Dash (Side Story) - Chương 18

Vì anh chỉ được giới thiệu những căn nhà tương tự về giá cả và diện tích trong cùng một khu phố, nên những căn nhà cũng khá giống nhau. Ji Soo đã mạnh mẽ giới thiệu căn hộ ở tầng 1 của một khu căn hộ có bể bơi dành riêng cho cư dân mà họ đã xem là căn thứ ba.

“Những nhà có trẻ con thì chắc chắn ở tầng 1 là tốt nhất.”

“Nếu là căn hộ thì đúng là vậy.”

“Anh muốn ở biệt thự à?”

“Không biết nữa… Thật ra, tôi thấy ở căn hộ thì tiện hơn, nhưng tôi lại nghĩ rằng một căn nhà dù có sân nhỏ thì cũng tốt hơn cho việc nuôi con.”

“Nhưng nhà riêng thì khó quản lý lắm.”

“Đúng vậy.”

Người môi giới đang lái xe và nghe câu chuyện của hai người thì khéo léo chen vào: “Anh có muốn xem nhà riêng không ạ?”.

“Không phải là nhà riêng hoàn toàn đâu ạ. Đó là một tòa nhà hai tầng, chủ nhà sống ở tầng 2 và cho thuê tầng 1, khu vườn khá rộng và ngôi nhà được trang trí rất đẹp. Vừa hay là ngay gần đây thôi nên anh cứ xem thử đi ạ.”

“À, vậy ạ?”

“Chờ tôi một chút ạ.”

Người môi giới nhanh chóng gọi điện cho ai đó, và ngay sau khi kết thúc cuộc gọi ngắn gọn, người môi giới đã nhanh chóng quay xe.

Chiếc xe lượn lờ qua những con hẻm nhỏ trong khu dân cư, rồi dừng lại trước một cánh cổng trông rất hoành tráng.

“Wow, nhìn thôi cũng biết là nhà tốt rồi, nhìn thôi cũng biết là nhà tốt rồi.”

Vừa bước ra khỏi xe, Ji Soo đã thốt lên những lời cảm thán và không ngừng nói “Đẹp quá” khi nhìn khu vườn lấp ló qua khe cửa sắt. Ji Heon cũng háo hức chờ đợi, và chẳng mấy chốc cánh cổng mở ra, và một ông lão tóc bạc phơ xuất hiện với một chùm chìa khóa trên tay. Vừa nhìn thấy ba người đang đợi trước cổng, ông lão nhíu mày và hỏi người môi giới.

“Ai là người muốn ký hợp đồng vậy? Cô bé này à?”

“Không ạ, đây là người này ạ.”

Người môi giới vội chỉ vào Ji Heon.

“Nhưng không phải là ký hợp đồng đâu ạ, chỉ là xem qua một,”

“Nhà có trẻ con thì không được.”

Ông lão ngắt lời người môi giới mà chưa nghe hết câu. Người môi giới thoáng bối rối và liếc nhìn Ji Heon, rồi ngay lập tức nói với ông lão:

“Không, sao đột nhiên ông lại nói vậy ạ? vợ ông chưa từng nói như vậy mà. Mấy hôm trước cũng có một cặp vợ chồng có con học tiểu học đến xem,..,.”

“Tôi đã bảo là vậy thì là vậy chứ còn gì nữa.”

Ông lão lại ngắt lời người môi giới và nổi giận, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Ji Heon và nói:

“Nhà có trẻ con thì không được. Nhà sẽ bị hỏng hết.”

Cái giọng điệu khó chịu và ánh mắt khinh miệt đó cứ như thể đứa bé trong bụng Ji Heon đã chạy khắp nhà và gây ra một mớ hỗn độn vậy.

Ji Heon cảm thấy tức giận và oan ức, nên dù không còn muốn xem căn nhà này nữa, anh vẫn không nhịn được mà cãi lại.

“Nhưng thưa ông, nếu chúng tôi chỉ sống ở đây trong vòng 2 năm thì khi chúng tôi chuyển đi, con của chúng tôi vẫn chưa phải là trẻ con mà chỉ là một đứa trẻ sơ sinh thôi ạ.”

Ông lão tỏ vẻ “thì sao?”.

“Một đứa bé chỉ mới biết đi thì làm sao mà làm hỏng nhà được chứ,”

“Không được là không được. Tiếng khóc ồn ào lắm, mà hàng xóm phàn nàn thì cũng phiền phức.”

Ông lão tặc lưỡi. Ji Heon ngăn Ji Soo đang định nói gì đó và nói bằng giọng nhỏ:

“Tôi hiểu rồi. Nhưng từ nãy đến giờ sao ông cứ nói trống không vậy?”

“Sao? Lẽ nào tôi lại phải dùng kính ngữ với đứa đáng tuổi cháu tôi à?”

Ông lão nói bằng giọng điệu như thể đang nhìn một kẻ kỳ quặc, rồi ngay lập tức nhìn Ji Heon một cách trắng trợn từ trên xuống dưới.

“Cậu tưởng có con thì hay lắm à? Chủ nhà không cho thì còn cố chấp làm gì?”

“Đồ xấc xược.” Ông lão lẩm bẩm một mình rồi đóng sầm cánh cổng lại.

“Gì vậy…, điên à?”

Ji Soo lẩm bẩm với vẻ khó tin. Người môi giới đứng bên cạnh lúng túng lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Không, cái này… thật sự xin lỗi ạ. Từ trước đến giờ chưa từng có chuyện như vậy… vợ ông ấy là người giao việc quản lý căn nhà cho chúng tôi, và bà ấy chưa từng nói như vậy. Sao đột nhiên lại như vậy… Xin lỗi, thật sự xin lỗi ạ.”

“Không sao ạ.”

Vì người môi giới quá luống cuống, Ji Heon đã cố gắng cười.

“Chắc chắn là vì anh không biết nên mới giới thiệu cho chúng tôi thôi. Giám đốc cũng bị vạ lây như chúng tôi thôi mà, sao anh lại phải xin lỗi nhiều như vậy.”

Nghe Ji Heon nói vậy, người môi giới lại càng không biết phải làm gì.

Dường như không còn căn nhà nào khác để xem, Ji Heon nói rằng anh sẽ liên lạc lại sau và chia tay người môi giới tại chỗ.

“Đi ăn cơm thôi. Muốn ăn gì nào?”

Khi anh hỏi khi đang đi ra đường lớn để bắt taxi, Ji Soo nói “Về nhà thôi.”

“Sao vậy? Phải ăn chứ.”

“Mặt anh trông tệ lắm.”

Ji Soo nói rằng tốt hơn hết là nên về nhà nghỉ ngơi, và nhìn cái giọng điệu đó thì dù anh có nói không sao thì cô ấy cũng sẽ không tin. Và thật ra thì anh cũng không ổn chút nào.

Cuối cùng Ji Heon đã bắt taxi về nhà. Vừa về đến nhà, anh đã bảo Ji Soo nếu muốn ăn gì thì cứ gọi đồ ăn, còn anh thì ngả lưng xuống giường.

“Anh ổn không?”

Ji Soo lo lắng cho tình trạng của Ji Heon nên đã đi theo anh vào phòng ngủ và hỏi.

“Ừ, ổn mà. Kéo rèm lại cho anh đi?”

Ji Soo kéo rèm theo lời Ji Heon, khiến căn phòng tối lại. Rồi cô cẩn thận ngồi xuống giường và nói.

“Đừng buồn quá. Anh có thể mua những căn nhà đắt hơn và tốt hơn căn nhà đó mà, sao đâu chứ.”

“Đúng vậy.”

“Ừ, anh đâu phải là không còn chỗ nào khác để đi ngoài cái nhà đó đâu, chẳng cần phải cảm thấy bị sỉ nhục hay tự ái gì cả. Cứ nghĩ là à, ông già đó tính tình xấu xí thật, cho tiền cũng không thèm vào cái nhà đó mà ở, rồi quên đi thôi.”

Ji Heon phì cười khi nghe giọng điệu hài hước của Ji Soo, và anh đặt mu bàn tay lên trán.

“Đúng vậy. Chúng ta đâu phải là không có tiền đâu, chúng ta có thể mua những căn nhà tốt hơn thế mà.”

Và anh cũng không thích căn nhà đó đến mức đó, Ji Soo trợn tròn mắt và hỏi: “Thật á?”.

“Đương nhiên rồi. Bên trong nhà trông như thế nào còn chưa nhìn thấy nữa mà. Nhìn vào cổng thì biết được gì chứ.”

“Thì cũng đúng là vậy…, vậy thì tại sao anh lại nhất định phải nói những lời đó với ông lão đó? Em cứ tưởng là anh thích căn nhà đó lắm nên mới tiếc khi phải đi.”

“Không phải là vì tiếc…, mà là…”

Ji Heon suy nghĩ một lúc rồi thở dài.

“annh cũng không biết nữa. anh cũng không biết tại sao anh lại làm vậy.”

“Dạo này anh hơi lạ đấy.” Ji Heon vuốt mặt bằng lòng bàn tay và lẩm bẩm.

“Cứ thế này mãi thôi. Cứ như là… không thể kiểm soát được cảm xúc của mình ấy.”

Anh cứ buồn bã và oan ức vì những chuyện vặt vãnh, rồi đột nhiên nổi nóng và gây ra chuyện rồi lại hối hận, tóm lại là một mớ hỗn độn, Ji Soo lo lắng hỏi: “Sao vậy ạ, lại có chuyện gì à?”

“Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt gây bực mình cứ liên tục xảy ra thôi.”

Ji Heon giải thích ngắn gọn về những chuyện đã làm anh bực bội trong vài ngày qua.

“Không, như vậy là quá đủ để bực mình rồi còn gì.”

Ji Soo nói ngay khi nghe xong câu chuyện.

“Nếu là em thì em đã nói thẳng mặt ở bể bơi rồi. Bảo người ta đừng có điều tra lý lịch nữa. Còn cái chuyện giấy tờ bị thiếu đó, em cũng sẽ gọi điện cho người phụ trách và làm ầm lên là định làm vậy thật sao.”

“Chắc chắn là em sẽ làm vậy rồi.”

Nghe Ji Heon nói nửa đùa nửa thật, Ji Soo liên tục nói: “Ừ, em làm thật.”

“Nhưng vì là em  nên mới vậy, còn nếu là tính cách của anh thì… không biết nữa. Nếu là anh mà em biết thì có lẽ anh đã tặc lưỡi cho qua rồi ấy chứ. Đặc biệt là cái chuyện sao ông lại nói trống không, thì bình thường anh sẽ càng không nói ra đâu. Dù sao thì anh cũng thuộc tuýp người càng tốt càng tốt mà.”

Ji Heon cũng thừa nhận điều đó. Vì vậy, anh càng bối rối hơn về tình trạng gần đây của mình.

“Có phải là vì anh cứ như vậy kể từ khi Jae Kyung đi tập trung huấn luyện nên anh mới thế không?”

Ji Soo cười và đùa. Ji Heon biết rõ đó chỉ là một câu đùa, nhưng anh đã dứt khoát bác bỏ.

“Chỉ là hàng loạt chuyện xảy ra sau khi em ấy đi thôi. Chuyện đó không liên quan đến chuyện em ấy đi tập trung huấn luyện.”

“Gì vậy, sao anh lạnh lùng vậy ạ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo