“Ha…, đến thời em còn là vận động viên em còn không mặc đồ bơi liền thân nữa là.”
“Thời anh đồ bơi liền thân được cho phép ạ?”
“Hả? Không phải thời em cũng vậy à?”
“Khi em bắt đầu bơi lội thì nó đã bị cấm rồi ạ.”
À, đúng rồi. Ji Heon muộn màng đếm lại số năm.
“Thời anh thì loạn lên cả. Vì thế anh cũng đã thử rồi, nhưng nó quá bất tiện. Cũng may là nó bị cấm ngay sau đó.”
Jae Kyung gật đầu như thể “Ra vậy.”
“Nhưng cái này pha sợi urethane nên chắc cũng ổn thôi ạ?”
“Chắc vậy á? Này, em đã bắt đầu bơi lội khi nó hoàn toàn biến mất rồi, bỗng nhiên anh cảm thấy có sự khác biệt thế hệ ghê.”
“Á, lại nữa rồi.”
Chắc cũng được mấy năm rồi. Jae Kyung ra vẻ khó chịu ra mặt rồi giật lấy bộ đồ bơi trên tay Ji Heon, đi thẳng đến quầy tính tiền. Thoạt nhìn cứ như đang hờn dỗi, nhưng đó chỉ là cái cớ, thực chất là sợ Ji Heon thấy đồ bơi bất tiện mà không chịu đi bơi nên mới nhanh chóng thanh toán.
“Ngày mai đăng ký bơi luôn nhé?”
Quả nhiên, sau khi thanh toán xong, Jae Kyung hỏi Ji Heon với giọng phấn khích như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ừm, không. Tuần này hơi bận nên chắc phải tuần sau mới đăng ký được.”
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Jae Kyung vừa đùa vừa thúc giục Ji Heon một cách chân thành, ôm lấy vai anh rồi ra khỏi cửa hàng. Nào là cứ đến Gwacheon đi, cùng em tập luyện đi, toàn nói mấy lời vô lý, nhìn cậu vui vẻ đến thế Ji Heon cũng bật cười.
Nhân tiện ra ngoài rồi thì giải quyết bữa tối luôn, cả hai người đến nhà hàng ở tầng cao của trung tâm thương mại.
“Muốn ăn gì?”
Ji Heon hỏi, Jae Kyung không thèm nhìn menu mà trả lời:
“Trừ cá hồi với gân bò ra thì cái gì cũng được.”
Trong thời gian nằm viện, Jae Kyung gần như chỉ ăn cá hồi, canh gân bò hoặc gân bò hầm. Vì bà Shim cho rằng hai món đó là nguồn cung cấp omega-3 và collagen dồi dào. Chắc là ăn suốt mười mấy ngày nên Jae Kyung dù bình thường không hay phàn nàn về đồ ăn, giờ cũng phát ngán món cá hồi với gân bò rồi.
“Vậy gọi BBQ Platter nhé?”
“Gọi phần cho 4 người đi.”
“Đương nhiên rồi.”
Ji Heon giơ tay gọi nhân viên phục vụ. Ngay khi nhân viên nhận order xong rời đi, Jae Kyung liền nói:
“Nhắc mới nhớ, anh quyết định chọn xe gì chưa?”
“À, đúng rồi. Phải quyết định nhanh mới được.”
Mua xe gì nhỉ. Ji Heon chống cằm lẩm bẩm.
Người ngỏ ý tặng xe cho Ji Heon để chúc mừng việc có thai là bố của Jae Kyung, người mà anh còn chưa từng gặp mặt. Đương nhiên, Ji Heon nghe xong thì giật mình và từ chối một cách lịch sự. Nhưng bà Shim, người truyền đạt lại lời này, lại nói nhỏ:
“Không sao đâu, cứ nhận đi. Dù sao thì ông ấy cũng chỉ có thể làm tròn trách nhiệm của người làm cha theo cách này thôi.”
Trong quá trình chuẩn bị cho đám cưới, Ji Heon mới biết bố của Jae Kyung là giám đốc của một công ty xuất bản lớn. Ji Heon tìm kiếm trên mạng thì thấy đây là một nhà xuất bản tầm trung chuyên về sách luyện thi và sách thực hành, thỉnh thoảng lại có những series ăn khách về văn học thiếu nhi. Thời ông nội của Jae Kyung, công ty chủ yếu xuất bản sách lịch sử và nhân văn, giữ vững hình ảnh một nhà xuất bản theo đuổi danh tiếng hơn là tiền bạc, nhưng đến thời bố của Jae Kyung thì công ty đã mở rộng trụ sở đến hai lần.
Bố của Jae Kyung có tài kinh doanh xuất sắc, nhưng dường như không có khả năng chăm sóc gia đình. Dù đã ly hôn nhưng bà Shim vẫn cố gắng hạn chế nói về bố của các con mình, tuy nhiên, thỉnh thoảng bà vẫn tức giận bộc lộ rằng “Cái gã đó đáng lẽ không nên kết hôn ngay từ đầu”.
Jae Kyung cũng chỉ nói về bố mình như thế này: “Bố á? Bố thì chỉ là người nuôi con bằng tiền thôi.” Kể từ sau khi ly hôn, cậu cũng chưa từng gặp lại bố, hiện giờ ông đang sống với một nhà văn nào đó ở Bologna hay đâu đó, chắc là sau này cũng khó có dịp gặp lại.
Nếu vậy thì càng không nên nhận món quà lớn như thế này, nhưng bà Shim nói rằng ông ấy cảm thấy có lỗi vì không thể đến buổi gặp mặt gia đình (thực ra là không muốn đến), nên coi như là gửi một món quà lớn hơn để bù đắp, hãy nhận đi, nhận thì mới giữ thể diện cho ông ấy, nên anh đành mặt dày nhận.
“Bảo ông ấy mua xe dã ngoại đi.”
Jae Kyung vừa rót nước vào cốc vừa nói.
“Sao, em muốn đi cắm trại à?”
“Không ạ.”
“Vậy sao…?”
“Tại em thấy nó có vẻ đắt nhất.”
Thật là. Ji Heon bật cười vì hết nói nổi.
“Này, xe nhập khẩu còn đắt hơn chứ.”
“Vậy thì mua xe nhập khẩu đi. Mua cái nào đắt nhất ấy.”
Jae Kyung kể ra hết những nhãn hiệu xe nhập khẩu mà cậu biết như Bentley, Lamborghini, Mercedes,…
“Không được, chuyện này phải thận trọng.”
Thực ra, Ji Heon muốn mua Volvo vì chỉ cần xem xét đến tính an toàn thôi. Nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ có người nói “Cái thằng chồng Kwon Jae Kyung, toàn đi xe sang bằng tiền của Kwon Jae Kyung”. Nhưng nếu mua xe xoàng xĩnh quá thì lại bị chê là keo kiệt, không giữ thể diện cho chồng. Trước đây anh từng đọc một bài báo về việc vợ của một vận động viên bóng chày nổi tiếng than phiền rằng vào những ngày chồng thi đấu thất bại, cô thậm chí không dám ra siêu thị gần nhà, phải giấu xe kỹ trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, bây giờ chuyện đó không còn là chuyện của người khác nữa rồi.
“Phương án tốt nhất là mua xe nội địa đắt tiền, hơi rẻ hơn xe nhập khẩu một chút nhưng vẫn đắt.”
“Có cần phải để ý đến mức đó không ạ?”
Jae Kyung nhíu mày như không hiểu, nhưng không hề nói câu “Cứ mua xe nhập khẩu đi”. Cậu chỉ nói “Xe của anh, anh thích thì cứ mua”. Có lẽ cậu không quan tâm người khác nói gì về việc cậu đi xe đắt tiền, nhưng lại không muốn anh bị chê bai.
Trong lúc Ji Heon và Jae Kyung đang bàn bạc về các loại xe thì đồ ăn được mang ra. Ji Heon gắp hết những món đã được tẩm ướp như thịt heo xé phay cho Jae Kyung, còn mình thì chỉ ăn những loại thịt ít gia vị nhất. Các loại sốt ăn kèm cũng chỉ có loại siêu cay hoặc là loại ngọt, nên anh cũng không chấm sốt mà ăn luôn. Nhưng lạ là hôm nay thịt nào cũng khô và không ngon miệng. Ji Heon muốn chấm sườn nướng với thật nhiều sốt, nhưng anh nghĩ đó là nghiệp báo cho những ngày tháng ăn uống bê tha, vô độ suốt mười ngày qua nên đành nhịn.
“Anh, cái này ăn được mà đúng không? Hình như cái này làm bằng táo mà.”
Có lẽ Jae Kyung nhận ra ánh mắt thèm thuồng của Ji Heon nên chỉ vào sốt sườn nướng nói.
“Chỉ nhỏ vài giọt nước táo rồi cho cả đống đường vào thôi.”
“Cũng hơi ngọt, nhưng không ngọt đến thế đâu ạ.”
“Nếu em cảm thấy có chút vị ngọt nào thì tức là nó đã ngọt lắm rồi đấy.”
Jae Kyung không có gì để phản bác nên đặt bát sốt xuống xa hơn.
Ji Heon nghĩ “Hay là nó cứ nhìn mình ăn thôi à”, nên cố tình gắp miếng sườn cừu to nhất trong ba miếng vào đĩa mình rồi nói:
“À, nghe nói Jae Jun sẽ đến buổi gặp mặt gia đình.”
“Sao nó lại đến chứ.”
“Sao lại không đến, đến thì tốt chứ sao. Mẹ có vẻ hơi lo lắng vì số lượng người hai bên không cân bằng.”
“Sao lại phải lo lắng?”
Jae Kyung lặp lại những câu trả lời hời hợt, sau đó mới nhận ra và vội vàng biện minh:
“Em xin lỗi. Em vốn không thích mấy buổi tụ tập gia đình kiểu này. Không phải vì là gia đình anh, mà là em không thích bất cứ buổi nào, kể cả có gia đình mình…”
Cậu không thể nói thẳng ra là ghét cay ghét đắng những buổi gặp mặt gia đình như thế, nên cố gắng nói vòng vo, thành ra lời nói cứ lủng củng. Hiếm khi thấy Jae Kyung lảm nhảm như vậy, Ji Heon chỉ cười và nói: “Anh cũng vậy.”
“Nếu chỉ có gia đình mình thì không sao, nhưng cứ hai gia đình trở lên tụ tập là thấy khó chịu rồi. Chắc chẳng ai thấy thoải mái trong những buổi như thế đâu. Đặc biệt là gặp mặt gia đình, chắc bố mẹ hai bên cũng chỉ mong nó nhanh chóng kết thúc thôi.”
“Vậy sao còn phải làm?”
Nếu không làm thì mọi người đều thoải mái và vui vẻ hơn. Jae Kyung lẩm bẩm bằng cả tấm lòng.
Khi bữa ăn gần tàn, nhân viên phục vụ tiến đến.
“Quý khách có cần gì thêm không ạ?”
Ji Heon nhìn Jae Kyung, Jae Kyung lắc đầu. Khi nhân viên đặt hóa đơn và rời đi, Ji Heon mới hỏi Jae Kyung:
“Không gọi món tráng miệng à?”
“Hả…?”
Jae Kyung nhìn anh với vẻ mặt kiểu “Cái anh này đang nói cái gì vậy?”.
“Bác sĩ bảo anh không được ăn mà.”
“Không, anh hỏi em ấy.”
“Em cũng bị bảo không được ăn mà.”
“Thôi được rồi, không ăn cũng không sao.”
Khác với Ji Heon đang cười, Jae Kyung càng trở nên cau có hơn.
“Bác sĩ cũng bảo không được ăn mà tự nhiên lại bảo không sao là sao?”
“Này, vì anh thấy ổn nên mới thế.”
Ji Heon nhanh chóng nói.
“Em đừng lo anh tủi thân vì phải ăn một mình. Ngược lại, nếu anh phải lo lắng vì em mà ai cũng không dám ăn những gì mình thích thì anh còn ghét hơn. Em cũng đã khổ sở vì bị hạn chế ăn uống trong thời gian nằm viện rồi. Xuất viện rồi thì phải ăn bù cho những thứ em không được ăn chứ.”
Những khó khăn của Jae Kyung trong thời gian nằm viện không chỉ có cá hồi và gân bò. Cậu còn không được ăn bất cứ món ngọt nào mà cậu yêu thích. Vì bác sĩ bảo đường sẽ làm tình trạng viêm nhiễm trở nên tồi tệ hơn, nên bà Shim đã canh chừng cậu rất kỹ. Mỗi ngày sau khi tập luyện xong, Jae Kyung đều ăn hamburger và sữa lắc ở McDonald’s, tráng miệng bằng kem, những ngày tháng đó chắc hẳn rất khó khăn đối với cậu. Chắc chắn là cậu đã cố gắng chịu đựng chỉ với suy nghĩ sau khi xuất viện sẽ đến McDonald’s ăn sữa lắc trộn với kem, nhưng bây giờ không phải cậu ốm nghén mà là chồng cậu ốm nghén nên cậu lại phải nhịn, thật khổ sở biết bao.
“Cũng có những ông chồng ốm nghén cùng vợ mà.”
Ý cậu là “chuyện này có là gì”. Thậm chí, nhìn biểu cảm thì cứ như cậu đang ấm ức vì không được ốm nghén cùng anh ấy vậy.
“Chà, thật sự là chẳng cảm ơn gì hết.”
Ji Heon ngược lại còn lắc đầu nói thật kinh khủng. Jae Kyung nhìn chằm chằm Ji Heon rồi chống khuỷu tay lên bàn, khoanh tay lại nói: