D-Day - Chương 83

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 83

Anh ta dỏng tai nghe ngóng từng lời, nhưng câu trả lời của Goo Hae Sang lại chẳng phải điều Han Kyul và Jun Hyuk chờ đợi. Han Kyul lặng lẽ ngừng gõ phím. Jun Hyuk cố kiềm chế nắm đấm đang chực vung lên, chỉ còn biết siết chặt bàn tay đang đan vào nhau.

“...Anh vẫn không nhận là đã giết hắn sao?”

“Không.”

“Thằng khốn này, rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tiền của tôi…”

Han Kyul đang bực tức muốn nói thêm gì đó, nhưng Jun Hyuk đã kịp thời ngăn lại. Im lặng một lúc, Goo Hae Sang từ từ ngẩng đầu. Rồi hắn ta nở một nụ cười quái dị, khẽ cúi đầu thì thầm:

“Thằng chó chết đó đã trộm tiền của tôi.”

***

Tháng 8, 2007

Đêm hôm đó trời tối như mực, đến cả con đường ngay trước mắt cũng không thể nhìn rõ.

Người đàn ông vung búa tạ, thịt và máu văng tung tóe. Cảnh tượng thảm khốc như những quả cà chua bị nghiền nát cứ thế diễn ra, lấy bóng đêm làm bệ đỡ.

“Tại sao…”

Dù nạn nhân đã tắt thở, không còn cử động, người đàn ông vẫn chưa thể nguôi cơn giận.

“Lại dám trộm tiền của tao.”

Hắn ta tiếp tục giẫm đạp lên thi thể đã nát bươm đến mức có lẽ ngay cả linh hồn cũng đã tan nát. Vừa chửi rủa vừa lau vết máu trên cằm, hắn ta vẫn nói với giọng đầy phấn khích:

“Tiền của tao, tại sao lại... thằng chó chết.”

Người đàn ông lật đi lật lại đống thịt bầy nhầy. Bất ngờ có tiếng hét lớn.

“Áaaa!”.

“Lỡ có ai thức giấc thì sao, chậc.”.

Một lúc sau, người đàn ông cuối cùng cũng tìm thấy một vật lấp lánh dưới ánh trăng và tỏ ra vui mừng. Hắn ta quay lại, bước về phía chiếc xe tải Porter đời mới nhất.

Với đôi tay dính đầy máu, người đàn ông giật mạnh cửa xe rồi trèo lên. Hắn ta lục lọi như một kẻ điên, từ hộc đựng đồ, dưới cần số đến sàn xe. Nhưng chẳng có gì ngoài mấy đồng xu lẻ.

Chẳng có gì lạ, vì chủ nhân chiếc xe này không phải là người bất cẩn đến mức cất giữ tiền bạc lỏng lẻo như vậy. Người đàn ông tức giận đấm thùm thụp vào vô lăng.

Cảnh tượng đó thật đáng thương đến mức hắn ta không thể kiềm được nụ cười khúc khích. Ngay lúc đó, người đàn ông đang ngồi thừ người bỗng ngẩng đầu lên, nhìn vào gương chiếu hậu.

“...”

“...”

Ánh mắt họ chạm nhau chỉ trong chớp nhoáng, nhưng không ai nói lời nào. Ánh mắt trao đổi kết thúc khi người đàn ông quay mặt đi, nở một nụ cười khó hiểu.

Thật đáng tiếc. Kết thúc như vậy thì quá chán, vì người đàn ông này thật thú vị, và còn là ân nhân của hắn nữa. Đúng lúc hắn định bắt chuyện, người đàn ông đã đột ngột bước xuống xe và đi về phía thi thể.

Hắn ta nhấc bổng cơ thể cứng đờ như một con búp bê sáp. Không tốn quá nhiều sức lực, hắn ta dễ dàng đặt cái xác lên thùng xe tải. Qua ô cửa sổ nhỏ, hắn có thể thấy cái xác thảm hại nằm gọn trong đó.

“Hí, đồ chó… khặc.”

Hắn tự nhiên bật cười. Có lẽ nghe thấy tiếng cười của hắn, người đàn ông sau khi đóng tấm nhôm và cài chốt cũng ngân nga một điệu nhạc. Thật hồi hộp. Tay nghề của hắn ta không phải dạng vừa. Làn da hắn nổi da gà.

Người đàn ông lại lên xe, cắm chìa khóa. Trong khi hắn lặng lẽ quan sát, người đàn ông lại một lần nữa nhìn vào gương chiếu hậu và chạm mắt với hắn. Rồi như chưa từng nhìn, hắn ta khởi động xe và bắt đầu lái đi.

Chiếc xe rời khỏi con hẻm nhỏ. Lúc đó, tiếng mưa bắt đầu rơi lách tách trên mui xe. Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những vệt nước đen kịt hòa vào nước mưa và chảy xuống.

Hắn im lặng nhìn theo rồi dùng hai tay che miệng, úp mặt vào lòng bàn tay. Khì, khặc. Khì khì. Híc. Khặc. Tiếng cười cứ thế tuôn ra, không thể nào ngừng lại.

Đây không phải là chiến công do chính tay hắn tạo ra, vậy nên không được phép vui mừng trước, nhưng hắn không thể nhịn được. Hắn nghiến chặt răng, thậm chí cắn cả lưỡi để kìm nén tiếng cười. Hắn cố gắng nín thở, đợi đến khi người đàn ông lên tiếng trước.

“Này.”

Cuối cùng, người đàn ông cũng nói chuyện với hắn. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đã dừng xe, nhìn hắn qua gương chiếu hậu và tiếp lời.

“Tiền ở chỗ mày đúng không?”

Ha ha ha, hắn bật cười. Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn nhưng lại đáng mừng. Hắn gật đầu lia lịa, người đàn ông không nói thêm gì mà quay đầu đi.

“Không phải là ở chỗ tao, mà là tao biết nó ở đâu.”

Người đàn ông đang định khởi động xe lại quay sang nhìn hắn. Với ánh mắt khuyến khích ấy, hắn càng được đà thao thao bất tuyệt:

“Tao có thể cho mày nhiều hơn số tiền mà mày đáng được nhận. Dù sao thì, một nửa số đó giờ đã là của tao rồi. Tao sẽ đưa hết cho mày. Nhưng với một điều kiện.”

“...”

“Cái chìa khóa nhỏ bên cạnh chìa khóa xe kia kìa. Đưa nó cho tao. Không, bán cho tao. Được, cứ coi như là bán đi.”

Người đàn ông lặng lẽ lắng nghe lời nói đầy mong đợi của hắn rồi rút chìa khóa xe ra. Hắn ta đưa chiếc chìa khóa nhỏ bên cạnh cho hắn. Hắn ta tự tin đến mức chưa nhận tiền đã đưa trước sao?

Nghĩ vậy, hắn cầm chiếc chìa khóa vừa nhận được, trước tiên là mở còng chân của mình. Đôi chân trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, hắn cảm thấy như mình vừa được thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác như sắp bay lên đến nơi, hắn quay lại nhìn qua ô cửa sổ nhỏ và thấy một cái xác thảm hại nằm đó.

Dù nhìn lại bao nhiêu lần, cảnh tượng đó vẫn mang lại cho hắn một cảm giác sảng khoái.

“Nhớ giữ lời hứa đấy.”

Hắn mải mê trong cảm giác say mê, nuốt nước bọt ừng ực. "Cạch!", chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Người đàn ông đang co ro ở ghế sau, nơi đã được tháo hết ghế và chỉ trải một tấm bạt, vươn người lên phía trước.

“Tất nhiên rồi.”

Hắn không thấy tiếc gì cả. Dù có đưa cho người đàn ông kia phần của mình, hắn vẫn còn lại một nửa. Dù chưa phải là của hắn, nhưng chẳng mấy chốc sẽ thuộc về hắn. Hắn không hề tiếc nuối. Vì vậy, chẳng có lý do gì để hắn thất hứa.

“Tên mày là gì?”

“…”

“Đừng lo, dù sao thì tao cũng không thể tố cáo mày được.”

Người đàn ông nghe hắn nói rồi khịt mũi. Hắn có hơi phật ý vì thái độ đó, nhưng cũng không bận tâm.

“Tao là Lee Jeong Wan.”

Đã rất lâu rồi hắn mới có được niềm vui này.

“Và thằng khốn ở phía sau là bố tao đấy.”

Jeong Wan cười "khì khì". Hắn dùng ngón tay chỉ trỏ, hướng dẫn đường đi. Chẳng mấy chốc, Jeong Wan bảo người đàn ông dừng xe. Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo. Trước một ngôi nhà vắng vẻ, hai người cùng bước xuống xe.

“Ááááá!”

Vừa đặt chân xuống đất, Jeong Wan đã điên cuồng hét lên. Người đàn ông hơi bối rối, nhìn quanh. Nhưng Jeong Wan mặc kệ, cứ nhảy nhót tưng bừng. Hắn giơ cao hai tay và reo hò, xoay vòng trước cổng.

Tiếng ồn ào khiến đèn trong nhà bỗng sáng lên. Điều này cũng dễ hiểu. Người đàn ông liếc nhìn chiếc Porter rồi lại nhìn Lee Jeong Wan. Hắn ta đang phân vân không biết có nên chỉ lấy xe rồi đi hay không. Mọi chuyện càng rắc rối thì càng chẳng tốt đẹp gì.

Ngay khoảnh khắc hắn ta nghĩ rằng đã lấy được thứ cần lấy, nên rời đi thì "kẽo kẹt", tiếng cửa mở vang lên. Quay lại, hắn ta thấy Jeong Wan đang nở nụ cười kỳ quái và đẩy cửa bước vào.

Khi thấy người đàn ông nhìn mình, Jeong Wan kéo khóe miệng cười rộng hơn và nói:

“Chào mừng mày đến với nhà của bọn tao!”

***

Đắm chìm trong quá khứ một lúc, Jeong Wan thờ ơ nhìn xuống chiếc túi đang mở.

Mùi máu quen thuộc, vậy mà lần nào cũng khiến hắn có cảm giác như lần đầu. Liệu có ai tin không, nếu hắn nói rằng mỗi người đều mang một mùi hương riêng biệt? Jeong Wan vừa thấy Goo Hae Sang thản nhiên nuốt cả mẩu tàn sau khi rít điếu thuốc cuối cùng, liền không kìm được mà bật ra một tiếng “Ọe”.

“Có vẻ như không có ai thấy đúng không?”

“Dù có thấy thì cũng chỉ toàn mấy thằng nghiện, chẳng nhớ được gì đâu.”

“Tao sẽ vượt qua đây, mày cầm cái này đưa cho tao. Sau khi đặt nó xuống, mày có thể quay lại.”

Nhờ mối duyên giết bố mình, hắn và Hae Sang đã duy trì mối quan hệ này khá lâu. Sau khi xử lý người mẹ đã bỏ mặc mình đến mức này, vì một vài sai lầm nhỏ, Jeong Wan đã phải ngồi tù một thời gian và tạm xa Goo Hae Sang, nhưng cuối cùng cả hai vẫn trở về với nhau.

Đối với Jeong Wan, Hae Sang là một công cụ hoàn hảo để thỏa mãn mọi ham muốn của hắn. Ngược lại, đối với Hae Sang, Jeong Wan cũng là một "cây ATM" có thể thỏa mãn mọi ham muốn của hắn ta.

Dưới ánh mắt của Hae Sang, Jeong Wan đứng dậy, dẫm lên cục nóng điều hòa và nhảy qua bức tường. Con hẻm bên kia tĩnh mịch. Vì đã kiểm tra từ mấy ngày trước nên hắn không lo lắng. Giả sử có gặp ai đó, hầu hết cũng là con nghiện nên rủi ro cũng không đáng kể.

Đợi một lát, hắn nghe thấy tiếng sột soạt từ phía trên. Quả nhiên, Hae Sang không hề làm hắn thất vọng. Hae Sang leo lên tường và nhẹ nhàng chuyển chiếc túi qua. Cẩn thận không để chạm vào, hắn ta dựng thẳng chiếc túi và từ từ đưa cho Jeong Wan đang chờ đợi.

Jeong Wan nhận lấy chiếc túi, lôi Jang Chang Hyun ra và hờ hững ném. Hắn gấp gọn chiếc túi, đi vào con hẻm phía sau đã xem xét trước đó. Đi đến chỗ Hae Sang đậu chiếc Porter, hắn nhét chiếc túi vào thùng rác quần áo đã để ý từ trước và tránh camera an ninh để thoát ra.

Jeong Wan không có ý định giết Jang Chang Hyun, nhưng mọi chuyện đã xảy ra. Hắn cứ chọc giận Hae Sang, người vốn chẳng giấu nổi lòng tham với tiền bạc, nên sự tử tế của hắn chỉ đến đây là kết thúc. Jeong Wan cần Hae Sang để thỏa mãn niềm vui của mình hơn bất cứ điều gì.

Đi đến chiếc Porter đang đậu, Hae Sang đã chờ sẵn. Chiếc xe cũ kỹ này đã trở nên ồn ào so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn còn rất hữu dụng.

Jeong Wan vừa lên xe, Hae Sang đã khởi động máy. Chiếc Porter xuyên qua đám đông ồn ào và rời khỏi khu phố nhộn nhịp.

Hai người vừa rời khỏi khu phố đông đúc không lâu, một tiếng hét thất thanh vang lên giữa đường phố vốn nhộn nhịp những người say sưa. Và chỉ một lát sau, tiếng còi xe cứu thương vang vọng, át đi mọi tiếng ồn và thay thế sự tĩnh lặng trên con đường.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo