Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 200: Ngoại truyện 5
Bên kia đầu dây vang lên tiếng hớp không khí. Dane nén cười, nói tiếp:
"Nghĩ kỹ xem. Sau khi tôi xuất viện, nơi đầu tiên tôi muốn đến là đâu."
Im lặng một lát, Grayson đáp:
— Đến gặp Darling?
"Ừm, gần đúng."
Nghe Dane trả lời, Grayson lại hớp một hơi rồi nhanh chóng nói:
— Đến ngay! Anh đến ngay đây, em đợi anh! Em không được đi đâu hết, nhất định phải đợi anh!
Sau tiếng kêu gấp gáp, điện thoại đột ngột tắt ngấm. Dane nhìn xuống chiếc điện thoại im lặng, khẽ cười rồi nhét nó lại vào túi quần sau. Nhớ đến vẻ mặt hoảng hốt của Grayson, khóe miệng anh lại nhếch lên.
Cứ ngồi trên giường đợi thôi nhỉ? Để bằng chứng bên cạnh. Khi tên đó xông vào thì tóm gọn rồi dạy cho một bài học. Cái còng tay vẫn còn ở chỗ cũ chứ? Lần sau mua thêm cái roi ngựa cũng không tệ. Rồi dùng roi quất vào cái mông...
Dane không chút do dự mở toang cửa. Cảnh tượng sau đó đã được anh hình dung sẵn trong đầu. Những món đồ hắn mang đi thấm pheromone chắc chắn sẽ vương vãi dấu vết của đủ thứ trò bẩn thỉu. Và chúng sẽ vứt lung tung khắp phòng...
"Ơ."
Trong khoảnh khắc, Dane khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. Trước mắt anh là một cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng. À không, theo một nghĩa nào đó thì có lẽ cũng gần đúng. Dù sao thì những món đồ đó cũng chất đống trên giường.
Đây là cái gì...
Dane ngơ ngác bước vào phòng. Khắp nơi nồng nặc mùi pheromone của Grayson. Đây là phòng của hắn, có mùi cũng phải thôi, nghĩ vậy, anh chậm rãi tiến về phía giường. Một bước, rồi một bước nữa. Cuối cùng, Dane dừng chân bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn xuống.
Những món đồ bày đầy trên giường đều là những thứ Dane đã thấy. Chính là những thứ mà Grayson đã mang đi thấm đẫm pheromone nói là để cho Darling. Chiếc áo choàng tắm to ngoại cỡ, đủ loại quần áo, ga trải giường, khăn tắm... tất cả đều được trải trên nệm, còn con hải cẩu nhồi bông khổng lồ thì nằm ở vị trí hơi lệch về phía giữa. Cả gối và nệm cũng tụ tập lại thành một đống dày đặc. Nhìn những món đồ bao quanh giường, để trống một khoảng không lớn và dài bất thường ở giữa, Dane nhất thời không nói nên lời.
Ai đã nằm ở đó thì quá rõ ràng rồi. Hắn đã trải, chất đống quần áo và đồ đạc thấm đẫm pheromone của Dane xuống sàn, rồi ngủ say sưa.
Có lẽ vẫn còn chút lương tâm, Darling cũng ở trên giường. Những sợi lông mèo vương vãi khắp nơi là bằng chứng. Giờ Darling vẫn đang nằm ngủ trên chiếc áo choàng tắm mềm mại. Lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó, Dane chợt thấy buồn cười. Anh từng nghe nói rằng alpha hoặc omega gần đến kỳ phát tình sẽ cảm thấy an ổn khi ngửi thấy mùi pheromone của bạn đời, nhưng không ngờ Grayson lại làm đến mức này.
"Haa."
*Rồi ai là alpha ai là omega vậy he
Dane khẽ thở dài rồi bất chợt nhìn về phía Darling. Anh nhẹ nhàng đưa tay đến trước mặt con mèo mù để nó không bị giật mình, khẽ tỏa ra một chút pheromone. Darling đang nằm thở đều đặn lập tức vểnh tai lên phản ứng. "Meow," con mèo ngẩng đầu lên, Dane khẽ vuốt ve nó, Darling liền đứng dậy duỗi mình như đã chờ đợi. Con mèo khụt khịt mũi tìm hướng Dane, anh nhẹ nhàng bế nó lên, Darling lập tức dụi đầu vào người anh.
"Xin lỗi, Darling. Để con chờ lâu rồi."
Như thể hiểu được lời xin lỗi của Dane, con mèo rướn người liếm mặt anh. Mặc kệ cái lưỡi ráp ráp, Dane ôm con mèo, lặng lẽ nhìn xuống chiếc giường trống trải. Vấn đề còn lại là ở đây. Phải làm sao đây.
Thật ra chính anh cũng không biết mình đang cảm thấy gì. Có lẽ là khó xử, có lẽ là bối rối, có lẽ là thương hại, có lẽ là buồn cười đến mức muốn bật cười, ngoài ra còn vô vàn cảm xúc phức tạp khác đang rối bời trong lòng anh khiến anh không thể dễ dàng đưa ra câu trả lời. Theo lý mà nói anh muốn dọn dẹp tất cả, nhưng làm vậy thì Grayson có lẽ sẽ thất vọng.
Ừ, giống như lần đó.
Dane ôm con mèo, nhìn chằm chằm vào một bức tường. Chiếc tủ trang trí vẫn y nguyên như lần cuối anh nhìn thấy. Chiếc lon lẻ loi trên kệ vẫn nằm nguyên ở đó. Chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
Dane đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc tủ trang trí, chính xác hơn là cái vỏ lon rỗng trên đó. Vỏ lon sạch bong không một hạt bụi, thậm chí còn sáng bóng như thể vừa được lau chùi mỗi ngày.
Chỉ là một thứ rác rưởi như vậy mà lại...
Một cảm giác nhói buốt ở một bên ngực, bất chợt anh nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Chắc chắn là Grayson đã về. Dane ôm con mèo, đứng nguyên tại chỗ chờ hắn lên.
"Két," một tiếng động sắc nhọn vang lên, rồi tiếng cửa trước mở ra đóng lại. Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp nhà, có vẻ như hắn đang chạy rất nhanh. Và bất chấp sự rộng lớn của căn nhà, Grayson đã xông vào phòng, mở toang cửa và hét lên trong nháy mắt:
"Dane!"
Dane ngạc nhiên nhìn khuôn mặt hắn tái mét, thở dốc dừng lại. Sao lại có vẻ mặt đó? Không để ý đến phản ứng ngơ ngác của anh, Grayson thở hổn hển đứng sững lại rồi ngay lập tức lao vào phòng.
"...!"
Khi Dane kịp định thần lại thì Grayson đã ôm chầm lấy anh. Anh ngạc nhiên trước phản ứng dữ dội này của hắn, khựng lại một giây. Anh định hỏi "Sao vậy?", nhưng Grayson đã lên tiếng trước.
"May quá, may quá... May thật, may quá..."
"Grayson."
Thấy hắn cứ lặp đi lặp lại một câu, Dane vỗ nhẹ lưng hắn bằng một tay như muốn trấn an.
"Sao vậy? Có chuyện gì à? Sao lại thế này?"
Nghe anh hỏi liên tục, Grayson "hàaa" một tiếng thở run rẩy. Chờ hắn im lặng trả lời, hắn đáp với giọng run rẩy như hơi thở:
"Em... biến mất rồi..."
Dane khựng lại, hắn tiếp tục:
"Em lại... đi đâu đó mà anh không biết, anh sợ..."
Nghe những lời không ngờ đó, Dane hoàn toàn cạn lời. Nỗi sợ hãi của Grayson truyền đến anh rõ ràng qua cơ thể đang chạm vào nhau. Thân hình to lớn của hắn run rẩy. Tiếng thở dốc đầy sợ hãi cứ quanh quẩn bên tai. Dane đứng im một lát rồi xoa lưng Grayson như muốn nói không sao đâu. Trong đầu anh, những ký ức tưởng chừng đã quên lại ùa về. Những tiếng pháo nổ liên tục, người đàn ông nức nở dữ dội dưới ánh sáng rực rỡ đó.
〈Đau đớn thế này, khủng khiếp thế này, không thể nào là tình yêu được.〉
Nhớ lại hắn của ngày hôm đó, một bên ngực anh nhói lên.
Sao mình có thể quên được chứ, nỗi sợ hãi, sự kinh hoàng của người đàn ông này.
Nghĩ vậy, anh muốn tự tát mạnh vào mặt mình. Anh đã thấy Grayson đau khổ đến thế nào, vậy mà anh lại dễ dàng giở những trò đùa cợt như vậy.
"Grayson, thôi được rồi. Nào."
Anh cố ý nắm lấy vai hắn tách ra, nhưng ngay lập tức anh hối hận. Đôi mắt Grayson đã đỏ hoe. Cảm giác tội lỗi lan tỏa khắp lồng ngực anh.
"Xin lỗi."
Anh xin lỗi với giọng khàn khàn.
"Xin lỗi, tôi sẽ không làm thế nữa."
Dù nói bằng cả tấm lòng, vẻ mặt Grayson vẫn không dịu đi chút nào. Đôi mắt hắn vẫn dao động như thể vẫn không thể tin rằng anh đang thực sự ở trước mặt hắn, Dane lại thề:
"Tôi chỉ đùa một chút thôi. Tôi sẽ không làm thế nữa. Tôi sẽ không đi đâu mà không nói với cậu, và tôi cũng sẽ không đến những nơi nguy hiểm đến tính mạng."
"..."
"Hả?"
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.