Desire Me If You Can - Chương 163 - Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ chết

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 163

***

"Ư..."

Joshua tỉnh dậy với một tiếng rên rỉ đau đớn. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Trong giây lát, anh ta không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết chắc chắn là gáy mình đau nhức. Nhận ra điều đó, những chuyện ngay trước khi bất tỉnh ùa về trong đầu.

"Thằng chó chết..."

Joshua chửi thề rồi ngồi dậy. Thằng khốn kiếp đó đã đánh vào gáy mình khi mình mất cảnh giác. Dám đánh ngất mình rồi tự ý xông vào một mình. Joshua tức giận đến mức suýt đấm vào tảng đá, nhưng cũng may anh ta đã kìm lại. Trước hết phải xem xét tình hình. Rõ ràng Dane đã một mình xông vào sào huyệt địch, việc mình phải làm bây giờ là xác định tình hình rồi quyết định chờ đội đến hay là theo sau xông vào.

Việc đó không mất nhiều thời gian. Tiếng la hét vang lên từ khắp nơi cho Joshua biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Đuổi theo, nhanh lên! Tìm cho ra!"

"Chắc không đi xa được đâu, mau bắt lấy!"

"Mày xem lại phía đó đi, không, không phải phía đó!"

Hơn chục tên đàn ông hốt hoảng la hét. Rõ ràng là đã có một cuộc náo động lớn xảy ra trong lúc Joshua bất tỉnh. Ví dụ như có kẻ xâm nhập. Tiếng súng nổ dữ dội vang lên từ một phía càng củng cố thêm suy đoán đó.

Dane Stryker, thằng khốn kiếp.

Joshua nghiến răng ken két. Dane không thể nào bỏ mặc mình bất tỉnh rồi một mình xuống núi được. Không phải vì nghĩa khí hay đạo đức, mà vì dù sao thì Dane cũng là người đàn ông luôn chịu trách nhiệm đến cùng với những gì mình đã gây ra. Có lẽ Dane sẽ vác mình ở một bên hông và vác Grayson ở vai bên kia rồi xuống núi. Bất kể điều đó có khả thi hay không, có muốn hay không.

Vậy thì...

Nhìn cảnh đó, Joshua tặc lưỡi. Cuối cùng thì cũng bị phát hiện rồi không thể đi đâu được nữa. Tưởng mình giỏi giang nên đi một mình đấy à.

Chỉ cần cười nhạo cái bộ dạng này của Dane thôi cũng đủ trả thù rồi, nhưng Joshua đã thay đổi ý định.

Phải trả lại món nợ vì đã đánh vào gáy mình.

Nghĩ vậy, Joshua liền tìm cơ hội để lẻn vào.

Ơ...?

Đột nhiên Joshua cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Anh ta khẽ ló đầu ra khỏi tảng đá đang nấp rồi nhìn xuống. Bọn đàn ông đang lên xe rời đi từng người một. Đó không phải là động thái để tìm con tin đã bị bắt giữ. Nhìn cái bộ dạng vội vã lên xe bỏ đi như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó, Joshua cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

***

"Ư..."

Tên đàn ông đang bắn súng sùi bọt mép ngã xuống. Dane nấp sau lưng gã rồi vòng tay qua cổ siết chặt cho đến khi gã ngất đi. Sau khi xác nhận tên đàn ông đã mất ý thức, Dane quay đầu lại. Bây giờ còn lại ba, bốn... khoảng bảy tên.

Có lẽ còn nhiều hơn nữa. Nếu chúng đang trốn ở đâu đó và âm mưu điều gì đó.

Dane lập tức nhíu mày. Nếu đúng là như vậy thì chúng có thể làm bất cứ chuyện gì. Vậy thì chỉ còn cách nhanh chóng trốn thoát...

"Ư..."

Dane đột nhiên nhăn mặt ôm lấy sườn. Hình như anh bị gãy xương sườn khi va vào tường lúc nãy. Nghe tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Grayson lập tức hỏi:

"Cậu không sao chứ, Dane?"

Nghe giọng nói đầy lo lắng, Dane nhìn chằm chằm vào mặt Grayson. Rõ ràng người đang tồi tệ là bản thân mình mà lại lo lắng cho người khác. Dane cười khổ rồi khẽ chạm vào má Grayson.

"Đương nhiên rồi. Không sao hết."

Nói xong, Dane lại quay mặt về phía trước. Tiếng súng nổ dữ dội vẫn tiếp tục. Những viên đạn bắn về phía họ từ khắp nơi dường như không bao giờ hết.

Cái đội khốn kiếp đó bao giờ mới đến vậy?

Dane bực bội nhíu mày. Trước hết phải đưa Grayson đến nơi an toàn rồi đi tìm Joshua. Đường an toàn là...

Dane không nói gì, chỉ khẽ nhúc nhích ngón tay. Grayson vừa định di chuyển theo tín hiệu thì đột nhiên khựng lại.

Ơ.

Cơ thể Grayson loạng choạng dữ dội khiến Dane kinh ngạc mở to mắt. Grayson ngã sầm xuống đất.

"Grayson!"

Dane khẽ gọi tên hắn. Anh vội vã chạy đến xem xét cơ thể hắn, thấy máu thấm ra từ khắp nơi.

"Chết tiệt, vết thương nặng quá."

Mặt Dane tái mét ngay lập tức. Grayson có thể trụ được đến giờ này có lẽ là nhờ thể chất đặc biệt của mình. Nhưng dù là alpha trội đi chăng nữa cũng không phải là vô địch. Dù có thể mất nhiều thời gian hơn người bình thường, nhưng cuối cùng thì hắn cũng chỉ là con người, là một sinh mạng. Cái chết đến với tất cả mọi người theo một cách công bằng.

Vừa nghĩ đến đó, Grayson đột nhiên ngồi dậy. Hắn mỉm cười như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại.

"Xin lỗi, tôi bị trượt chân."

Không phải thế.

Dane lập tức nghi ngờ, nhưng Grayson vẫn bình thản nói tiếp:

"Vậy mình đi tiếp nhé? Cậu bảo là hướng kia đúng không?"

Hắn chỉ về một hướng. Không ổn rồi. Dane nghĩ. Phải nghĩ ra cách khác. Mình sẽ làm mồi nhử bọn khốn đó, dụ chúng đi rồi lần lượt xử lý từng tên...

"Không được."

Đột nhiên Grayson buột miệng nói. Dane nhíu mày quay lại nhìn hắn.

"Sao, đột nhiên vậy?"

"Cậu không được bỏ tôi lại."

Bất ngờ bị Grayson nói trúng tim đen, Dane khựng lại. Anh chỉ im lặng nhìn, Grayson khẽ lẩm bẩm:

"Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ chết."

Giọng nói trầm tĩnh của Grayson làm Dane bối rối.

"Grayson, chúng ta không phải là..."

Dane vội vàng phủ nhận, Grayson bình thản đáp lời:

"Tôi biết. Cảm xúc của cậu khác với tôi. Vậy nên tôi chết như thế nào, tôi đánh cược mạng sống của mình vào đâu, đó là ý chí của tôi, không liên quan gì đến cậu."

Nghe đến đó, Dane không còn gì để nói. Anh chỉ im lặng nhìn Grayson. Đôi mắt hắn chân thành và kiên định đến lạ thường.

Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên. Phải quyết định thôi. Nhanh lên.

Như mọi khi.

Nhưng Dane vẫn không thể di chuyển mà chỉ nhìn Grayson.

"...!"

Cảm nhận được sát khí trong khoảnh khắc, Dane lập tức rút súng bên hông ra quay người lại. Gần như đồng thời khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đang chĩa súng vào mình, một tiếng "đoàng" lớn vang lên.

Sau lưng người đàn ông ngã xuống vô lực, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, Dane khẽ thở ra một hơi.

"Josh."

Một tiếng thốt ra từ miệng anh, không biết là vui mừng hay khó xử.

Joshua mỉm cười chào.

"Chào Dane. Lâu rồi không gặp."

Anh ta vẫn mỉm cười, nheo mắt nói tiếp:

"Tôi nhớ cậu lắm."

A ha, Dane cười gượng gạo thì Joshua bất ngờ đấm thẳng vào mặt anh. Dane ngã xuống mà không kịp kêu một tiếng nào, lúc đó Joshua mới lộ vẻ mặt hả hê. Grayson giật mình vội chạy đến xem xét vết thương cho Dane.

"Cậu làm cái gì vậy? Rốt cuộc. Đột nhiên xuất hiện rồi..."

"Thôi, đủ rồi."

Dane ngăn Grayson đang định nổi giận. Anh xoa xoa môi đang chảy máu rồi nói thêm:

"Tôi đáng bị vậy nên cậu cứ im lặng đi. Nào, giờ thì xong chuyện rồi chứ?"

Phản ứng quá bình tĩnh của Dane khiến Grayson nhất thời bối rối. Joshua cũng vậy. Anh ta đã trở lại vẻ ngoài thường ngày, trả lời với nụ cười tươi rói:

"Không, đây chỉ là tiền lãi thôi. Tiền gốc về nhà trả sau."

"Vừa vừa thôi, đồ keo kiệt. Người có tiền phải biết bố thí chứ."

"Tôi nghĩ phải xem đối tượng là ai rồi mới nói tới chuyện đó."

Dane nói một cách trơ tráo, Joshua đáp lại không hề nao núng. Nhìn họ trò chuyện như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là chuyện thường ngày, Grayson hoàn toàn ngơ ngác.

"Hơn nữa…"

Joshua đột nhiên đổi chủ đề.

"Không phải tự nhiên im ắng hẳn đi sao?"

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo