Desire Me If You Can - Chương 21

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 21

Những lời nói như thác đổ ào ạt dội xuống làm DeAndre choáng váng, đầu óc anh ta trống rỗng.

"Không xong rồi, không phải lúc thế này!" 

Khi giật mình bừng tỉnh và muộn màng ý thức được tình cảnh, trong lòng anh ta trào dâng một nỗi uất nghẹn. Không kìm nén được, anh ta gằn giọng hét lên:

“Khoan đã, khoan đã! Tôi vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai cơ mà. Vậy cớ sao, cớ sao tôi lại không được?”

Sự cố chấp đến cùng của anh ta rốt cuộc cũng chọc giận đám phụ nữ, làm họ buông ra những lời lẽ đầy cay nghiệt. Valentina nghiến răng với gương mặt dữ tợn rồi gào lên bằng giọng chanh chua không kém gì DeAndre.

“Nãy giờ chúng tôi nói những gì, bộ anh không hiểu tiếng người hả?”

Cô thở dài một tiếng não nề, tay hất ra vẻ bực dọc với cái gã đàn ông cố chấp kia. 

“Nghe cho rõ đây. Với người mình muốn ân ái, dĩ nhiên là chẳng cần bận tâm chuyện chửa đẻ mới là tuyệt nhất chứ còn gì nữa! Anh không biết cái cảm giác thoải mái, cái trạng thái hoàn hảo ấy nó tuyệt vời đến cỡ nào à?”

Anh ta vừa định mở miệng phân trần, Valentina đã chẳng để yên. Ngược lại cô càng được đà lấn tới mà đanh thép hơn.

“Còn anh thì sao? Ở anh làm gì có được cái thứ mà người ta mong chờ kia chứ. Thế nên tôi nói cho anh biết, tôi không thèm ngủ với anh, tuyệt đối! Tuyệt đối, tuyệt đối là không bao giờ! Vĩnh viễn là như vậy!”

Trong bầu không khí chết lặng như tờ, tiếng “tuyệt đối” vang vọng lại rồi tan biến vào hư vô. DeAndre ngây dại, tâm trí hoảng loạn, chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ.

“Vậy nên mở mắt ra mà nhìn nhận đi. Làm ơn, buông tha cho chúng tôi đi!”

Nhìn cảnh DeAndre thảm hại bị Valentina vùi dập không thương tiếc, đám đàn ông đứng ngoài vội vã lao tới, lôi xềnh xệch anh ta về chỗ.

“Này, DeAndre? Tỉnh táo lại đi. Ai lấy cho cốc nước với!” 

Wilkins vừa lay vai DeAndre vừa gọi lớn, lúc này anh ta mới từ từ hoàn hồn trở lại. Cùng lúc đó, những lời cay nghiệt kia lại dội về trong tâm trí. Mắt anh ta cay xè, nước mắt chực trào ra.

〈Tôi không thèm ngủ với anh, tuyệt đối! Tuyệt đối, tuyệt đối là không bao giờ! Vĩnh viễn là như vậy!〉

Không thể tin được. Thà rằng bị đánh cho thừa sống thiếu chết còn dễ chịu hơn. Lời nói có thể giết người, sao trên đời lại có thứ ngôn ngữ tàn độc đến thế.

“Ổn thôi, ổn thôi mà.” 

Wilkins vỗ về tấm lưng đang run rẩy của DeAndre, mặt nhăn nhúm đầy vẻ lo lắng. 

“Quên chuyện này đi. Bỏ ngoài tai hết đi, tôi có một ý này hay lắm đây.”

“Ý…ý gì cơ?”

“Ý này, ý gì vậy?”

Phía sau DeAndre, những người đàn ông khác cũng nhao nhao hỏi theo, đôi mắt không giấu nổi vẻ tò mò. Wilkins nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh và hạ thấp giọng, đặc biệt liếc về phía đám phụ nữ đang túm tụm xôn xao ở đằng kia. Đoái hoài đến ánh mắt dò xét của họ, anh ta nhếch mép cười nhạt.

“Phải cho cái tên đó bẽ mặt trước mặt mấy nàng mới được. Làm cho hắn thảm hại hết chỗ nói, thể nào các nàng cũng chán ghét tận xương tủy cho mà xem. Lúc đó việc của chúng ta là cười nhạo hắn thôi.”

“Có cách nào không?”

“Đúng là đội trưởng, tôi biết mà, tin tưởng anh tuyệt đối!”

“Phải dìm Miller xuống bùn đen!”

Đám đàn ông hùa theo, vung nắm đấm lên không trung đầy khí thế. Bọn họ vỗ vai nhau rồi gật gù tán thưởng, hệt như những người lính đang sục sôi tinh thần trước giờ xung trận. Thế nhưng ngay giữa bầu không khí hăng hái ấy, DeAndre vẫn không rời mắt khỏi những người phụ nữ đang tụ tập kia, ánh mắt anh ta chất chứa đầy rẫy những oán hận nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể làm được gì.

***

“Này, Grayson Miller.”

Grayson đang tán tỉnh một nữ nhân viên mới toanh, nghe tiếng gọi thì quay lại, Ezra đã đứng ngay trước mặt. Cậu ta không nói một lời mà chỉ khẽ hất cằm ra hiệu rồi quay lưng bước đi thoăn thoắt. Thế nhưng… sao phía sau lại trống vắng thế này? Mãi mà vẫn chẳng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Ezra giật mình ngoái đầu nhìn lại và suýt nữa thì hồn bay phách lạc. Grayson Miller vẫn đứng ì ra đó, cười nói ríu rít với cô ả kia như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Máu nóng bốc lên, Ezra nghiến răng, sầm sập bước thẳng về phía Grayson.

“Miller, cậu còn đứng đó làm gì? Không nghe thấy tôi bảo đi theo à?”

Bị truy hỏi dồn dập, Grayson lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, mắt lười biếng nhìn xuống Ezra. Vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ sốt ruột, khó chịu.

“Hình như… có ai nói gì sao?”

“Cậu nói cái gì hả?”

Thái độ của Grayson cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì. Ezra giận tím mặt, chẳng tự chủ được mà lớn tiếng. Tuy vậy hắn vẫn trơ tráo cười khẩy.

“Thì thấy cậu đi thẳng, tôi lại nghĩ, chắc là cậu gọi nhầm người thôi ấy mà. Phải không, Beth?”

Nửa câu sau, giọng điệu của Grayson đã thay đổi hoàn toàn, không giống như nói với Ezra. Chất giọng bỗng trở nên dịu dàng, êm ái như rót mật vào tai, hệt như đang trêu đùa một cô gái. Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu, khóe mắt cong cong như chứa đựng cả vầng trăng khuyết, thái độ vừa tinh quái vừa ung dung tự tại.

Như bị hút hồn bởi nụ cười ấy, Beth ngây ngốc nhìn Grayson chằm chằm, rồi bất giác bật cười khúc khích, gật đầu lia lịa.

“Đúng đó nha, em cũng có nghe thấy gì đâuuu. Còn tưởng Ezra bị hâm nữa chớ.”

“Ha ha ha, ha ha ha ha! Beth này, em vừa đáng yêu lại còn hài hước nữa đó.”

“Người ta là vậy đó mà. Ha ha ha ha.”

Chẳng biết có gì mà vui đến thế, cả hai ôm bụng cười nghiêng ngả, chẳng còn để ý đến ai xung quanh. Dĩ nhiên là Ezra chẳng thấy buồn cười chút nào. Nắm đấm siết chặt đến độ run lên bần bật, cậu ta nghiến răng ken két rồi phun ra từng chữ.

“Miller, thôi đủ rồi, đi theo tôi mau lên. Mọi người đang đợi đấy.”

Nghe thấy giọng điệu giận dữ đến nghẹt thở, Grayson lúc này mới thôi cười, quay sang nhìn Ezra. Vẻ mặt hắn vẫn tươi rói như hoa nở.

“Có gì cần nói thì cứ đến đây mà nói, có sao đâu?”

Câu trả lời của hắn khác xa so với những gì Ezra mong đợi. Ezra tức đến nghẹn lời, chỉ kịp bật ra một tiếng thở dài não nề, rồi ngửa mặt lên trời và hít một hơi thật sâu. Lúc mở miệng lần nữa, giọng cậu ta đã trầm tĩnh hơn đôi chút.

“Không phải chuyện có thể nói ở đây, cứ đến đó rồi cậu sẽ biết thôi. Đội trưởng bảo, nếu cậu còn từ chối, từ nay về sau cứ xác định mà ngồi ở văn phòng gặm nhấm cô đơn đi.”

Chiêu bài cuối cùng là lời của Wilkins và nó đã làm cho thái độ của Grayson có chút thay đổi. Dù cho hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đã bắt đầu tỏ ra trầm ngâm suy nghĩ.

Cứ như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn lắm vậy, nhưng may mắn thay hắn cũng không kéo dài thời gian thêm nữa, liền gật đầu cái rụp.

“Nếu đội trưởng đã nói vậy thì đành chịu thôi. Xin lỗi em nha, Beth. Anh đi một lát rồi quay lại liền.”

Thật bất ngờ, Grayson đột nhiên hơi cúi người, đặt lên môi Beth một nụ hôn nhẹ nhàng. Chỉ là một cái chạm môi thoáng qua như trêu đùa thôi, nhưng xét đến việc đây là nơi công cộng thì hành động này đã đủ trắng trợn đến mức làm người khác phải đỏ mặt rồi. Ezra trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cái cảnh trơ trẽn kia suốt ba phút liền. Grayson buông Beth ra, vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người rời đi, trong khi đó Ezra vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ. Rồi đột nhiên cậu ta bừng tỉnh và vội vã bước theo Grayson. Thế nhưng cơn giận sôi sục trong lòng vẫn không cách nào nguôi ngoai. Cuối cùng, chưa đi được bao xa mà cậu ta đã phải lên tiếng trước.

“Từ khi nào thì cậu và Beth lại thành ra cái dạng này vậy? Tôi chẳng hề hay biết đấy.”

Nghe giọng điệu đầy chua chát của Ezra, Grayson dùng ngón tay cái quệt đi lớp nước bọt bóng nhẫy trên môi và đáp lại tỉnh bơ.

“Hồi nãy… tầm ba mươi phút trước thì phải?”

“Đồ bẩn thỉu.”

“Ai cơ?”

Nghe Ezra chửi thẳng mặt, Grayson nghiêng đầu khó hiểu rồi bất ngờ quay phắt lại, hướng về phía Beth vẫn còn đứng ngây người ở đó. Hắn cất giọng sang sảng:

“Beth ơi, cái tên này vừa bảo em là đồ bẩn thỉu kìa!”

“Hả?”

“Cái gì cơ?”

Beth hốt hoảng kêu lên thất thanh, Ezra cũng giật bắn mình, trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Không… không… không… không phải! Cậu nói vớ vẩn cái gì thế hả! Tôi có nói bao giờ! Tôi có nói Beth là đồ bẩn thỉu bao giờ hả! Không phải mà Beth! Hiểu lầm cả đấy, tôi thề là tôi không nói gì đâu, tôi vô tội, thật đó!”

Ezra cuống cuồng gào lên, hai tay xua loạn xạ. Grayson lại chống cằm, lần này hắn nghiêng đầu về phía ngược lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.

“Lạ thật, nếu tôi bẩn thỉu, vậy chẳng phải Beth vừa hôn tôi cũng là đồ bẩn thỉu hay sao? Có gì khác nhau đâu chứ?”

“Khác, khác nhau chứ! Đồ chó chết! Cậu muốn gài bẫy tôi hả?”

Ezra giận đến phát điên, gào thét như sấm ran, nhưng Grayson vẫn giữ nguyên vẻ mặt không hiểu sự tình. Cái vẻ mặt đó càng làm Ezra tức giận hơn, thôi thúc cậu ta phải cho Grayson một bài học nhớ đời. Nhưng đúng lúc này, tiếng gọi của một người đàn ông khác đã kịp thời ngăn Ezra lại.

“Ezra, còn đứng đó làm cái quái gì thế hả? Sao mà lâu la thế? Mọi người đang đợi muốn dài cổ rồi kìa!”

Một người đàn ông sốt ruột chạy tới xem xét tình hình, liếc xéo Grayson một cái rồi túm lấy cánh tay Ezra kéo đi xềnh xệch.

“Còn đứng đây lề mề làm gì nữa? Nhỡ đâu có lệnh xuất phát đột ngột thì sao, nhanh chân lên không kịp giờ đấy!”

Chết tiệt, Ezra nghiến răng ken két nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cuối cùng cậu ta đành sải bước chân sầm sập, gần như là chạy thẳng về phía phòng họp mà đội trưởng và các thành viên khác đang chờ đợi. Người đàn ông vừa đến kéo cậu ta đi vẫn còn ngơ ngác chạy theo sau, còn Grayson thì hai tay đút túi quần, huýt sáo nhởn nhơ, lững thững bước theo sau cùng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo