Lịch ra: Tối T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Tháng 4, năm 1993.
Đêm ấy, bầu trời sao rực rỡ hơn bất kỳ ánh đèn đô thị nào. Yoo Ra lê bước trên con đường làng, ngước nhìn những vì sao như sắp đổ ập xuống đầu mình bằng ánh mắt đầy khó chịu.
Ngôi làng nơi Yoo Ra ở nằm sâu trong núi, phải đi bộ mất chừng hai mươi phút từ trạm xe buýt. Mà đó mới là đến được chỗ có thể nhìn thấy mái nhà của cô. Từ đó, phải đi thêm mười phút nữa mới tới được cổng chính.
Những hình ảnh của ngày hôm nay cứ liên tục chập chờn trước mắt cô. Nỗi tiếc nuối níu kéo, làm cho mỗi bước chân đều trở nên nặng nề. Con đường núi mà ngày thường Yoo Ra sẽ sợ hãi đi thật nhanh, hôm nay lại chứng kiến những bước chân chậm chạp và vô hồn của cô.
Bì bõm, bì bõm. Bùn đất bắn cả lên đôi giày cao gót mà cô đã phải cẩn thận lắm mới giữ gìn được. Vầng trán được dặm kỹ nhiều lớp phấn khẽ nhăn lại. Yoo Ra bực bội vuốt mái tóc được uốn còn cứng hơn cả kiểu tóc của mấy bà thím trong làng rồi sải bước dài hơn.
Nhưng dù có làm vậy, cái mảnh đất khỉ ho cò gáy này cũng chẳng có gì thay đổi.
“Cái quái gì thế này…”
Yoo Ra nghiến đôi môi tô son đỏ chót, xốc lại chiếc túi xách mà cô đã lén mẹ mang đi. Vạt váy bị cắt ngắn bay phấp phới trên đùi.
Cô nghĩ về những con phố hoa lệ của Seoul mà hôm nay cô được thấy rồi bất giác ngân nga một giai điệu. Cùng lúc đó, cô nhẩm tính lại số tiền mình đã dành dụm được.
Chẳng bao lâu nữa là cô sẽ đạt được mục tiêu một triệu hai trăm nghìn won. Chỉ cần có đủ số tiền đó, Yoo Ra sẽ lập tức rời khỏi vùng đất Han Ju này để lên Seoul.
Quyết tâm ấy hôm nay càng trở nên sắt đá hơn. Cô đã hoàn toàn tin rằng cái vùng quê tồi tàn này không phải là nơi dành cho mình. Seoul thật tuyệt vời. Mọi thứ đều vừa mắt cô. Công việc ở đó cũng tốt, tiền lương lại hậu hĩnh.
Đó là mảnh đất của cơ hội, chỉ cần có đủ tiền trang trải trong vài tháng đầu là có thể sống sót bằng mọi cách. Yoo Ra say sưa với viễn cảnh tương lai rực rỡ, háo hức đến nỗi chẳng buồn ngoảnh lại phía sau, cứ thế mà thẳng tiến.
Con đường núi nhàm chán cuối cùng cũng sắp kết thúc. Nhẩm tính rằng về đến nhà thế nào cũng bị mắng, Yoo Ra bắt đầu tháo đôi bông tai đang đeo. Nhưng rồi cô lỡ tay làm rơi và phải quay ngược lại một đoạn để đuổi theo chiếc bông tai đang lóc cóc lăn đi.
Cuối cùng, sau khi lăn một quãng dài, chiếc bông tai dừng lại như va phải vật gì đó rồi nảy ra. Yoo Ra nhăn nhó, vội vàng đưa tay về phía trước, nhưng rồi chuyển động của cô dần chậm lại.
“…”
Đồng tử của Yoo Ra giãn ra, chầm chậm di chuyển từ chiếc bông tai lên thứ đã chặn nó lại. Và rồi khi ánh mắt cô chạm đến điểm cao nhất, đến thực thể của vật đó…
“Áaaaaa!”
Một nỗi kinh hoàng như muốn nuốt chửng cả linh hồn ập xuống, và thế giới của Yoo Ra hoàn toàn ngừng lại.
…
“…Mẹ, mẹ ơi!”
***
Một mùi chua lòm quyện trong không khí lạnh lẽo xộc vào mũi Kyung Sun, người vừa ngã ngửa ra sau. Quá kinh hãi, cô chỉ biết run lẩy bẩy không nói nên lời. Jang Oh thấy vậy còn hoảng hơn, vội chạy tới.
“Cậu không sao chứ?”
“Kia, kia… ở đó… cái… cái đó…”
“Sao thế? Ở đó có gì… Hả? Ơ… Ááá!”
Ở nơi Kyung Sun chỉ, một người phụ nữ không một mảnh vải che thân đang nằm úp sấp.
“Cảnh, cảnh sát… Cảnh sát!”
“Ờ, ờ ờ. 112. 112.”
Cả người họ run lên như cầy sấy. Jang Oh run rẩy lôi chiếc điện thoại nặng trịch ra khỏi túi, khó khăn lắm mới bấm được số 112. Cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, anh phải hắng giọng mấy lần, và ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
[Vâng. 112 xin nghe.]
“À… đây là núi Yeongdan, ở… ở đường mòn leo núi ạ. Ở đây, ở đây… có, có người…”
[Vâng. Tôi đang nghe. Xin mời nói tiếp.]
“Có, có người chết ạ.”
[Sao ạ?]
“...Có một xác chết ở đây. Mau, mau đến đây đi! Làm ơn đến đây!”
[Đêm qua, một phụ nữ ở độ tuổi 20 lại tiếp tục trở thành nạn nhân của một vụ tấn công tình dục. Lần này, nạn nhân được phát hiện trong tình trạng đã tử vong. Nạn nhân được một người leo núi đi ngang qua phát hiện, và các nhà chức trách đã xác nhận phương thức gây án trùng khớp với vụ tấn công tình dục xảy ra gần đây, làm dấy lên nhiều tranh cãi và lo ngại.]
Người đàn ông vừa tắm rửa sạch sẽ bước ra, nghe những lời ồn ào của phát thanh viên từ sáng sớm mà bật cười. Vẫn chỉ mặc độc một chiếc quần lót, gã tiến đến gần chiếc radio rồi vặn to âm lượng lên một chút.
Sau một tiếng rè rè, giọng của phát thanh viên lại tiếp tục.
[Tính cả vụ việc đêm qua và các vụ trước đó, đây đã là lần thứ tư. Khoảng thời gian giữa các vụ án cũng đang ngắn lại. Tuy nhiên, cả bốn vụ án vẫn chưa được giải quyết. Nếu tình hình này tiếp diễn, rất có khả năng đây sẽ trở thành một vụ án bế tắc vĩnh viễn. Giữa lúc người dân đang vô cùng hoang mang, phóng viên Kim Min Soo đã có bài điều tra chuyên sâu về vụ việc lần này.]
[Bắt đầu từ tháng hai vừa qua, cho đến nay tổng cộng bốn vụ tấn công tình dục vẫn còn nằm trong vòng bí ẩn.]
Gã đàn ông tập trung vào từng lời của phóng viên. Dù tên hắn không được nhắc đến và sẽ không bao giờ được nhắc đến, nhưng đây là câu chuyện của hắn nên hắn cảm thấy thật tuyệt. Cứ như hắn đang xuất hiện trên sóng truyền hình mà chỉ mình hắn biết vậy.
“Thế thì phải trả tiền bản quyền cho tao chứ, lũ khốn này…”
Hắn cười khùng khục rồi mặc vào bộ quần áo đã vứt dưới sàn. Hôm nay là một ngày khá nhiều việc. Những căng thẳng ở chỗ làm đã được hắn giải tỏa hết vào đêm qua, nên dù biết trước sẽ phải tăng ca, hắn vẫn vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi đi ra cửa.
Hắn cẩn thận đi đôi giày bảo hộ, buộc dây thật chặt rồi đứng dậy. Và rồi theo một cách hết sức tự nhiên, hắn với tay lấy chiếc mũ bảo hiểm đặt trên tủ giày.
Ngay trước khi hắn rời đi, giọng phóng viên trên radio đanh lại, cảnh báo rằng cảnh sát sẽ sớm bắt được hung thủ, và nếu hắn đang nghe được tin này thì việc tự thú sẽ có lợi cho bản thân hơn.
“Toàn nói nhảm. Một lũ ngu.”
Hắn buông lời chửi rủa gã phóng viên. Hứ một tiếng trong mũi, hắn đội mũ bảo hiểm lên đầu rồi bước ra khỏi nhà. Giống như hôm qua, hôm kia và hôm kia nữa, cuộc sống của hắn vẫn chẳng có gì thay đổi.
Điều đó vừa làm hắn thích thú, lại vừa khiến hắn cảm thấy tẻ nhạt.
Có lẽ… cần một sự thay đổi nào đó.
***
Con đường trở về sau khi xem xét và thu thập tài liệu vụ án sao mà nặng nề đến lạ. Kể từ khi trở thành Woo Jung Yoon và trước khi vào đội điều tra án tồn đọng, cậu cũng đã từng trải qua cảm giác đó, nhưng lần này cậu gần như không thể chịu đựng nổi.
Mỗi khi đối mặt với một vụ án, Jung Yoon lại cảm thấy chán ghét chính mình vì không thể nhớ ra bất cứ điều gì. Nhưng với vụ án này, nỗi đau khổ còn nhân lên gấp bội.
Dù đã biết trước, nhưng việc tận mắt chứng kiến sự thật còn tàn khốc hơn nhiều. Chỉ tính riêng số nạn nhân được ghi trong hồ sơ đã là sáu người, và có năm vụ xảy ra trước ngày Lee Myung Soo bị bắt. Tổng cộng mười một vụ tấn công tình dục vẫn còn là ẩn số.
Mỗi lần xác nhận những sự thật này, Jung Yoon lại cảm thấy căm ghét bản thân. Điều đó gần như đã trở thành một thói quen. Dù biết đã quá muộn và không thể thay đổi, nhưng cậu vẫn không ngừng giả định: Giá như, giá như mình chịu đọc kỹ cái cuốn sách chết tiệt đó dù chỉ một lần.
Ngay từ đầu, cậu đã ghét cuốn tiểu thuyết đó vì nó được viết dựa trên vụ án của ba mình, nhưng giờ đây sự căm ghét cậu dành cho cuốn sách của mẹ càng trở nên dữ dội hơn. Cậu nguyền rủa chính cái sự thật rằng nhân vật chính lại là mình, để rồi bây giờ phải trải qua tình cảnh trớ trêu này.
Thêm vào đó, người duy nhất cậu yêu thương đã chết vì nó, và giờ lại đang đứng trước mặt cậu trong một hình hài khác.
“Thà rằng cứ chết đi cho xong, có lẽ còn bớt đau khổ hơn.”
Hôm nay, cậu cảm thấy căm ghét tột độ cái hiện thực phi lý này.
“Đi thôi.”
Jung Yoon hiếm khi hút thuốc, giật mình quay lại khi cảm nhận điếu thuốc lỏng dần trên kẽ tay. Jung Rok đã đến bên cạnh từ lúc nào, rít lấy điếu thuốc Jung Yoon đang hút dở, kẹp lên môi mình rồi hít một hơi thật sâu.
Anh nhả ra một làn khói dài rồi dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn công cộng. Đưa sấp tài liệu đang kẹp ở nách cho Jung Yoon, Jung Rok cất bước trước về phía chiếc xe đang đỗ.
Jung Yoon đang lún sâu vào thói quen tự trách, lẳng lặng đi theo sau. Nhìn vẻ mặt hiếm thấy của Jung Rok, mọi lời tự trách của cậu bỗng trở nên thật nực cười.
Jung Yoon liếc nhìn Jung Rok ngồi vào ghế phụ rồi mở cửa ghế lái. Cậu nắm lấy vô lăng, cố gắng không khơi chuyện một cách đường đột.
Nhưng sự im lặng không kéo dài được lâu. Những cái tên cứ lởn vởn trong đầu cậu. Khi chiếc xe gần đến cổng chính của Sở, Jung Yoon khó nhọc mở miệng sau một hồi im lặng kéo dài.
“Anh nghĩ sao?”
“Về việc gì.”
Câu hỏi cụt lủn của cậu dường như khá bất ngờ, Jung Rok đáp lại bằng một giọng khàn đặc.
“Về việc đó không phải là cùng một hung thủ. Anh đã nói nếu không phải thì sẽ nộp lại thẻ ngành mà.”
Nghe Jung Yoon nói thêm, Jung Rok khẽ nhếch mép cười.
“Để xem…”
Anh nói như đang tự nói với chính mình.
“Nhà nước này không dễ dàng buông tha một người như tôi đâu.”
Dù giọng nói có trầm xuống, câu trả lời vẫn toát lên một sự tự tin ngút trời. Jung Yoon ngước mắt lên. Dù cảm thấy bất an trước câu trả lời của Jung Rok, cậu cũng không buồn phản bác lại.
Bởi vì thật lòng mà nói, cậu cũng có suy nghĩ tương tự.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.