Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 165
Ầm! Mặt đất lại rung chuyển. Lần này cảm giác rung động gần hơn. Dane nhạy bén phân tích điểm nổ đang di chuyển sau mỗi lần phát nổ. Anh bán tín bán nghi, hy vọng dự đoán của mình sai, rồi chờ đợi, lần này lại xảy ra một vụ nổ liên tiếp.
"Chết tiệt!"
Dane chửi thề trong miệng. Bọn khốn kiếp điên rồ này, tin vào Chúa mà lại làm cái trò này sao?
Anh sôi máu nhưng trước hết phải đưa bọn kia trốn thoát đã.
Chết tiệt! Dane chửi rủa rồi bắn vào một tên đàn ông vừa xuất hiện ở đằng xa. Grayson không chút do dự chạy ngang qua tên đàn ông vừa ngã xuống. Như một con ngựa đua đã được định sẵn đường đi, không hề nao núng. Tốt lắm, Dane nghĩ rồi nhìn gáy người đàn ông tóc vàng mật ong đang chạy phía trước.
Josh có nhận ra tình hình hiện tại không?
Lúc nãy khi cả hai cùng nghĩ đến một điều, có lẽ Joshua cũng đã dự đoán được tình hình đến mức này giống như Dane. Chỉ là lý do anh ta không nói ra có lẽ là vì cho rằng đó là lo lắng thái quá. Dane cũng vậy.
"Chết tiệt, không ngờ bọn khốn này lại điên rồ đến mức này."
Nếu vụ nổ cứ tiếp tục thì dù núi đá có kiên cố đến đâu cũng sẽ nứt vỡ. Có lẽ vết nứt đã bắt đầu rồi. Nếu còn thêm ba vụ nổ nữa thì...
"Josh!"
Anh vừa hét lên thì người đàn ông đang chạy phía trước liếc nhìn lại. Chỉ là một cái liếc mắt nhanh chóng, Dane không quan tâm, vẫn tiếp tục hét lớn.
"Chuyện gì vậy? Bọn DMV trước đây đâu? Ở đâu rồi?"
*DMV: (Department of motor vehicles, viết tắt là DMV) là một cơ quan cấp tiểu bang với hai chức năng chính là thu thuế lưu thông và cấp bằng lái xe.
Joshua vừa chạy vừa cố gắng xem đồng hồ trên cổ tay. Đúng lúc đó, mặt đất lại rung chuyển, Grayson đang chạy đầu tiên loạng choạng.
"Grayson!"
Thấy người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt trong nháy mắt, Dane vội vã hét lên. Khi anh và Joshua tranh nhau chạy hết tốc lực đến nơi, Grayson đã ngã xuống đất thở dốc.
"Chảy máu nhiều quá."
"Tại nhiều vết thương quá."
Dane đáp ngắn gọn lời Joshua. Trong khi Joshua thao tác đồng hồ cố gắng liên lạc với 'đội', Dane cúi xuống đỡ Grayson ngồi dậy. Hộc, hộc, Grayson thở dốc nặng nề vai run rẩy nhìn Dane cười yếu ớt.
"Tôi bị trượt chân."
"Ừ."
Dane thờ ơ nói như thường lệ.
"Nghỉ một lát đi, người bên Ashley Miller phái đến sắp tới rồi."
Ngạc nhiên là Grayson không nói nhảm mà chỉ cười yếu ớt. Thà hắn nói linh tinh còn hơn. Dane cảm thấy mình đang trở nên lo lắng, vội đứng dậy.
"Tình hình không ổn rồi."
Joshua vừa nói ngay khi Dane đứng trước mặt anh ta.
"Cậu muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?"
"Nói gì cũng được, nhanh lên."
Trước lời thúc giục vội vã, Joshua thở ra một hơi ngắn rồi nói nhanh như Dane.
"Tin tốt trước nhé. Hình như bọn bỏ chạy đã chạm mặt với đội đang lên. Xử lý hết rồi, phần lớn chết hết, nhưng còn sống hai tên."
"Tin xấu là gì?"
"Đường bị lở, bị đất chặn hết nên đội không lên được. Chúng ta phải đưa tên này xuống."
"Chết tiệt!"
Dane chửi thề không chút kiêng nể rồi đá mạnh vào sàn. Joshua im lặng nhìn anh vuốt mái tóc rối bù đầy bực bội.
"Bom đâu?"
Dane bất ngờ hỏi, một tay đặt lên trán.
"Bom thế nào rồi? Bọn chúng có biết không?"
"Biết."
Đúng như dự đoán, Joshua trả lời mà không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Hình như đã ép hỏi được bọn bị bắt. Đội gỡ bom đã được gọi và đang trên đường đến đó. Lý do đội không lên được cũng là vì vậy, phải mở đường cho đội gỡ bom đến chỗ đó."
Ý là việc đưa Grayson xuống dưới cứ giao cho bên này. Không còn cách nào khác, dù vết thương nghiêm trọng nhưng chắc chắn hắn sẽ trụ được đến khi xuống núi.
"Xe cứu thương đã chờ sẵn ở dưới rồi đúng không?"
"Đương nhiên."
Dane gật đầu trước câu trả lời dứt khoát của Joshua rồi lẩm bẩm một mình.
"Đội gỡ bom phải đến kịp thời gian mới được..."
Dane đang nói thì khựng lại. Có gì đó không đúng.
"Bọn chúng nói cho cậu biết vị trí của quả bom cuối cùng luôn sao? Ngoan ngoãn vậy à?"
Nhanh quá. Anh lo lắng nghĩ. Nhìn cái cách bọn khốn đó liều mạng ngăn cản nhóm Dane thì khó có thể tin được là bọn chúng lại dễ dàng khai ra mọi thứ chỉ vì bị bắt khi đang cố trốn chạy.
"Vị trí quả bom ở đâu? Hỏi nhanh lên!"
Trước tiếng hét vội vã của Dane, Joshua hoảng hốt vội vàng liên lạc lại với đội. Ngay sau đó, Dane vẽ lại tọa độ vừa nghe được trong đầu, sắc mặt anh lập tức trắng bệch.
"...Không phải."
Anh gằn giọng.
"Không phải chỗ đó, lũ ngốc! Ngược lại mới đúng!"
Anh hét lớn nhưng ngay sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng rè rè. Rõ ràng là đồng hồ đã hỏng hoặc bị nhiễu sóng. Nhận ra không thể liên lạc được nữa, Joshua cũng tái mét mặt nhìn anh.
"Không phải sao? Vậy là bọn khốn đó cố tình chơi xỏ chúng ta?"
"Ừ, hoàn toàn sai rồi. Chết tiệt, khốn kiếp!"
Dane ôm đầu chửi rủa không ngừng. Chuyện lớn rồi. Phải làm sao đây. Không còn nhiều thời gian nữa. Joshua vô vọng lẩm bẩm như người mất hồn.
"Sẽ có lở đất."
"Tôi biết."
Dane vừa lẩm bẩm thì Joshua vội vàng nói thêm:
"Cả ngôi làng dưới này sẽ bị vùi lấp. Phải ngăn lại."
"Tôi đã bảo là tôi biết rồi mà."
Dane nói lại. Joshua nói đúng. Nếu quả bom đó nổ nữa thì nền đất sẽ không chịu nổi nữa. Nghĩ đến ngôi làng sẽ bị vùi lấp dưới những tảng đá và đất lở, anh không còn thời gian để do dự.
"Cậu đưa tên này xuống đi."
"Cái gì? Còn cậu?"
Joshua giật mình hỏi. Dane trả lời không chút do dự.
"Tôi ở lại đây."
Joshua giật mình định nói gì đó thì Dane đã nói trước.
"Tôi phải gỡ những quả bom còn lại. Cậu chịu trách nhiệm về Grayson, tôi sẽ lo vụ bom."
"Đừng có nói vớ vẩn, một mình cậu thì làm sao mà..."
Joshua lập tức phản đối nhưng Dane không thay đổi lời nói.
"Tôi làm được. Cậu biết mà, thực lực của tôi."
Không thể phủ nhận điều đó. Joshua đã chứng kiến Dane thể hiện năng lực của mình không biết bao nhiêu lần trong thời gian cùng ở quân đội. Dù vậy, thấy anh ta vẫn còn do dự, Dane lạnh lùng quát:
"Nghĩ xem nếu đây là quân đội thì cậu sẽ làm gì, Joshua Bailey."
Joshua khựng lại cứng đờ. Vậy thì câu trả lời đã rõ. Nhưng, dù vậy...
"Chỉ còn cách đó thôi đúng không?"
Dane hỏi ngược lại câu hỏi như vắt óc của Joshua.
"Vậy thì cứ để mặc bọn họ chết à?"
Joshua xoa hai mắt vẻ đau đầu. Dane dịu giọng nói thêm với Joshua.
"Cũng có khả năng tôi sai. Nếu bọn khốn đó đột nhiên tốt bụng nói thật thì bên kia sẽ gỡ bom, vậy thì chỗ tôi nghĩ sẽ không có gì cả. Tỉ lệ là 50/50."
Nào, Dane vỗ vai Joshua. Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa.
"Còn cái tên này thì sao? Chắc chắn nó sẽ không nghe lời tôi đâu."
Joshua chỉ ngón tay cái về phía sau, Dane lập tức trả lời:
"Để tôi lo."
Vừa dứt lời thì Grayson đã bước đến trước mặt họ.
"Sao vậy? Hai người đang nói chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu."
Dane thờ ơ đáp rồi nhìn lướt qua hắn.
"Trông ổn rồi đấy."
"Nghỉ một chút là khỏe ngay thôi."
Grayson cười tươi như không có chuyện gì xảy ra. Dù toàn thân dính đầy máu, Dane tặc lưỡi trong lòng nhưng vẫn im lặng quay sang nhìn Joshua.
"Nào, đi thôi."
Anh khẽ hất cằm, Grayson ngơ ngác chớp mắt.
"Ơ... gì vậy? Sao lại?"
Grayson lần lượt nhìn cả hai người, Dane nói:
"Cậu đi xuống trước với Josh."
"Còn cậu?"
Dane thản nhiên đáp lại câu hỏi vừa rồi.
"Lính cứu hỏa luôn ở lại tới cuối cùng mà, đúng không? Nghe lời đi, nhanh lên."
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Một giọng nói sắc lạnh lập tức vang lên. Dù mệt mỏi đến chết vì mất máu và vết thương, nhưng giác quan của hắn lại nhạy bén hơn bình thường.
Dane đang giấu giếm điều gì đó.
Hắn có thể cảm nhận được điều đó theo bản năng. Rằng bây giờ không được tin Dane.
"Cậu đi trước, rồi Josh, cuối cùng là tôi."
Grayson chân thành nói. Nhìn dáng vẻ kiên quyết không chịu nhượng bộ của hắn, Dane nhíu mày nheo mắt. Cái con chó con này...
Phù, anh thở ra một hơi ngắn rồi khó chịu lên tiếng:
"Nếu giờ không đi thì..."
Đúng lúc đó Joshua xen vào.
"Nói trước cho biết, dù tên này có chết thì tôi cũng không ngủ với cậu đâu, tuyệt đối không."
"Thằng nhãi ranh."
Dane trừng mắt dữ dội nhưng Joshua không hề nao núng. Anh ta cảm thấy đau đầu khi đứng trước hai tên ngốc hoàn toàn không chịu nghe lời mình, Grayson lên tiếng:
"Dù cậu đang nghĩ gì thì tôi cũng không đi một mình đâu, tuyệt đối không."
Tiếp theo hắn nhấn mạnh.
"Tôi đã nói rồi mà? Nếu cậu chết, tôi cũng chết."
Nghe vậy, Dane khựng lại. Chỉ còn tiếng gió rít lạnh lẽo của đêm vang vọng giữa họ trong giây lát.
Đừng có bướng bỉnh vô ích như vậy.
Dane chắc chắn đã định nói vậy. Rằng cậu có biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào không, rằng vì cậu mà có thể có bao nhiêu người mất mạng, rằng cậu đang biết cái gì mà làm như vậy, vân vân và vân vân.
Vô số lời nói lướt qua trong đầu nhưng lại không thốt ra được. Dane chỉ mấp máy môi rồi cuối cùng im lặng nhìn Grayson. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, dường như vô số ký ức đã lướt qua trước mắt anh.
...Vô số ký ức.
"Ha..."
Dane thở dài một tiếng ngắn rồi cười khổ.
"Biết rồi, đồ ngốc."
Đột nhiên mắt anh như ướt lệ. Grayson ngạc nhiên nhìn anh. Dane vươn tay ra. Bàn tay ôm lấy gáy Grayson kéo hắn về phía mình. Grayson ngoan ngoãn nghiêng đầu như bị thôi miên. Khi môi chạm môi Dane, hắn tự nhiên nhắm mắt lại. Một cảm giác mềm mại và mát lạnh khiến hắn rùng mình dễ chịu.
A, mùi hương này. Cảm thấy tim mình rung động, hắn mơ hồ nhớ ra.
Pheromone của Dane...
Đúng lúc đó, đột nhiên đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Mắt hắn mờ đi trong tích tắc và ý thức trở nên mơ hồ. Hắn đã từng trải qua cảm giác này. Đây là lần thứ ba. Dane đã đồng loạt phát ra pheromone khiến hắn ngất đi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.