Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 201: Ngoại truyện 6
Thấy hắn vẫn im lặng nhìn mình, Dane hỏi lại như để xác nhận. Lúc này Grayson mới khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Dane nhìn hắn một lát rồi quay người đi nói:
"Vậy thì chuyện đó bỏ qua đi."
Chuyện này tốt nhất nên cho qua nhanh. Càng kéo dài chỉ càng thêm rắc rối. Sau này mình cẩn thận hơn là được, Dane tự nhủ rồi đặt Darling xuống giường, đứng dậy. Lúc đó anh mới để ý đến đống lộn xộn trên giường mà mình đã quên bẵng.
"Này, cái đó là cái gì vậy?"
"Ơ, ờ ờ?"
Nghe Dane đột ngột hỏi, Grayson ngoan ngoãn quay về hướng anh chỉ. Đó là chiếc giường chất đầy đủ thứ đồ. "À," Grayson khẽ kêu lên một tiếng rồi xóa sạch vẻ mặt vừa nãy, thản nhiên đáp:
"Giường của anh."
"Tôi biết. Cái đống kia là cái gì vậy?"
Dane khẽ gõ nhẹ lên đầu Grayson như gõ cửa, trách móc. Nhưng Grayson vẫn chỉ cười toe toét. Nhìn vẻ mặt đó, Dane cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ vẻ mặt anh đã lộ ra điều đó, Grayson chớp mắt hỏi:
"Sao vậy?"
"Ờ..."
Dane gãi gáy vu vơ rồi nói:
"Hình như mặt cậu không giống bình thường thì phải? Có vẻ hơi khác trước đây."
"Anh á?"
"Ừ."
Nghe Dane trả lời, Grayson sờ lên mặt mình rồi nghiêng đầu.
"Anh cũng không biết nữa? Sao vậy?"
"Ừm..."
Khó mà nói rõ ràng, Dane ậm ừ. Cái này phải diễn tả thế nào nhỉ? Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói bừa:
"Có lẽ tại cậu cười nên vậy."
Nghe vậy, Grayson có vẻ bất ngờ. Hắn khựng lại nhìn xuống Dane với vẻ mặt khó hiểu.
"Anh á?"
Phản ứng của hắn như thể thật sự không biết. Thấy vậy, lần này đến lượt Dane ngạc nhiên. Cái tên này, không nhận ra sao?
"Không biết thật à?"
Dane hỏi, Grayson gãi má gật đầu. Vẫn với vẻ mặt ngơ ngác, Dane lại nhớ ra một điều kỳ lạ nữa.
...À phải rồi.
Trước đây tên này cũng chẳng khác bây giờ là bao. Ít nhất là vẻ bề ngoài. Lúc đó hắn cũng luôn cười. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hoàn toàn khác. Lúc đó Grayson biết mình đang cười. Còn bây giờ thì...
Gã đàn ông to lớn trước mặt anh đang bối rối xoa gáy. Rõ ràng hắn đang khó xử vì hoàn toàn không hiểu hành động của mình có ý nghĩa gì, Dane không nhịn được cười.
"A."
Cố ý đưa tay lên véo nhẹ má Grayson, hắn khẽ kêu lên một tiếng vô cảm.
"Đừng có giả bộ."
Vừa trách hắn, Dane vừa nở nụ cười. Grayson nhìn anh cười đáp lại rồi nắm lấy bàn tay anh đang dừng giữa không trung, đưa lên miệng hôn chụt chụt từng đốt ngón tay, rồi ấn môi thật mạnh lên ngón áp út.
Không hiểu sao chỗ da thịt vừa được Grayson chạm vào lại ngứa ran. Gáy anh bỗng dưng nóng bừng. Dane định rụt tay lại vì cảm giác xa lạ này, nhưng Grayson không buông mà lại đưa nó lên má mình. Hắn xoay môi hôn chụt lên lòng bàn tay anh rồi mới chịu mở miệng:
"Anh chỉ chia sẻ pheromone của em với Darling thôi mà."
Bàn tay Dane cứ bị hắn xoa môi vào nên hơi nhột. Anh vừa để ý đến hơi thở phả vào da mình vừa chỉ trích:
"Nhưng hình như cậu chiếm phần lớn hơn thì phải?"
Grayson khẽ cười. Hơi thở hắn lướt qua kẽ ngón tay anh.
"Hiểu lầm rồi, tuyệt đối không phải vậy đâu."
Nhìn hắn hạ lông mày xuống vẻ đáng thương, Dane cạn lời. Trơ trẽn hơn, Grayson còn nói thêm một câu:
"Bọn anh chia đều lắm. Anh chỉ chiếm vừa đủ chỗ cần thiết thôi."
Vẻ mặt hắn khi nói câu này rất đường hoàng. Như thể chẳng có gì phải ngại ngần. Cái kiểu trơ trẽn như một đứa trẻ bịa ra một lời nói dối trắng trợn mà vẫn tin chắc không ai phát hiện ra khiến Dane suýt chút nữa bật cười, nhưng anh cố nhịn, cố tình tỏ vẻ nghiêm nghị. Khoanh tay nhìn hắn, thái độ của Grayson lập tức sụp đổ. Thấy hắn không dám nhìn thẳng vào mắt mình mà cố tình nhìn sang hướng khác, Dane chắc chắn rồi mở lời:
"Grayson Miller."
"Anh sai rồi."
Ngay khi Dane vừa gọi tên, hắn đã xin lỗi. Tiếp theo chỉ còn cách nói ra sự thật thôi.
"...Em vẫn chưa, khỏi hẳn mà."
Cuối cùng Grayson cũng tiết lộ bí mật giấu kín.
"Vậy nên tạm thời anh sẽ không làm chuyện đó với em. Vì vậy anh mới cần pheromone của em."
Nghe những lời không ngờ đó, Dane nhất thời ngừng suy nghĩ.
"Không ngủ với tôi á?"
Phải đến hai ba giây im lặng sau anh mới phản ứng.
"Ừ."
Grayson gật đầu nói.
"Với lại em cứ ở bệnh viện, còn anh phải về nhà chăm sóc Darling. Nên là..."
"Vậy cái đống đó là để thay thế tôi à?"
Không đợi hắn nói hết, Dane đã cắt ngang. Grayson sẵn lòng gật đầu rồi cười.
"Darling và anh đều nhờ có nó mà chịu đựng được, nên là chuyện tốt mà."
Cái gì mà chuyện tốt chứ...
Dane cạn lời nhìn hắn. Anh không biết nên bắt đầu chỉ trích từ đâu. À không, nói đúng ra thì có lẽ anh nên khen hắn mới đúng? Nhưng như vậy cũng có vấn đề.
"Cái gì mà 'đến khi tôi khỏi thì không làm' chứ?"
Nuốt xuống câu "đã xuất viện rồi còn gì", Dane hỏi, lần này Grayson cũng trả lời thật lòng:
"Lúc đó em... đã nôn ra máu mà."
Mặt Grayson tái mét. Giọng hắn khẽ run rẩy như thể đang nhớ lại ngày hôm đó.
"Không được để em bị thương như vậy nữa... Anh cũng không muốn em đau."
Thêm vào đó, chắc chắn hắn cũng không muốn lo lắng.
Đến giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Ngày hôm đó Grayson đã vô cùng hoảng sợ. Nghĩ lại thì đến tận khi về nhà sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, không hề trở lại bình thường. Sau đó hắn cũng chỉ hôn anh nhẹ nhàng chứ không làm gì khác...
Anh cứ đơn giản nghĩ rằng hắn đang kiềm chế cho đến khi anh khỏi, nhưng hóa ra còn có một lý do sâu xa hơn. Dane cảm thấy khó xử, nhưng rồi từ sâu thẳm trong lòng anh lại vang lên một giọng nói khác.
Chẳng phải cũng đáng sao?
Nghĩ lại thì Dane đã suýt chết mấy lần trước mặt hắn. Thực tế là việc anh còn sống đến giờ cũng có thể coi là một kỳ tích. Grayson đã từng rời bỏ Dane vì quá đau khổ, vậy mà giờ hắn lại thấy Dane nôn ra máu rồi ngất xỉu ngay trước mắt, hắn sốc cũng phải thôi.
Có lẽ người mình cần lo lắng không phải là mình mà là tên này.
Nhớ lại vẻ mặt hốt hoảng của hắn khi xông vào lúc nãy, Dane tỉnh táo nhận ra. Nếu anh đã quyết định chấp nhận tên này, thì anh cũng phải kiềm chế những hành động như vậy. Cứ liên tục bị tổn thương thế này thì trái tim con người sẽ chai sạn mất. Đến lúc đó, những cảm xúc vừa mới nảy mầm trong lòng Grayson cũng sẽ biến mất hết.
Đó chẳng phải là một chuyện rất buồn sao?
Dane đưa tay lên rồi dừng lại giữa không trung. Anh cũng không biết mình định chạm vào má Grayson hay vỗ vai hắn. Ngượng nghịu, anh ngập ngừng rồi đưa tay lên xoa gáy, nhìn Grayson.
Grayson vẫn đứng đó nhìn xuống anh. Vẻ mặt hắn có vẻ dịu đi so với lúc nãy, nhưng có lẽ vì dư âm của chuyện cũ vẫn còn nên hắn vẫn chưa thể mở lời. Chắc chắn ký ức về ngày hôm đó vẫn còn ám ảnh hắn. Nghĩ đến đó, anh thoáng suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định lên tiếng:
"Hay là tôi bỏ nghề cứu hỏa nhé?"
"Hả?"
Nghe những lời bất ngờ đó, mắt Grayson trợn tròn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.