Desire Me If You Can - Chương 179 - Tại sao Grayson lại ngoan ngoãn đi theo?

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 179

39

"Chào mừng trở lại, Dane! Tôi nhớ cậu lắm đó!"

"Cái tên này đúng là bất tử mà. Bom nổ mà vẫn sống nhăn răng ra thế này!"

"Dane Stryker! Anh hùng! Anh hùng! Dane Stryker!"

Vừa thấy mặt Dane, đám đồng nghiệp đã vây quanh reo hò nói không ngớt, khiến anh không khỏi nhíu mày.

"Đừng có gọi anh hùng nữa, không thì ăn đấm đấy."

Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nắm chặt tay thành đấm, bọn họ giật mình rồi phá lên cười ha hả.

"Ngại hả? Ngại hả?"

"Thật ra đúng là vậy mà, có gì đâu. Nhờ cậu mà bao nhiêu người giữ được mạng sống đấy."

"Đúng vậy, cậu xứng đáng được đối đãi như thế. Chuyện đó đâu phải tầm thường."

"Đúng vậy, tôi không làm được. Thật ra, ngoài Dane ra thì chắc chẳng ai dám lao vào đó đâu."

Một tên lắc đầu, tên khác tiếp lời:

"Giờ thì cậu cũng phải nghĩ trước nghĩ sau rồi mới xông vào chứ. Mạng cậu cũng quan trọng lắm đó, thằng nhóc."

Một đồng nghiệp vỗ nhẹ vào ngực Dane, người khác phía sau gật đầu. Bọn họ ồn ào là thế, nhưng Dane chắc chắn rằng tất cả đều thật lòng lo lắng cho mình. Anh ngượng ngùng gãi đầu rồi chợt nhận ra một điều.

"Ezra sao rồi?"

Đương nhiên là trong đám đồng nghiệp chào đón Dane không có mặt cậu ta. Vừa nghe thấy tên Ezra, bọn họ đã ngập ngừng nhìn nhau. Không ai dám lên tiếng trước, mãi đến khi Wilkins xuất hiện.

"Dane! Đến rồi hả, thằng nhóc này."

Wilkins ôm chầm lấy Dane vỗ mạnh vào lưng anh, rồi buông ra nắm lấy hai cánh tay anh, đứng cách xa một chút nhìn anh từ trên xuống dưới.

"Tôi khỏe rồi, giờ không sao nữa."

Dane trả lời trước khi Wilkins kịp hỏi.

"Ở nhà nghỉ ngơi nữa chắc người tôi mốc lên mất."

Đó là lời nói thật lòng, nhưng tất cả mọi người đều phá lên cười ha hả. Wilkins cười tin tưởng, vỗ mạnh vào vai Dane rồi buông ra. Nhìn bóng lưng anh ta rời phòng thay đồ, Dane không chút do dự đuổi theo.

"Wilkins, đợi chút đã."

Nghe tiếng gọi, Wilkins quay lại dừng bước chờ Dane. Anh ta nhìn Dane như muốn hỏi có chuyện gì, Dane mở lời:

"Ezra sao rồi? Mọi người có vẻ không muốn nói."

"À..."

Ezra cũng khó xử không kém. Anh ta xoa cằm bằng một tay, né tránh ánh mắt của Dane rồi thẳng thắn nói:

"Vào tù rồi, đương nhiên thôi."

Rồi anh ta thở dài sâu thẳm, một tay day trán.

"Ai mà ngờ được cái tên đó lại làm chuyện như vậy chứ..."

Chắc hẳn tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Nếu Ezra hôm đó không lỡ lời, Dane cũng chẳng thể nào ngờ tới. Dane hỏi Wilkins đang lẩm bẩm vẻ bực bội.

"Không có gì đặc biệt kỳ lạ sao? Có gì đáng nhớ không?"

Wilkins lắc đầu đáp:

"Không hề, lúc cái tên đó lần đầu tiên xuất hiện trên báo, tất cả bọn tôi đều suýt ngã ngửa vì sốc."

Dane mở lời:

"Sau đó anh có gặp cậu ta không?"

"Không, tôi đã đến tìm nhưng cậu ta không chịu gặp."

Lần này Wilkins cũng lắc đầu. "Vậy à," Dane lẩm bẩm.

"Vậy thì anh cũng không nghe được chi tiết rồi."

"Đúng vậy. Bọn tôi cũng tò mò lắm."

Rồi Wilkins lên tiếng như thể cũng muốn biết.

"Tôi không ngờ hai người lại thân nhau đến thế. Gọi tên kia giữa đêm mà tên kia cũng ngoan ngoãn ra ngoài, mọi người đều ngạc nhiên lắm."

Trong sở, người duy nhất nói chuyện và đối xử tử tế với Grayson là Ezra. Dù vậy, việc Grayson ngoan ngoãn nghe theo lời gọi của một đồng nghiệp cùng sở cũng không giống với tính cách của hắn cho lắm, nhưng thôi, cứ cho là vậy đi. Nhưng vẫn còn một nghi vấn quan trọng.

Tại sao Grayson lại ngoan ngoãn đi theo?

Ngay cả Wilkins cũng chỉ nhún vai với vẻ mặt khó xử. Người duy nhất có thể trả lời là Ezra.

***

Vài ngày sau, vào một ngày nắng đẹp mà hôm qua cũng vậy, hôm kia cũng vậy, và chắc chắn cả những ngày xưa cũ không nhớ rõ cũng như vậy, Dane lái xe đi một quãng đường khá xa. Vết thương của anh đã hoàn toàn lành lặn, quá trình phục hồi chức năng cũng thành công. Anh đã trở lại làm việc ở sở cứu hỏa một cách suôn sẻ, và thoạt nhìn, mọi thứ có vẻ như đã trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng cuộc đời của Dane Stryker đã thay đổi rõ rệt. Anh đã ký hợp đồng chụp ảnh bìa cho lịch cứu hỏa trong ba năm tới, và thậm chí còn nhận được lời đề nghị chụp một bộ ảnh riêng. Có người còn liên hệ đề nghị trả anh một triệu đô la nếu anh chụp ảnh khỏa thân. Không dừng lại ở đó, vài người tự xưng là biên tập viên của các nhà xuất bản nổi tiếng lần lượt xuất hiện thuyết phục anh viết sách.

Anh từ chối tất cả những lời đề nghị ồn ào và đầy cám dỗ đó. Bởi vì anh tuyệt đối không muốn cuộc sống của mình trở nên ồn ào hơn nữa.

Lũ ngốc ồn ào.

Dane lẩm bẩm chửi thề trong miệng. Mỗi ngày anh đều mệt mỏi đến phát điên. Không phải vì công việc quá bận rộn mà là vì những kẻ khoe khoang đó gây náo loạn khiến anh kiệt sức.

Không biết họ đã tìm ra nhà anh bằng cách nào, có lần thậm chí một phóng viên còn đến gõ cửa. Đó là một nữ phóng viên xinh đẹp, nếu là Dane trước đây, anh đã vui vẻ nhận lời phỏng vấn và có lẽ còn đạt được những "thành quả" khác, nhưng lần này thì không. Anh lịch sự từ chối và tiễn cô ta về, rồi cả ngày nằm trên giường ngủ, thỉnh thoảng chỉ xuống cho Darling ăn uống rồi lại trở về giường.

Sau vài ngày sống uể oải như vậy, Dane nhân ngày nghỉ hiếm hoi rời nhà từ sớm để đi tìm người đàn ông đã hoàn toàn biến mất khỏi sự chú ý của mọi người.

Chính là Ezra.

Phiên tòa xét xử hai người còn sống sót vẫn đang diễn ra, nhưng trường hợp của Ezra thì đã sớm nhận tội và tích cực hợp tác, hơn nữa nạn nhân Grayson Miller còn tha thiết xin giảm án cho cậu ta, nên mức án đã được giảm nhẹ rất nhiều. Vì vậy, Ezra hiện đang thụ án tại nhà tù tiểu bang.

Ngay cả Wilkins và những người thân yêu nhất cũng không được gặp Ezra. Do đó, Dane nghĩ rằng khả năng Ezra chấp nhận đơn xin thăm gặp của anh là cực kỳ thấp. Vì vậy, anh rất ngạc nhiên khi Ezra chấp nhận cuộc gặp mà anh đã nộp đơn với tâm trạng nửa tin nửa ngờ. Và bây giờ, cuối cùng anh cũng sắp được gặp cậu ta.

Sau khi lái xe một quãng đường khá xa đến nhà tù, anh đã phải trải qua một cuộc kiểm tra khá khắt khe về trang phục (việc mặc quần áo có màu sắc hoặc kiểu dáng tương tự như tù nhân - áo cam hoặc quần jean, v.v. - khi thăm gặp bị cấm vì có thể gây hiểu lầm là tội phạm trốn tù khi ra về, dẫn đến những sự cố đáng tiếc, hoặc có những quy định khác về trang phục), kiểm tra xem có mang theo đồ vật bị cấm hay không, v.v., rồi mới được phép vào thăm.

Trong căn phòng yên tĩnh, anh cảm thấy hơi căng thẳng, vô thức xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi khẽ thở dài, cánh cửa bên trong mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ màu cam từ trên xuống dưới xuất hiện cùng với cai ngục. Nhận ra khuôn mặt đó, Dane lúng túng đứng dậy nhìn cậu ta. Cậu ta cũng nhận ra Dane và thoáng lộ vẻ vui mừng.

"Dane..."

"Ezra."

Ánh mắt Dane vô thức hướng xuống cổ tay Ezra. Ezra khẽ cười buồn như hiểu được ánh mắt dừng lại trên chiếc còng tay của mình. Và họ ngồi đối diện nhau qua tấm kính.

Ezra cầm ống nghe trước, Dane cũng đưa nó lên tai. Một sự im lặng gượng gạo trôi qua. Rõ ràng là có điều muốn nói nhưng lại khó mở lời. Người lên tiếng trước là Ezra.

"Trông anh khỏe hơn rồi, mừng quá. Nghe nói anh bị thương nặng nên tôi lo lắm."

"Ừm, cũng may mắn thôi. ...Cậu cũng trông ổn."

Ezra ngoan ngoãn đáp lại lời nói thêm vào để giảm bớt sự gượng gạo của Dane.

"Tôi cũng ổn thôi. Cảm ơn anh, nhiều người suýt chết vì tôi mà giờ tôi lại sống tốt thế này, cũng thấy áy náy."

"Vậy à..."

Sau câu trả lời ngắn gọn, một sự im lặng gượng gạo lại bao trùm. Cuộc trò chuyện với Ezra khó khăn đến vậy sao? Dane bối rối nghĩ. Cậu ta đã từng là một đồng nghiệp luôn cười nói vui vẻ cùng anh. Ai mà ngờ được sẽ gặp Ezra luôn hòa nhã hòa giải mọi người và không bao giờ nổi giận với bất cứ điều gì trong bộ dạng này ở đây chứ.

"Sao cậu không gặp Sandra?"

Nghe câu hỏi của Dane, Ezra cúi đầu lẩm bẩm:

"Tôi làm sao dám gặp cô ấy chứ."

Việc không gặp những người mình yêu thương nhất cũng là một hình phạt đối với cậu ta. Cậu ta đã nghĩ gì khi tự mình đưa ra hình phạt đó? Dane lặng lẽ nhìn nụ cười yếu ớt của Erza rồi mở lời:

"Tôi đến đây là vì có chuyện muốn hỏi."

"Cứ hỏi đi, bất cứ điều gì."

Ezra ngoan ngoãn đáp. Có lẽ cậu ta cũng đã đoán trước được và chấp nhận cuộc gặp này. Dane vừa nghĩ vừa nói tiếp:

"Tại sao cái tên đó lại ngoan ngoãn đi theo bọn chúng như vậy?"

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo