Editor: HThanh.
Đương nhiên không phải là do tâm trạng, nhưng tôi đã nhẹ nhàng làm ngơ lương tâm.
Trước hiện thực, đôi mắt của lương tâm cũng có thể bị che khuất.
Hơn nữa, nếu đối tượng là Choi Myung Pil, thì ông là người sẽ tự biết cách đòi phần của mình nên tôi cũng chẳng lo lắng gì.
Không đâu, nghĩ lại thì cũng không hẳn là tôi đối xử quá khắc nghiệt với ông.
So với công việc tôi đảm nhận, liệu ông có làm được gì nhiều đâu?
"Vụ đầu tiên đang chờ thời điểm thích hợp, và ngay cả việc đó cũng đã có người khác lo rồi. Tên Black Swan lại bảo muốn nói chuyện với tôi. Ông chú có làm được gì chứ? Nghĩ kỹ lại, chẳng phải chú chỉ ngồi không hưởng hoa hồng sao?"
"Wow, sao lại bảo tôi không làm gì? Tôi đang vận hành mọi thứ trơn tru bằng cách 'bôi trơn' kỹ càng đấy. Ngay cả vụ đang chờ thời điểm đó, tôi cũng là người tìm người, làm cầu nối và bôi trơn, hiểu không? Còn Black Swan, chính tôi đã tìm đến diễn đàn viết bài nên họ mới quan tâm đấy. Công sức của tôi trông có vẻ không lớn nhưng việc đưa tay ra đúng chỗ, đúng lúc để mở đường đâu phải chuyện dễ dàng. Hả?"
"Cái đó... cũng đúng."
"Tôi này, tại sao không phải là người giải quyết mà là người trung gian? Bởi vì tôi kết nối người cần giúp đỡ và người có thể giúp đỡ một cách ăn ý nhất, rồi kiểm soát để vụ việc được giải quyết, nên tôi là người trung gian. Nếu không thì tôi đã tự mình quét sạch hết rồi."
Choi Myung Pil ưỡn ngực tự hào về sự kết hợp hoàn hảo như một nhân viên ưu tú của công ty mai mối.
Thôi đi, đây không phải chỗ xem hợp hay khắc.
Tôi lắc đầu, thì cửa với rèm cuốn đã kéo xuống bỗng phát ra tiếng ầm ầm đục và nặng nề.
"Gói đồ lại đi."
Nghe tôi nói, ông nhét gói thuốc thảo dược Gate vào cặp tài liệu.
Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tôi hé đầu rèm cuốn nhìn ra ngoài thì thấy Sa Geon Woo đang đứng trước cửa.
Mặc dù đã trao đổi chuyện bí mật, nhưng vì không hành động gì bí mật nên tôi không cảm thấy bối rối lắm.
Tôi kéo rèm cuốn lên và mở cánh cửa đã khóa, hắn bước vào rồi giật mình khi thấy ông.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua, ánh mắt im lặng đảo qua đảo lại.
"Vậy, tôi ăn ngon miệng lắm. Ôi, no quá. Giờ tôi phải đi đây."
Choi Myung Pil lớn tiếng nói một câu độc thoại đầy kịch tính rồi đứng dậy kêu cót két, ôm chiếc cặp tài liệu.
Không hẳn là bước vào trong cửa hàng, nhưng cũng không phải là đứng ngoài.
Sa Geon Woo đứng chặn ngay khung cửa, im lặng nhìn chằm chằm ông.
"....Ai đấy?"
"Ai là ai chớ, thì khách chứ sao. Sao cậu lại chắn cửa thế? Tránh ra để khách ra về đi."
Vừa bước vào, hắn vặn người, lách vào trong khi bị người kia dùng ngón tay thúc mạnh vào sườn, bảo tránh ra khỏi cửa dù là đi vào hay đi ra.
Việc hắn đứng đối diện với Choi Myung Pil đang chuẩn bị rời đi, là một sự tình cờ... có phải là tình cờ không?
Chắc là vậy.
Dù sao thì, nó đã xảy ra.
"Tôi ăn ngon miệng lắm. Chúc quán làm ăn phát đạt. Tạm biệt."
Hình như ông muốn rời đi như một vị khách bình thường, nhưng nếu đã vậy thì chỉ cần chào một lần thôi.
Ánh mắt của Sa Geon Woo kiên quyết bám theo tấm lưng của Choi Myung Pil khi ông bước ra khỏi quán.
Sợ rằng lưng của ông sẽ bị thủng một lỗ, tôi nắm lấy cổ tay hắn và lắc.
"Sao vậy?"
"Sao? Câu hỏi gì kỳ vậy? Tự nhiên hỏi 'sao vậy' thì tôi phải trả lời thế nào đây?"
"Không. Sáng sớm nói đi văn phòng mà sao tự nhiên lại đến đây?"
"Chỉ là tan làm thôi."
Từ ‘tan làm’ phát ra từ miệng hắn thật lạ lẫm.
Người nọ đâu phải là nhân viên công ty có giờ giấc làm việc cố định, cũng chẳng phải người thường xuyên đi làm đều đặn.
"Vị khách kia là ai?"
"Là ai gì, là khách ăn xong rồi về chứ sao."
"Người quen à?"
"Không."
"Đóng cửa quán rồi hai người chỉ có một mình ở trong đó à?"
"Vì đó là vị khách ăn trưa cuối cùng. Sợ khách khác tưởng còn bán hàng nên tôi mới đóng cửa lại."
"Không chỉ đóng cửa mà còn khóa lại nữa?"
"Cái đó... chắc tôi quen tay nên khóa lại thôi."
"Không định khóa nhưng quen tay nên khóa à?"
"Vâng."
"Không phải vị khách đó thì cũng sẽ đóng cửa và khóa lại?"
"Tôi nói là khóa cửa là một sự nhầm lẫn mà, nhầm lẫn thôi."
"Hừm,"
Hắn càu nhàu, đứng chống hông nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Sao tôi có cảm giác như đang bị tra hỏi vậy?"
Tôi trả lời thành thật vì có chút chột dạ, nhưng tại sao tự nhiên tôi lại có cảm giác này?
Đây là cảm giác của tôi thôi ư?
Tôi muốn hỏi lại Sa Geon Woo câu hỏi mà Choi Myung Pil vừa hỏi tôi lúc nãy.
"Sao cứ như tôi phạm tội gì vậy hả? Cứ tra khảo tỉ mỉ rồi gây sự với tôi thế?"
"Không, không phải gây sự đâu. Thế giới đáng sợ lắm, em đóng cửa tiệm rồi ở trong đó với người lạ, tôi lo nên mới hỏi vậy."
Lo lắng à.
Tôi trề môi tỏ vẻ không hài lòng, hắn lập tức trở nên hiền lành và lẩm bẩm.
Tôi liếc nhìn đầy cảnh cáo rồi quay lưng dọn dẹp bàn mà Choi Myung Pil vừa ăn xong.
"Anh đã giải quyết xong việc ở văn phòng chưa?"
"Hả?"
Bình thường hắn chỉ bước ra khỏi cửa, kiểm tra điện thoại hay thiết bị gì đó, thỉnh thoảng mặc đồ luộm thuộm đến văn phòng như đi siêu thị rồi về trong chưa đầy một tiếng.
Hôm nay đặc biệt từ sáng đã nói phải đến văn phòng, còn mặc đồ chỉnh tề ra ngoài, mãi đến khi việc bán hàng trưa xong mới quay về.
Nhìn thế nào cũng thấy có chuyện.
Tôi không phải người vô tâm đến mức không nhận ra, nhưng sao lại ngạc nhiên thế kia.
"Không phải có việc sao? Trông cách ăn mặc không giống đi chơi rong chơi."
Dù không phải trang phục trang trọng, nhưng so với áo phông và quần thể thao mặc thường ngày, đủ thấy là đã chú ý ăn mặc hơn.
"À, có triệu tập đến."
"Gate?"
"Phải tập hợp đội và thông báo một số việc."
"Vậy là Gate?"
"Ừ, coi như vậy đi."
Tôi thở dài nhìn gương mặt cười gượng của hắn.
Dù không biết là ai nhưng hình như không chịu được cảnh người khác nghỉ ngơi.
Sao có thể hối hả đẩy vào Gate liên tục như vậy?
"Lần này là ở đâu?"
"Không phải Seoul. Gate Break xảy ra ở khu vực không người ở."
"Gate ở khu vực không người ở đâu phải một hai cái, sao lần này lại đặc biệt thế?"
Sở dĩ họ phải gọi thợ săn đến để săn quái vật khi cổng không gian bị vỡ là vì đó là khu vực dân cư.
Trong thời đại ngày nay, khi những vùng đất không có người ở còn rộng lớn hơn cả những nơi có người sinh sống, việc cổng không gian bị vỡ ở một khu vực hoang vắng cũng chỉ là thêm một vài con quái vật vào số đã có sẵn, vậy tại sao tự nhiên lại có chuyện gì đó mới mẻ?
"Đó là vấn đề về loại quái vật nào xuất hiện."
"Là con quái vật không mang lại nhiều tiền nhưng có giá trị nghiên cứu, hay là con có giá trị tiềm ẩn?"
"Cái đó thì chúng ta không thể biết được."
Nghĩ đến Gu Won Cho, có khả năng lớn là đám chính phủ lại đang che giấu và chỉ muốn tự mình hưởng lợi.
Nếu là quái vật có giá trị đã được công khai, thì thợ săn đã chạy đến trước cả đội của Sa Geon Woo, nên chắc chắn đó là thứ gì đó bị che giấu.
Nếu không thì đó là một mục đích nghiên cứu nào đó mà họ không thể công khai.
"Nếu cổng không gian đã bị vỡ, thì sẽ không cần phải đi vào bên trong cổng nữa nhỉ?"
"Thay vào đó, có khả năng cao là những con quái vật khác cũng sẽ tụ tập xung quanh đó."
Khu vực hoang vắng chẳng khác nào lãnh địa của quái vật.
Những con quái vật đã xuất hiện từ những lần cổng không gian bị vỡ trước đó đã định cư ở đó, và hiện tại, những cánh cổng vẫn đang vỡ liên tục, khiến số lượng quái vật ngày càng tăng lên, tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn.
"Cái gì, vậy thì nguy hiểm vẫn như nhau thôi mà."
"Bù lại, không phải lo lắng về môi trường bên trong cổng sẽ như thế nào."
"Không thể đi lại giữa hai nơi sao? Nếu việc ăn uống và ngủ nghỉ dễ dàng hơn thì cũng đỡ vất vả."
"Phải đi xuống tận tỉnh Chungcheong nên hơi xa."
Thấy tôi ngay lập tức ủ rũ, Sa Geon Woo đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu tôi.
"Đừng làm thế."
"Lần này cũng sẽ không có chuyện gì đâu, tôi sẽ về an toàn."
"Đó chỉ là mong muốn thôi mà, có về sớm không?"
"Nếu may mắn."
Vì quái vật không đời nào lại đứng yên chờ đợi ở nơi cổng không gian bị vỡ, nên sẽ mất khá nhiều thời gian để tìm kiếm chúng khi chúng đã di chuyển khắp nơi.
Nếu may mắn, có thể đi thẳng đến, xử lý xong và quay về ngay, nhưng nếu không may, có thể phải đi vòng quanh và tiêu diệt tất cả quái vật ở khu vực đó.
Sa Geon Woo không hứa hẹn bằng những lời quá đỗi hy vọng.
"Nếu xui xẻo hơn nữa thì xe di chuyển bị hỏng nên phải đi bộ về?"
"Đừng giả định đến mức đó. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khổ rồi."
Tôi bật cười trước lời lẩm bẩm đáng yêu của hắn, khi người nọ cúi đầu và tựa trán vào vai tôi.
"Anh sẽ đi lúc nào?"
"Sáng sớm. Có nhiều thứ phải chuẩn bị, nên bây giờ phải di chuyển nhanh thì may ra mới có thể ngủ được một chút rồi khởi hành. Phải thuê cả xe di chuyển có thể chịu được ở vùng đất hoang, và vì không đi vào cổng nên phải mang theo nhiều thứ nhất có thể."
"Chẳng phải là đội chờ một phút, mà phải chuẩn bị trong nửa ngày rồi di chuyển ngay. Người khác nghe sẽ không ai tin đâu."
Hắn không nói về tình hình của mình, và tôi cũng không nói những gì tôi biết.
Thế nhưng, cuộc trò chuyện lấp lửng vẫn tiếp tục trôi chảy, cả hắn và tôi đều không thắc mắc.
Vì cả hai đều biết rằng khoảnh khắc chỉ ra sự nghi vấn, thì điều mình đang che giấu cũng sẽ phải được tiết lộ.
Tôi biết sơ qua tình hình của Sa Geon Woo nên giả vờ như không biết, nhưng hắn thì sao?
Hắn có thấy tôi, người nói những điều nửa biết nửa không, là kỳ lạ không?
Tình hình chi tiết của Sa Geon Woo là một chuyện, nhưng tôi lại tò mò về suy nghĩ của hắn khi giả vờ không biết và tiếp nhận lời nói của tôi.