Chúng con no rồi ạ.”
Nhìn bọn trẻ tuổi còn nhỏ hoặc bị rụng răng mà vẫn cố gắng nói năng lễ phép, tôi không khỏi bật cười. Bỏ qua vấn đề phát âm, tôi có cảm giác như đang nhìn thấy những hình mẫu trẻ em được giáo dục tốt ngay trước mắt.
Tôi nghĩ đây là điều mà người lớn nên học hỏi từ trẻ em. Rốt cuộc thì con người đã trải qua những chuyện gì trong quá trình trưởng thành mà lại trở nên tệ hại như vậy?
Sau khi suy ngẫm ngắn gọn về nhân loại, tôi ngồi xuống bàn đã dọn dẹp cùng với bọn trẻ. Tôi lấy trái cây trong tủ lạnh ra gọt cho chúng ăn tráng miệng và nhìn bọn trẻ.
“Nhưng mà sao các chú tiểu lại tìm sư thầy Ja Young vậy? Vì nhớ thầy sao?”
“A! Vâng…… Sư cụ bị ốm ạ.”
“Vâng, sư cụ ốm nặng lắm ạ. Ờ, sư thầy Ja Young không nghe điện thoại nên chúng con đến đây ạ.”
“Sư thầy không nghe điện thoại là vì thầy đang ở trong Gate đấy.”
“Vâng ạ, thầy có bảo khi nào không liên lạc được thì có nghĩa là thầy không có ở đây. Nhưng mà sư cụ, ờ, bị ốm rồi ạ.”
Bọn trẻ cũng hiểu tình hình, khi sư thầy Ja Young không nghe điện thoại thì có nghĩa là thầy đang ở trong Gate và không có ở đây. Tuy nhiên vì sư cụ bị ốm nên bọn trẻ lo lắng không biết phải làm sao nên đã đến đây với hy vọng mong manh.
“Sư cụ bị ốm như thế nào ạ?”
“Trán sư cụ nóng lắm ạ, mồ hôi cũng chảy nhiều lắm ạ.”
“Sư cụ không ăn được cơm ạ.”
“Sư cụ đang nằm ạ.”
Bọn trẻ mỗi đứa nói một câu khiến tôi hơi rối nhưng dù sao thì tôi cũng hiểu sơ qua.
“Vậy sư cụ đang ở một mình ạ?”
“Có sư thầy Mu Kwang và ờ, sư thầy Mu Jin ở cùng ạ.”
Không phải sư cụ nằm liệt giường một mình vậy mà lại để bọn trẻ tự ý đi lang thang như thế này trong khi vẫn còn những sư thầy khác sao? Hay là bọn trẻ nhân lúc các sư thầy kia bận chăm sóc người bệnh mà trốn ra ngoài?
“Nhưng mà các chú tự ý đi như thế này có được không ạ? Các chú tiểu đã xin phép chưa ạ?”
“Ờ……”
“……”
Quả nhiên là bọn trẻ tự ý đến.
“Các chú từ đâu đến ạ?”
Nghe tôi hỏi, bọn trẻ sợ hãi chỉ dám đảo mắt nhìn nhau.
“Vì sư thầy Ja Young không có ở đây, hay là các chú tiểu đi cùng tôi đến thăm sư cụ nhé? Nếu sư cụ ốm nặng thì phải đi bệnh viện thôi.”
“……”
Chắc chắn Ja Young sẽ không về ngay hôm nay. Tôi không thể cứ để bọn trẻ ở đây mãi, cũng không thể đuổi chúng ra ngoài. Trong tình huống này, kết cục đã được định sẵn.
Sau khi dọn dẹp quán, tôi khóa cửa rồi lấy chiếc xe tải nhỏ từ nhà kho kiêm gara ở bãi đất trống. Tôi dỗ dành bọn trẻ lên xe rồi bằng cách nào đó cũng lấy được địa chỉ và lái xe đi.