Đại Công Tước Phương Bắc Cũng Chẳng Khác Mèo Là Mấy Novel - Chương 8

Bản dịch Đại Công Tước Phương Bắc Cũng Chẳng Khác Mèo Là Mấy của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.  

Chương 8

Tác giả: 김페타

Dịch: Nghi

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Sau khi đánh dấu trợ lý của mình bằng mùi hương thật cẩn thận, Đại Công tước đã rất thỏa mãn trong những ngày sau đó.

Gần đây, lãnh thổ của hắn có vẻ hơi ồn ào... Nhưng Đại Công tước là người chưa bao giờ quan tâm đến những gì con người đang bàn tán, nên đây cũng không phải điều gì đặc biệt để hắn phải để tâm.

Đôi mắt Đại Công tước hơi híp lại mỗi khi hắn nhớ lại mùi hương tỏa ra từ cơ thể của trợ lý mỗi khi cậu nán lại bên cạnh.

Ta cứ ngỡ mùi này ngửi cũng được thôi, nhưng...

Sự hòa quyện giữa mùi hương của trợ lý với mùi hương của chính hắn thậm chí còn khiến bản thân thỏa mãn hơn trước đây.

Đại Công tước đã từng không hiểu vì sao mèo lại làm cái hành động kỳ lạ là trộn lẫn mùi hương của chúng làm gì, cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được rằng, những con mèo tạo ra một "mùi hương tập thể" bằng cách trộn lẫn các mùi hương lại với nhau.

Cho đến bây giờ, Đại Công tước chỉ xem con người như những sinh vật cần được chăm sóc như một phần của lãnh thổ, không hơn không kém. Nhưng hắn cảm thấy rằng nếu biến một trợ lý tận tụy như vậy thành một phần của bầy đàn mình chắc cũng được.

Thật là thỏa mãn khi thấy trợ lý vô hại của hắn đi lại, tỏa ra một mùi hương như muốn thông báo rằng cậu thuộc về Đại Công tước.

Cảm giác ổn định khi có một thứ gì đó thuộc về bầy của mình. Một con mèo rất dễ cảm thấy lo lắng, nên việc đảm bảo có một chỗ dựa vững chắc là điều vô cùng quan trọng, và điều này khiến hắn cảm thấy mình thật đặc biệt.

Có vẻ như, cậu ta cũng coi mình là một phần của bầy.

Vào một thời điểm nào đó, cậu trợ lý đã bắt đầu chuẩn bị những miếng thịt luộc cho Đại Công tước mỗi khi họ gặp nhau trong lúc tuần tra.

Đối với một con mèo săn mồi đơn độc, việc chia sẻ con mồi của mình là một biểu hiện của tình cảm, coi đối phương là một phần của bầy. Mặc dù hắn nghĩ rằng kẻ yếu đuối nên ăn hết, nhưng việc không từ chối con mồi là cách phản ứng riêng của Đại Công tước.

Nhưng ta không thể cứ nhận thức ăn từ cái cậu yếu ớt đó mãi được...

Đại Công tước cũng nên chia sẻ con mồi của mình với trợ lý, vì cậu là một thành viên trong bầy của hắn.

Không như trợ lý chỉ có thể chuẩn bị những miếng thịt nhỏ, Đại Công tước rất giỏi săn mồi và có thể mang về những con mồi lớn hơn nhiều. Khi đó, cậu trợ lý sẽ nhận ra sức mạnh của Đại Công tước trong bầy đàn của mình, do đó cậu sẽ cảm thấy an toàn và hạnh phúc hơn.

Đại Công tước vô thức phát ra tiếng gừ gừ khi hắn tưởng tượng ra hình ảnh cậu trợ lý vui mừng.

Ta nên bắt gì cho cậu ta đây...

Khi Đại Công tước đang suy tư, đột nhiên nảy ra một ý hay.

...

Ruan nhìn chằm chằm vào xác con Ogre được đặt trước mặt mình, mặt cậu đờ ra.

Tuy Ruan đã xuyên vào một cư dân xứ Reinke, trong cốt truyện thì đây là nơi chủ yếu chỉ có chiến đấu với các con quái vật, ấy vậy mà cậu vẫn chưa nhìn thấy một con quái vật nào cả.

Ngoại trừ việc luôn phải ở gần vị Đại Công tước độc tài - người gần đây đã bớt đáng sợ hơn do biến thành mèo - Ruan hiện đang sống một cuộc sống được che chở như thể cậu đang bị chiếm giữ mãnh liệt.

Dẫu vậy, ngay cả khi Ruan Daen đã cảnh giác với tiềm năng của thế giới giả tưởng sau khi buột miệng lỡ biến Đại Công tước thành mèo, việc mở cửa văn phòng vào buổi sáng và đối mặt với một con quái vật khổng lồ ăn thịt người ngoài đời thực là điều không ngờ tới.

Khoảnh khắc cậu đối mặt với đôi mắt nhợt nhạt, dữ tợn đó, Ruan nhận ra rằng khi bản thân đã quá bất ngờ, cả tiếng hét lẫn lời chửi rủa đều không thể thốt ra.

Chỉ việc nhìn vào cơ thể sở hữu kích thước đồ sộ cũng đủ khiến nó trở thành một 'sinh vật dị biệt', sở hữu làn da xám xanh nhợt nhạt và vẻ ngoài gớm ghiếc. Một con quái vật dị biệt đến mức cảm thấy như nó không nên tồn tại, sự dị biệt của nó vượt quá cả sự khác biệt đơn thuần.

Cảnh tượng quá sốc đến nỗi Ruan phải mất đến 30 giây mới nhận ra máu đen đang tuôn ra từ cái cổ rách nát của nó.

Khi nhìn kỹ hơn, cậu thấy rằng đôi mắt vô hồn của nó đã giãn đồng tử, và các chi của nó, đầy những cơ bắp cuồn cuộn, cũng mềm nhũn.


‘Vậy ra nó đã chết.’


Khi cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu mới chợt nhận ra một điều khác.

Nhưng... dù chết hay sống, sao tự nhiên lòi đâu ra nguyên con Ogre  trong văn phòng thế này?

Vậy tại sao nó lại ở đây...?

Trong khi Ruan vẫn chưa kịp lấy lại được tinh thần, cậu còn đang tự hỏi ‘Liệu việc bắt gặp xác một con Ogre ngay khi vừa thức dậy có phải là chuyện thường xuyên xảy ra ở thế giới giả tưởng không? Mình nên phản ứng với điều này như thế nào?’

Vị Đại Công tước, lặng lẽ ngồi trong góc mới được sắp xếp lại nên trông ấm cúng hơn bỗng nói.


“Của cậu đấy.”

“...Gì cơ?”


Ruan thậm chí còn không để ý đến Đại Công tước vì tác động choáng ngợp của xác Ogre, đáp lại trong sự ngạc nhiên. Đại Công tước thì trả lời bằng giọng trầm ấm thường thấy.


“Ta nói thứ đó là của cậu.”


Có vẻ như nghĩ rằng lời giải thích đó chưa đủ, giọng nói trang trọng nhanh chóng nói thêm.


“Ta đã bắt nó.”

“…”


Nói xong, Đại Công tước bắt đầu nhìn chằm chằm vào Ruan, như thể đang mong đợi điều gì đó.

Tại sao lại như vậy chứ...?

Nhưng trong lúc đó...

Ruan nhìn sếp của mình, người vừa bảo rằng đã tặng cậu thứ khổng lồ và tàn bạo này ngay khi vừa thức dậy.

Ngài ấy trông... có vẻ tự hào quá nhỉ?

Với những con mèo mà ta gặp thường xuyên, mặc dù nét mặt của chúng không thay đổi như con người, nhưng đôi khi bạn có cảm giác như thể nhận ra được cảm xúc của chúng.

Đại Công tước bây giờ cũng vậy.

Rõ ràng là không có sự thay đổi nào trên khuôn mặt nghiêm nghị, trang nghiêm và nghiêm túc của Đại Công tước. Khuôn mặt của vị Đại Công tước phương Bắc, chỉ có những trạng thái có thể phân biệt là “đáng sợ” và “thực sự đáng sợ”, và nó vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên, không hiểu sao mà cách hắn nghiêng đầu rất nhẹ... dáng đi... hào quang... Tất cả những điều này dường như toát lên sự “tự hào”.

Nếu có một cái đuôi thật như mèo, chắc hẳn sẽ dựng đứng đuôi lên cho mà xem...

Sau đó Ruan nhận ra một khả năng.

Một con mèo tự hào tặng con mồi đã bắt được cho chủ nhân của nó.

Điều đó hoàn toàn là... một “món quà của mèo”, nhỉ?

Những con mèo giỏi săn mồi thường tặng quà cho chủ nhân của chúng.

Đó là cách một con mèo thể hiện tình cảm, mà chủ nhân phải chấp nhận dù họ thích hay không.

Thông thường, đó là những thứ mèo có thể dễ dàng bắt được như chuột hoặc thằn lằn... nhưng con mèo này, là Đại Công tước phương Bắc, dường như đã bắt được một con thằn lằn khổng lồ thậm chí có thể ăn thịt người.

Nghĩ lại mới thấy...

Khối lượng khổng lồ biểu trưng cho sự hiện diện đầy bạo lực của nó trong một góc văn phòng, đang bắt đầu mang một ý nghĩa khác.

Hầu hết các món quà từ mèo đều khó xử lý. Hơn nữa, “món quà” này được ban tặng bởi một con mèo được xưng hô là "Ngài'...

Cậu thực sự không biết phải xử lý chuyện này ra sao nữa.

Thứ vừa mới đây là một “sinh vật to lớn đầy đe dọa” giờ đã trở thành một “một cục lớn không thể một mình vác đi đâu”, và máu đen “may mắn trở thành bằng chứng cho cái chết của nó” giờ trở thành “biết dọn kiểu gì bây giờ?”

Không chỉ có vậy.

Ruan, người đang ước tính chi phí xử lý chất thải khổng lồ này, liếc nhìn Đại Công tước.

Đại Công tước vẫn đang nhìn Ruan với một biểu cảm tự hào tinh tế.

Người tặng quà còn đang nhìn chằm chằm như vậy, cậu không thể dọn dẹp ngay được...

Hừm... nhưng dù sao, trước mắt...

Bất kể vẻ ngoài ra sao, thì đây vẫn là một con mèo thể hiện tình cảm của mình bằng cách nghĩ đến cậu.

Ruan nói với Đại Công tước, người đang nhìn chằm chằm vào cậu như thể chờ đợi một phản ứng.


“Cảm ơn Ngài, thưa Ngài.”


Vâng. Không phải là cậu không biết ơn.

Cậu biết ơn, nhưng... thành thật mà nói, cậu thà chỉ nhận lấy tấm lòng.

Khi Ruan đang suy ngẫm về cách đối phó với tình huống này...

Cốc cốc cốc-

Có tiếng gõ cửa.

Ôi. Hôm nay là ngày hiệp sĩ báo cáo định kỳ sao?

Cậu đã quên béng mất việc này do những sự kiện bất ngờ xảy ra ngay sau khi đến nơi làm việc.

Và điều đó có nghĩa là... nếu cứ giữ nguyên hiện trường, các hiệp sĩ không biết ý nghĩa của xác Ogre sẽ thấy được cảnh tượng này.

Không thể được!

Cậu đã phải chịu đựng những tin đồn trong nhiều ngày vì cảnh dụi đầu đó.

Nếu họ thấy cảnh tượng đáng ngờ này thì chắc chắn những tin đồn sẽ không lắng xuống, mà ngược lại sẽ phát triển theo một hướng kỳ lạ.

Ngay cả khi cậu không thể xử lý máu, thì chí ít cậu cũng phải xử lý được cái xác trước khi cho họ vào.

Trên thực tế, nếu chỉ còn lại máu thì cũng sẽ dẫn đến những tin đồn đáng ngại, nhưng vào lúc này, Ruan đã không nghĩ xa đến thế.

Trong mọi trường hợp, dù tình huống có khẩn cấp đến đâu, Ruan cũng không thể một mình di chuyển xác con quái vật khổng lồ đó với thể trạng của mình.

Vì vậy, Ruan cố gắng nhờ giúp đỡ từ một người có thể làm được, nhưng...


“Vào đi.”


Con mèo đó là người ít đáng tin cậy nhất, vì ngay từ đầu chính hắn đã cung cấp điểm khởi đầu cho tất cả các tin đồn.

Được sự cho phép của Đại Công tước, trước khi Ruan kịp làm bất cứ điều gì, cánh cửa mở ra và Joachim mang khuôn mặt ngây thơ, bước vào.

Không, tại sao lại là anh ấy nữa chứ...

Trong khi Ruan nhận thấy sắp có điềm gở về sự xuất hiện của nguồn gốc của tất cả các tin đồn trong tình huống này, cậu vẫn vô vọng mà hy vọng ‘Mặc dù sự việc như vậy thực sự có thể xảy ra, nhưng nếu giữ kín chuyện thì liệu mọi người có thể đi qua mà không hề hay biết gì không?’ thì...

Khuôn mặt của Joachim, vốn dĩ trông hiền lành, đột nhiên nhăn lại.


“Hướng 12 giờ! Phát hiện một Ogre!”


Đồng thời với tiếng hét của Joachim.

Xoảng! Keng!

Sáu thanh kiếm được rút ra cùng một lúc.

Tất cả các thanh kiếm của các hiệp sĩ đều chĩa vào con Ogre trong một góc của văn phòng.

Tất nhiên rồi... không đời nào họ lại không thấy cái thứ to lớn như vậy...!

Thấy sự chú ý của mọi người tập trung vào xác con quái vật khổng lồ mà cậu đã tuyệt vọng muốn giấu đi, Ruan lấy tay xoa mặt.

Và... biểu cảm của các hiệp sĩ, những người đang nhìn chằm chằm vào con Ogre với tinh thần sắc bén, dần trở nên kỳ lạ.


“...Nó chết rồi sao?”

“Nó chết rồi, đúng không?”


Các hiệp sĩ bắt đầu tra kiếm lại vào vỏ, vẻ mặt như thể đã thấy một điều gì đó kỳ lạ.

Joachim đang cất kiếm theo các hiệp sĩ cấp cao, anh ấy nghiêng đầu và lẩm bẩm.


“Nhưng... tại sao thứ đó lại ở đây...?”

“Ta đã mang nó đến đây.”


Trước những lời đột ngột của Đại Công tước, ánh mắt của các hiệp sĩ nhanh chóng chuyển sang hắn.

Con ngươi của các hiệp sĩ đều run lên như thể có một trận động đất.

Ruan có thể đoán sơ bộ những câu chuyện nào đang được hình thành trong đầu họ về “vị Đại Công tước đáng sợ treo xác một con Ogre trong văn phòng và gọi cấp dưới của mình đến để báo cáo định kỳ”.

Bằng một giọng trang trọng giữa những ánh mắt run rẩy đó, Đại Công tước còn bổ sung thêm.


“Ta đã tặng nó cho trợ lý của mình.”


Với những lời đó, ánh mắt đang hướng về Đại Công tước đều quay sang Ruan cùng một lúc.

Nhận được những ánh mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc và câu chuyện ẩn bên trong, Ruan, cảm thấy rằng “chủ đề tin đồn tiếp theo” mà cậu đã lo sợ một lần nữa lại trở về với mình, nhắm chặt mắt lại.

Tại sao Ngài lại làm thế với tôi chứ...!


***


“Ruan… hức… Ngài ấy... hức… đã ném xác một con Ogre vào em... sụt sịt… và hăm dọa, hăm dọa em…”


Cha của Ruan, Hans, nức nở lên.


“Không phải lỗi của con.”


Mẹ của Ruan, Julia, vỗ vai Hans và nói.


“Thật ra... là lỗi của mẹ vì đã không ngăn Ruan nhận vị trí trợ lý.”


Khi Julia nhắm mắt trong tuyệt vọng, người con trai cả, Joachim đang ngồi gần đó, lên tiếng.


“Ngay cả khi đó là Ngài ấy... con cũng không thể chấp nhận được. Làm sao mà... Ngài ấy có thể làm điều tàn nhẫn như vậy với Ruan của chúng ta…”


Joachim không thể nói hết lời, anh ấy cúi thấp đầu. Người con thứ hai, Magda thì đang nghịch chuôi kiếm ở thắt lưng, đột nhiên đứng dậy và nói.


“Con sẽ đi phản đối. Dù có phải trả giá bằng mạng sống... con cũng không thể để người đã làm tổn thương em trai con thoát tội.”


Khi Magda nghiêm mặt quay người đi, Julia túm lấy cổ tay con gái và nói.


“Không. Đó là bổn phận của một người mẹ. Chỉ cần một mình mẹ chết một là đủ rồi. Mẹ giao em trai cho con.”

“Hu hu hu... Không... Không... Đó là lỗi của bố... hức… đáng lẽ anh…”


Khi Hans bật khóc nức nở, Julia lau nước mắt cho ông và nói.


“Không. Ông không đảm nổi việc này đâu. Ông ở lại đi.”


Joachim luôn lo lắng dõi theo hành động của cha mẹ mình, hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố.


“Không. Đây là lỗi của con, là con trai cả mà không bảo vệ được em trai mình. Con sẽ đi.”


Và đứa con út đáng yêu của họ, Ruan Daen...


“Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy…”


Cậu chứng kiến cảnh tượng này mà sốc.

Bản dịch Đại Công Tước Phương Bắc Cũng Chẳng Khác Mèo Là Mấy của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.  

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo