D-Day - Chương 100

Lịch ra: Tối T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 100

​Jung Rok bước vào chiếc xe đã đợi sẵn. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Jung Yoon liền nhập vào định vị địa chỉ đã thuộc nằm lòng rồi thắt dây an toàn.

​“Anh báo cáo trước với cảnh sát trưởng thì có phải mọi chuyện đã đỡ phức tạp hơn không.”

​Vừa rời khỏi, Jung Yoon liền nói ra điều cứ lấn cấn trong đầu cậu suốt cuộc tranh cãi nảy lửa của Jung Rok. Đang lật giở hồ sơ, hàng lông mày của Jung Rok khẽ chau lại. Anh không đáp, chỉ lặng lẽ đảo mắt sang quan sát sườn mặt của Jung Yoon.

​“Chẳng lẽ anh không tin tưởng cả bố mình sao? Anh nghĩ ông ấy sẽ ngáng đường cuộc điều tra này à?”

​Jung Yoon nghĩ về người cha của Jung Rok, một người đàn ông vừa quen lại vừa lạ. Dù không tường tận, cậu vẫn cảm thấy ông không phải kiểu người sẽ làm ra những chuyện ti tiện như thế. Tin đồn bên ngoài đều nói rằng ông đều hết lòng ủng hộ bất cứ việc gì Jung Rok làm…

​“Tôi không phải không tin bố mình, mà là không tin nổi cái tổ chức này. Cậu thực sự nghĩ cái bộ máy này đang chạy ngon ơ à?”

​Jung Yoon vốn chẳng muốn đưa ra nhận xét tiêu cực về bố của Jung Rok, chỉ biết mím chặt môi trước lời đánh giá sắc như dao của anh.

​Cậu hoàn toàn cứng họng, không biết phải đối đáp ra sao. Bởi lẽ cậu thực sự chưa bao giờ để tâm nó có vận hành tốt hay không.

​Đối với Jung Yoon, tổ chức này đơn thuần chỉ là một phương tiện. Và chính bản thân cậu, một cảnh sát hình sự, cũng không ngoại lệ. Việc cậu phải cố gắng nuốt trôi cái hiện thực phi lý này cũng chỉ là một phần của quá trình đó.

​Đối với Jung Yoon, chỉ cần bộ máy cảnh sát này trở thành công cụ hữu hiệu để tóm cổ kẻ đã cướp đi sinh mạng những người cậu trân quý, vậy là đủ. Kể cả khi nó có là một cơ cấu mục rỗng từ bên trong, cậu cũng chẳng bận tâm, miễn là nó còn lợi dụng được.

​Jung Rok im lặng quan sát Jung Yoon một hồi rồi cuối cùng cũng mở lời.

​“Tôi đã nói rồi, ván cược lần này có ý nghĩa sống còn với tôi.”

​“…”

​“Bất cứ kẻ nào dám ngáng đường, tôi buộc phải trở nên đa nghi thôi.”

​Thái độ của anh nghiêm nghị hơn hẳn thường ngày. Cảm thấy đôi chút hổ thẹn vì những suy nghĩ thiếu trong sạch của mình, Jung Yoon vô thức né tránh ánh mắt của Jung Rok.

​Cậu thấy thật kỳ lạ. Nếu là Han Kyul thì không nói, đằng này Jung Rok lại có thể chân thành với tổ chức này đến vậy. Cụm từ “ván cược lần này” mà anh liên tục nhấn mạnh cũng làm cậu không ngừng suy nghĩ.

​Vụ án này rốt cuộc có ý nghĩa đặc biệt gì? Jung Yoon chợt nhớ lại lời Jung Rok từng nói, rằng anh có quen biết nạn nhân.

​Thân thiết đến mức nào chứ? Nếu đúng là vậy, mình có thể hiểu được. Vì mình… cũng như thế.

​“Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi không vì tình cảm riêng tư mà đoán các vụ án có liên quan với nhau đâu.”

​Bị nói trúng tim đen, Jung Yoon giật mình quay lại nhìn anh. Cái câu “hoàn toàn không có tình cảm riêng tư” của anh như một mũi kim châm vào lòng tự ái của cậu.

​Vẻ tự tôn mong manh của Jung Yoon khẽ rạn nứt, hiện rõ trên gương mặt vốn đang ẩn chứa những ý đồ không mấy trong sáng. Jung Rok nheo mắt, khoé môi cong lên thành một nụ cười gần như vô hình.

​“Anh thực sự định nộp lại thẻ ngành sao?”

​Jung Yoon buột miệng hỏi. Vừa dứt lời, cậu cũng tự thấy câu hỏi của mình thật kỳ quặc, nhưng không thể kìm lại được. Tại sao khoảnh khắc Jung Rok nói sẽ từ chức, cậu lại thấy bực bội? Và tại sao cậu lại lo sợ điều đó sẽ trở thành sự thật?

​Jung Rok quay sang nhìn Jung Yoon đang đứng ngây ra với vẻ mặt ủ rũ rồi bất giác đưa tay lên xoa cằm. Ánh mắt anh thật khó đoán, ẩn chứa sự tò mò sâu sắc: “Thằng nhóc này bị sao thế nhỉ…?”

​“Không?”

​“…Hả? Nhưng lúc nãy rõ ràng là…”

​“Tôi đã nói rồi còn gì. Tôi không tin cái tổ chức này. Nhưng tôi cũng là một phần của nó thôi, cảnh sát Woo Jung Yoon ạ.”

​Trước lời thú tội đầy ngang ngược của Jung Rok, Jung Yoon phì cười. Vẻ mặt tỉnh bơ khi nói “đương nhiên là không” làm cậu không thể nhịn cười vì độ mặt dày của anh. Nhưng cũng chính vì anh là người như vậy, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác an tâm lạ lùng.

​Dù là quá khứ hay hiện tại, cậu vẫn chưa bao giờ muốn thấy Jung Rok từ bỏ điều gì. Cậu biết họ là hai người khác nhau, nhưng chung quy vẫn mang cùng một gương mặt. Cái cảm giác gai mắt khó chịu này, có lẽ là không thể tránh khỏi.

​Đến đoạn đường ùn tắc, Jung Yoon giảm tốc độ rồi liếc mắt sang Jung Rok. Anh đã cầm điện thoại lên từ lúc nào, chăm chú nhìn vào màn hình với vẻ mặt đăm chiêu. Dường như cảm nhận được ánh nhìn, anh chỉ đảo mắt sang bắt gặp ánh mắt của Jung Yoon. Jung Rok nhướng mày như một câu hỏi câm “có chuyện gì?” rồi lại dán mắt vào điện thoại.

​“Đội trưởng, tại sao anh lại làm cảnh sát? Do ảnh hưởng từ bố anh sao?”

​“Không. Nếu là vì ông ấy thì tôi đã bỏ cái nghề này từ lâu rồi. Một người đàn ông quanh năm suốt tháng ở ngoài đường, chỉ biết làm mẹ tôi khóc thầm thì có gì đáng để tôi phải noi theo chứ.”

​Lời nhận xét còn cay nghiệt hơn cậu tưởng. Jung Rok nhăn mặt chửi thầm cảnh sát trưởng rồi mở tin nhắn như nhớ ra điều gì đó, các ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Thấy Jung Yoon tò mò, Jung Rok cũng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ thở dài một hơi: “Bà nội lại không chịu ăn cơm.”

​“Từ nhỏ chắc anh đã quen với cảnh cảnh sát trưởng bận rộn rồi, vậy sao anh vẫn chọn nghề này? Với năng lực của anh, đâu thiếu những con đường khác tốt hơn.”

​“Phải đấy, sao mình lại làm cái nghề này cơ chứ. Người ta nói đời người là một chuỗi những lựa chọn, nhưng cớ sao năm đó mình lại chọn cái lựa chọn khốn nạn ấy…”

​“…”

​Jung Yoon không ngờ Jung Rok lại đáp lại nghiêm túc đến thế, nét mặt cậu khẽ biến sắc. Thật lạ, cứ mỗi lần anh tỏ ra nghiêm túc thế này, cậu lại thấy bất an và khó chịu. Jung Yoon đang nhìn đầy nghi hoặc thì Jung Rok nhét điện thoại vào túi và cười tinh quái.

​“Chắc là để gặp được cảnh sát Woo nhà ta chăng?”

​“…Bằng một lựa chọn khốn nạn.”

​“À, lại lái câu chuyện sang hướng đó rồi.”

​Mẹ kiếp, đúng là mình ngu mới đi hỏi, Jung Yoon cau mày khi hệ thống định vị báo hiệu đã gần đến đích. Jung Rok cười khúc khích. Jung Yoon đánh lái, lướt xe vào cổng.

​“Thế còn cậu, cảnh sát Woo, tại sao cậu lại làm cảnh sát?”

​Jung Yoon đảo mắt ra ngoài cửa sổ tìm chỗ đậu xe. Đúng lúc cậu tìm thấy một khoảng trống và chuẩn bị vào cua thì Jung Rok đột ngột lên tiếng. Dù chính cậu cũng vừa hỏi câu tương tự, Jung Yoon vẫn giật nảy mình, chân vô thức đạp mạnh phanh.

​Chiếc xe khựng lại đột ngột. Jung Rok bị đập đầu vào trần xe theo quán tính, anh nhíu mày đau đớn. Jung Yoon có chút bối rối, nhưng tiếng còi xe giận dữ từ phía sau lập tức kéo cậu về thực tại.

​“Định trả lời bằng cái cách cục súc đó hả?”

​“Không phải thế đâu ạ.”

​“Vậy thì trả lời đi. Cậu vốn dĩ rất có tương lai mà. Mở một võ đường cũng đủ sống sung túc rồi. Tại sao lại đâm đầu vào cái nghề mà chính cậu cũng cho là ‘khốn nạn’ này?”

​Ngay cả khi xe đã đỗ và tắt máy, Jung Rok vẫn không buông tha. Sự dai dẳng là đức tính cần có của cảnh sát, nhưng cậu cứ ngỡ anh là kiểu người sẽ nhanh chán những chuyện thế này.

​Jung Yoon tháo dây an toàn, gom đồ đạc của mình rồi nói mà không nhìn thẳng vào đôi mắt đang xoáy sâu vào mình của Jung Rok.

​“Vì có một kẻ mà tôi phải tóm bằng được.”

​Jung Yoon đã do dự trong khoảnh khắc. Nói dối cho qua chuyện, hay là thành thật? Cuối cùng, cậu chọn vế thứ hai và mở cửa bước ra ngoài.

​Jung Rok sững người, nhìn theo bóng lưng Jung Yoon với một ánh mắt không thể diễn tả. Một chấn động lạ lùng không thể gọi tên đột ngột xâm chiếm toàn thân, khiến mọi lời nói tắc nghẹn nơi cổ họng. Thấy Jung Rok vẫn ngồi im, Jung Yoon phải gọi giục.

​Nhưng dù cậu có hét lên, anh vẫn không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi Jung Yoon phải quay lại và nắm lấy vai anh, Jung Rok vẫn ngồi bất động. Ngay cả khi bị kéo ra khỏi xe, ánh mắt anh dõi theo cậu vẫn không hề thay đổi.

​“Hai vị thực sự định lật lại vụ án này sao?”

​Một viên cảnh sát tiến đến chiếc bàn tròn nơi Jung Yoon và Jung Rok đang ngồi, hỏi với giọng đầy hoài nghi.

​“Phải. Chúng tôi sẽ điều tra lại.”

​“Chà… Nếu vậy thì mừng quá rồi.”

​Viên cảnh sát tặc lưỡi, đặt tập hồ sơ mỏng trên tay xuống bàn. Jung Yoon thoáng ngạc nhiên vì lượng tài liệu ít ỏi rồi ngước lên nhìn ông ta.

​“Tất cả những gì chúng tôi còn chỉ có bấy nhiêu. Hầu hết tài liệu đã được người đồng nghiệp quá cố của tôi mang đi… Nhưng vật chứng thì chắc chắn vẫn còn được niêm phong.”

​Những vật chứng đó, thông qua một người khác, thực chất đã nằm trong tay Jung Rok. Cả hai hiểu ý nhau mà không nói ra, đồng loạt giữ im lặng.

​“Chúng tôi đã xem qua các tài liệu được lưu trữ. Dường như việc chia sẻ thông tin vụ án thời đó không được tốt lắm. Có lý do đặc biệt nào không ạ?”

​Jung Yoon thận trọng hỏi. Jung Rok kéo tập hồ sơ về phía mình, bắt đầu lật xem những trang đầu tiên. Viên cảnh sát kia nhìn anh một lúc lâu rồi hít một hơi thật sâu.

​“Thời đó làm gì có những chuyện như thế. Chia sẻ thông tin vụ án với khu vực khác… chúng tôi không làm vậy. Trừ phi là lệnh trực tiếp từ trên ban xuống, chứ ai lại dại gì đi chia miếng cơm của mình cho ‘công ty’ khác chứ?”

​“Gọi là ‘công ty khác’ thì có hơi…”

​“Tôi biết cậu định nói gì, nhưng thời đó là vậy đấy. Người bây giờ có lẽ không hiểu nổi đâu… nhưng lúc đó, chuyện này là hết sức bình thường.”

​Dường như đọc được sự phán xét trong mắt Jung Yoon, viên cảnh sát tỏ vẻ phật lòng, giọng nói cũng cao hơn. Jung Yoon không đôi co, chỉ lặng lẽ cầm lấy một tập tài liệu. Bên trong là bản ghi lời khai của các nạn nhân năm xưa.

​“À… đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi thôi, hai vị nghe để biết vậy.”

​Viên cảnh sát vò đầu bứt tai, ánh mắt ái ngại nhìn hai người đang cắm cúi vào hồ sơ.

​“Tôi không cho rằng Lee Myung Soo là thủ phạm. Người ta cứ nói phương thức gây án tương tự, nhưng tôi thấy vô lý. Đây là giết người và hiếp dâm. Khi mục tiêu là giết người, hắn thường sẽ không xâm hại tình dục. Trong số các vụ hiếp dâm thì chỉ có duy nhất một lần hắn xuống tay sát hại nạn nhân. Mà cái chết đó, khả năng cao cũng chỉ là ngộ sát do bột phát mà thôi.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo