Closed Door - Chương 75

Editor: HThanh.                    

"Bảo là phải giữ bí mật mà ông nói phát một câu ngon lành thế. Sao không ra ngoài hét toáng lên cho rồi?"  

Tôi liếc nhìn Choi Myung Pil đầy khó chịu rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.  

"Ông có thẻ vào chợ đen chứ?"  

"....Hả?"  

"Chợ đen Seoul, Black Market ấy. Không có thẻ à?"  

Nhớ là khoảng 6-7 năm nữa mới có, hay bây giờ chưa tồn tại nhỉ? 

Tôi nhớ ông đã từng xử lý đồ di vật của Cha Ye Seung thông qua đường dây của ông ấy.... lẽ nào giờ chưa có?  

Những kỷ vật mà ai đó để lại cho tôi vì nghĩ tới tôi.  

Nhưng vào thời điểm đó, tôi chẳng còn chút cảm xúc nào để trân trọng chúng.  

Lúc ấy, tôi cần tiền. 

Không chỉ để sống, mà quan trọng hơn, tôi đang coi việc tìm Lee Dong Jae là mục tiêu duy nhất. 

Để tìm kẻ đã biến mất không một dấu vết, tôi cần những chuyên gia trong nghề hơn là tự mình chạy khắp nơi. 

Và muốn thuê họ, tôi phải có tiền.  

Tôi đã hỏi Cha Ye Seung làm sao tìm được tôi, và cô giới thiệu ông.

Đó là cách tôi quen biết Choi Myung Pil.  

Thông qua ông, tôi đã bán các sản phẩm nhân tạo từ đồ di vật với một khoản phí nhất định, rồi giao toàn bộ số tiền đó cho ông để nhờ ‘tìm Lee Dong Jae’. 

Mất một thời gian, nhưng cuối cùng ông cũng tìm được.  

"Ừm... cậu còn non để lui tới những chỗ như vậy đấy. Cần gì ở chợ đen thế?"  

May là ông có thẻ vào chợ đen. 

Nếu không, đã trả lời ‘không có’ rồi. 

Quả nhiên đúng là tay chân rộng.  

"Tôi cần vài nguyên liệu làm thuốc. Không phải thứ khó kiếm nên ông đừng lo."  

"Nói tôi nghe đi. Tôi sẽ kiếm giúp."  

Tôi nhìn chằm chằm vào Choi Myung Pil, người đang tỏ ra lo lắng vì sự nguy hiểm của chợ đen. 

Không biết ông thật sự lo cho tôi, hay chỉ muốn biết nguyên liệu bào chế thuốc. 

Dù lý do là gì cũng không quan trọng….

"Tôi cũng muốn tìm vài loại dược thảo."  

"Thứ đó phải đến tiệm thuốc bắc chứ."

"Dĩ nhiên là dược thảo từ Gate rồi. Tôi đang tìm loại còn tươi, chưa qua chế biến. Có hạt càng tốt."  

Nghe vậy, ông thở dài.

"Khách hàng này, có lẽ nào là người thức tỉnh không? À không, là người thức tỉnh rồi. Nhìn sơ qua thì năng lực chưa xác định, trong khoảng thời gian đó đã xác định được rồi sao?" 

"Ông điều tra về tôi kỹ thật đấy." 

"Khụ khụ, tôi là người có năng lực như thế này đấy. Vậy có phải cậu có năng lực liên quan đến lĩnh vực đó không?" 

"Không." 

Câu trả lời quá đỗi dứt khoát khiến ông cau mày. 

"Cũng không có thứ gì cụ thể muốn tìm mua sao?" 

"Vâng. Tôi định xem qua rồi mua một vài thứ trong số những món đang có." 

"Khách hàng này, nếu cậu mua dược liệu thì tôi không can ngăn, nhưng hạt giống thì hơi... cái đó không phải cứ gieo là trồng được đâu. Cậu cũng không có năng lực liên quan. Cậu không biết là ngay cả những người giỏi nhất nước tập hợp lại cũng phải bó tay sao?" 

"Nhưng tôi vẫn muốn mua." 

"Một nửa trong số những kẻ bán hàng ở đó là lừa đảo đấy. Cậu sẽ mất tiền oan thôi." 

"Vậy nên tôi mới muốn đi cùng ông." 

Tôi đặt chiếc cặp mang theo lên bàn và mở khóa. 

Những tờ tiền giấy bên trong rụt rè hé ra, rồi tôi đặt hai cọc tiền riêng để trong túi xuống bên cạnh chiếc cặp. 

"Phí vào cửa của tôi mười triệu won. Phí đồng hành của ông chủ mười triệu won. Số tiền trong cặp là hai tỷ won tiền mặt. Tôi không biết sẽ dùng hết bao nhiêu, nhưng tôi biết phí hoa hồng của ông chủ là mười phần trăm." 

"Không, ai lại mang theo cả đống tiền mặt như thế này chứ? Khách hàng này không biết sợ người ta sao!" 

Hai tỷ won tiền mặt. 

Đối với những thợ săn kiếm được hàng trăm triệu won mỗi tháng thì đây không phải là số tiền lớn, và thời buổi vật giá leo thang, chỉ cần ăn uống hay mua sắm gì đó cũng đã bắt đầu từ mười nghìn won trở lên rồi. 

Nhưng dù vậy, đối với người bình thường thì hàng tỷ won vẫn là một số tiền khổng lồ. 

"Yêu cầu lần này tôi có thể nhận được câu trả lời ngay tại đây chứ?" 

Tôi biết Choi Myung Pil sẽ không từ chối yêu cầu này. 

Những yêu cầu đơn giản như đòi phí vào chợ đen hay mua bán hộ đồ vật như bây giờ thì ông hầu như không từ chối. 

Chỉ cần ngồi rung đùi nhận tiền hoa hồng là xong, từ chối thì đúng là kẻ ngốc. 

Chỉ là lý do khiến ông không đồng ý ngay mà còn do dự có lẽ là vì tuổi của tôi còn quá trẻ. 

Không phải lo lắng về những rắc rối về sau, mà là lo lắng không biết thằng nhóc này nghĩ gì mà mang theo số tiền lớn như vậy, liệu sau này có phải hối hận đến đấm ngực dậm chân không. 

"Tôi không thể tránh được ánh mắt của người khác hay camera giám sát, nhưng tôi không muốn để lại hồ sơ chính thức. Khi mua đồ, xin ông chủ dùng số tiền đó thanh toán giúp tôi. Đồ đã mua thì ông chủ cứ giữ, sau này ra khỏi chợ đen, sau khi giao dịch xong phí hoa hồng thì đưa lại cho tôi."

"Ôi giời, cái cách cậu nhờ tôi mua đồ rồi mang hộ nghe sang chảnh quá nhỉ. Khách quả là cao thủ."  

"Vậy là được à?"  

"Tôi nói trước cho mà biết. Gieo hạt cũng chẳng nảy mầm đâu. Không phải 'gần như' không thể mà là 'hoàn toàn' không thể. Không phải 99.9% mà là 100% không đâm chồi đấy."  

Ông quả quyết rằng khả năng sét đánh giữa trời quang còn cao hơn việc hạt giống thực vật từ Gate nảy mầm, điều thậm chí không tồn tại trong tự nhiên.  

"Nhưng ai mà biết được chứ?"  

"Trời ạ, hôm qua còn sắc sảo thế mà hôm nay lại ngây ngô thế này."  

Ông thở dài bực bội, giải thích rằng đã từng có biết bao người cố gắng ươm hạt giống thảo dược Gate, thậm chí từng xuất hiện cả những kẻ chuyên buôn bán chúng. 

Vậy giờ họ biến đi đâu hết rồi?  

"Ồ, vẫn còn ai bán hạt giống không nhỉ? Chợ đen có loại người đó không? Nếu có thì tốt quá. Tôi cũng định mua ít thảo dược Gate, tiện thể xem xung quanh rồi mua luôn. Cứ coi như dẫn cháu đi chợ chơi vậy."  

"Này, cậu nghĩ chợ đen là chợ thật sao?"  

Ánh mắt đầy ngao ngán của Choi Myung Pil lộ rõ ý ‘làm sao thuyết phục thằng nhóc này đây?’

"Tôi sẽ hỏi thăm xem còn ai chuyên bán hạt giống không. Nếu các viện nghiên cứu nhà nước hay tư nhân vẫn đang nghiên cứu, chắc chắn vẫn có người thu gom chúng. Cậu nên suy nghĩ thêm vài ngày đi. Theo tôi thấy—"  

"Ồ, vậy ông liên lạc giùm tôi trên đường đến chợ đen nhé? Dường như ông chả bận gì, ta đi luôn đi."  

"Không bận gì? Tôi bận lắm. Tôi cực kỳ bận."  

"Đâu có. Trông ông rảnh lắm. Lúc tôi vừa vào còn thấy ông nằm dài trên ghế ngoáy mũi nữa kìa."  

"......"  

Bị chỉ trích đúng điểm yếu, ông buông thõng vai đứng dậy với vẻ mặt phụng phịu.  

Pịch pịch pịch pịch—

Tiếng cuốc đất vang lên vui tai, và túi hạt giống đầy ắp khiến tôi cảm thấy an tâm. 

Thật may mắn khi tôi tìm được một ông lão thu thập hạt giống ở một góc chợ đen. 

Ông ấy lục lọi những thứ bỏ đi trong quá trình sơ chế và chế biến, gom riêng hạt giống lại rồi bán cho các viện nghiên cứu, thỉnh thoảng bán cho những người mua làm kỷ niệm, và cả những người tìm đến với hy vọng hão huyền như tôi. 

Đó là cách ông lão kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. 

Gọi là tiền tiêu vặt thì hơi quá, vì ông ấy đã bán một túi ni lông nhỏ xíu đựng những hạt giống không rõ loại với giá một trăm triệu won. 

Tôi thoáng nghi ngờ liệu đó có thực sự là tiền tiêu vặt hay không. 

Dù sao thì tôi cũng mua được ngay mà không mất nhiều thời gian, nên đó không phải là chuyện tệ đối với tôi. 

Việc tôi mua được những loại thảo dược chưa qua chế biến khi đi quanh chợ đen cũng là một thành quả. 

Ở chợ của những người thức tỉnh nằm cạnh trung tâm thức tỉnh, họ bán những loại thuốc tiên đã được chế biến hoặc thảo dược đã được sơ chế để ăn trực tiếp, nên dù có mua về thì tôi cũng không thể trồng lại được, thật là may mắn. 

Chỉ có điều bất lợi là tôi không biết đó là hạt giống của loại thảo dược nào. 

Vì chúng được thu thập một cách bừa bãi nên nhiều loại hạt giống khác nhau lẫn lộn trong túi. 

Ưu điểm là ít nhất thì họ cũng không lừa đảo khi bán. 

Người ta nói rằng trước đây, vì không thể kiểm tra được nên có rất nhiều trường hợp người ta lừa bán hạt cỏ dại hoặc hạt hoa thông thường trên Trái đất là hạt giống của thực vật ở cổng. 

Có rất nhiều trường hợp người mua về trồng rồi vui mừng vì cây nảy mầm, nhưng sau đó mới phát hiện ra đó là thực vật trên Trái đất. 

Về mặt đó, Choi Myung Pil đã mách nhỏ rằng ông lão là một mối giao dịch đáng tin cậy về hạt giống, nên tôi đã mạnh dạn mua. 

Nếu trồng thử mà kết quả tốt thì tôi sẽ nhờ ông mua thêm một túi nữa. 

Tôi vừa ngân nga vừa nhổ những cây mana ở một khu vực trên cánh đồng, xới đất rồi vãi đại những hạt giống vào lớp đất tơi xốp. 

Đằng nào tôi cũng không biết đó là loại gì, nên cứ rải đại ở khu vực này, sau này cây nảy mầm và lớn lên thì tôi sẽ cấy ghép sau. 

Tôi dốc hết túi ni lông, rải đến hạt cuối cùng rồi đứng dậy. 

Mấy ngày nay tôi chỉ lo trồng thảo dược, gieo hạt và làm việc đồng áng nên cảm thấy lưng mình như bị còng xuống. 

Tôi dùng nắm đấm đấm nhẹ vào cái lưng đau mỏi rồi theo thói quen mở Door. 

Bên kia mờ ảo là phòng khách quen thuộc, và giữa phòng khách là một con gấu lớn đang ngồi. 

"Về rồi à?" 

Tôi đã nghĩ đến lúc Sa Geon Woo về nên từ hôm qua cứ cách hai tiếng tôi lại kiểm tra cửa một lần, nhưng lần nào cũng không thấy. 

Hắn về từ khi nào vậy? Rõ ràng là đến sáng nay vẫn chưa thấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo