Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 22
Chứng kiến vẻ mặt Ezra đỏ bừng bừng, hầm hầm bước vào, những đồng nghiệp vốn quen thấy cậu ta điềm tĩnh và ít khi lộ cảm xúc cũng không khỏi ngạc nhiên. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Này, có chuyện gì đó hả? Sao mặt mày bệ rạc thế kia?”
“Sao lâu la vậy? Lại cãi cọ với cái tên đó hả?”
“Cái tên đó dám giở trò gì với cậu? Nói mau, bọn này sẽ cho hắn biết tay!”
Các đồng đội lập tức xúm lại vây quanh Ezra và hỏi han tới tấp. Nhưng Ezra chỉ nghiến răng căm hờn, trừng mắt nhìn về phía Grayson, mãi chẳng chịu hé răng nửa lời.
“Cái tên khốn kiếp đó chơi xỏ tôi, chỉ vậy thôi.”
Vậy rốt cuộc là chơi xỏ chuyện gì chứ…
Đám đồng đội tò mò đến chết đi sống lại, nhưng Ezra chẳng có vẻ gì là muốn giải thích thêm. Bất đắc dĩ, một người trong số đó đành tự mình đưa ra phỏng đoán.
“Chắc là hắn không chịu đi đúng không? Nên cậu phải mất công lôi cổ hắn về, vì vậy mới chậm trễ….”
“Cũng gần như vậy.”
Ezra miễn cưỡng mở miệng để đáp lời cho qua chuyện. Thấy đồng đội vẫn còn nôn nóng muốn biết mình đã thuyết phục Grayson bằng cách nào, Ezra cũng đành thành thật kể lại.
“Thì thấy hắn nhởn nhơ tán tỉnh với Beth, có chịu nhúc nhích đâu. Tôi đành làm theo lời đội trưởng, dọa là nếu không đi thì sẽ bị loại khỏi danh sách xuất quân. Nghe vậy thì hắn mới chịu suy nghĩ một chút rồi lết xác theo.”
“Hả? Cái đó mà cũng có tác dụng á?”
Đám đồng đội ngược lại càng thêm kinh ngạc, quay sang nhìn nhau với vẻ mặt không giấu nổi vẻ khó tin.
“Ủa, bộ không phải hắn thích ngồi văn phòng hơn sao?”
“Đúng đó, còn tưởng hắn chỉ muốn đến đây ăn không ngồi rồi thôi chứ?”
“Đi làm nhiệm vụ mới oai phong mà. Đội trưởng quả nhiên nhìn người như thần.”
“Cũng không ngờ hắn lại thuộc cái tuýp để ý đến mấy chuyện đó đó, hơi bất ngờ à nha.”
“Ngày nào mà chẳng thấy hắn kè kè bên gái, đương nhiên là phải ra vẻ bảnh bao mới được chứ.”
“Ừm hừm.”
Đám đông mỗi người một lời bàn tán xôn xao, chợt Wilkins khẽ hắng giọng một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người. Đám đàn ông đang túm tụm lập tức im bặt, đồng loạt hướng mắt về phía anh ta. Wilkins lúc này mới ngước mắt nhìn Grayson và lên tiếng:
“Gọi cậu đến đây là có chuyện cần cậu làm, Miller.”
Grayson chẳng đáp lời mà chỉ lẳng lặng nhìn xuống anh ta. Dù sao thì xem ra hắn cũng chịu nghe, Wilkins lại hắng giọng một lần nữa rồi nói tiếp:
“Chắc cậu cũng biết rồi, tất cả chúng ta đều phải trải qua những bài kiểm tra thể lực nghiêm ngặt mới được trở thành lính cứu hỏa. Khi làm nhiệm vụ, thể lực sung mãn và kỹ năng thành thục là vô cùng quan trọng. Ngoại hình của cậu thì xem ra cũng đạt yêu cầu đó. Nhưng mà cơ bắp do luyện tập thực chiến khác xa một trời một vực so với cơ bắp chỉ để trưng bày.”
Trong lúc nói, anh ta cố tình đảo mắt một lượt từ đầu đến chân Grayson rồi lại nhìn thẳng vào mặt hắn. Vẻ mặt anh ta nhăn nhó, hệt như muốn nói rằng cơ thể của Grayson chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ trang sức vô dụng mà thôi.
“Xông pha vào biển lửa là hành động mạo hiểm tính mạng. Chúng ta là những người đồng đội sinh tử có nhau. Nếu cậu không hoàn thành tốt phần việc của mình, tính mạng của những đồng đội khác cũng sẽ bị đe dọa theo. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Diễn giải dài dòng đến thế, nếu còn không hiểu ra vấn đề thì đúng là đồ ngốc.
“Vậy ý của anh là...”
Grayson khẽ thở dài, đồng thời đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau, chậm rãi nói:
“Anh muốn kiểm tra thể lực của tôi đúng không?”
“Ừm, thì… cũng có thể nói là vậy.”
Nếu như lúc này Grayson giở giọng từ chối, viện cớ rằng “kiểm tra thể lực kiểu này đâu có trong thỏa thuận ban đầu” thì bọn họ cũng đành chịu. Thật ra thì ngay cả trưởng trạm cũng chẳng hề hay biết về chuyện này.
Nhưng bù lại, bọn họ đã chuẩn bị sẵn một rổ những từ ngữ cay nghiệt nhất để dành tặng cho Grayson, nào là “thằng hèn nhát”, “kẻ nhu nhược”, “đồ cơ bắp rỗng tuếch”, vân vân và vân vân. Dĩ nhiên Grayson Miller có thể chẳng thèm để tâm đến mấy lời lẽ đó, nhưng dù sao thì chỉ cần cái sự thật là hắn đã từ chối bài kiểm tra thể lực thôi cũng đã đủ sức giáng một đòn chí mạng vào lòng tự trọng của hắn rồi.
Lời của Wilkins không hề sai sự thật. Bọn họ là những người đồng đội tin tưởng giao phó sinh mạng cho nhau. Chính vì lẽ đó, những lính cứu hỏa nào không đủ năng lực gánh vác trọng trách sẽ sớm bị đào thải khỏi đội ngũ. Phụ nữ cũng không phải là ngoại lệ. Họ cũng phải trải qua quá trình huấn luyện và kiểm tra gắt gao chẳng kém gì đàn ông mới có thể trở thành lính cứu hỏa. Mỗi người trong số họ đều là những cá nhân đầy tự trọng và kiêu hãnh. Vậy mà lại trốn tránh không dám vượt qua bài kiểm tra năng lực cơ bản, quả thật là một vết nhơ khó mà gột rửa.
Lần này nhất định sẽ giáng cho Grayson Miller một đòn sấm sét cho mà xem.
Tất cả bọn họ đều đồng lòng tin tưởng như vậy. Nhưng lỡ như, chỉ là lỡ như thôi nhé, nếu Grayson Miller lại bất ngờ chấp nhận lời đề nghị này thì sao…
“Tôi hiểu rồi.”
Grayson đáp lời đơn giản, gọn lỏn.
“Ý anh là chỉ cần tôi vượt qua bài kiểm tra thể lực là được chứ gì? Được thôi, tôi chấp nhận.”
Khóe môi Wilkins khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Dĩ nhiên ngay cả đến trường hợp này, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó rồi.
“Cậu chỉ cần vượt qua đường chạy vượt chướng ngại vật mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn là được. Nhưng...”
Anh ta cố ý ngậm miệng, quay đầu nhìn lại phía sau.
“Tốc độ cũng là yếu tố quan trọng đó, nên đội của chúng ta sẽ cử một người chạy cùng với cậu luôn. Dane!”
Wilkins vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay. Từ phía xa, người đàn ông tóc vàng hung đỏ khẽ thở dài một tiếng nặng nề, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Nhưng rồi anh cũng đành nhún vai bất lực và chậm rãi bước tới.
Ánh mắt Grayson khẽ dao động khi nhìn thấy gương mặt người kia. Mái tóc hung đỏ của người đàn ông với bờ vai rộng chắc nịch và vóc dáng cân đối ánh lên lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dane dừng bước, vẻ mặt vẫn còn nguyên vẻ khó chịu.
Hai gã đàn ông cao lớn đứng sóng vai, ánh mắt của tất cả mọi người tự động đổ dồn về phía họ. Giữa hai người đàn ông vô hình trung hình thành một luồng khí chất đối địch.
Wilkins bỏ mặc Dane phía sau, ưỡn ngực đầy vẻ đắc thắng rồi hùng hồn tuyên bố:
“Nếu cậu thắng được Dane, bọn này sẽ công nhận cậu là người của đội.”
“À ra là vậy……”
Đôi mắt dài hẹp của Grayson khẽ nheo lại. Hắn chậm rãi đưa tay vuốt cằm, ánh mắt chăm chú dán chặt lên gương mặt Dane.
“Thú vị đấy chứ.”
Trong đôi mắt màu tím đậm của hắn, một thoáng ánh vàng vụt qua rồi tan biến. Xem ra cơn giận dữ ban nãy đã nhanh chóng bị hắn dằn xuống, nhưng mùi hương pheromone nồng đậm thì chẳng thể nào giấu giếm được.
Một pheromone trầm mặc, mạnh mẽ thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Pheromone đậm đặc, mãnh liệt, đặc trưng của một alpha trội. Khi pheromone ấy lan tỏa, vẻ mặt của Dane khẽ biến đổi. Nhưng rồi anh chỉ nhăn mũi một cái, nhún vai hờ hững và quay sang nhìn Wilkins.
Tiếp đó, Wilkins và mọi người cùng nhau kéo đến địa điểm đã chuẩn bị sẵn cho bài kiểm tra thể lực.
“Haizzz……”
Dane lững thững bước đi sau cùng, khẽ thở dài một tiếng não nề. ‘Phiền phức chết đi được.’
Trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo, hay là viện cớ rằng món sữa chua hôm qua bị hỏng nên đau bụng, rồi tranh thủ chuồn êm ngay bây giờ? Có lẽ như vậy sẽ hay hơn. Thế nhưng, ngay khi cơn cám dỗ ấy vừa mới nhen nhóm, Wilkins đã bất ngờ quay đầu nhìn lại, hệt như thể anh ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác vậy. Người đội trưởng dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào hai mắt mình, rồi lại hướng về phía Dane, lặp lại hành động đó đến hai lần trước khi quay mặt đi. Cuối cùng Dane chỉ còn biết lủi thủi bước theo, lòng đầy bất đắc dĩ.
***
Vài giờ trước đó.
Trong một góc phòng tập thể lực, tiếng kim loại nặng va chạm vào nhau vang lên đều đặn.
Dane đang nằm trên ghế tập, chậm rãi nâng tạ lên cao. Trên cánh tay dài nổi lên những đường gân guốc, cơ vai và cơ lưng căng phồng lên cuồn cuộn. Mồ hôi túa ra lã chã trên trán, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh và kiên trì lặp đi lặp lại động tác.
Đang tập trung cao độ thì Dane bất ngờ phải nghe kể về cái kế hoạch vớ vẩn kia, mặt anh lập tức nhăn nhúm hết cả lại. “Haizzz”. Anh thở dài một tiếng, bực bội đưa tay xoa mạnh gáy, giọng điệu đầy vẻ khó chịu.
“Được thôi, mấy người tính toán hay lắm, nhưng mà tại sao tôi lại phải làm cái chuyện này chứ?”
Dane khoanh tay trước ngực rồi cáu kỉnh nhíu mày, giọng nói mang theo sự bực dọc và chán ghét đến tột độ. Nhưng khi anh vừa dứt lời, Ezra đã lập tức nói tiếp, cứ như cậu ta đã chờ sẵn cơ hội này từ lâu lắm rồi vậy.
“Vì anh là người giỏi nhất ở đây.”
Ngay lập tức, một người khác cũng nhanh nhảu chen vào.
“Kế hoạch đã bày ra rồi, không thể để nó kết thúc nhạt nhẽo được. Vậy nên cậu phải ra tay thôi.”
“Chỉ cần thấy cái mặt tên đó bẽ bàng quỳ rạp dưới đất thôi thì vẫn chưa đủ đã.”
“Đúng đó, phải làm cho hắn thảm bại ê chề mới được. Như vậy thì cái tên kiêu ngạo đó mới chịu biết điều.”
“Chỉ còn trông cậy vào cậu thôi, Dane.”
“Đúng đó, trong số bọn này, cậu là người có thực lực tốt nhất, vóc dáng cũng cân đối nhất, đủ sức so kè với cái tên đó mà.”
Bọn họ nhanh chóng xoay chuyển tình thế theo ý muốn của mình.
Rốt cuộc thì phải tiếp nhận cái tình huống vô lý này như thế nào đây?
Ý kiến của mọi người cứ như đã được thống nhất từ trước, đồng loạt vang lên như một bản hợp xướng. Dane cạn lời. Anh chỉ còn biết trơ mắt nhìn Wilkins, hai tay dang rộng và lòng bàn tay ngửa lên trời, hệt như muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào. Wilkins vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, trịnh trọng lên tiếng:
“Tôi cũng đồng ý với ý kiến đó, Dane. Chuyện đã đến nước này rồi, tôi hy vọng cậu có thể ra tay gánh vác, giữ thể diện cho đội chúng ta.”
Rồi anh ta còn lén lút nói thêm một câu, “Thật ra thì, cái ý tưởng này là do tôi nghĩ ra đó.” Dane lập tức nhăn mặt, lộ rõ vẻ chán ghét rồi vội vã rụt người về phía sau, hệt như thể sợ bị lây bệnh từ đội trưởng vậy.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.