D-Day - Chướng 84

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 84

Phòng thẩm vấn đột ngột trở nên lạnh lẽo. Lee Jeong Wan thay đổi sắc mặt trong chớp mắt, còn Jung Rok và Jung Yoon thì im lặng như đã hẹn trước. Lee Jeong Wan dường như rất thích thái độ này của họ, hắn liên tục khúc khích cười đầy khoái chí.

Jung Yoon cảm nhận được sự mưu mô ẩn sau hành động của Lee Jeong Wan. Hắn đang cố gắng khiêu khích để dò xem cảnh sát đã biết được những gì và có bao nhiêu bằng chứng trong tay.

Thái độ trêu chọc như đang thử thách ấy làm Jung Yoon vô cùng tức giận. Nhưng cậu không thể để lộ ra, vì cậu không muốn đáp lại đúng ý Lee Jeong Wan.

Jung Rok cũng không nói gì. Trong sự im lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng cười ngạo mạn của Lee Jeong Wan vang lên.

Tiếng cười của hắn thật lạ lùng. Đó là nhận xét của Jung Yoon khi cậu lặng lẽ quan sát Lee Jeong Wan. Đôi mắt cảnh giác nhìn hai người, nhưng miệng lại cười đầy vui vẻ.

“Tiếng cười của anh nghe lạ thật đấy.”

Sự im lặng đáng sợ sau lời chế giễu của Lee Jeong Wan cùng với những suy nghĩ miên man của Jung Yoon đã kết thúc bằng một câu nói đầy khiêu khích của Jung Rok. Jung Yoon ngạc nhiên nhìn Jung Rok, vì cậu cũng nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.

Lee Jeong Wan đang khúc khích cười cũng lập tức cứng đờ, ánh mắt chuyển sang Jung Rok. Jung Rok không bận tâm đến ánh mắt đang đổ dồn vào mình, ngáp một cái dài, vẻ mặt vô cùng chán nản.

Khóe mắt Lee Jeong Wan trĩu xuống. Jung Yoon khẽ thở dài khi nhận thấy bầu không khí đang trở nên căng thẳng. Thấy vậy, Jung Rok đang chống cằm xem đồng hồ lại liếc nhìn Jung Yoon.

“Này, cảnh sát Woo.”

Jung Yoon lo lắng nhìn Jung Rok khi anh đang tinh nghịch nhìn nghiêng mặt cậu. Cậu cầu mong đừng có chuyện gì to tát xảy ra.

“Tối nay ăn gì đây? Hôm nay là ngày nhận lương, tôi khao. Chắc chắn tôi nhận được nhiều hơn cậu rồi.”

Jung Yoon chăm chú dõi theo đôi môi của Jung Rok, chờ đợi xem anh sẽ nói gì tiếp theo. Nhưng rồi, vẻ mặt cậu bỗng thoáng qua một biểu cảm kỳ lạ. Thấy Jung Yoon im lặng không đáp, Jung Rok liền nở nụ cười tinh quái, đưa tay nghịch điện thoại.

“Đúng không?”

"Hừm", Jung Rok ngân nga một điệu nhạc khó hiểu, vừa chạm vào màn hình vừa chìa điện thoại về phía Jung Yoon. Jung Yoon thầm nghĩ: "Có Lee Jeong Wan ở đây mà làm cái trò gì thế này?", nhưng bản năng mách bảo cậu phải nhìn vào màn hình điện thoại.

Số không... một, hai, ba, bốn... Cái gì thế này?

Jung Rok đang chìa ra trước mặt Jung Yoon không gì khác chính là ứng dụng ngân hàng. Dòng chữ to hiện rõ số dư hiện tại, bên dưới là dòng tiền màu xanh thể hiện số tiền được chuyển vào ngày hôm nay.

Ánh mắt Jung Yoon dừng lại trên dòng chữ màu xanh một lúc rồi lại chuyển sang dòng số dư đậm và to hơn.

“Cua tuyết.”

“Hả?”

“Hay là thịt bò đi? Số tiền này đủ để khao một bữa như thế đấy.”

Jung Yoon trông có phần hụt hẫng, nói trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt. Giọng cậu như nhai nuốt từng chữ. Jung Rok hơi khựng lại trước phản ứng bất ngờ đó rồi ngoan ngoãn gật đầu.

“Ăn hết đi. Cả cua tuyết lẫn thịt bò. Hay là chúng ta đi Gangwon luôn nhỉ?”

“Tạm nghỉ ở đây. Hai anh dùng bữa nhé?”

Jung Yoon phớt lờ câu nói của Jung Rok, dọn dẹp tài liệu và hỏi Lee Jeong Wan. Lee Jeong Wan trố mắt nhìn hai người đang nói những chuyện không đâu vào đâu rồi im lặng, chỉ trừng mắt nhìn Jung Yoon.

"Kẽo kẹt!", Jung Rok đẩy ghế và đứng dậy. Anh đột ngột gõ vào tấm kính một chiều rồi lấy hai tay làm loa, hét lớn:

“Này chú! Cho cháu một bát canh hầm! Bớt thịt, thêm lòng nhiều vào nhé!”

“Anh cố ý đúng không?”

“Đúng vậy.”

Jung Rok vừa đẩy cửa phòng làm việc vừa nhẹ nhàng gật đầu. Thái độ ung dung và thoải mái của anh khiến Jung Yoon cứng họng, chỉ biết cười trừ.

“Anh ta đang cố ép chúng ta phải thừa nhận những điều mà anh ta không biết, tại sao phải để tâm làm gì?”

“Nhưng lẽ ra chúng ta nên ép anh ta nói sai điều gì đó để giành lại thế chủ động chứ. Sắp tới phải chuyển hồ sơ lên tòa rồi.”

Jung Yoon cảm thấy mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, cứ luyến tiếc quay đầu nhìn cánh cửa phòng làm việc.

“Thưa... đội trưởng.”

Trong lúc đó, một cảnh sát trẻ tuổi trông có vẻ non nớt, ấp úng tiến lại gần. Jung Rok đang định chiếm chỗ của Jung Yoon thì dừng lại. Jung Yoon đang đờ người cũng quay sang nhìn anh cảnh sát có mái tóc ngắn.

“Anh vừa nãy gọi điện nhờ em xác nhận, nhưng em gọi lại anh không nghe máy…”

“À… bạn của Han Kyul đúng không?”

“Vâng, em là đồng nghiệp của em ấy ạ.”

Jung Rok nhận ra, anh cảnh sát đồng nghiệp của Han Kyul cúi đầu nói: “Em là Choi Si Un”. Jung Yoon cũng gật đầu chào rồi nhìn sang Jung Rok. Jung Rok đã ngồi vào chỗ của Jung Yoon từ lúc nào, nhún vai và hất cằm về phía Si Un.

“Em đã điều tra về bố mẹ của Lee Jeong Wan.”

Thấy hành động đó, Si Un hiểu ý bắt đầu nói:

“Không có bất cứ dấu hiệu sinh hoạt nào cả.”

Chuyện này có ý nghĩa gì? Một bên lông mày của Jung Yoon khẽ cau lại. Nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ chuyển ánh mắt sang Jung Rok. Jung Rok gật đầu hờ hững vài cái, vẻ mặt như đã đoán trước được.

“Cả hai người ư?”

“Vâng. Cả bố và mẹ của Lee Jeong Wan đều không có dấu hiệu sinh hoạt từ lâu rồi ạ. Em đã điều tra những người thân, hàng xóm và bạn bè cùng lớp mà anh đã nói, tất cả đều nói đã lâu rồi không gặp, cũng không liên lạc được ạ.”

Si Un đưa tập tài liệu cho Jung Rok. Jung Yoon đứng ở giữa, bất ngờ nhận lấy, đóng vai trò như một cầu nối. Jung Rok nhếch mép cười rồi nhận lấy tập tài liệu từ Jung Yoon.

“Cũng không liên lạc được ư?”

“Vâng. Mấy năm trước, có một người thân hỏi thăm qua Lee Jeong Wan thì anh ta nói là bố mẹ bị ốm. Sau đó, anh ta còn nói một câu đáng sợ, kiểu như ‘sao tự nhiên lại quan tâm như vậy’, thế là họ không dám liên lạc nữa.”

Lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, Jung Yoon cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện trong đầu. Cậu nhớ lại lời Lee Jeong Wan từng nói, rằng hắn không liên lạc với ai cả. Hiểu sơ qua tình hình, Jung Yoon nghiêm túc vuốt cằm và hỏi:

“Cũng không có ai báo cáo sao?”

Trước câu hỏi nhỏ nhẹ của Jung Yoon, Si Un gật đầu thật mạnh. Cậu ta cũng thắc mắc về điểm này, nghiêng đầu rồi tiếp lời:

“Người thân đó nói rằng họ cũng định báo cáo, nhưng sau khi nghe tin Lee Jeong Wan đi tù, họ sợ hãi hơn nên không dám làm. Họ sợ anh ta sẽ làm hại họ.”

“Không liên lạc được lâu như vậy mà cũng không về nhà sao…”

“Họ nói rằng từ nhỏ Lee Jeong Wan đã khác thường rồi. Hay gây chuyện nên mọi người đều muốn tránh xa.”

Si Un trả lời ngay lập tức. Jung Yoon liếc nhìn Si Un một cái, chỉ gật đầu mà không có gì. Cậu nhớ lại những hồ sơ về Lee Jeong Wan. Vì đã xem đi xem lại nhiều lần nên chỉ cần tập trung một chút là tất cả lại hiện lên rõ ràng.

“Anh ta từng sống với bố mẹ ở thành phố Yang Un, nhưng sau vụ án thì chuyển đến Gyeonggi. Hồ sơ ghi là sống ở đó suốt, nhưng…”

“Thuyền trưởng thì sao, có liên lạc được không?”

“Không ạ. Đã cố gắng liên lạc từ vài ngày trước nhưng không ai bắt máy. Tuy nhiên, em đã liên lạc được với vài thủy thủ cùng tàu, cùng thời điểm, nhưng không ai nhớ cụ thể về Lee Jeong Wan cả. Thậm chí không ai nhớ tên anh ta.”

“Chắc chắn anh ta có đi tàu chứ?”

“Hồ sơ ghi là có ạ.”

Si Un tỏ ra bối rối, chỉ biết nháy mắt liên tục khi bị chen ngang giữa cuộc trò chuyện nghiêm túc của hai người. Bỏ qua những vấn đề đó, Jung Rok và Jung Yoon tập trung vào câu chuyện về thuyền trưởng và các thủy thủ.

Jung Yoon đưa báo cáo cuộc gọi đã được ghi lại lên màn hình rồi lùi lại. Xem qua bản ghi chép chi tiết, Jung Rok lắc đầu, tỏ vẻ không cần xem thêm.

“Goo Hae Sang… thằng khốn này… đã nhận tội rồi!”

Jun Hyuk bước vào văn phòng, lớn tiếng hét lên. Jung Yoon và Jung Rok đang đứng đối diện nhau bàn luận về tung tích bố mẹ Lee Jeong Wan và chiếc Porter, thay đổi sắc mặt. Họ quay phắt lại, thấy Jun Hyuk đang khó hiểu nhìn mình.

“Tada, kiểu vậy đấy à? Hai người phối hợp ăn ý ghê.”

Jun Hyuk trông rất mệt mỏi. Tóc mái của anh ta rối bù như vừa bị ai đó giật.

“Cái gì vậy? Nhận tội thật à?”

“Ừ. Nhưng chỉ nhận một nửa thôi.”

“Hả?”

Không lâu sau, Han Kyul cũng bước vào văn phòng. Cậu ta nắm chặt tay, run rẩy, ánh mắt dừng lại ở Si Un đang đứng ngơ ngác.

“Cậu làm gì ở đây?”

“Do yêu cầu của đội trưởng Moon…”

Han Kyul bước tới, tiếng bước chân thình thịch, vỗ vai Si Un rồi vỗ tay, cuối cùng còn đá nhẹ vào mông cậu ta để trêu chọc. Có vẻ như Han Kyul đã quên mất mình vừa giận dữ bước vào.

“Han Kyul, đừng trêu chọc người vô tội nữa. Cái thằng này nói… là thật sao?”

“Cái thằng này á?”

Jun Hyuk đang úp mặt trên bàn, chỉ đưa tay lên khỏi đầu. Han Kyul gật đầu, “À, tôi biết rồi.” Khuôn mặt Si Un hơi tái đi, lướt mắt nhìn cả đội.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo