Dash (Side Story) - Chương 4

Ji Heon giả vờ đứng dậy khỏi giường và liếc nhìn màn hình laptop. Ji Heon nghĩ rằng Jae Kyung chắc chắn sẽ tìm kiếm những thứ như quan hệ tình dục trong thời gian mang thai, hoặc những điều cần lưu ý khi quan hệ trong thời gian mang thai, ảnh hưởng của quan hệ tình dục trong thời gian mang thai đối với thai nhi, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Từ khóa tìm kiếm cuối cùng của Jae Kyung mà Ji Heon nhìn thấy trước khi rời khỏi phòng bệnh, thật bất ngờ, là <Giờ mở cửa của trung tâm thương mại>.

Thứ Sáu tuần thứ ba của tháng 4, Jae Kyung cuối cùng cũng trốn thoát khỏi bệnh viện. Nếu nghĩ đến ngày xuất viện theo dự kiến ban đầu là thứ Hai tuần thứ tư của tháng 4 thì cậu chỉ ra sớm hơn có ba ngày thôi, nhưng dù vậy thì Jae Kyung vẫn có vẻ hài lòng. Cậu có vẻ vui vì dù sao thì cũng có thể trải qua ngày cuối tuần ở nhà.

Ban đầu, bác sĩ điều trị cho Jae Kyung đã cho phép cậu xuất viện ngay trong ngày Ji Heon hỏi về việc xuất viện. Chỉ là Ji Heon viện đủ mọi lý do như phải dọn dẹp nhà, trên giường bừa bộn quá, cậu mà về hôm nay thì không có chỗ ngủ,… và trì hoãn việc xuất viện thêm hai ngày thôi.

Jae Kyung đã nhượng bộ hai ngày theo ý của Ji Heon, nhưng đổi lại cậu đã đưa ra một điều kiện. Đó là khi xuất viện thì nhất định hyung phải đến đón cậu. Hơn nữa là phải trước 5 giờ chiều. Đến sớm hơn thì không sao, nhưng nếu đến muộn hơn thì không được.

Cậu cư xử như thể nếu đến muộn hơn giờ đã hẹn thì sẽ có chuyện lớn xảy ra, nên Ji Heon đã báo trước với công ty và đến đón Jae Kyung từ sớm. Jae Kyung không đợi ở phòng bệnh mà cũng không đợi ở sảnh bệnh viện, cậu đợi ngay trước tòa nhà và tiến đến xe do Ji Heon lái ngay khi nhìn thấy nó và leo lên ghế phụ.

“Bệnh viện có sập đâu mà. Lên xe từ từ thôi.”

“Em cảm thấy nếu ở thêm chút nữa thì tinh thần em sẽ sụp đổ mất.”

Jae Kyung nói những điều vô lý rồi ném túi xách lên ghế sau. Ji Heon đợi Jae Kyung thắt dây an toàn rồi mới cho xe khởi hành.

“Nhưng mà sao lại bảo anh phải đến trước 5 giờ chiều vậy?”

“Để ghé qua trung tâm thương mại một lát ạ.”

Nghe cậu nói vậy, Ji Heon liền nhớ ra chuyện Jae Kyung đã tìm kiếm giờ mở cửa của trung tâm thương mại hai ngày trước.

“Sao vậy, em muốn mua gì ở trung tâm thương mại à?”

“Đi xem ạ.”

“Trung tâm thương mại nào? Hay là đi đâu cũng được?”

“Không, đến cái chỗ em mua vest lần trước ấy ạ.”

Ngay gần đây có một trung tâm thương mại lớn nổi tiếng với các cửa hàng sang trọng, vậy mà cậu nhất quyết đòi đến chỗ gần nhà. Chẳng lẽ cậu đã nhắm trước thứ gì rồi à?

Ji Heon lái xe với vẻ nghi hoặc, nhưng trong khoảnh khắc, một suy nghĩ như tia chớp và anh đã gọi Jae Kyung với vẻ ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ… không phải em định đến cái cửa hàng đồ dùng cho em bé đó chứ…?”

“Đúng ạ.”

Jae Kyung trả lời quá đỗi đường hoàng khiến Ji Heon càng thêm bối rối.

“Này, không, cái gì mà… Đến đó làm gì sớm thế. Những chỗ như vậy thì từ từ thôi, phải đến tầm lúc em bé sắp chào đời ấy.”

“Lúc đó em cũng sẽ đến nữa ạ.”

Cậu bảo đừng lo lắng, Ji Heon không biết nói gì hơn. Nhớ lại chuyện cậu không thể rời mắt khỏi cửa hàng đồ dùng cho em bé khi đi mua vest, việc cậu đã ngoan ngoãn chờ đợi cho đến tận bây giờ đã là chuyện kỳ lạ lắm rồi. Ji Heon nên cảm thấy may mắn vì cậu đã không lao đến trung tâm thương mại ngay trong ngày có tin mang thai.

“Ừ, muốn đi thì đi thôi.”

Ji Heon nuốt một tiếng thở dài và nói. Rồi anh nhanh chóng lên tiếng trước khi Jae Kyung kịp nói gì.

“Nhưng anh sẽ không vào đâu.”

“Đi đâu cơ ạ?”

“Vào cửa hàng.”

Ji Heon bảo cậu tự đi xem rồi anh sẽ đợi ở quán cà phê gần đó, Jae Kyung nhíu mày nhìn anh một lúc lâu rồi quay mặt sang hướng khác và nói.

“Tùy hyung thôi.”

Nói tóm lại là Ji Heon đã không thể tùy ý hành động theo ý mình được. Chính là vì Kwon Jae Kyung. Ngay từ cái khí thế tháo dây an toàn khi đến trung tâm thương mại đã có gì đó không ổn rồi, và đúng như dự đoán, cái tên này vừa bước vào cửa hàng đã định mua tất cả những gì cậu nhìn thấy. Dù là quần áo trẻ con, bình sữa hay đồ chơi, cứ hễ thấy đáng yêu và xinh xắn một chút là cậu đều nhặt hết vào lòng. Ji Heon đã đứng nhìn từ xa với cảm giác bất an, nhưng khi thấy Jae Kyung tiến đến quầy thanh toán trong tình trạng đó, anh đã vội vã chạy vào cửa hàng.

“Mấy cái này cứ để lúc nào con ra đời rồi mua cũng được. Cái này cũng phải xem kích thước của bé vào khoảng tháng cuối rồi mới mua, nếu không đúng size thì phiền lắm. À, cái này nữa… Mấy đồ này chắc đến lúc em bé ra đời thì hết mốt rồi. Em biết đồ dùng cho trẻ sơ sinh nhạy cảm với xu hướng đến mức nào không? Em muốn Jinnie là người duy nhất mặc yếm quê mùa trong trung tâm chăm sóc sau sinh à? Cái này là gì, giày à? Em làm sao nếu con ra đời mà bàn chân to đùng, size giày đến 200mm thì sao. …Không, ý anh là ví dụ thôi. Dù sao thì cứ để sau này mua, để sau khi em bé ra đời rồi mua.”

Ji Heon ngăn cản từng thứ một, bảo cái này cũng để sau, cái kia cũng để sau, Jae Kyung bực mình bảo hyung bảo không đến rồi sao lại đi theo cản em thế.

“Anh thấy mua bây giờ thật sự hơi phí tiền. Sợ mua trước rồi không dùng được thì vứt đi uổng lắm, mà cũng không muốn ép buộc mình dùng những thứ mình không thích. Với cả chúng ta còn chưa biết là con gái hay con trai mà quần áo và giày dép thì thật sự không nên mua bây giờ mà, đúng không?”

Ji Heon dỗ dành cậu rằng cứ đợi thêm chút nữa rồi sau này đi mua cùng tôi, Jae Kyung bấy giờ mới miễn cưỡng đặt tất cả những đồ vật trong lòng về chỗ cũ.

Dù vậy Jae Kyung vẫn không từ bỏ ý định và đi lại trong cửa hàng một lúc lâu, rồi đột nhiên mắt cậu sáng lên và cậu lớn tiếng gọi tên Ji Heon: “Hyung ơi, lại đây em bảo này! Hyung ơi!” Ji Heon trốn ở một góc cửa hàng, làm ngơ trước những ánh nhìn đổ dồn về phía mình và cố gắng đến gần Jae Kyung với vẻ mặt bình thản nhất có thể.

“Hyung ơi, mua cái này chưa ạ?”

Thứ Jae Kyung cầm trên tay và hỏi là kem massage trị rạn da.

“Không, anh còn chưa bị rạn da chỗ nào mà.”

“Đợi đến khi bị rạn rồi mới bôi thì còn tác dụng gì nữa. Phải phòng ngừa trước chứ.”

Jae Kyung nhìn nhân viên phụ trách góc hàng như muốn hỏi tôi nói có đúng không?, và nhân viên đó đã gật đầu với nụ cười tươi rói.

“Quan trọng là phải làm cho da khỏe mạnh và đàn hồi trước. Ở đây cũng có ghi là dùng từ tháng thứ 3 của thai kỳ mà đúng không ạ?”

Nhân viên chỉ vào hướng dẫn sử dụng ở mặt sau của vỏ hộp.

“À, đúng là vậy thật…”

“Bôi kem và không bôi kem khác nhau nhiều lắm đó ạ.”

Ngay khi nhân viên vừa dứt lời, Jae Kyung đã cho xem hình ảnh cậu tìm được trên internet. Đó là hình ảnh so sánh tình trạng da khi sử dụng kem massage và khi không sử dụng, và sự khác biệt rõ ràng là rất lớn.

“Vậy thì… mua nhé?”

Ngay khi Ji Heon vừa dứt lời, Jae Kyung đã hốt hết kem massage trên kệ.

“Này, em mua tận mấy cái vậy hả?”

“Dạ? Chắc là dùng nhanh hết thôi ạ.”

Jae Kyung nhìn tuýp kem 150ml và nói như thể chỉ cần bóp một cái là hết.

“Không, không được. Mua một cái thôi. Nhỡ nổi mụn hoặc không hợp thì sao. Dùng thử xem ổn thì mua thêm.”

Ji Heon đã trả tất cả kem mà Jae Kyung đã hốt về chỗ cũ.

“Thành phần tốt nên khả năng nổi mụn là gần như không có, nhưng mà… đúng là mua từng cái một rồi dùng vẫn hợp lý hơn ạ.”

Nhân viên cửa hàng vừa bị cướp mất con mồi đã gật đầu với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

“À, và nếu dùng chung với dầu này thì càng tốt ạ.”

Nhân viên nhặt một sản phẩm trên kệ và đưa cho Jae Kyung xem chứ không phải Ji Heon.

“Đây là dầu tự nhiên ạ. Nếu trộn kem với dầu thì khả năng thẩm thấu sẽ tốt hơn và khả năng dưỡng ẩm cũng được tăng cường nữa ạ. Trộn mỗi thứ một nửa rồi massage mỗi ngày hơn mười phút, tập trung vào ngực, bụng, đùi và mông ạ.”

Nhân viên cũng giải thích cách sử dụng cho Jae Kyung chứ không phải Ji Heon. Có lẽ vì nhân viên đã nhận ra rằng người trả tiền không phải là Ji Heon, nhưng Ji Heon vẫn cảm thấy kỳ lạ. Đã vậy Jae Kyung còn đang gật đầu rất nghiêm túc để nắm vững cách sử dụng nữa nên anh càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Cuối cùng Jae Kyung đã mua một tuýp kem massage 150ml và ba chai dầu 50ml rồi rời khỏi cửa hàng với vẻ mặt hãnh diện.

Jae Kyung về đến nhà liền đi tắm ngay. Phòng bệnh riêng mà Jae Kyung đã ở có phòng tắm riêng, nhưng áp lực nước quá yếu và không gian cũng chật hẹp nên có vẻ như cậu rất khó sử dụng. Đã vậy còn phải tắm bằng một tay trái nữa thì chắc càng khó hơn. Cậu than phiền rằng tắm cũng như không tắm và cảm thấy bứt rứt, nên hôm nay ngay khi vừa bước vào nhà, cậu đã cởi quần áo vứt lung tung và đi vào phòng tắm.

Jae Kyung là người sạch sẽ nhất trong số những người mà Ji Heon biết. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi vì một ngày cậu tắm hai lần sau mỗi buổi tập và còn thường xuyên triệt lông trước các trận đấu nữa.

Nhưng việc tắm rửa sạch sẽ và việc chăm sóc ngoại hình lại là hai chuyện khác nhau, Ji Heon chưa từng thấy cậu bôi kem dưỡng da bao giờ.

Lần này cũng vậy, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi dùng khăn lau qua loa là xong. Ji Heon nói với Jae Kyung đang mặc áo phông và quần short lên người còn ướt nhẹp với giọng điệu có vẻ lo lắng.

“Jae Kyung à, em bôi gì lên mặt đi chứ. Em là người hay đi bơi mà không sợ gì hết vậy hả?”

“Bôi vào mặt thấy bí lắm.”

“Dù sao thì cũng bôi đi. Không thì da sẽ khô nhanh lắm đấy.”

“Da em không bị khô lắm đâu.”

Jae Kyung vừa nói vừa vỗ tay lên má mình. Bị cuốn hút bởi âm thanh “chóc chóc” đó, Ji Heon bất giác sờ vào má Jae Kyung. Anh đã biết rồi, nhưng da cậu vẫn mềm mại và mịn màng đến mức không thể tin được rằng cậu là một người sống trong hồ bơi mỗi ngày.

“Do da dầu nên thế thôi. Ở tuổi em thì ai cũng vậy mà.”

Ji Heon vẫn cứ cãi bướng đến cùng.

“Nhưng em chưa từng bị nổi mụn bao giờ đó ạ.”

Nghe Ji Heon nói da dầu, Jae Kyung nhanh chóng nói như thể nghĩ đến làn da luôn bóng nhẫy vì dầu. Đúng là như vậy thật. Trao đổi chất của cậu vốn dĩ rất mạnh mẽ nên chất thải cũng không có cơ hội tích tụ lại.

“Dù gì thì cũng bôi kem dưỡng da đi. Đến lúc có tuổi thì mặt sẽ không tiết dầu nữa đâu.”

Ji Heon chỉ tay về phía phòng tắm và bảo cậu mau đi bôi đi, Jae Kyung ừm… như thể có điều gì muốn nói nhưng rồi vẫn rời khỏi phòng. Và khoảng 10 giây sau cậu quay trở lại.

“Bôi rồi ạ.”

“Bôi cả lên người nữa đi chứ. Ngâm mình trong nước khử trùng cả ngày mà. Da người còn nguy hiểm hơn da mặt đấy.”

“…….”

Lần này Jae Kyung cũng định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng quay người lại.

“Bôi xong rồi ạ.”

Lần này cậu cũng mất khoảng 40 giây để bôi lên toàn thân.

“Sấy tóc cho khô nữa chứ.”

Ji Heon bảo cậu đừng tự mãn vì bây giờ tóc còn nhiều mà không chăm sóc cẩn thận, sau này có thể bị rụng tóc đó, Jae Kyung im lặng lắng nghe và cuối cùng khẽ gọi Ji Heon.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo