Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 176
Đúng lúc đó, thang máy đến. Dane lắc đầu rồi bước vào trước, Grayson theo sau. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thang máy đi xuống tầng trệt, Dane vẫn cảm nhận rõ bầu không khí gượng gạo. Không gian lại chật hẹp nên anh càng thêm bồn chồn, đến nỗi khi nghe tiếng chuông báo đến nơi mà anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì..."
Anh vừa định ra khỏi biệt thự và chào tạm biệt thì chợt nhận ra mình phải gọi taxi. Ha, anh thở dài một tiếng, đúng lúc đó những chiếc xe hơi sang trọng, lộng lẫy đậu thành hàng dài đập vào mắt anh. Nhìn thấy chúng, anh chợt nhớ ra một chuyện đã quên.
Cái tên Ashley Miller keo kiệt đó, cho mình một chiếc xe thì có làm sao.
Anh vừa lầm bầm trong lòng thì Grayson đứng phía sau đột ngột lên tiếng:
"Cậu thích chiếc nào thì cứ lấy. Tôi cũng định cho cậu một chiếc rồi."
"Hả? Tại sao?"
Dane ngạc nhiên quay lại trước lời đề nghị bất ngờ, Grayson thản nhiên đáp:
"Cậu không có xe đi lại mà."
Chiếc xe của Dane đậu ở đầu ngọn đồi đã bị bỏ hoang mấy tháng trời, chẳng khác nào một đống sắt vụn.
"Xe của cậu chắc cũng không dùng được nữa rồi nên tôi cứ để đó. Thay vào đó cậu cứ lấy bất kỳ chiếc nào trong số này, tôi có nhiều mà."
"Ha..."
Dane lại thở dài một tiếng nữa. Lời hắn không sai. Anh đã từng mặt dày đòi xe của Ashley Miller, nên tình huống này cũng không hẳn là tệ. Không, đúng hơn là gần như trúng số độc đắc...
"Nếu cậu không thích xe cũ thì tôi sẽ mua một chiếc mới cho cậu. Nhưng dù sao thì cũng mất thời gian chờ xe mới, nên trong thời gian đó cậu cứ dùng tạm chiếc nào cũng được..."
"Không, không phải vậy. Không phải như thế."
Dane vội lắc đầu rồi chìm vào suy nghĩ một lát. Mình có nên nhận thứ này từ cậu ta không? Dù sao thì cậu ta cũng đã thú nhận thích mình mấy lần rồi, hơn nữa mình đã lạnh lùng từ chối cậu ta.
Vậy mà giờ lại mặt dày nhận đồ của người ta thì dù là mình cũng hơi...
Thấy Dane do dự, Grayson đành lên tiếng:
"Đây là món quà cảm ơn tôi dành cho cậu."
"Hả?"
Dane ngẩng đầu lên, Grayson mỉm cười nhẹ khi ánh mắt hai người chạm nhau.
"Cậu đã cứu mạng tôi. Vậy nên đương nhiên tôi phải báo đáp cậu rồi."
Sau đó hắn tự nhiên nói thêm:
"Cậu là người hùng của tôi."
Dane im lặng nhìn hắn. Một lúc sau, tai anh đỏ bừng lên. Anh còn xấu hổ hơn cả khi Grayson thường xuyên nói yêu mình.
"Không, gì chứ. Josh cũng tham gia mà..."
Anh ấp úng nói, Grayson đột nhiên cử động. Hắn mở cửa ghế phụ chiếc xe mà hôm trước đã đi cùng Dane và nói:
"Hôm nay tôi đưa cậu đi. Chân cậu thế này chắc khó lái xe... Cậu thích xe nào? Tôi sẽ cho người mang đến sau."
Đằng nào cũng là tiền của Ashley Miller, lẽ ra cái tên đó nên mua cho mình thì hơn.
Anh thoáng oán trách Ashley, nhưng rồi lại thay đổi suy nghĩ.
Dù sao cũng là cùng một số tiền, lấy từ túi trước hay túi sau thì có gì khác nhau chứ.
Nghĩ vậy, lòng anh nhẹ nhõm hơn. Đằng nào thì chiếc xe này cũng là tiền của Ashley Miller mua.
"Cảm ơn cậu, vậy cho tôi chiếc kia đi."
Dane chỉ tay vào chiếc xe đắt nhất trong số đó, Grayson nhìn theo rồi sẵn lòng gật đầu.
"Ừm, trước tiên tôi đưa cậu về rồi xe tôi sẽ mang đến sau. Cậu vẫn sẽ ở lại cái khách sạn đó chứ?"
Dane im lặng nhìn mặt hắn.
Cái tên này lại sao nữa vậy?
Anh cứ có cảm giác kỳ lạ. Từ nãy đến giờ, không, từ lúc gặp nhau ở trước bệnh viện đã thấy lạ rồi. Khó có thể nói rõ là gì, nhưng cảm giác...
"Dane?"
Grayson lại gọi tên anh. Dane đang nhíu mày suy nghĩ nãy giờ ngẩng đầu lên. Vừa chạm mắt, Grayson đã chống tay lên nóc xe, tựa đầu vào rồi cười tươi.
Cái tên này định dùng mỹ nhân kế sao?
Grayson vẫn ở tư thế đó lên tiếng:
"Thật ra trong lúc cậu bất tỉnh đã xảy ra một vài chuyện."
Dane nghiêm mặt lại, hắn tiếp tục với giọng điệu chậm rãi đặc trưng:
"Nathaniel đã thỏa thuận bồi thường với công ty bảo hiểm mà cậu tham gia. Họ sẽ chi trả toàn bộ chi phí xây dựng lại nhà cậu và cả tiền thuê nhà trong thời gian đó."
"Cái gì..."
Trước tình huống khó tin này, hai mắt Dane mở to. Có lẽ đây là mơ, anh ngơ ngác nghĩ thì Grayson nói tiếp:
"Chìa khóa căn townhouse cậu sẽ ở tạm thời sẽ do công ty bảo hiểm trực tiếp giao. Đó là một khu dân cư yên tĩnh và an ninh tốt. Sẽ không có gì bất tiện khi cậu ở đó đâu."
Hai mắt Dane mở to đến không thể tin được. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải căn hộ mà là townhouse sao?
Trên đời này không có vận may nào nguy hiểm hơn vận may vô căn cứ. Đặc biệt là cuộc đời của Dane Stryker lại càng như vậy.
Vậy thì chuyện này là...
"Không phải tôi làm."
Grayson ngẩng đầu lên khi thấy vẻ mặt nghi ngờ của Dane.
"Papa bảo làm vậy, còn Nathaniel chỉ làm theo lệnh của papa thôi. Tôi chỉ nói là nhà cậu bị cháy, sau khi xuất viện sẽ không có chỗ ở."
Vậy mà lại nhận được khoản bồi thường lớn như vậy từ cái công ty bảo hiểm độc ác đó, chuyện đó có thể xảy ra sao?
"Tôi... người liên quan còn không có mặt, mà chuyện đó lại thành công sao?"
"Sao lại không?"
Grayson nghi hoặc hỏi lại câu hỏi của Dane.
Vẻ mặt hắn cứ như là thật sự không hiểu. Đến lúc đó Dane mới nhận ra rằng đối với họ, không gì là không thể.
Bởi vì họ là Miller.
Rốt cuộc cái tên Miller là gì vậy. Lần đầu tiên Dane cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của họ.
"Đừng kiện tôi nhé."
Dane nói với vẻ cảnh giác rõ rệt, Grayson bật cười thành tiếng. Tiếng cười trong trẻo vang vọng. Nhìn thấy cảnh đó, Dane lại cảm thấy kỳ lạ.
Cái tên này lại sao nữa vậy?
Anh cứ có cảm giác kỳ lạ. Từ nãy đến giờ, không, từ lúc gặp nhau ở trước bệnh viện đã thấy lạ rồi. Khó có thể nói rõ là gì, nhưng cảm giác...
"...Cậu."
Dane ngập ngừng rồi mở lời:
"Cậu có muốn gì ở tôi không?"
Grayson im lặng một lúc trước giọng nói trầm của Dane. Trong vài giây im lặng ngắn ngủi đó, Dane lần đầu tiên cảm thấy một chút căng thẳng mơ hồ. Grayson mở miệng. Đôi môi hắn chậm rãi cử động. Và…
"Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"
Dane ngớ người trước lời nói bất ngờ đó.
"...Hả?"
Anh phản ứng chậm một nhịp, Grayson cười rồi nói lại:
"Trước đây chúng ta đã định hẹn hò rồi mà."
"À..."
Đến lúc đó Dane mới hiểu ra. Buổi hẹn hò sau lần đầu tiên anh ngủ với Grayson. Cái buổi hẹn hò thảm hại đó, cuối cùng người đàn ông này đã nói "Lần sau nhé."
Giờ lại nhắc đến chuyện đó.
Đã một thời gian khá lâu nên anh hoàn toàn quên mất. Dù sao thì lời hứa vẫn là lời hứa, Dane sẵn lòng gật đầu.
"Được thôi, chúng ta đi đâu?"
Nghe lời đó, Grayson tươi cười rạng rỡ đáp:
"Disneyland."
Dane ngơ ngác đứng nhìn hắn.
"...Hả?"
Anh chậm một nhịp, nhăn mặt. Mình vừa nghe cái gì vậy?
Nơi hạnh phúc nhất trên trái đất.
Disneyland.
Grayson tuyên bố với nụ cười rạng rỡ.
"Tôi thích Disneyland."
Dane chỉ há hốc miệng, không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa.
***
Tiếng reo hò của mọi người vọng lại từ xa. Dane đã cảm thấy mệt mỏi và chậm rãi bước đi. Anh mới chỉ đi lại được mà không cần nạng một tuần trước. Dù vậy, anh vẫn chưa thể đi nhanh và chạy nhảy như trước đây. Anh chỉ có thể đi lại lững thững ở một mức độ nào đó, nhưng vấn đề là cái công viên chủ đề chết tiệt này lại rộng đến kinh hoàng. Anh đã mệt lử sau khi chỉ đi tàu điện riêng đến cổng. Trái ngược với Dane đã kiệt sức như thể bị đám trẻ dưới 10 tuổi vây quanh cả ngày, Grayson lại rất phấn khích từ trước khi xuất phát.
"Nào, Dane. Cậu cũng đeo cái này đi!"
Grayson không biết đã mua từ lúc nào, hắn đội chiếc bờm tai chuột Mickey lên đầu Dane rồi đến lượt mình cũng đội lên. Hắn cũng không quên lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Kia kìa, chúng ta đi cái đó trước đi! Cái đó!"
Nhìn hắn hào hứng nắm tay Dane chạy đi, Dane chợt nghĩ.
Sao lúc đó mình lại không nói là không được đi Disneyland nhỉ?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.